– Gia Hân? Tại sao con giấu mẹ.
Gia Hân rơm rơm nước mắt:
– Con sợ mẹ không cho, nên con...
Bà Ngọc Dung cắt lời con gái:
Biết mẹ không cho mà vẫn làm.
Bia Hân. Giọng năn nỉ:
– Mẹ ơi. Chuyện đã lỡ rồi. Với lại con được giải nhất, được đi du học, đây là điều mà biết bao người mơ ước.
Bà Ngọc Dung trợn mắt nhìn con và hét lên:
– Không được! Tôi bảo không được đi đâu cả!
Chưa bao giờ Gia Hân thấy mẹ giận dữ như vậy, nên cô ngồi im thin thít, cúi đầu mà những giọt nước mắt rơi dài.
Không khí nặng hề bao trùm khắp gian phòng. Ông Gia Kiệt vừa bước vào, bà Ngọc Dung đã bù tu bì loa:
– Ông coi đó, Gia Hân nó giấu chúng mình, nó đoạt giải nhất và nhất định đòi đi du học?
Ông Gia Kiệt ôm vợ, dùng khăn chặm những giọt nước mắt đọng bên má bà Ngọc Dung, giọng đầy thương yêu:
Thôi, em nín đi, đừng khóc nữa. Gia Hân nó đoạt giải thì chúng ta phải mừng chớ.
Nó đi rồi thì hai năm nó sẽ về.
Bà Ngọc Dung vùng vằng:
– Nhưng em không muốn nó đi xa.
Ông Gia Kiệt kéo vợ ngồi xuống ghế và ôn tồn:
– Em giữ nó hoài được sao? Sau này nó cũng đi lấv chồng.
Bà Ngọc Dung xô ông Gia Kiệt ra:
– Thế là anh cũng biết việc nó làm, nên nãy giờ anh thuyết phục em phải không? Ở nhà chỉ có mình em là không biết gì.
Nói một hơi dài, bà Ngọc Dung đùng đùng bỏ đi. Ông Gia Kiệt nắm tay vợ, bà Ngọc Dung vung mạnh tay và đi nhanh về phòng.
Gia Kiệt đến gần con an ủi:
– Thôi. Gia Hân đừng khóc, để bố thuyết phục mẹ cho, không sao đâu.
Nghe lời an ủi của bố, Gia Hân càng khóc to hơn. Cô vùi đầu vào ngực bố mà nói chẳng nên lời. Ông Gia Kiệt vuốt tóc con gái:
– Nín đi con! Tại mẹ con thương con nên mới không chấp nhận con đi.
Gia Hân ràn rụa:
– Con biết. Nhưng con đi chỉ có hai năm con sẽ về mà.
Gia Kiệt nhìn con âu yếm:
– Ừ, bố biết con đi rửa mặt đi. Việc của mẹ để, bố lo cho.
Gia Hân nhoe miệng cười qua làn nước mắt.
– Con cảm ơn bố.
– Về phòng nghỉ đi! Để vào với mẹ.
Gia Kiệt bước vào phòng, thấy Ngọc Dung khốc tức tưởi. Ông ngồi xuống cạnh bà:
– Em đừng có như vậy, Gia Hân nó học được như vậy là em phải mừng chớ.
Bà Ngọc Dung nghẹn ngào:
– Nhưng em chỉ có mình nó. Mình không nỡ.
Ông Gia Kiệt nhìn vào mắt vợ:
– Em đừng trẻ con? Con đi học chớ đi đâu mà em không cho.
Bà Ngọc Dung cúi mặt xuống:
– Nhưng qua bên đó, ai mà săn sóc cho nó.
Ông Gia Kiệt cười to:
– Em khéo lo! Con đã lớn rồi chớ còn con nít sao mà em lo quá vậy.
Ông Gia Kiệt hôn lên má vợ:
– Với lại Gia Hân đi rồi. Còn có anh đây.
Bà Ngọc Dung úp mặt vào ngực chồng:
– Thật đáng ghét? Già rồi mà còn nói tàm phào.
Ông Gia Kiệt thủ thỉ bên tai vợ:
– Nghe lời anh, để cho Gia Hân đi du học với em à.
Bà Ngọc Dung nói giọng buồn buồn:
Nhưng em nhớ con lắm.
Gia Kiệt trầm trầm:
– Hai năm trôi qua rất nhanh. Với lại, con nó ước ao được đi sang Pháp. Giờ có điều kiện cũng để nó đi:
Thấy Ngọc Dung ra chiều đồng ý. Gia Kiệt nói thêm:
– Với lại Gia Hân nó đi với hai ba người nữa chớ có phải một mình nó đâu, mà em lo.
Ngọc Dung ngước mắt nhìn chồng:
– Em chịu thua anh rồi.
Gia Kiệt kéo tay vợ:
Vậy hai vợ chồng mình ra báo cho con nó mừng, chớ nãy giờ nó cũng khóc dữ lắm.
Ngọc Dung đứng dậy và nói:
– Anh đi đi! Em xuống lo cơm nước cho hai cha con.
Gia Kiệt choàng vai vợ:
– Em đi với anh, một tí nữa thì dùng cơm có muộn gì? Có em, con nó mới vui.
Gia Kiệt gõ cửa phòng Gia Hân. Gia Hân giọng vẫn còn sùi sụi:
– Con không khóa cửa!
Gia Kiệt đẩy cửa bước vào. Gia Hân nằm dài trên giường úp mặt xuống gối.
Gia Kiệt và Ngọc Dung đến bên, và ngồi xuống giường con, ông nói:
Mẹ con đã bằng lòng để con đi du học rồi.
Sợ tai mình nghe nhầm. Gia Hân bật hẳn người lên ôm lấy mẹ:
– Thật mẹ. Mẹ cho con đi Pháp du học phải?
Bà Ngọc Dung Hôn trán Gia Hân:
– Ừ! Hai bố con mấy người một phe, thế tôi cải có được không?
Gia Hân hôn mẹ một nụ hôn thật dài. Cô đứng dậy tay, chân múa liên tục:
– Hoan hô mẹ? Hoan hô bố.
Thấy Gia Hân vui. Bà Ngọc Dung và Gia Kiệt cùng với theo niềm vui của con. Ông cười tươi nhất:
– Bộ tínhh cho bố mẹ xỉu vì đói sao?
Gia Hân chu dôi môi hồng:
– Con cũng đói lắm rồi.
Cả gia đình bước xuống lầu với giọng cười hạnh phúc. Trong trẻo nhất, nhất là tiếng cười cúa Gia Hân.
Tiệc tiễn Gia Hân đi du học được diễn ra thật long trọng. Ông Gia Kiệt và bà Ngọc Dung vô cùng hãnh diện, miệng lúc nào cũng nở nụ cười chào hỏi khách. Bà Ngọc Dung nhấp nha nhấp nhỏm:
Hai vợ chồng Tuệ Khương, sao đến giờ vẫn chưa thấy tới?
Ông Gia Kiệt nhìn vợ hỏi:
– Anh chị ấy ở nước ngoài mà.
Bà Ngọc Dung xoa nhẹ tay và ngồi xuống.
– Hồi hôm, Tuệ Khương có điện cho em nên sẵn em mời luôn. Tuệ Khương nói hôm nay đến và sẽ dắt theo cậu quý tử của chị.
– Vậy à!
Ông Gia Kiệt thì Gia Hân chạy ra:
– Mẹ ơi. Mẹ có điện thoại của bác Tuệ Khương.
Bà Ngọc Dung đi vào. Ông Gia Kiệt nhìn con:
– Khách của con đã đến đủ chưa?
– Dạ! Còn thiếu Khải Minh và cô Nhã Phương! Khải Minh là người đã giúp con rất nhiều.
Ông Gia Kiệt gật gù:
– Vậy là bố phải nói lời cám ơn chứ.
Gia Hân gật đầu và đưa mắt ra nhìn phía cửa, bỗng cô reo lên:
– Họ đến rồi.
Ông Gia Kiệt cùng nhìn theo. Khải Minh và Nhã Phương song đôi tiến đến.
Gia Hân giọng reo mừng:
– Anh Khải Minh! Chị Nhã Phương?
Khải Minh và Nhã Phương cầm hai bó hoa thật giống nhau và đồng thanh:
– Anh chị xin chúc mừng em.
Gia Hân cám ơn và giới thiệu:
– Đây là bố em. Còn đây là Khải Minh và Nhã Phương.
Ông Gia Kiệt bắt tay chào Nhã Phương và Khảii Minh, ông vui tính:
– Cứ nghe Gia Hân nhắc tới hoài, tôi cứ ngờ hai cháu đã già lắm rồi.
Nhã Phương nhanh nhảu:
– Dạ đâu có. Chúng cháu chỉ hơn Gia Hân có bốn tuổi thôi.
Gia Kiệt tỏ vẻ khen ngợi:
– Thật là tuổi trẻ tài caọ. Rồi ông quay sang Gia Hân:
– Mời anh chị vào đi con!
– Dạ. Em mời anh Minh và chị Nhã phương.
Nhã Phương và Khải Minh cúi chào Gia Kiệt và bước theo Gia Hân. Chờ cho Nhã Phương, Khải Minh ngồi xuống, Gia Hân chậm rãi đến gần Khải Minh.
Cô nói thật to, đầy xúc động:
– Em tặng anh bó hoa. Nhờ anh mà em có kết quá ngày hôm nay. Sau này, dù có đi đâu em cũng nhớ công ơn anh.
Tiếng vỗ tay vang dậy nổi lên. Bao nhiêu lời chúc tụng nổi lên. Thanh Vân nắm tay Nhã Phương:
– Chị và em chụp chung một ''pố' đi?
Nhã Phương cười đùa:
– Ghê chưa! Sau này chúng ta đã là đồng nghiêp rồi.
Thanh Vân cười mắc cỡ:
– Trời ơi! Chị nói làm em mắc cỡ quá.
Thanh Vân kéo cả Khải Minh. Rồi sau đó, Huyền Nhi đạo diễn:
– Anh Khải Minh và Gia Hân chụp một pô, làm kỷ niệm đi!
Ái Liên xen vào:
– Gia Hân cầm bó hoa tặng cho anh Minh, bó hoa đẹp lắm!
Thanh Vân sửa tới sửa lui. Khải Minh chỉ biết đứng im cho các cô muốn làm gì thì làm.
Huyền Nhi đứng bên ngoài trêu:
– Anh Minh và Gia Hân cười lên nào. Tiếng bấm máy liên tục, tiếng cười đùa cũng không ngớt. Mọi người đã có chút hơi men. Tuấn Huy là người hiền nhất lớp đề nghị:
– Chúng mình nhảy nhen.
Gia Hân mỉm cười. Thanh Vân và Huyền Nhi lên tiếng:
– Ghê chưa! Hiền như bụt mà cũng biết nhảy Sao?
Tuấn Huy vồ ngực:
– Sao lại không biết. Mở nhạc đi!
Nhạc nổi lên. Tuấn Huy sắn tới nắm tay Thanh Vân:
– Ra nhảy với tớ! Ai từ chối là hèn!
Với lời thách thức của Tuấn Huy thì Thanh Vân không thể từ chối. Tất cả đều ra sàn nhảy.
Chỉ có Gia Hân là ngồi thừ, nhìn họ nhảy mà mỉm cười. Cô đang thu hình ảnh tất cả các bạn trong lớp. Mắt mơ mơ, bỗng một cánh tay chìa ra trước mặt cô và giọng rất nhẹ nhàng:
– Gia Hân ra nhảy với anh đi!
Cô ngước lên bắt gặp ánh mắt Khải Minh.
Ánh mắt thật ấm áp nhưng cũng thật xa vời.
Gia Hân vẫn ngồi im. Khải Minh giục:
– Đi em! Chúng mình nhảy!
Gia Hân lướt nhẹ điệu nhảy tnong vòng tay của Khải Minh. Anh luôn miệng mỉm cười.
Gia Hân cũng cảm thấy say say trong vòng tay của anh. Bỗng Khải Minh lên tiếng:
– Em sang Pháp rồi, em có nhớ hìhh ảnh của anh không?
Gia Hân nhẹ gật đầu:
– Nhớ chứ! Anh là người em mang ơn nhiều nhất!
Khải Minh giọng trêu chọc.
– Nhớ nhiều không?
Gia Hân chớp mắt:
– Em cũng chẳng biết.
Thấy vẻ thơ ngây của Gia Hân, lòng Khải Minh bỗng nhớ lại ngày nào, mình cũng trong tâm trạng bồi hồi, luyến tiếc háo hức... lẫn lộn.
– Gia Hân này! Bao giờ em đi nhớ báo cho anh, anh sẽ ra sân bay tiễn em.
Gia Hân thấp giọng:
– Buổi tiễn đưa chắc buồn lắm.
Nhìn khuôn mặt Gia Hân đượm buồn, nên Khãi Minh cười đùa:
– Lúc đầu thì buồn, nhưng qua bên ấy, em gặp ý trung nhân, lúc ấy chẳng chịu về!
Gia Hân đỏ nlặt, bước nhảy sai nhịp. Cô giẫm phải chân của Khải Minh. Anh đau quá!
– Ái! Ui da!
Mọi người đều nhìn về phía họ. Khải Minh và Gia Hân mỉm cười tỏ và xin lỗi. Gia Hân ngưng lại:
– Em chẳng nhảy nữa đâu.
Khải Minh đồng ý:
– Chúng mình đến bàn ngồi uống nước đi.!
Cả hai vừa ngồi xuống bàn, Nhã Phương đi tới, mỉm cười thật duyên dáng:
– Anh Khải Minh và Gia Hân không nhảy nữa sao?
Gia Hân nhìn Nhã Phương:
– Em nhảy dở nên giẫm lên chân anh Minh hoài. Vậy anh và chị ra nhảy đi?
Nhã Phương vẫy tay:
– Đi Khải Minh, ra nhảy với em?
Khải Minh có vẻ lưỡng lự, nhưng trước sự thúc giục của Nhã Phương, Khải Minh không thể từ chối.
Họ ra nhảy, nhảy thật đẹp. Gia Hân nhìn không chớp mắt, miệng cứ trầm trồ:
– Đẹp thật! Đẹp thật!
Bản nhạc vừa dứt, mọi người về bàn. Gia Hân vỗ tay:
– Anh chị nhảy đẹp lắm.
– Khải Minh chỉ Nhã Phương?
– Em không biết chứ Nhã Phương vừa là hoa khôi, vừa là người nhảy đẹp nhất của nhóm anh hồi đó!
Gia Hân chép miệng:
– Thảo nào!
– Nhã Phương mỉm cười:
Ngày nào rảnh, em đến chị sẽ dạy cho.
– Chứ em đi ra nước ngoài mà không bíết nhảy thì khó hòa hợp với mọi người lắm.
– Dạ! Em cũng cố tập nhưng chưa được, vậy chị dạy em nhé?
Nhã Phương gật đầu cô nhìn đồng hồ:
– Chị và anh Khải Minh phải về vì có giờ lên lớp.
Gia Hân tố vẻ tiếc rẻ. Thanh Vân, Tuấn Huy, Huyền Nhi và các bạn vây quanh:
– Nghỉ đi anh Khải Minh, chị Nhã Phương?
Nhã Phương nghiêm giọng:
– Không được đâu! Để anh và chị về.
– Chúng ta sẽ gặp nhau dịp khác.
Khải Minh đứng dậy chào mọi người. Nhã Phương vẫy tay thật cao:
– Chào các em.
Hai người rời khỏi. Bạn bè của Gia Hân cũng lần lượt ra về. Giờ chỉ còn lại nhóm bạn thân của Gia Hân:
– Khi nào tớ đi, các cậu nhớ thường xuyên gửi thơ cho tớ, ở bên đó, chắc tớ nhớ các cậu lắm.
Ái Liên rơm rớm:
– Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Thanh Vân giọng ngậm ngùi:
– Sau này, tớ là cô giáo ở đó, lúc nào cũng nhớ đến hình ảnh của tụi mình, nhất là cậu đấy Gia Hân!
Huyền Nhi khịt khịt mũi:
– Buồn quá!
Bà Ngọc Dung bước ra. Thấy bốn cô đều buồn, mắt cô nào cũng ươn ướt, bà an ủi:
– Các cháu đừng buồn!
Gia Hân không muốn mẹ buồn, nên đứng dậy:
– Có buồn gì đâu? Chúng con giả vờ đấy.
Nói xong, cô cười khì khì, cả bọn đều cười theo. Bà Ngọc Dung lắc đầu:
– Khóc đó rồi lại cười đó. Lớn rồi mà giống như con nít.
Gia Hân giọng làm nũng:
– Mẹ ơi! Chúng con đói lắm rồi.
Thanh Vân cũng hưởng ứng:
– Cháu cũng đói lắm, bác ơi?
Bà Ngọc Dung mắng yêu:
– Các cô thật lười, bác không ra thì ngồi đó nói chuyện mãi, không biết đói là gì.
Cả bọn cười rộ lên. Gia Hân bá cổ mẹ:
– Thì mẹ của con là nhất, chỉ có mẹ mới hiểu ý con.
Bà Ngọc Dung đặt tay lên trán con:
– Có buông không, để tôi đi lo thức ăn cho.
Gia Hân vẫn đùa:
– Xin tuân lệnh hoàng hậu.
Cả bọn được một phen cười nữa. Bà Ngọc Dung quay đi với nụ cười đầy thương yêu. Gia Hân nhìn theo bóng dáng của mẹ, bất giác cô buông câu nói:
– Tớ yêu mẹ tớ quá.
Huyền Nhi an ủi:
– Thôi, cố nén đi! Nếu không, bác sẽ không cho Hân đi bây giờ.
– Ái Liên nắm chặt tay Gia Hân. Thanh Vân cũng tiếp lời Huyền Nhi:
– Tớ đói lắm rồi? Đói thật đó. Tất cả mọi việc khác thì không được bàn tán.
Mọi người ai cũng biết Thanh Vân giả vờ, nhưng họ vẫn đồng tình:
– Tớ cũng đói?
– Tớ cũng đói!
Cả bọn kéo vào bàn, thức ăn đã dọn sẵn.
Tuy không đói lắm, nhưng mùi thơm của thức ăn bốc lên làm các cô thấy thèm. Thanh Vân cười:
– Tớ đói thật đấy. Tớ ăn đây!
Vừa nói, Thanh Vân dùng tay bóc một miếng chả cho vào miệng nhai nhóp nhép. Gia Hân cũng bắt chước. Bà Ngọc Dung bước tới:
– Con gái gì mà ăn uống như thế?
Thanh Vân vừa nhai vừa nói:
– Dùng như thế mới tuyệt bác ơi.
Bà Ngọc Dung mắng tiếp:
– Tuyệt đâu chẳng thấy, mà tôi chỉ thấy các cô sắp sữa ế chồng mất.
Mọi người đều cười ầm trước câu nói của bà Ngọc Dung. Bà Ngọc Dung cũng cười theo và quay gót đi cho các cô tự nhiên.
Ngày Gia Hân lên đường đã đến. Gia Hân đứng trước sân bay Tân Sơn Nhất, lòng thấy nao nao. Cô nghẹn ngào chẳng nói nên lời Bà Ngọc Dung thì sùi sụt khóc. Thanh Vân, Huyền Nhi, Ái Liên thì rưng rưng nước mắt. Chỉ có ông Gia Kiệt là cứng rắn, ông ôm lấy con gái:
– Con đi nhớ giữ gm sức khỏe.
Gia Hân nước mắt rơi lả chả. Cô nghẹn ngào, chỉ ôm lấy bố, bệu bạo nói:
– Bố nhớ lo lắng cho mẹ giúp con.
Ừ! Con ráng học cho giỏi.
Gia Hân ôm hôn mẹ, nắm chặt tay từng người thân yêu:
– Các bạn nhớ thường xuyên đến thăm bố mẹ của tớ giùm, nhớ viết thư nữa...
Cả bọn chẳng thốt nên lời, chỉ nắm chặt tay nhau và gật đầu.
Gia Hân vội vã bước vào dãy hành lang có cửa kính chắn ngang trước lời hối thúc của cô nhân viên hàng không. Gia Hân lưu luyến chưa muốn rời, nhưng cuối cùng cô cũng phải quay đi. Bỗng có tiếng gọi:
– Gia Hân! Gia Hân!
Gia Hân quay lại thì vừa đúng lúc cửa kính khép lại. Gia Hân thảng thốt:
– Anh! Anh Khải Minh..... Khải Minh cũng chỉ kịp nói câu:
– Chúc em thành công.
Gia Hân cũng vẫy tay. Họ dõi mắt trông theo Gia Hân đến khi bóng cô mất dần.
Gia Kiệt quay lại chào Khải Minh:
– Chào anh?
Khải Minh gật đầu đáp lễ:
– Bác đừng gọi cháu bằng anh:
cháu tên Khải Minh.
Không chờ cho ông Gia Kiệt có ý kiến, Khải Minh tiếp:
– Với lại, bây giờ cháu và các cô bây giờ đã là đồng nghiệp rồi?
– Gia Kiệt vỗ vai Khải Minh, tỏ vẻ thân mật:
– Ừ! Nếu cháu muốn thế. Bác cám ơn cháu vì cháu đến đây tiễn Gia Hân.
Khải Minh tỏ vẻ tiếc nuối:
– Cháu đến nhưng không nói được với Gia Hân điều gì cả. Tại cháu bị kẹt xe nên đến trễ.
Bà Ngọc Dung mắt đỏ hoe:
Bác thấy cháu có lòng. Bác cám ơn cháu nhiều lắm.
Khải Minh lắc đầu:
– Có gì đâu mà bác phải cám ơn.
Thanh Vân nhìn Khải Minh:
– Anh Minh có hứa đến tiễn Gia Hân, hèn chi nó cứ đáo dác tìm kiếm.
Khải Minh không trả lời, anh hỏi Thanh Vân.
– Hôm nay, em đến trình diện trường phải không?
Thanh Vân lí nhí:
– Dạ.
– Vậy một chút anh và em đến trường luôn. Em có đi xe riêng không?
– Dạ không.
– Huyền Nhi và Ái Liên đến ngày đi làm chưa?
– Dạ, một tuần nữa em mới đi làm.
Ông Gia Kiệt mỉm cười:
– Thầy giáo quá tận tâm với học trò, bây giờ thì rất hiếm.
– Bác quá khen?
– Bây giờ bác cháu ta cùng dùng chung bữa tiệc nhỏ rồi hãy đi!
– Cả đám nhao nhao:
– Thôi! Chúng cháu về!
Khải Minh cũng khước từ:
– Để lúc khác, vì cháu còn tiết dạy.
– Ừ, nếu thế thì chúng ta cùng ra xe, hẹn dịp khác.
Thanh Vân nghe tim mình đập thật rộn ràng khi cô ngồi trên xe của Khải Minh. Khải Minh bảo Thanh Vân:
– Em ngồi cẩn thận nhé? Anh cho xe chạy đây.
Thanh Vân ngồi yêm trên xe:
– Dạ.
– Cô định nói thêm nửa, nhưng lưỡi thì líu lại chẳng nói thành lời. Khải Minh cũng chẳng nói thêm câu nào. Xe chạy được một đồi, Khải Minh nói:
– Trông Thanh Vân mặc áo dài xinh lắm!
Thanh Vân nắm chặt tà áo trong tay:
– Em thấy nó vướng víu thế nào ấy.
Khải Minh bật cười thành tiếng:
– Em mặc đẹp lắm, ra dáng cô giáo. Còn việc vướng víu thì từ từ sẽ khắc phục.
Thanh Vân vừa hồi hộp và cũng vừa thích Anh Minh. Ngày đầu tiên lên lớp, em thấy anh không có run. Còn em, sao thấy run.
Khải Minh hỏi vặn:
– Sao em biết anh không run?
– Thì em thấy anh giới thiệu rất hay, rất lưu loát Khải Minh trấn an Thanh Vân:
– Run chớ, nhưng cố giữ bình tĩnh. Em chỉ run khoảng năm phút đầu, rồi sau đó đâu cũng sẽ vào đấy.
Xe chạy tới cổng thì Thanh Vân bảo:
– Anh dừng lại, cho em xuống ở đây.
Khải Minh vừa dừng lại, thì tiếng thắng ở phía sau làm Khải Minh và Thanh Vân quay đầu lại nhìn:
– Chào chị Nhã Phương!
Nhã Phương gật đầu và hỏi trổng:
– Hai người đi đâu mà gặp nhau vậy?
Thanh Vân nhanh miệng:
– Dạ, em và anh Minh đi tiễn Gia Hân về Nhã Phương trách móc:
– Sao lúc nãy anh không rủ em đi?
Khải Minh phân trần:
– Lúc nãy em có giờ dạy mà!
Nhã Phương xẵng giọng:
– Thì em có thể nghỉ để đi với anh.
Thanh Vân thấy mình thừa nên cô chào và dợm bước đi thì Khải Minh gọi giật lại:
– Em lên lớp có gì không hiểu thì gặp anh.
– Dạ!
Nhã Phương lườm mắt Khải Minh:
– Thân mật quá hén.
Khải Minh đáp tỉnh queo:
– Thanh Vân là đàn em của mình chớ ai mà xa lạ.
Nhã Phương trề môi:
– Anh lo cho đàn em quá hén. Trên đời này chỉ có mình anh.
Khải Minh tỏ vẻ bực dọc nên đáp:
– Thì anh định phá kỷ lục.
Biết Khải Minh khó chịu. Nhã Phương đành lặng thinh, dắt xe theo sau anh.
Nhìn mặt nghiêm nghị của Khái Minh, Nhã Phương hỏi nhỏ:
– Giận em hả?
Giọng anh ôn tồn:
– Anh không thích em nói những câu như thế.
– Thôi mà em biết rồi. Nhưng em thấy buồn buồn, em chưa bao giờ được anh lo lắng như thế?
Khải Minh nhìn chăm Nhã Phương:
– Em là đàn chị của nó mà phân bì nổi gì?
Biết không thể cãi lại Khải Minh, Nhã Phương dựng mạnh chiếc xe và bỏ đi thẳng.
Khải Minh cũng chẳng quan tâm, anh dựng xe một cách chậm rãi. Anh cũng thấy là từ lúc tiễn Gia Hân, anh cảm thấy có một điều khác lạ ở anh. Và cũng là ần đầu tiên anh trả lời nhát gừng với Nhã Phương. Khải Minh bước đi với vẻ mặt đầy suy tư.
Vào đến phòng, anh đến ngồi xuống bàn va lật tập tài l1ệu xem. Đầu óc quay cuồng, anh cũng quên hẳn việc xảy ra. Thầy Duy Thiện phát nhẹ vào vai Khải Minh:
– Xem gì mà say mê quá vậy?
– Xem giáo án một chút lên lớp.
Khải Minh vẫn chăm chú vào trang sách. Thầy Duy Thiện kề tai Khải Minh:
– Nhã Phương đâu rồi?
– Tôi chẳng biết!
– Người yêu của cậu mà cậu không biết thì ai biết!
– Cậu dựa vào đâu mà cho Nhã Phương là người yêu của tớ.
– Quan hệ của hai người.
– Lầm rồi ông ơi? Chúng tớ chỉ coi nhau là bạn thôi.
Duy Thiện cười cười:
– Nếu cậu nói thế thì tớ đeo đuổi cô ta à!
– Tớ được là cậu không được ghen đấy nhé.
Khải Minh ngẩng đầu lên:
– Được. Tớ chẳng có ý kiến!
Nhã Phương bước trờ tới:
– Các anh đang bàn tán việc gì đó?
Duy Thiện đỏ mặt. Khải Minh liếc nhìn Duy Thiện rồi Nhã Phương:
– Anh ấy có muốn kết bạn với em.
Nhã Phương thảnh nhiên nhìn Duy Thiện:
– Thì chúng ta là bạn lâu rồi!
Duy Thiện ấp a ấp úng:
– Bạn... bạn kia kia.
Nhã Phương càng ngạc nhiên hơn:
– Bạn kia là bạn gì!
Khải Minh tủm tỉm cười. Nhã Phương lay mạnh vai anh:
– Nói đi Khải Minh.
– Kết bạn trăm năm ấy!
Nhã Phương đôi má ửng hồng:
– Ối trời đất ơi.
Duy Thiện nghiêm giọng:
– Được không Nhã Phương.
Nhã Phương cúi gằm mặt xuống vân vê tà áo:
– Tôi, tôi và anh Khải Minh...
Nhã Phương đưa mắt tìm Khải Minh thì anh ta đã biến đâu mất nhưng không biết cách nào để từ chối. Nên Nhã Phương hỏi đại:
– Tôi và anh Khải Minh yêu nhau?
Duy Thiện vẫn không nản lòng:
– Anh đã hỏi kỹ Khải Minh. Khải Minh bảo em và anh ta chỉ là bạn!
Nhã Phương rủa thầm Khải Minh:
''Anh ác lắm, tôi yêu anh mà anh chẳng thèm để ý đến tôi để đến khi tôi là của người khác thì anh sẽ tiếc cho xem''. Nhã Phương đang suy nghĩ lung lắm. Tiếng Duy Thiện thúc giục:
Được không Nhã Phương.
Nhã Phương mím chặt đôi môi:
– Vâng. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu.
– Nếu được thì chúng ta sẽ tiến đến hôn nhân.
– Còn không thì đường ai nấy bước nhé.
Duy Thiện mặt mày hớn hở, nắm chạy tay Nhã Phương:
– Cám ơn em.
Nhã Phương ước ao, phải chi người đứng trước mắt cô bây giờ là Khải Minh. Cô còn đang mơ mộng nên bàn tay cô vẫn nằm trong tay Duy Thiện. Duy Thiện thì vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Vừa lúc Khải Minh quay trở lại, thấy thế liền lên tiếng:
– Vậy là thành công rồi nhé!
Nhã Phương giật mình rút phắt tay lại và nhìn Khải Minh nguýt dài:
– Thật đồ đáng ghét? Sau này anh sẽ tiếc cho mà xem!
Khải Minh biết Nhã Phương muốn ám chỉ điều gì. Nhưng thật lòng, anh không hề yêu Nhã Phương, anh chỉ xem cô là bạn, nên anh không muốn vì anh mà cô phải chờ đợi. Khải Minh giả vờ không hiểu nên tỏ ra giọng vui vẻ chúc mừng:
Chúc hai người thật hạnh phúc.
Nhã Phương nện gót giày trên nền gạch thật mạnh và bỏ đi. Khải Minh đưa mắt nhìn.
Duy Thiện nháy mắt:
Đi theo mà vuốt giận người đẹp đi.
Duy Thiện nghe theo lời Khải Minh chạy theo và gọi:
– Nhã Phương chờ anh với.
Khải Minh nhìn theo bóng hai người. Anh cầu mong cho họ hạnh phúc.
Thanh Vân lên lớp với bộ áo dài toàn trắng, mang giày cao gót màu trắng luôn, nên cô trông thật duyên dáng và ngây thơ. Khải Minh nhìn Thanh Vân:
– Em giống nữ sinh quá.
Thanh Vân mỉm cười càng làm cho cô đáng yêu hơn:
– Anh Khải Minh khéo nịnh thật!
Thanh Vân vào dạy một tháng thì Khải Minh và cô trở nên thân thiết, nên họ nói chuyện với nhau rất hợp ý. Thanh Vân và Khải Minh đang trao đổi một số vấn đề về bài giảng thì Nhã Phương và Duy Thiện đi ngang. Nhã Phương cố tình dừng lại:
– Làm việc say mê quá hén?
Thanh Vân ngẩng lên:
– Dạ! Em đang hỏi anh Minh bài giảng, một số chỗ em không hiểu.
Nhã Phương nhíu mày tỏ vẻ khó chịu:
– Nói chuyện sao ngọt ngào thế!
Khải Minh cúi đầu xuống tiếp tục giảng cho Thanh Vân nghe. Nhã Phương tức lắm liền cặp tay Duy Thiện bỏ đi.
Khải Minh giảng xong, liền ngẩng lên nhìn Thanh Vân:
– Em hiểu chưa?
Thanh Vân gật đầu. Rồi cô đổi giọng:
– Anh Minh! Em hỏi bài anh có bất tiện không?
Khải Minh khoát tay:
Không, không. Chắc em thấy thái độ Nhã Phương khó chịu lúc nãy nên em ngại chứ gì. Thật ra, Duy Thiện rất yêu Nhã Phương.
Còn Nhã Phương thì có tình cám với anh. Nhưng anh không hề yêu Nhã Phương nên anh bắc cầu nối duyên cho hai người.
Thanh Vân gật gù:
– Thảo nào mà cô Nhã Phương chẳng giận dỗi. Nhưng mà em thấy cô Nhã Phương có chỗ nào đáng để thầy chê!
Khải Minh trầm trầm giọng:
– Thì chính cái chỗ quá toàn bích nên anh sợ! Nhưng mà em biết, con tim có lý lẽ riêng của nó.
Thanh Vân nhìn Khải Minh dò xét:
– Thế con tim của anh đã rung động cô nào chưa?
Khải Minh lấy tay đặt lên trái tim:
– Chưa?
Thanh Vân mỉm cười. Khải Minh thấy thế liền hỏi:
– Em cười điều gì!
– Chẳng cười cái gì cả!
– Còn em, trái tim em đã rung động chưa?
Thanh Vần thật ra cô đã thầm yêu Khải Minh ngay từ lúc anh dạy tiết đầu tiên, nhưng khi thấy Khải Minh đi với Nhã Phương thì trái tim bị dập tắt. Nay nghe Khải Minh bộc bạch thì lửa lòng lại trỗi lên. Khi nghe Khải Minh hỏi thế nên cô chẳng biết nói sao. Khải Minh tiếp:
– Nếu chưa thì chúng ta ''giả vờ'' yêu nhau để cho Nhã Phương ghét anh mà yêu Duy Thiện.
– Thầy định bắt em là vật hy sinh sao?
– Anh xin lỗi? Nếu em không bằng lòng thì thôi!
Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong bụng mừng thầm, cô cười tươi:
– Được rồi. Em sẽ giúp anh.
Thanh Vân thầm mong lúc đầu yêu giả, sau sẽ yêu thật. Khải Minh cười bí mật:
Bao giờ họ đám cưới, chúng mình sẽ chia tay. Nhưng nếu em có người yêu thì phải báo cho anh hay để anh thanh minh cho.
Thanh Vân đồng ý:
– Được!
Khải Minh đưa tay mời:
– Vậy thì chúng ta cùng nhau lên lớp.
Khải Minh và Thanh Vân đi song song, Nhã phương đi phía sau. Cô đay nghiến:
– Tình tứ quá!
Hôm nay gió nhiều nên tà áo dài của cô cứ bay phất phơ, có khi vướng vào người Khải Minh. Khải Minh tình tứ giữ tà áo của nàng, còn Thanh Vân thì đi thật chậm. Cô cười thích thú.
– Giống không anh Khải Minh!
Khải Minh cười tỏ vẻ âu yếm:
– Tốt.
Nhã Phương và Duy Thiện rảo bước nhanh qua mặt Khải Minh và Thanh Vân. Nhã Phương chậm bước và Duy Thiện cũng chậm bước theo.
Nhã Phương nghiêng đầu về phía Duy Thiện:
– Chiều nay, anh chờ em ở cổng trường nhé. Ta cùng đi chơi Duy Thiện tỏ ra rất chiều chuộng Nhã Phương nên anh tỏ vẻ rất sốt sắng:
– Được, anh sẽ chờ em.
Nhã Phương nũng nịu:
– Nhớ nhen!
Rồi cô bước vào lớp. Khải Minh đi đến chỗ Duy Thiện, cười tươi nói:
– Lấy lòng người đẹp được chưa!
Duy Thiện than thở:
– Yêu một người sao khó quá!
– Ráng đi. Có như thế mới quý trọng tình yêu Duy Thiện nheo mắt:
– Bộ cậu tính cuỗm con bé Thanh Vân sao!
– Ứ! Cậu thấy có được không!
– Được. Hai người đẹp đôi lắm!
Cả hai cũng nắm chát tay nhau và cười đầy tin tưởng.
Nhã Phương nhẹ nhàng lách đám đông đến trước mặt Khải Minh và Thanh Vân. Cô đưa mắt nhìn họ với cặp mắt tóe lửa. Thanh Vân vội cúi đầu xuống. Nhã Phương bước chậm rãi và leo lên xe Duy Thiện. Vừa ngồi lên xe cô đã ôm lấy eo của Duy Thiện và ngồi thật sát. Sau đó, cô mới đưa tay vẫy Thanh Vân và Khải Minh. Thanh Vân chép miệng:
– Cô Nhã Phương có vẻ yêu anh lắm!
Khải Minh nhún vai:
– Nhưng anh chẳng yêu Nhã Phương. Sau này, cô ấy hiểu và sẽ tha thứ cho anh. Thôi, em về đi. Anh cũng về đây.
Nói xong là Khải Minh cho xe vọt đi mất.
Thanh Vân ngẩn ngơ trước đám đông mà lòng thấy vô cùng hoang vắng. Sau này, mình có, chinh phục được Khải Minh hay rốt cuộc cô cũng sẽ giấng như tình cảnh Nhã Phương bây giờ. Thanh Vân lắc nhẹ đầu. ''Tình yêu rắc rối thật”.
Thanh Vân cho xe chạy thật chậm. Bỗng sau có tiếng kèn nổi lên inh ỏi.
Thanh Vân quay lại:
– Huyền Nhi! Ái Liên..... – Làm gì mà suy tư dữ vậy, chúng tớ kêu khan cả cổ mà không nghe!
– Thế à! Chúng mình vào quán uống nước đi.
Huyền Nhi cười, ngắm nghía Thanh Vân:
– Trông xinh lắm duyên dáng ra phết. Ái Liên cười:
Người ta là giáo sư mà.
– Thanh Vân dựng xe xong và đứng trước mặt hai bạn, ngắm nghía:
– Hai cậu cũng xinh ra. Tớ nhận không ra nổi. À? Mà tuần rồi tớ có điện đến hai cậu, nhà nói hai cậu đi công tác ở Nha Trang.
– Ờ? Tụi mình đi Nha Trang mới về!
Thanh Vân ré lên:
– Thế thì quà của tớ đâu?
– Huyền Nhi gãi đầu:
– Có nhưng ở nhà ấy. Sao 1úc này tình yêu đến chưa?
Thanh Vân hối lại:
– Thế hai cậu có chưa?
– Ái Liên đỏ mặt:
– Rồi! Tớ định chờ Gia Hân về nước mới cưới.
Thanh Vân trợn mắt:
– Ối trời ơi! Con hiền nhất thì giờ lại có người yêu sớm nhất.
Huyền Nhi cũng nhanh miệng như thuở nào:
– Thời đại điện tử mà, yêu phải nhanh chứ!
Ái Liên cười hiền lành:
– Gia Hân nó biết rồi! Nó mừng lắm! Gia Hân nói:
nó lo cho tớ nhiều nhất đấy.
Thanh Vân chép miệng:
Thời gian nhanh thật, chỉ còn bốn tháng nữa là Gia Hân về nước!
Huyền Nhi xen vào:
– Gia Hân có gởi thư về thăm tụi mình.
Thế Thanh Vân có thường xuyên liên lạc với nhỏ Hân không.
– Tớ bận quá. Nên chẳng có thư từ gì cho nó cả?
Huyền Nhi vẫn ranh mãnh:
– Chứ không phải mắc yêu, mắc ngắm thầy Khải Minh sao?
Thanh Vân sực nhớ:
– Ừ, chị Nhã Phương và anh Khải Minh có trục trặc.
Huyển Như thắc mắc:
– Tớ thấy họ đậm đà lắm mà!
Thanh Vân đem tất cả sự việc cho Huyền Nhi và Ái Liên nghe. Cả hai đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nghe xong, Huyền Nhi phát nhẹ vào vai bạn:
– Chúc mi thành công.
– Gì mà thành công?
– Thì bây giờ yêu giả, thì sau này yêu thật mấy hồi. Với lại, thầy Khải Minh là thần tượng của mi hồi đó mà.
Thanh Vân cũng chẳng giấu tâm sự của mình trước mặt Huyền Nhi và Ái Liên:
– Mình cũng mong như thế?
Ái Liên tò mò:
– Thế chị Nhã Phương có yêu thầy Duy Thiện không?
Thanh Vân uống một hơi nước, đặt ly xuống, cô nói:
– Tớ cũng chẳng biết! Nhưng theo mình suy đoán, thì cô Nhã Phương còn yêu Khải Minh lắm.
Ái Liên ái ngại:
– Buồn thật.
Thanh Vân ngắm nghía Ái Liên thật kỹ:
– Thế người yêu của bạn ở đâu? Nghề gì?
– Ái Liên cười hạnh phúc:
– Chúng mình cùng nghề!
Huyền Nhi xen vào:
– Điển trai vô cùng!
– Huyền Nhi cũng biết nữa sao.
Huyền Nhi chỉ tay vào người:
– Bà mối đây nhé?
– Vậy thì vợ chồng Ái Liên phải tốn cho bà mối đầu heo rồi.
Ái Liên giọng đều đều:
– Anh ấy người Nha Trang, là con một.
Huyền Nhi cười to:
– Lại giàu có nữa!
Ái Liên mắng mỏ:
– Đồ quỷ!
Cả ba cùng nhau tâm sự, ôn lại những kỷ niệm ngày xưa, mãi đến tận khuya.
Họ mới chia tay nhau.