– Hôm nay, anh phải đãi em nhé!
Khải Minh đặt nhẹ tay lên trán Nhã Phương:
– Sẵn sàng phục vụ người đẹp!
Nhã Phương nghiêng đầu làm dáng, trông cô thật đáng yêu:
– Nhớ đấy nhé. Em dùng đến no căng bụng mới thôi.
Khải Minh giả vờ đau khổ:
– Thế thì tôi đã mất eo rồi!
Nhã Phương nhìn điệu bộ của Khải Minh.
– Cô cười to, làm cho khách trong nhà hàng đều đưa mắt nhìn hai người.
Khải Minh đưa tay bấm tay nàng:
– Em cười to quá!
Nhã Phương chẳng quan tâm trước cặp mắt soi mói của mọi người. Cô thản nhiên:
Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.
Khải Minh lắc mạnh tay cô:
– Em là giáo sư đó! Ở Việt Nam rất khe khắt tác phong của mình. Em mà thoải mái như ở nước ngoài là sẽ bị phê bình đó.
Nhã Phương le lưỡi:
– Eo ơi? Sao khó thế?
– Thôi, không nói nữa! Em gọi món ăn đi!
Nhã Phương gọi một anh bồi, cô bảo:
– Anh mang cho tôi một dĩa bò bít-tết, một đĩa thịt nướng, một dĩa gỏi tôm, một lẩu hoa ấnh đào, hal dĩa kem nan tráng miệng.
Khải Minh nhìn trân trân Nhã Phương:
– Em gọi nhiều thế, dùng sao hết!
Nhã Phương đưa ngón tay lên miệng:
– Anh chờ xem!
Anh bồi bàn bày trên bàn thức ăn, Nhã Phương mời mọc:
– Anh Khải Minh cầm đũa đi?
Nhã Phương dùng rất ngon lành. Khải Minh ăn cũng chẳng kém. Chỉ một chốc là cả hai dùng sạch các dĩa thức ăn. Nhã Phương cười:
– Thức ăn đã hết rồi.
Khải Minh nhún vai:
– Em gọi mà dùng không hết thì uổng, nên anh phải phành bụng ra mà chứa.
Nhã Phương trề môi:
– Thật chẳng biết xấu hổ. Ăn nhiều mà lại còn lắm chuyện?
Nhã Phương và Khải Minh trao đổi một cách vui vẻ, thoải mái. Nhã Phương nhìn đồng hồ và đứng bật dậy:
– Em về đây. Sáu giờ ba mươi em có hẹn rồi.
Khải Minh cũng đứng lên:
– Vậy chúng ta về.
Nhã Phương lên xe và vẫy tay:
– Chào gặp lại. Mai nhé?
Khải Minh:
– Mai, em có giờ à?
Nhã Phương nghiêm giọng:
– Mai bắt đầu làm cô giáo rồi!
Khải Minh:
– Chúc em thành công.
Cả hai đều cho xe chạy. Khải Minh nhìn đồng hồ. Gần bảy giờ. Anh xuống xe mở cổng. Bác Từ bước ra:
– Cậu về đấy à. Sao cậu về tối vậy. Cô Gia Hân vẫn còn trên phòng.
Bác Từ nhắc đến Gia Hân, anh mới giật mình:
– Cô Gia Hân chưa về sao?
– Dạ, chưa.
Anh chạy đến phòng, thấy Gia Hân vẫn còn mải mê làm:
– Trời đất? Cô không biết tối sao mà giờ này vẫn còn ngồi đó làm.
Gia Hân ngước lên, mặt đỏ bừng. Khải Minh chẳng thèm để ý đến vẻ mặt của Gia Hân, anh lại tiếp tục 1a hét:
– Lớn rồi mà chẳng biết gì cả?
Gia Hân cũng hét lên:
– Thầy thật nhẫn tâm! Thầy thật là người độc ác!
Nói xong, Gia Hân ràn rụa nước mắt và bỏ đi ra khỏi phòng. Khải Minh bàng hoàng trước phản ứng của Gia Hân. Thấy Gia Hân bỏ chạy, Khải Minh cũng chạy theo:
– Gia Hân. Anh không phải la em mà anh sợ em về tối, nhà sẽ lo lắng cho em.
Gia Hân bệu bạo:
– Anh chỉ biết la mắng em mà thôi?
Khải Minh xuống giọng:
– Thôi, đừng giận nữa, để anh lái xe đưa em về!
Gia Hân cứng đầu:
– Không, em không cần.
Khải Minh lên xe nổ máy:
– Leo lên đi. Anh đưa về?
Gia Hân chẳng chịu, cô vẫy tay gọi taxi.
Khải Minh khoát tay bảo tài xế chạy luôn.
Khải Minh chạy xe sát bên cô:
– Gia Hân. Lên xe, anh đưa em về?
Biết từ chối không được, Gia Hân đành leo lên xe.
Khải Minh nằm trằn trọc trên giường. Anh cảm thấy bực dọc trước thái độ của Gia Hân. Cô ta thật bướng bỉnh. Nhưng mà anh cũng không hiểu tại sao anh lại có thái độ mềm mỏng với cô học trò cứng đầu này. Anh nhớ lại về tới nhà, Gia Hân chẳng thèm mời anh vào nhà mà bỏ chạy như ma rượt. Thật là bực mình.
Khải Minh lắc đầu và nhủ thầm:
– Ôi! Hơi đâu mà để ý việc của cô cho mệt thân.
Nghĩ thế, Khải Minh nằm thẳng người và nhắm nghiền đôi mắt lại. Giấc ngủ nhẹ nhàng lại đến với anh.
Khải Minh đứng bên cửa sổ. Anh đang lắng nghe tiếng chim đang líu rít hót vang. Những giọt sương long lanh còn đọng trên những cánh hoa, tia nắng xuyên qua làm cho những giọt sương ánh lên những màu sắc lóng lánh. Khải Minh ngắm không biết chán.
Bác Từ đến bên anh:
– Cậu Khải Minh! Cà phê đây?
Khải Minh nhìn bác Từ:
– Khí hậu hôm nay mát mẻ thật.
Dạ vâng. Hôm nay có áp thấp nhiệt đới.
– Thế à!
Bác Từ giọng chậm rãi:
– Cậu đi dạy, nhớ mang áo mưa nhé.
– Vâng.
Nhìn theo bóng bác Từ. Khải Minh bỗng chạnh lòng. Bác Từ không vợ con.
Bác rất hiền lành, chăm chút Khải Minh như con ruột. Khải Minh cũng rất quý bác.
Khải Minh nhắp từng ngụm cà phê thật nhỏ:
Vị đẳng của cà phê làm anh tỉnh táo.
Anh bước dọc theo hành lang và dừng trước phòng làm mô hình, rồi tự dưng Khải Minh đưa tay mở cửa. Anh bước vào, trước mắt anh là một mô hình thật hấp dẫn, thật hoàn hảo.
Anh sững sờ trước sự sáng tạo rất độc đáo...
Gia Hân tài thật.
Anh sực tỉnh, hôm nay là 24-4, là ngày cuối cùng nộp mô hình. Anh bóp trán:
– Mình đãng trí thật. Hèn chi Gia Hân trách mình cũng phải. Thế sao, giờ này cô chẳng đến để lấy mô hình, đã mười giờ rồi!
Khải Minh đứng lên ngồi xuống không yên.
Anh đến bên điện thoại định gọi cho Gia Hân, nhưng anh lại ngại, sợ gặp phải mẹ Gia Hân, anh lại phải nói dối lần nữa. Cuối cùng, không thể kềm được sự lo lắng, Khải Minh nhấn số điện thoại của nhà Gia Hân nhưng chẳng ai nhấc máy, lòng Khải Minh nóng như lửa đốt...
– Gia Hân đi đâu mà chẳng chịu nhấc máy?
Khải Minh bấm số điện thoại của Thanh Vân, Huyền Nhi, Ái Liên nhưng cả ba đều tắt máy. Khải Minh nhìn đồng hồ. Đã đến giờ đến lớp rồi mà không gặp được Gia Hân, anh không biết tính sao. Cuối cùng, Khải Minh quyết định đến nhà Gia Hân. Anh bấm chuông.
Có người chạy ra mở cửa, Khải Minh liền nói:
– Có cô Gia Hân ở nhà không chị?
Chị Liên lắc đầu:
– Cô Hai đi đâu từ sáng đến giờ.
Khải Minh khoát tay:
– Thế thì chị khỏi mở cửa. À! Mà chị có biết cô ấy bao giờ về không?
Chị Liên tần ngần:
– Tôi cũng chẳng biết.
Khải Minh:
– Cám ơn chị.
Khải Minh chẳng biết làm sao. Anh đành dắt xe qua bên kia đường nơi có quán cà phê, vào đấy mà ngồi chờ Gia Hân.
Khải Minh nhìn trên bàn, anh uống đã ba tách cà phê và uống sắp cạn bình trà thứ hai.
Anh luôn mắt nhìn xem đồng hồ. Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là hết thời gian nộp mô hình.
Khải Minh đứng lên ngồi xuống, lòng nôn nóng:
– Gia Hân ơi là Gia Hân! Cô đi đâu vậy?
Bỗng mắt Khải Minh rạng rỡ, anh băng qua đường. Anh nắm vội tay Gia Hân, lôi cô lên xe và chở đến nhà và mặt đầy giận dữ:
Cô có biết tôi chờ cô từ sáng tới giờ không? Mô hình đây, cô mang nộp đi!
Gia Hân thấy Khải Minh mặt đầy giận dữ, nên cô chẳng dám nói gì. Cô ngồi im thin thít. Khải Minh hét to:
– Sao không đi, lại ngồi đó! Vì cô mà cả buổi chiều nay, tôi phải nghỉ dạy đó.
Gia Hân lí nhí:
– Dạ, tại... tại em nghĩ mô hình xấu quá nên em bỏ thi.
Khải Minh xẵng giọng:
– Sao cô biết nó xấu. Cô nhìn kỹ đi.
Gia Hân nhìn mô hình. Cô cũng không ngờ mô này nhìn kỹ thì thấy nó thật đẹp. Gia Hân ấp úng:
– Em... em...
Khải Minh nhìn Gia Hân với đôi mắt nảy lửa:
– Tôi chỉ chỉnh sữa một chút. Giờ thì mang đi nộp đi, sắp hết hạn rồi đấy?
Gia Hân nhìn đồng hồ:
– Chết chưa! Còn bốn mươi phút!
Cô cầm mô hình lao nhanh ra đường. Cô vẫy tay gọi taxi, nhưng chiếc nào cũng chạy luôn chẳng chịu dừng. Gia Hân nhìn đồng hồ mà nước mắt rưng rưng. Bỗng có một chiếc xe dừng lại đỗ trước mặt cô. Gia Hân vội vàng leo lên xe. Cô bảo:
– Bác tài. Bác cho xe chạy đến Trường Đại học Kiến trúc... Chưa nói hết câu, Gia Hân lại ồ lên và lắp bắp:
– Anh Minh! Khải Minh...
Ngập ngừng một lúc, Gia Hân lại rối rít:
– Em cám ơn anh Minh nhiều lắm!
Khải Minh mắt vẫn nhìn thẳng:
– Tôi chẳng biết mình có nợ nần gì cô không, mà kiếp này tôi phải trả.
Nghe Khải Minh nói, Gia Hân ngồi tiu nghỉu, mặt buồn lắm. Khải Mlnh nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cô buồn, anh cũng biết mình nói hơi quá. Anh định mở lời an ủi, nhưng nghĩ sao anh lại thôi.
Gia Hân và Khải Minh im 1ặng suốt đoạn đường. Ngồi trên xe mà tay Gia Hân ôm chặt mô hình. Xe dừng, Khải Minh xuống xe, Gia Hân tay cầm mô hình nên loay hoay mãi mà chẳng mở cửa xe được. Khải Mlnh giọng lại ra lệnh:
– Xuống xe đi, còn ở đó làm gì! Chạy nhanh vào mà nộp Gia Hân riu ríu làm theo lời Khải Minh.
Khải Minh nhìn theo bóng cô mà lắc đầu.
Gia Hân chạy thật nhanh. Vừa đến nơi cũng vừa lúc các thầy định đóng cừa.
Gia Hân thở hổn hển:
– Thầy ơi, cho em nộp mô hình.
Thầy Duy Thiện hắng giọng:
– Sao giờ này mới tới? Năm sau rồi hãy nộp!
Gia Hân đưa tay quệt mồ hôi:
– Dạ, em mới làm xong.
Thầy Duy Thiện nhìn một cô rất trẻ và đẹp vô cùng:
– Cô Nhã Phương ghi giấy biên nhận cho cô bé này đi.
Gia Hân nhìn Nhã Phương không chớp mắt. Gia Hân nghĩ thầm người đâu mà đẹp như thế. Da trắng, môi thì đỏ chét, đôi mắt trong xanh như làn nước mùa thu, mái tóc bồng bềnh đen nhánh. Nhã Phương nhìn Gia Hân:
– Chị tên gì?
Gia Hân mải ngắm Nhã Phương, nên chẳng nghe cô Nhã Phương hỏi. Thầy Duy Thiện bực mình nhấn mạnh:
– Chị tên gì?
Gia Hân giật mình:
– Dạ, tên Gia Hân.
Duy Thiện ngó Gia Hân với cặp mắt chẳng thiện cảm:
– Nêu cả họ và tên?
– Dạ, em tên Nguyễn Ngọc Gia Hân.
Nhã Phương nhìn Gia Hân, mỉm cười:
– Đây là giấy biên nhận của em.
Gia Hân cầm giấy biên nhận, cô nhoẻn miệng cười rạng rỡ:
– Em cám ơn chị.
– Hú hồn! Chút xíu nữa là khỏi nộp. Gia Hân ra ngồi trước dãy bàn trống. Cô thở đều để lấy lại bình tĩnh. Gia Hân lững thững rời khỏi trường thì bắt gặp ánh mắt của thầy Duy Thiện đang sóng đôi vớl Nhã Phương. Gia Hân vội gật đầu chào. Thầy Duy Thiện quắc mắt hỏi:
– Sao chị chưa về mà còn lẩn thẩn ở đây?
– Dạ, em...
Duy Thiện cắt ngang:
– Chị về đi!
Còn Nhã Phương kín đáo nhìn cô, mỉm cười Gia Hân thì đang bàng hoàng trước sự la mắng vô cớ của thầy Duy Thiện. Gia Hân nhìn theo họ mà lòng ấm ức. Gia Hâ n bước ra khỏi cổng trường đại học với tâm trạng không vui.
Cô chẳng buồn gọi taxi mà đi lang thang trên vỉa hè. Gia Hân bước những bước thật chậm chạp, tóc thì rối bời.
Chợt có tiếng kèn xe vang lên inh ỏi. Gia Hân đưa mắt nhìn quanh thì thấy Khải Minh đang đưa tay vẫy. Gia Hân vô cùng sững sờ và chạy nhanh về phía anh. Khải Minh bảo:
– Gia Hân lên xe đi.
Gia Hân mở cửa leo lên lòng đầy hồi hộp.
Cô sợ phải nghe lời mắng của Khải Minh. Cô ngồi im và miệng nói chẳng tròn tiếng:
Em xin lỗi. Em cứ tưởng anh về rồi.
Khải Minh bình thản lái xe. Gia Hân liếc nhìn Khải Minh. Cô chẳng biết anh đang buồn hay vui. Cô cảm thấy mình thật giống trẻ con, toàn làm những việc do người khác sai khiến.
Cô thấy mình có lỗi với Khải Minh. Cô muốn trút hết những suy nghĩ của mình để mong được có sự thông cảm nhưng chẳng thốt nên lời.
Xe dừng. Khải Minh ra lệnh:
– Cô xuống và vào nhà đi.
Gia Hân mở miệng. Khải Minh chặn ngang:
– Cô định xin lỗi chứ gì? Thôi khỏi, tôi và cô từ nay hết nợ nần gì với nhau cả. Cô xuống đi!
Gia Hân nghe Khải Minh nói thế, cô cũng đùng đùng nổi giận. Cô mở cửa bước xuống và đóng cửa xe thật mạnh, bước đi thật nhanh vào nhà.
Khải Minh cũng chẳng muốn nhìn Gia Hân. Suốt ngày, anh đã mệt lả vì công việc của cô. Khải Minh tự bảo mình:
Từ nay, không nên dính vào công việc của các cô này. Mệt lắm.
Khải Minh lái xe chạy thẳng. Gia Hân tức giận, cô ngoái đầu lại nhìn bóng chiếc xe chạy, mà nước mắt cô ứa ra.
– Thật là con người độc ác. Từ đây về sau, cô sẽ không nói chuvện tới con người lạnh lùng. Ông ta chỉ biết ra lệnh chứ chưa bao giờ nghe cô giải thích.
Bực dọc, Gia Hân nện mạnh gót giày xuống nền nhà. Bà Ngọc Dung giật mình:
– Gia Hân lại đây mẹ bảo:
Gia Hân trả lời cộc lốc:
– Con mệt, mẹ để con yên?
Nói xong, Gia Hân bước những bước nặng nề về phòng mình. Vừa bước vào phòng, cô gieo mình xuống ghế. Gia Hân mệt mỏi nhìn lên trần nhà.
Bà Ngọc Dung bước vào phòng Gia Hân.
Bà nhè nhẹ bước đến bên Gia Hân và ngồi xuống cạnh con gái:
– Con có khó chịu ở chỗ nào không?
Gia Hân ngồi im. Bà Ngọc Dung đưa tay sờ nhẹ lên trán Gia Hân, thấy mát.
Bà với giọng ngọt ngào:
– Con gái của mẹ có việc gì đây?
Vừa nghe mẹ nói, Gia Hân ôm mẹ òa lên, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Bà Ngọc Dung dỗ dành:
– Thôi, nín đi. Có việc gì mà con phải khóc ròng thế?
Gia Hân bệu bạo kể cho bà Ngọc Dung nghe. Bà Ngọc Dung cũng biết Gia Hân từ nhỏ được nuông chiều. Hễ ai mà không làm vừa ý là Gia Hân sẽ đùng đùng nổi giận. Nghe xong, bà Ngọc Dung dịu dàng bảo con:
– Con bị mắng là phải rồi. Anh ta mắng là nhẹ đấy?
Gia Hân hờn dỗi:
– Mẹ? Mẹ lại bênh anh ta rồi! Con ghét mẹ luôn?
Bà Ngọc Dung phân tích cho Gia Hân thấy những điểm sai của cô. Gia Hân ngồi im lắng nghe. Mặt Gia Hân dịu đi. Bà Ngọc Dung nhìn con âu yếm:
– Thôi, đừng tức giận nữa! Con đi tắm rửa, dùng cơm, rồi còn ôn bài. Con chỉ còn hai tuần nữa là thi rồi đó.
Gia Hân bá cổ bà Ngọc Dung:
– Mẹ. Con yêu mẹ lắm, chỉ có mẹ là thương con nhất.
Bà Ngọc Dung xoa vào má con gái:
– Con tôi đáng yêu như thế thì làm sao mà không thương cho được.
Gia Hân ngã vào vòng tay của mẹ. Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, ấm áp trong vòng tay của mẹ. Gia Hân quên tất cả nôi buồn hôm nay. Cô nở nụ cười tươi tắn nhìn mẹ. Bà Ngọc Dung ôm chầm con vào lòng. Bà Ngọc cũng nhìn con mỉm cười hạnh phúc......
Thanh Vân, Ái Liên, Huyề n Nhi đang huyên thuyên trước sân trường.
Thanh Vân múa tay múa chân:.
– Mô hình của tớ tuyệt đẹp, nhất định sẽ đạt giải nhất.
Ái Liên trề môi:
– Cậu quá khoác lác?
Huyền Nhi nhe miệng, cười híp mắt:
– Của tớ mới là nhất chứ.
Thanh Vân trợn mắt, cười khanh khách:
– Đúng rồi! Huyền Nhi nhất, tớ nhì, Ái liên ba.
Cả ba cười rộ lên thật vui vẻ. Đang cười, Ái Liên ngừng lại, dưa tay chỉ về phía văn phòng.
– Ê, Thanh Vân, Huyền Nhi nhìn kìa?
Thanh Vân, Huyền Nhi hướng mắt về văn phòng. Huyền Nhi hét lên:
– Trời ơi! Khải Minh đi với cô nào mà đẹp quá thế?
Thanh Vân rên rỉ:
– Thế là anh Khải Minh đã có người yêu rồi sao?
Cả ba đang xầm xì bàn tán, Tuấn Huy đi đến:
– Ba bà làm gì đó?
– Cả ba giật mình. Huyền Nhi tay chống nạnh:
– Ê. Làm gì mà rình rập mấy bà vậy?
Tuấn Huy cười mỉa mai:
– Tớ thấy mấy bà cứ thậm thà thậm thụt.
Thanh Vân giọng kẻ cả:
– Bà nói cho cháu nghe. Bà định bàn sẽ cưới cho cháu một cô, cháu có chịu không?
Cả ba cười thích thú. Tuấn Huy đỏ mặt:
– Đồ nham nhở! Thật đáng ghét!
Tuấn Huy bỏ đi, cả ba cô vẫn còn cười khúc khích. Gia Hân thấy ba bạn đang đứng bên Tuấn Huy, cô mỉm cười:
Anh chàng này tự dưng dẫn xác đến để làm trò cho các cô.
Tuấn Huy bực dọc:
– Gia Hân làm gì mà cười.
Gia Hân nín vội:
– Tớ đâu có cười. Tuấn Huy làm gì mà bực dọc thế?
Tuấn Huy chỉ tay về phía Thanh Vân, Huyền Nhi, Ái Liên:
– Các bà ấy thật nham nhở.
Gia Hân giả vờ hỏi:
– Các bạn ấy nói gì?
Tuấn Huy giọng cộc lốc:
– Chẳng biết.
Gia Hân tiến về phía các bạn. cô cười thật tươi:
– Mấy cậu nói gì mà Tuấn Huy tức giận vậy.
Thanh Vân kéo Gia Hân:
Anh Khải Minh có người yêu rồi.
– Ái Liên xen vào:
– Lúc nãy, chúng tớ thấy hai người đi với nhau, nói chuyện thân mật lắm.
Huyền Nhi thêm vào:
– Cô ấy đẹp vô cùng.
Thanh Vân chỉ:
– Kìa, kìa cô đó đó?
Gia Hân nhìn và nói:
– Cô ấy là cô Nhã Phương.
Cả ba ngạc nhiên, đồng thanh hỏi:
– Sao bạn biết tên cô ấy?
Gia Hân cười:
– Ngày mình nộp mô hình, có nghe thầy Duy Thiện gọi tên cô ấy. Cô Nhã Phương rất đẹp.
Thanh Vân giọng ghen ghét:
– Cô ấy mà đẹp gì!
Gia Hân gật đầu:
– Làm sao đẹp bằng Thanh Vân.
Thanh Vân hếch mặt lên:
– Tất nhiên?
Gia Hân kéo tay các bạn:
– Thôi, ta đừng nhắc đến họ làm gì cho mệt xác. Ta đi vào lớp đi, cố gắng tập trung ôn thi cho tốt nhé!
– Ái Liên này. Bạn nộp mô hình ngày nào?
Huyền Nhi hỏi. Ái Liên gãi gãi đầu:
– Trước ngày nộp ba ngày.
Thanh Vân giọng thăm dò.
– Không biết hôm nay có kết quả không?
Họ vừa đi vừa bàn cãi. Vào đến lớp gặp bạn bè:
Thi Thi, Tuấn Huy, Cường Thịnh...đang lo trang trí lớp học, Huyền Nhi giọng kẻ cả:
– Làm gì mà trang trí ghê thế?
Thi Thi vọt miệng:
– Để đón thầy Tâm.
Thanh Vâ n, Ái Liên, Huyền Nhi nhao nhao:
Cho tớ tham gia với Gia Hân thản nhiê n bước vào chỗ của mình. Cô ngồi xuống lấy tập ra ôn bài. Ngọc Mai chạy ùa đến cạnh Gia Hân, nhờ Gia Hân chỉ hộ bài. Cô chăm chú giải thích. Tuấn Huy đến bên cạnh:
– Lớp trưởng gì chẳng chịu trang trí lớp.
Gia Hân liếc Tuấn Huy:
– Ai thích thì làm, không thích thì thôi.
Ngọc Mai xí Tuấn Huy một tiếng:
Gia Hân chỉ hộ tôi một chút không được sao? Tôi không hỏi bạn thì bạn tức sao?
Tuấn Huy l1ếc một cái thật bén về phía Ngọc Mai:
– Dữ như bà chằn?
Ngọc Mai trả đũa:.
– Kệ, tôi là bà chằn, còn cậu là pê-đê.
Tuấn Huy đỏ mặt, gân cổ cãi:
– Đồ nham nhở!
Gia Hân và Ngọc Mai càng trêu Tuấn Huy hơn. Tuấn Huy khuôn mặt hồng lên rất đẹp.
Cả lớp cười đùa náo nhiệt.
Thi Thi từ ngoài chạy ùa vào:
– Khải Minh xuống! Khải Minh xuống...
Khải Minh xuất hiện trước cửa phòng. Anh đi thẳng đến bục giảng. Các sinh viên đang bước vào chỗ, đứng nghiêm trang chào anh.
Khải Minh đưa mắt một 1ượt quan sát toàn lớp:
– Các anh chị ngồi xuống?
Vừa ngồi xuống thì cả lớp đã nhao nhao lên:
– Anh Minh ơi, mô hình có kết quả chưa?
Khải Minh nhìn mọi người, giọng đầy cởi mở, thông cảm:
– Hai ngày nữa mới có kết quả. Lớp các bạn trang trí đẹp quá!
– Anh dự liên hoan với lớp chúng em nhé?
Thầy Tâm vào chưa anh?
– Chưa! Thầy Tâm đi công tác rồi.
– Buồn quá! Nhưng có anh cũng tạm được.
Thế rồi cả lớp vỗ tay rất to. Khải Minh đứng tren bục giảng nở nụ cười thật tươi. Bỗng cả lớp ùa lên kéo Khải Minh về phía căng tin.
Khải Minh chỉ còn biết đi theo đám sinh viên tinh quái này. Gia Hân lục đục theo sau.
Bỗng thấy cô Nhã Phương, Gia Hân gật đầu chào:
– Thưa cô.
Nhã Phương đưa mắt nhìn vào lớp:
– Anh Khải Mình và các bạn đâu rồi?
Gia Hân cười bí mật:
– Cô đi theo em, em sẽ chỉ cho.
Nhã Phương bước theo Gia Hân. Xuống tới căng tin, Gia Hân đưa tay chỉ:
– Anh Khải Minh đó?
Nhã Phương mỉm cười lịch sự:
– Cám ơn em? Gọi chị bằng chị đi cho thân mật?
Nói xong, Nhã Phương Định quay đi. Gia Hân mời mọc:
– Chị ở lại liên hoan với lớp em.
Khải Minh nhìn thấy Nhã Phương định quay đi, anh bước đến bên cô:
– Nhã Phương! Em tìm anh có việc gì không?
Nhã Phương lắc đầu. Khải Minh nắm tay Nhã Phương:
– Đây là bạn của anh, Nhã Phương.
Mọi người hoan hô, các bạn- trầm trồ:
– Chị xinh quá!
– Thầy và cô xứng đôi lắm!
Khải Minh đính chánh:
– Tôi và chị Nhã Phương chỉ là bạn thôi!
Có một câu nói vang 1ên:
– Tình bạn tiến đến tình yêu mấy hồi anh ơi?
Cả bọn cười ầm lên. Khải Minh kéo Nhã Phương ngồi bên cạnh. Họ luân phiên nhau hát hò thật vui vẻ.
Khải Minh và Nhã Phương song ca. Họ hát rất hay và cũng rất tình tứ. Thanh Vân tỏ vẻ bực bội, quay lại cằn nhằn Gia Hân:
– Tại sao mày dắt chị ấy xuống đây?
Gia Hân dịu giọng:
Cậu không thấy chị ấy rất yêu anh ta sao? Mà anh ta cũng có vẻ rất thích chị ta.
Thanh Vân cãi bướng:
– Nhưng mình yêu anh ta.
Gia Hân lắc đầu:
– Chúng mình không đủ tiêu chuẩn đâu.
Hát xong, Nhã Phương đi về phía Gia Hân:
– Gia Hân lên hát đi.
Gia Hân từ chối:
– Em đau cổ nên chẳng hát được đâu chị.
Gia Hân đứng lên nl1ường chỗ, mời Nhã Phương. Nhã Phương xua tay:
– Em ngồi đi? Chị và anh Khải Minh phải đi, vì thầy hiệu trưởng gọi để nhận quyết định.
Khải Minh đến gần Nhã Phương, chào tạm biệt các bạn và rủ:
– Chúng mình đi Nhã Phương.
Hai người rời khỏi. Cả bọn tiếp tục liên hoan. Gia Hân trong lòng thấy buồn buồn. Khải Minh đã không quan tâm đến cô, không hề chào cô lấy một lời. Cô cảm thấy buồn buồn khi Minh sóng đôi với Nhã Phương. Họ xứng đôi thật. Từ lúc Khải Minh và Nhã Phương đi khỏi, Gia Hân biéng cười, biếng nói. Thi Thi châm chọc:
– Anh Khải Minh đi khỏi, có người buồn thỉu buồn thiu.
Thanh Vân nghe Thi Thi nói tưởng là nói mình, cô nàng xỉa xói:
– Thế rồi bạn tức phải không?
Thi Thi cong cớn:
– Tôi không phải nói bạn.
Thanh Vân gân cổ:
– Thế thì nói ai?
Thi Thi đưa mắt về phía Gia Hân. Gia Hân chẳng buồn đáp lại vẫn ngồi ngậm ống hút nước ngọt. Thanh Vân phát mạnh vào vai Gia Hân:
– Thi Thi nó nói cậu đấy!
Gia Hân thản nhiên:
– Ai nói gì mặc kệ họ, hơi đâu mà Thanh Vân trả lời cho mệt.
Thanh Vân định xỏ xiên Thi Thi nhưng Gia Hân nắm tay Thanh Vân, ké o cô ngồi xuống:
– Đừng nói nữa!
Thanh Vân ngồi xuống nhưng lòng vẫn còn ấm ức. Gia Hân đầy ly nước tới trước mặt Thanh Vân:
– Uống đi?
Thanh Vân chẳng thèm uống, đứng lên rời khỏi căng tin. Gia Hân, Huyền Nhi, Ái Liên cũng đi theo.
Cả bốn đi dọc theo sân trường. Ái Liên lên tiếng:
– Các cậu đến nhà tớ chơi?
Huyền Nhi lắc đầu:
– Thôi, chúng mình đi ra bến Bạch Đằng chơi. Về nhà Ái Liên không thoải mái.
Thế là bấn cô tiến về nhà xe. Khải Minh và Nhã Phương cũng tiến về phía ấy, thế là họ lại chạm trán nhau. Bốn cô gật đầu chào.
Khải Minh và Nhã Phương gật đầu. Nhã Phương đứng lại hỏi:
– Các bạn đi chơi phải không?
– Ái Liên nhanh miệng:
– Vâng. Chúng em mời chị đi với chúng em.
Nhã Phương nở nụ cười mới duyên dáng làm sao:
– Không được, tôi có giờ lên lớp đầu tiên.
Khải Minh thì đi luôn, chẳng thèm hỏi lấy một 1ời. Nhã Phương đi khỏi, Thanh Vân trề môi:
– Ông Khải Minh thật là người chẳng có tình cảm.
Huyền Nhi giọng chua ngoa:
– Chị Nhã Phương không dạy mình mà còn lịch sự. Còn ổng... thật vô tình.
Áí Liên và Gia Hân cười:
– Các bạn ở đó mà đay nghiến, người ta đi mất tiêu rồi.
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng Gia Hân cảm thấy mắt cay cay. Cô tự hỏi lòng mình đã yêu rồi ư? Chứ tại sao khi thấy Khải Minh đi với cô Nhã Phương thì Gia Hân cảm thấy đau đau, miệng đắng ngắt đi. Cô thừ người...
Ái Liên kéo tay Gia Hân:
– Giờ lại tới cậu thẫn thờ hả, Gia Hân?
Gia Hân che giấu bằng nụ cười gượng gạo:
– Đâu có!
Thanh Vân nhìn bạn, cau có:
– Thế mà tớ cứ ngỡ cậu yêu anh Khải Minh.
Gia Hân đập vào vai bạn một cái thật mạnh:
– Nói tầm bậy không hà! Không thấy ổng đã có người yêu sao?
Huyền Nhi giọng bướng bỉnh:
– Người yêu thì đã sao? Chưa làm đám cưới mà sợ gì?
– Ái Liên gạt ngang:
– Thôi đi. Ở đó mà nói tào lao!
Cả bốn cô rời khỏi trường trong tiếng cười rộn rã.
Gia Hân thức khuya nên giờ lười dậy, còn nằm nướng trên giường. Bà Ngọc Dung gọi cô:
– Gia Hân xuống dùng điểm tâm. Con nướng sắp khét rồi đó!
Gia Hân mỉm cười, vươn vai. Bà Ngọc Dung rất yêu con gái. Gia Hân cũng rất yêu mẹ. Mẹ Gia Hân rất đẹp, nấu ăn rất khéo.
Tiếng bà Ngọc Dung lại cất lên:
– Gia Hân!
– Vâng, con xuống ngay!
Gia Hân xúng xính trong chiếc áo thùng thình. Ông Gia Kiệt nhìn con:
– Con gái của bố ăn mặc sao mà xí thế?
Gia Hân ngồi xuống cạnh cha, Gia Hân nắm lấy tay ông, giọng nũng nịu:
– Con gái của bố như thế này mà bố bảo là xí à?
Gia Kiệt xoa đầu con:
– Không. Đẹp lắm.
Bà Ngọc Dung nhìn Gia Kiệt, nói với giọng không hài lòng:
– Ông chỉ khéo bắc cầu cho nó. Con gái lớn rồi mà không ý tứ trong việc ăn mặc.
Gia Hân nheo mắt nhìn ông Gia Kiệt và cô le lưỡi. Ông Gia Kiệt giả lả:
– Bà hôm nay nấu món này ngon quá?
Bà Ngọc Dung dài giọng:
– Rõ là khéo nịnh!
Chị Liên bước vào:
– Thưa cô, có cô Thanh Vân, Huyền Nhi và cô Ái Liên đến tìm cô.
Gia Hân ngạc nhiên:
– Mới sáng sớm mà đã đến tìm rồi. Không biết có việc gì không? Chị Liên, chị ra mở cửa giùm em và mời họ vào phòng khách chờ Gia Hân húp vội chén xúp. Bà Ngọc Dung cằn nhằn:
– Thấy hậu quả của việc ngủ nướng chưa?
Gia Hân chạy vội về phòng:
– Chào cha, mẹ.
Gia Hân thay quần áo nhanh chóng. Cô chạy xuống nói chị Liên:
– Chị cho em bốn 1y sữa và dĩa bánh mì, chị nhé.
Thanh Vân cười hì hì:
– Gia Hân điệu nghệ quá! Tụi tớ chưa đứa nào ăn gì.
Gia Hân nhún vai:
– Tớ đi guốc trong bụng các cậu mà.
Huyền Nhi ré lên:
– Thôi đi bà? Chẳng phải bà cũng mới ngủ dậy sao?
Gia Hân nhíu mày:
– Mới sáng sớm đến tìm tớ làm gì?
Ái Liên thấp giọng:
– Chúng mình vào trường xem kết quả:
“thi mô hình''.
Gia Hân hớp một ngụm sữa:
– Tớ không đi đâu. Các bạn đi đi.
Thanh Vân tròn xoe đôi mắt, đầy vẻ ngạc nhiên:
– Bộ tính chuyến này tính đậu thủ khoa Gia Hân cúi xuống nhìn chăm chăm vào mũi giày:
Cô chẳng thích vào trường. Cô chỉ thích ở nhà. Cô muốn quên tất cả nhưng không biết nói thế nào, nên đành nói trớ:
Hay các cậu ở đây chơi.
Huyền Nhi giãy nảy:
– Thôi đi bà! Tôi còn về nhà sớm, nếu không sẽ bị đòn đấy.
Thanh Vân nài nỉ:
– Chúng tớ chỉ xin đi một tí là về. Gia Hân đi vởi chúng mình vào trường đi?
Gia Hân choàng tay qua vai Ái Liên:
– Thôi, tớ chẳng đi đâu. Mô hình của tớ xấu lắm chắc chẳng có hạng gì đâu.
Ái Liên nghiêng đầu sát lnặt Gia Hân:
– Ở nhà không chán sao?
– Không? Phải tranh thủ chớ. Khi tốt nghiệp xong, sau đó sẽ đi làm, lúc đó muốn ở nhà mà chẳng có thời gian đâu.
Thanh Vân:
– Ối trời.ơi? Lo quá thì sẽ mau già biết không?
Cả bọn đứng lên:
– Thôi, chúng tớ về.
Cả bọn chạy vào chào bà Ngọc Dung:
– Cháu chào bác, cháu về.
Bà Ngọc Dung bảo:
– Sao các cháu khơng ở lại chơi?
– Dạ thôi! Cháu về học bài ạ.
Bà ân cần:
– Ừ, về học bài, chừng nào thi xong rồi chơi.
Tiễn họ ra cổng, Gia Hân chợt nhớ ra:
– Thứ hai tuần sau là chúng mình thi phải không?
Thanh Vân gật đầu:
– Ngày thi, chúng mình hẹn gặp nhau tại cổng trường, lúc sáu giờ ba mươi phút nhé!
Thôi, Gia Hân vào đi.
Thanh Vân đèo Huyền Nhi, Ái Liên chạy ào ào Chỉ một thoáng, họ đã chạy đến sân trường. Ái Liên tiếc rẻ:
– Phải chi có Gia Hân thì vui biết mấy.
Huyền Nhi chắt lưỡi:
– Gia Hân lúc này nó làm sao ấy.
– Ừ, tớ cũng thấy nó lạ lắm.
Thanh Vân kéo tay Ái Liên:
– Hình như kết quá dán ở đó!
– Đâu, tớ chẳng thấy.
– Kia kìa.
Chúng mình gởi xe đi rồi vào xem.
Cả ba còn đang lóng ngóng, ai cũng hồi hộp sợ không có tên mình. Thanh Vân hỏi:
– Huyền Nhi vào xem đi!
– Tớ... tớ sợ không có tên mình.
Họ còn đang xô đẩy nhau thì Tuấn Huy từ đâu chạy bổ tới:
– Thanh Vân đậu giải nhì. Còn Gia Hân đâu?
Thanh Vân dồn dập hởi:
– Thật không?
– Ai thèm nói láo với bà làm chi.
Huyền Nhỉ và Ái Liên:
– Thế còn tớ?
– Có tên cả, nhưng không đậu cao.
Thanh Vân chưa tin 1ời Tuấn Huy:
– Thế còn cậu?
Tuấn Huy:
– Tớ ngang giải với cậu. Gia Hân đâu?
Huyền Nhi trả lời:
– Cậu ấy không đến.
Tuấn Huy tỏ vẻ tiếc rẻ:
– Phải có Gia Hân ờ đây bắt cô ấy khao.
Ái Liên trợn mắt:
– Cậu giải nhì, cậu không khao mà còn bắt người khác khao.
Tuấn Huy gân cổ cãi:
– Thế Gia Hân đoạt giải nhất có đáng bắt cậu ấy khao không?
Cả ba đều trố mắt ngạc nhiên:
– Hả! Giải nhất thật không?
Tuấn Huy nổi sùng:
– Không tin, thì các bà vào xem đi.
Cả ba cô gái chạy vào xem. Họ chen lấn xô đẩy, mồ hôi đổ ướt đẫm trán. Ái Liên thở hổn hển:
– Mệt quá.
Thanh Vân đứng sát bảng niêm yết. Cô dò kiếm từng tên.
– Gia Hân đoạt giải nhất. Mình giải nhì.
Thanh Vân la hét om sòm. Ái Liên, Huyền Nhi:
– Còn tớ, tớ có tên không?
Thanh Vân cúi người xuống tìm, cô la lớn:
– Có rồi!
– Ái Liên mừng rỡ:
– Xem tớ xếp thứ mấy?
Thanh Vân đang lấ,v tay vẹt ra, nhưng cô không thể đứng vững, cô đã bị dòng người đẩy ra ngoài. Ra khối đám đông, Thanh Vân đứng thở dốc. Ái Liên và Huyền Nhi trên trán đều lấm tấm những giọt mồ hôi. Ái Liên ngồi xuống ghế đá:
– Mệt quá!
Thanh Vân tuy mệt, nhưng cô nhảy cẫng lên:
– Tớ được giải nhì! Tớ được giải nhì!
Mọi người còn đang reo hò vui mừng, Thanh Vân miệng líu lo như chim họa mi, chợt thầy Khải Minh xuất hiện trước mặt mọi người:
– Các bạn đoạt giải cao, vui nhỉ?
Khải Minh vẫy tay chào vui vẻ. Huyền Nhi, Ái Liên ranh mãnh:
– Chúng em chào anh.
Khải Minh nhìn quanh:
– Gia Hân đâu các bạn?
Thanh Vân giọng phấn khởi:
– Chúng em đến rủ, Gia Hân chẳng chịu đi. Nó nói chắc nó không được giải, thế mà đoạt giải nhất. Hách nhỉ!
Khải Minh cười bảo Thanh Vân:
– Em gặp Gia Hân cho tôi gởi lời chúc mừng. À? Mà em và Gía Hân sau khi thi tốt nghiệp xong, em gặp Gia Hân bảo gặp tôi và Nhã Phương, để chúng tôi hướng dẫn chỉnh sửa mô hình dự thi toàn quốc nhé.
Thanh Vân tròn xoe đôi mắt:
– Mô hình của tụi em được chọn thi toàn quốc sao?
– Ừ Trường mình chọn năm người, trong đó lớp các bạn chiếm hết ba người rồi.
Huyền Nhi cất cao giọng:
– Thế anh có vui không?
Khải Minh nghiêng đầu nhìn Huyền Nhi:
– Vui chứ. Mà còn tự hào nữa!
Tuấn Huy còn từ xa, đã gọi ầm ĩ:
– Thầy!
Khải Minh vỗ vai Tuấn Huy:
– Thế nào, anh có khao tôi không?
– Dạ, sẵn sàng.
Khải Minh siết chặt tay Tuấn Huy:
– Cám ơn! Tôi có giờ dạy đầu tiên đấy.
– Tuấn Huy nhớ lời tôi dặn chứ?
– Dạ, em nhớ ạ. Chúc anh thành công.
– Thôi, anh chào các bạn.
Tuấn Huy hí hửng:
– Các bà báo cho Gia Hân hay chưa?
Thanh Vân sực tỉnh:
– Ờ. Lo mừng quá mà quên báo tin cho Gia Hân. Chúng mình đến nhà Gia Hân.
Huyền Nhi xua tay:
– Không được! Tớ phải về.
Ái Liên:
– Tớ cũng vậy.
Thanh Vân nhăn nhó:
– Vậy thì làm sao băo cho nó được.
Tuấn Huy ra vẻ thông minh:
– Có vậy mà cũng không nghĩ ra. Gọi điện thoại Huyền Nhi vỗ trán:
– Có thế mà cũng không nghĩ ra. Cám ơn anh Tuấn Huy nhé!
Huyền Nhi nói và nhấn giọng từ “anh''.
Cô vừa dứt lời, cả đám cười rộ lên và bỏ chạy.
Tuấn Huy đỏ mặt, đứng đó ném theo các cô cặp mắt căm ghét.