Lời Anh Muốn Nói (Body Language)

Chương 6

Trong khi McCade lái xe, bầu không khí lặng lẽ trong xe dường như ngày càng dày đặc hơn. Sandy ngó đăm đăm ra ngoài kính chắn gió. Mắt cô vô định, đầy u ám. Chỉ liếc cô một lần là anh biết cô đang hết sức trầm ngâm.

Anh không nên hôn nàng như thế.

Hẳn là nàng đã nhận ra anh yêu nàng, và đang ráng tìm ra cách từ chối nhẹ nhàng hết sức có thể.

Có lẽ anh nên xin lỗi. Không, có mà điên anh mới đi xin lỗi vì một việc mà anh toàn tâm toàn ý muốn làm lại ngay khi có cơ hội tiếp theo. Chỉ có điều chắc chắn sẽ không có cơ hội tiếp theo. Trừ phi anh xin lỗi...

“Sandy à.” McCade hắng giọng. Kiên quyết dán mắt lên đường, anh cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm khi cô quay đầu lại phía anh. “Có phải anh...” McCade nói, rồi bắt đầu lại. “Anh đoán là anh có hơi thái quá ở đó.”

“Nó, ừm, rất thật.”

“Anh xin lỗi,” McCade nói, rồi tự đá mình trong tâm trí vì đã nói dối. Anh không xin lỗi, không tí ti nào hết.

“McCade à,” Sandy bắt đầu nói, và anh chuẩn bị tinh thần để nghe bài diễn văn ‘em chỉ muốn là bạn’. “Chúng ta dừng mua pizza được không? Em đói muốn chết.”

Trời ạ, lời cô quá khác với những gì anh chờ đợi. Cô muốn pizza. Cô đói chứ không giận. Anh đã xin lỗi và rõ ràng cô không nghĩ mấy về vấn đề đó.

McCade không biết nên nhẹ nhõm hay thất vọng nữa.

Đồ nhát như cáy, Sandy vừa nghĩ, vừa nhìn hình mình phản chiếu trong gương nhà tắm khi đánh răng.

McCade đang ở ngoài phòng khách, nằm trên đi-văng, xem chương trình của Dave Letterman trên tivi. Anh đã bỏ bộ dạ phục ra và giờ chỉ mặc độc chiếc quần soóc màu xám ngắn cũn.

Mặc dù anh hối hận vì đã hôn cô, vẫn có luồng điện nào đó - một nhận thức mới mẻ và đầy nhục cảm - tràn đầy không khí mỗi lần mắt họ gặp nhau.

Nhưng việc ấy chẳng có nghĩa gì hết, Sandy ráng bảo mình khi tẩy trang và thoa kem dưỡng ẩm. McCade sẽ không mạo hiểm tình bạn của họ bằng trò chơi yêu đương với cô đâu. Và đấy là tất thảy những gì cô có thể hy vọng từ anh - một quan hệ ngắn ngủi, một vụ chơi bời. Anh không muốn yêu và kết hôn. Chính anh đã bảo với Sandy điều đó không biết bao lần.

Sandy thở dài. Mình không muốn một lần chơi bời với McCade, cô ráng nhủ lòng. Cô muốn mối quan hệbền vững lâu dài. Và nếu cách duy nhất để cô có được sự bền vững lâu dài là giữ nguyên quan hệ bạn bè thì thề có Chúa, họ sẽ là bạn bè. Chỉ là bạn bè.

Vậy tại sao mình lại không mặc gì ngoài chiếc quần lót bằng lụa và ren nhỏ như không tồn tại dưới lớp áo choàng chứ? Tại sao mình lại muốn đi vào phòng khách, tắt tivi và buông rơi chiếc áo choàng này xuống sàn chứ? Sao mình lại đang nghĩ về việc ném mình vào McCade, bất kể hậu quả chứ?

Sandy nhắm mắt, nhớ đến cách McCade đã hôn cô. Chúa ơi, mình muốn nhiều hơn thế.

Một đêm với McCade sẽ đáng cái giá ấy chăng? Nhưng cuộc sống không có McCade sẽ không thể chịu được. Nếu họ làm tình, chắc chắn anh sẽ ra đi và không bao giờ quay lại.

Nhưng mà, Chúa ơi, cô muốn anh. Và cô yêu anh.

Cô mở cửa phòng tắm, chầm chậm bước vào.

McCade nhìn lên và ấn nút tắt tiếng trên điều khiển ti vi. “Em đi ngủ à?”

“Vâng,” cô nói, quay đầu đi. Cô không thể làm thế. Cô không thể cố gắng quyến rũ anh. “Chúc ngủ ngon, McCade.”

“Ngủ ngon, Kirk.” Âm giọng êm dịu của anh theo cô vào hành lang tới tận phòng ngủ.

Mày đúng là hèn nhát. Nhưng không phải cô sợ khả năng phá vỡ tình bạn của họ. Không, cô sợ rằng nếu mình chủ động tấn công, McCade sẽ từ chối.

***

McCade đang ở trong nhà tắm thì chuông cửa réo vang. Anh choàng khăn tắm quanh eo rồi ra hành lang. Cửa phòng Sandy vẫn đóng kín, và anh không nghe thấy động tĩnh gì suốt từ sáng tới giờ.

Chuông cửa lại reo.

McCade bước tới mở cửa chính.

James Vandenberg.

McCade ngạc nhiên khi thấy gã hệt như gã ngạc nhiên khi thấy anh.

“Tôi xin lỗi,” Vandenberg nói. “Lẽ ra tôi nên gọi trước.” Hiển nhiên gã không chờ gặp McCade ở đây - đặc biệt là khi không mặc gì ngoài khăn tắm.

“Có lẽ anh nên làm thế,” McCade nói. “Sandy... Cassandra vẫn ở trên giường.” Ngụ ý rằng anh đã ở trên đó với cô. Và nếu đấy là điều James Vandenberg muốn tin thì, ờ, McCade không hơi đâu mà chữa lại.

James đang nỗ lực hết sức để giữ khuôn mặt vô cảm, nhưng miệng gã hơi mím lại. “Khi Cassandra bảo tôi hai người chỉ là bạn bè, tôi đã bảo cô ấy rằng tôi không nghĩ đấy chính xác là những gì cậu có trong đầu.”

“Thông minh đấy. Nhưng đúng thật vậy, anh đã học ở Harvard mà, phải không?”

“Đúng,” Vandenberg nói. “Và tôi cho rằng cậu là một trong những kẻ trưởng giả ngược. Cứ nói đến giới thượng lưu là cậu tự động khinh bỉ nó.”

“Tôi không tự động làm bất cứ điều gì hết,” McCade nói đều đều, dựa người vào khung cửa. “Nếu tính tôi là vậy thì giờ này chúng ta không đứng đây nói năng thế này đâu. Tôi đã đá quách cái mông anh về xe rồi.”

Một tia sáng lấp lóe trong mắt James khi gã nhìn McCade. “Đó là một dạng đe dọa à?”

“Anh đã học ở Harvard.” McCade mỉm cười nguy hiểm. “Hẳn là anh có thể đưa ra một cách giải thích thông minh.”

Ánh mắt James lần lữa nơi hình xăm rồng trên vai phải McCade. “Cậu cần hiểm nguy và bạo lực trong đời mình, phải không McCade?” gã nói. “Bên ngoài cậu sạch bong sáng bóng đấy, nhưng bản ngã bên trong không dễ thay đổi phải không?”

Đứng thẳng dậy, McCade cười, nhưng không còn chút hài hước nào, cặp mắt lạnh lùng. “Anh không biết một thứ chết tiệt gì về tôi hết, Vandenberg, vì vậy hãy...”

“Ngược lại,” James cắt ngang. “Đội vệ sĩ của Simon Harcourt đã kiểm tra từng nhân viên của Cassandra Kirk. Tôi biết mọi điều cần biết về cậu, McCade. Tôi biết cậu chưa học xong cấp ba...”

“Tôi đã đỗ kỳ kiểm tra tương đương...”

“Đó là khi cậu giả mạo giấy tờ để vào đại học...”

“Được thôi.” McCade muốn hét vào mặt thằng cha này, vì vậy anh cố ý hạ giọng. “Tôi là tội phạm bởi vì tôi muốn học đại học...”

“Cậu đã vào tù hai lần...”

“Một lần là bởi tôi tham gia nhóm đưa tin về một cuộc biểu tình sau đó biến thành bạo loạn. Cảnh sát không quan tâm ai là người họ vây bắt và đã tống tôi lên xe.”

“Cậu cũng đã bị bắt vì trộm xe cảnh sát.”

“Tôi đã mượn nó,” McCade nói lạnh băng. “Tôi phải đưa đoạn phim vừa quay tới xưởng phim thật nhanh chóng cho bản tin tối. Tôi không tìm được taxi. Tôi không có chọn lựa khác.”

“Trò tinh quái ấy khiến cậu bị ghi vào lý lịch và chín mươi ngày trong tù.”

“Nó cũng kiếm cho tôi giải Emmy.”

“Có thể, nhưng cậu không kiếm được bất cứ giải thưởng nào cho cách cậu đối xử với phụ nữ.”

Mắt McCade nheo lại. “Harcourt điều tra cả cuộc sống riêng của tôi nữa à?”

“Mối quan hệ dài nhất của cậu là với Chardon Blakely,” Vandenberg nói. “Cậu ở với cô ấy năm tháng mười bảyngày. Lý do duy nhất để nó kéo dài đến vậy là bởi trong thời gian đó, cậu đã đi nước ngoài ba tháng.”

“Không thể tin được...”

“Trong mười năm qua, thời gian cậu sống tại một địa điểm lâu nhất là sáu tháng quay phim ở Alaska.”

“Tôi vốn thích di chuyển đấy,” McCade nói. “Thế thì đã sao?”

“Vậy tôi chỉ cần chờ đợi,” gã nói. “Sớm muộn gì cậu cũng biến khỏi cuộc đời Cassandra. Tôi cá là sẽ sớm thôi.”

McCade chiến đấu để giữ cơn giận của mình trong tầm kiểm soát. “Anh đến đây có việc gì?”

Vandenberg giơ vài cuộn băng lên. “Tôi muốn đưa mấy cái này, và đến đây thì tiện đường hơn nhiều so với lái tới văn phòng của Cassandra.”

“Đấy là lý do vớ vẩn nhất tôi từng nghe.” McCade giữ giọng mình thật êm ái.

Trước sự ngạc nhiên của anh, James Vandenberg bật cười. “Tôi biết,” gã nói. “Cớ quá tệ. Cậu nói đúng. Tôi thật lòng muốn gặp Cassandra. Nhưng cậu đã biết rồi.” Gã giơ mấy cuộn băng ra. “Cậu sẽ đưa cho cô ấy mấy thứ này chứ?”

“Ừ.” McCade cầm chúng.

“Bảo Cassandra gọi cho tôi khi cô ấy đã sẵn sàng cho một buổi hẹn ăn tối nhé.” Khi mắt McCade tối sầmlại, James lại cười. “Thôi đừng bận tâm. Tự tôi sẽ bảo cô ấy.”

McCade kìm lại thôi thúc đóng sầm cửa vào mặt James Vandenberg. Thay vì thế, anh đóng cửa hết sức nhẹ nhàng, đặt mấy cuộn băng lên sàn. Phòng Sandy vẫn khép, anh đứng trên hành lang ngó trân trối vào cánh cửa trong mấy phút dài dặc.

Tội lỗi.

Nó bao trùm anh, bóp nghẹt anh. Vì sao anh không bảo Vandenberg rằng anh và Sandy chỉ là bạn bè thôi? Vì sao anh không kể cho gã sự thật?

Bởi vì McCade không thích sự thật đó. Anh muốn là người tình của Sandy, không chỉ là bạn cô. Khốn kiếp, anh muốn là chồng cô. Và hiện tại, tối thiểu là so với James Vandenberg, McCade còn gần cái mục tiêu ấy gấp vô khối lần.

Nhưng Sandy thích James. Sandy muốn James. McCade đã hứa sẽ giúp cô, thế mà anh đang làm ngược hẳn lại.

Có lẽ James đã đúng khi gã bóng gió là anh không xứng với Sandy. Chắc chắn anh trông như một người đang phát đạt - chừng nào anh còn mặc áo có ống tay đủ dài để che hình xăm. Nhưng tự thâm tâm, anh vẫn là McCade. Tiền không biến đổi anh, không xấu đi, nhưng cũng không tốt lên.

McCade chậm rãi mặc đồ đi làm, chiếc quần xếp li xanh đậm mới mua, chiếc áo thun polo trắng bợt - mấymón trong đống đồ Sandy đã chọn cho anh khi họ đi mua bộ dạ phục. Anh khó lòng nhận ra mình khi trông vào gương nhà tắm. Đúng là đã rất nhiều năm rồi anh chưa mặc gì khác ngoài quần bò, áo phông. Thứ đỏm nhất anh từng có, nếu có thể gọi nó là đỏm, là chiếc quần da mặc khi lái chiếc Harley trong thời tiết lạnh hoặc vào buổi tối.

Nhưng lúc này trông anh như nhân bản vô tính của tầng lớp thượng trung lưu. Người ta có thể làm những việc điên khùng vì tình yêu, ví như tạm thời chuyển tủ quần áo của mình vào trong địa hạt của sự đúng mực.

Anh thở dài. Sandy sẽ phát điên khi cô biết James đã qua đấy và thấy anh trong nhà cô. Cô sẽ thật sự phát điên khi biết anh đã không nói hay làm gì để sửa chữa ấn tượng sai lầm rõ ràng của James về việc anh đang làm ở đây.

Cô sẽ thật sự phát điên khi biết mọi việc, và cô sẽ biết, vì McCade sẽ cho cô biết.

Hoặc chết vì tội lỗi.

Bảy giờ bốn mươi, McCade đã ăn sáng xong, nhưng Sandy vẫn chưa dậy. Không phải cô đã nói về buổi gặp đầu giờ sáng sao? Nếu không dậy ngay, cô sẽ muộn mất.

Anh tới cửa phòng và gõ nhẹ. Không có tiếng đáp lại. Anh gõ mạnh hơn, rồi lắng nghe.

Không có gì hết.

Cửa không khóa, anh chầm chậm mở. Phòng cô tối om, mành cửa sổ chặn hầu hết ánh mặt trời buổi sáng. Khi mắt đã quen với bóng tối, McCade tiến tới chỗ giường.

Sandy nằm sấp giữa đống chăn nhàu nhĩ, ngủ ngon lành.

“Sandy, dậy nào,” anh nói. Nhưng cô đang hoàn toàn cách ly với thế giới.

McCade cúi xuống, khẽ chạm vào vai cô. “Này, Sandy,” anh gọi, lần này to hơn, và mắt cô hé mở. “Đồng hồ em chưa reo thì phải.”

Cô nhấc đầu lên nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên bàn cạnh giường. “Ôi trời ơi,” cô nói khi biết đã mấy giờ. “Ôi không! Em có buổi họp lúc tám giờ!” Cô túm chăn lên ngực, kéo theo nó khi rời giường chạy vào nhà tắm.

“McCade!” cô gào qua tiếng nước chảy của vòi sen. “Em muộn quá rồi. Anh lấy gì cho em mặc với?”

McCade mở tủ quần áo và chằm chằm nhìn giá đồ treo ở đó. Mặc gì đây? Chiếc váy hè in hình những đóa hoa xanh xinh xắn anh đã đặt hàng cho Sandy qua catalogue đang treo giữa đám quần áo. Nó mới đến hôm qua, để trong gói hàng đặt trước cửa nhà Sandy khi họ về nhà buổi tối.

Chiếc váy không tay sẽ khiến cô trông như thiên thần.

Nhưng McCade với tay lấy cái chân váy cùng áo vest màu xanh biển, là ủi phẳng lì. Không có lý gì để Sandy trông như thiên thần hết. Nhất là khi cô đã lên kế hoạchtiến hành cảnh quay cuối ở văn phòng Harcourt - và văn phòng Vandenberg - chiều nay.

Anh đặt bộ váy áo lên giường ngay khi cô lao vào phòng ngủ. Nước nhỏ giọt từ tóc cô, khăn tắm quấn quanh người.

“McCade, chiều nay trời phải nóng tới bốn sáu độ ấy,” cô phàn nàn khi thấy bộ cánh anh đã chọn. “Anh đùa đấy à. Em sẽ không mặc áo dài tay đâu.” Cô lấy chiếc váy mới khỏi tủ. “Hơn nữa, hôm nay em muốn mặc đẹp.” Vừa nói cô vừa đẩy anh ra khỏi phòng.

“Tại sao?” anh hỏi.

Tại sao á? Cô định đóng cửa, nhưng khựng lại, ngước nhìn anh. Vì cô muốn McCade để ý đến mình. Cô ngó đám nước nhỏ giọt từ tóc xuống sàn. “Vì em nghĩ hôm nay James sẽ mời em ăn tối.”

“Anh có chuyện phải cho em hay,” McCade nói.

“Để sau đi anh.” Sandy đóng cửa, mau lẹ mặc đồ. Khi cô mở cửa, McCade vẫn đang đứng đó. Anh theo cô tới cửa nhà tắm, quan sát khi cô đứng bên bồn, trang điểm vội vàng.

“Nghe này, Kirk, anh thật sự phải nói với em chuyện này,” anh nói. “Em sẽ không thích đâu, nhưng...”

Cô liếc nhìn anh qua tấm gương. “Anh đã làm vỡ gì hả, McCade? Chiếc cốc cà phê yêu quý của em à?”

“Giá như là thế.”

“Bình trà của bà em à?”

“Không...”

“Không phải là gương trên hành lang đấy chứ?” Cô há môi để tô son, rồi mím lại cho son dàn đều. “Em không xoay xở được với bảy năm đen đủi đâu ...”

“Anh không làm vỡ gì cả. Nhưng anh có làm một việc.” McCade nói khi cô lướt qua anh. Anh theo cô vào bếp. “Thực ra, anh đã không làm một việc.”

Sandy chộp quả táo trong tủ, rửa nó dưới bồn. cắn một miếng để giữ nó, cô nhét cặp dưới cánh tay rồi lao ra cửa. Cô mở xích an toàn với then cài, đoạn ngó thấy đống băng trên bàn nơi hành lang. Nhặt chúng lên, cô bỏ quả táo khỏi miệng và quay sang McCade. “Gì đây?”

“Ừ, đấy là việc anh đang cố bảo em.” Anh mỉm cười thiểu não. “Ừm... Sáng sớm nay Vandenberg đã tới đưa mấy cuộn băng này. Lúc ấy em vẫn còn ngủ.”

Cô cắn một miếng táo đầy vẻ thận trọng, chằm chằm nhìn đống băng trong tay. Gật đầu, cô đặt cặp lên bàn, cẩn thận nhét đám băng vào trong, rồi ngước nhìn McCade. “James Vandenberg,” cô lặp lại. “Tới đây. Sáng nay.”

Đến lượt McCade gật đầu. “Ờ.”

Cô chiến đấu với thôi thúc bật cười khúc khích. Chuyện này tệ hết cỡ rồi. Vậy sao mình lại muốn bật cười nhỉ? “Anh mở cửa.”

Đó không phải câu hỏi, nhưng McCade vẫn trả lời. “Ờ. Đúng”

“Trước hay sau khi anh tắm?”

McCade chăm chú ngắm mũi giày bạc phếch, “Ừm. Sau. Không lâu lắm.”

“Em đoán anh đang mặc cái áo choàng hồng.”

Anh lắc đầu. “Không. Chỉ khăn tắm thôi.”

Sandy có thể hình dung ra cảnh tượng như trong một bộ phim hài lãng mạn vậy. McCade quấn khăn tắm, tóc ướt và cơ bắp lấp loáng... “Chắc James đã cho rằng...?” Cô để giọng mình nhạt dần một cách cố ý.

“Ờ.”

“Ôi, hoàn hảo thật, McCade.” Cô tựa đầu vào cửa. “Tối qua em mới bảo anh ấy rằng không có gì giữa chúng ta.”

“Ừ, anh ta có nói thế, và, ờ, giờ chắc anh ta nghĩ rốt cuộc em đã ngừng kháng cự sức quyến rũ của anh.”

Sandy nhắm mắt. Giá mà cô đã làm thế...

“Anh xin lỗi,” McCade nói. “Anh nên nói thẳng với Vandenberg ngay khi mở cửa.”

“Anh ấy chẳng tin đâu. Mấy ai tin một anh chàng như anh có thể ngủ đêm trong nhà một người phụ nữ mà lại nằm trên đi-văng.” Cô hít sâu rồi thở dài ra. “Thôi. Em cho tất cả là số phận. Có lẽ James và em không thực sự thuộc về nhau.”

Cô nhìn lên, thấy anh đang quan sát mình chăm chú có vẻ gì rất lạ trên mặt anh. Chẳng công bằng chút nào. Cô đã mất cơ hội với James Vandenberg - người cô không thật lòng muốn - bởi vì anh ta nghĩ cô đang quan hệ với McCade - người cô thật lòng muốn.

Sao đời không thể dễ dàng nhỉ? Sao McCade không nhận ra họ bên nhau sẽ hoàn hảo biết bao? Sao anh không thể hiểu ra, kéo mình vào lòng và bảo rằng anh yêu mình điên cuồng chứ?

Bởi vì anh không yêu mày điên cuồng, chính thế. Anh đã không yêu và sẽ chẳng bao giờ yêu.

McCade thấy mắt Sandy ầng ậng nước, ngực anh thắt lại. Khốn kiếp, cô thực sự đau khổ về chuyện này. Cô thực sự thích thằng cha Vandenberg này. “Coi nào,” anh thấy mình nói. “Không tệ thế đâu. Tất cả những gì chúng ta phải làm là... chia tay.”

Sandy nhìn anh như thể anh điên rồi. “Gì cơ?”

“Ừ thì,” anh lại nói, “Vandenberg thật lòng thích em, đúng không? Anh ta đã nói rất rõ sáng nay. Vậy em chỉ cần giả vờ em và anh là một đôi trong vài tuần, cho tới khi dự án này kết thúc. Sau đó chúng ta dàn cảnh cãi nhau và chia tay.”

Khi McCade nói, ý tưởng này bắt đầu cuốn hút anh. Anh sẽ có cơ hội đóng vai người tình của Sandy trong mấy tuần. Đó là vai anh có thể đóng với lòng chân thành nhất, và ai mà biết? Biết đâu sau một thời gian, Sandy sẽ muốn anh đóng vai đó mãi mãi, và lần này thực hơn hết thảy?

“Chúng ta có thể diễn sao cho anh là kẻ xấu,” anh nói. “Em biết đấy, anh sẽ đá em. Sự việc như là anh đã cám dỗem và…”

“Chúng ta giả vờ là một đôi á?” Sandy hỏi, ráng làm rõ. “Giả vờ đến độ nào?”

McCade giữ mặt mình vô cảm. “Đến độ như một đôi tình nhân thực thụ ấy.”

Sandy liếc mắt đi, khẽ cau mày. Tình nhân hành động ra sao? Đã quá lâu rồi cô chẳng cặp kè với ai. Người ta vẫn nắm tay nhau hoặc ôm nhau đi dạo chứ? Người ta vẫn hôn chào nhau chứ?

Sandy cảm thấy mặt nóng bừng khi nghĩ về các giai đoạn sẽ xảy ra khi được McCade hôn thường xuyên trong mấy tuần tới. Sau vài ngày chắn chắn cô sẽ trở nên lảm nhảm hoàn toàn. Sau một tuần chắc chắn cô sẽ lao vào anh. Không, việc này dứt khoát không hay ho tí nào.

“Việc này sẽ không được đâu.” Nói rồi cô đi ra cửa.

McCade theo sau vài bước. Anh mỉm cười. Việc này sẽ được, hoàn hảo là khác.