Từ đó Khang Hy võ công mỗi ngày một tiến, Vi Tiểu Bảo vẫn đấu với nhà vua hàng ngày. Hai người đấu tới đấu lui vẫn ở tình thế tương đương, có khi Vi Tiểu Bảo lại sút kém một chút. Như vậy vua Khang Hy lại cần gắng sức luyện công mới không đến nổi thất bại. Nhà vua cũng là một tay thích tranh cường háo thắng, luyện công càng tiến bộ lại càng vui thú. Do đó mối hão cảm của ngài đối với Vi Tiểu Bảo cũng tăng lên nhiều. Hôm ấy Ngao Bái đến ngự thư phòng khải tấu vua về việc xử tử Tô Khắc Tất Cáp. Nhà vua biết Ngao Bái vì chuyện tương tranh giữa hai đội Hoàng kỳ và Bạch kỳ mà gây nên cừu hận với Tô Khắc Tất Cáp. Bửa nay hắn muốn giết Tô Khắc Tất Cáp chỉ vì mối thù riêng, nên nhà vua ngần ngừ không chịu chuẩn tấu. Dè đâu Ngao Bái nổi cơn thịnh nộ, dở thói võ biền, xắn tay vén áo, thái độ hung hăng tựa hồ muốn xông vào động thủ. Ngao Bái thân thể to lớn, bản lãnh cao cường. Vua Khang Hy thấy hắn hùng hổ xông vào thì không khỏi giật mình kinh hãi. Bọn thị vệ lại ở cả ngoài thư phòng, có hô hoán cũng không kịp. Huống chi bọn chúng lại đều là tâm phúc của Ngao Bái, nhà vua khó mà trông cậy đưọc. Khang Hy đang lúc hoang mang thì thấy Vi Tiểu Bảo nhãy vọt ra, nhà vua cả mừng nghĩ thầm:
-Trẫm cùng Tiểu Quế Tử hợp lực thì còn có thể cầm cự được với Ngao Bái một lúc. Nhà vua đang ngẫm nghĩ thì thấy Ngao Bái lùi lại mới hơi yên dạ. Còn Vi Tiểu Bảo không nhịn được bất giác la hoảng để bại lộ hành tung, gã đành đánh bạo xông ra quát tháo Ngao Bái. Không ngờ gã vừa quát mấy tiếng thấy Ngao Bái đã vội lùi lại, gã khoan khoái vô cùng, lại lớn tiếng:
-Xử tử Tô Khắc Tất Cáp hay không là do Chúa thượng định đoạt. Ngươi đã vô lễ với Chúa thượng còn toan vung quyền đánh ngài, thì ra ngươi không sợ toàn gia tru lục ư? Vi Tiểu Bảo nói câu này đúng như ý nghĩ của Ngao Bái, hắn sợ quá xương sống toát mồ hôi lạnh ngắt. Hắn biết hành động của mình thật quá lổ mãng, liền ngững đầu tâu với Khang Hy:
-Chúa thượng không nên nghe tiểu thái giám hồ ngôn loạn ngữ. Nô tài bao giờ cũng vẹn hai chữ trung trinh. Vua Khang Hy mới lên ngôi chấp chính, vẫn có lòng úy kỵ Ngao Bái. Bây giờ thấy hắn có ý nhượng bộ, thì nghĩ thầm:
-Lúc này trẫm không nên làm cho hắn mất mặt. Hãy từ từ tìm cách thâu phục hắn. Ngao Thiếu Bảo! Trẫm biết khanh là một đại trung thần. Thái độ của khanh sở dĩ có điều đường đột là vì xung phong đánh trận đã quen, không thể giử gìn ung dung văn nhả như người đọc sách, trẫm cũng không trách khanh về điều đó làm chi. Ngao Bái cả mừng tâu:
-Dạ! Dạ! Thần hạ đa tạ thánh chúa. Vua Khang Hy lại nói:
-Về việc Tô Khắc Tất Cáp, trẫm sẽ cho ban hành như lời khanh. Khanh là đại trung thần, hắn là đại gian thần. Dĩ nhiên là trẫm khen thưởng tôi trung, trừng phạt gian nịnh. Ngao Bái mừng quá lại tâu:
-Chúa thượng thật là một vị thánh minh. Từ nay tiểu thần nguyện càng ra sức chó ngựa để báo đáp hồng ân. Vua Khang Hy nói:
-Hay lắm! Hay lắm! Ðể trẫm tâu lên Hoàng thái hậu, ngày mai vào triều trẫm sẽ ban thưởng cho. Ngao Bái quỳ xuống tâu:
-Ða tạ chúa thượng. Vua Khang Hy hỏi:
-Còn việc gì nữa không? Ngao Bái tâu:
-Không còn việc gì nữa. Hạ thần xin cáo lui. Vua Khang Hy gật đầu. Ngao Bái tươi cười lui ra. Nhà vua chờ Ngao Bái ra khỏi phòng rồi, liền từ trên ghế nhãy xuống cười nói:
-Tiểu Quế Tử! Ðiều bí mật của trẫm bị ngươi phát giác mất rồi. Vi Tiểu Bảo tâu:
-Bẩm chúa thượng! Tiểu tử tội thật đáng chết. Trước nay vì không biết Chúa thượng là hoàng đế cứ cùng Ngài động thủ, động cước, thật là lớn mật! Vua Khang Hy thở dài đáp:
-Hởi ơi! Ngươi biết chuyện này rồi, từ nay không dám đấu thực sự với trẫm nữa thì còn chi là thú vị? Vi Tiểu Bảo cười đáp:
-Chỉ cốt là Chúa thượng đừng quở phạt thì tiểu tử vẫn tỹ đấu chân thực với chúa thượng cũng chẳng hề chi. Vua Khang Hy cả mừng nói:
-Hay lắm! Một lời đã quyết mà không tỹ đấu thực sự thì không phải là anh hùng hảo hán. Nhá vua nói rồi giơ tay ra. Vi Tiểu Bảo một là không hiễu lề luật chốn hoàng cung, hai là chẳng biết sợ trời sợ đất, cũng đưa tay ra nắm lấy tay vua cười nói:
-Từ nay nếu không tỹ đấu thực sự thì không phải là hảo hán. Rồi hai người cùng nổi lên tràng cười ha hả. Vua Khang Hy thường khi đi với mẫu thân hay ở trước quần thần đều phải giử mực thước, ra bộ là một người thiếu niên già dặn. Khang Hy thấy bọn cung nữ thái giám kề cận luôn bên mình nên lúc nào cũng phải giử vẽ nghiêm trang, không dám cử động tùy tiện theo ý mình. Suốt đời không mấy khi đưọc cười lớn hay cử động phóng túng. Nhưng bản tính của thiếu niên là hay ưa vui nhộn. Nên từ đức Hoàng đế đến bọn ăn xin cũng đều thế cả. Vua Khang Hy chỉ có lúc đụng đầu với Vi Tiểu bảo là không bị câu thúc, cười nói tự nhiên. Ngài cho đó là một sự vui thú nhất đời. Hoàng thái tử từ lúc ra khỏi bào thai đã chứa sẳn thành đức hoàng đế tương lai, nên cách nuôi dạy từ thuở nhỏ cũng khác hẳn người thường. Từ tiếng khóc tiếng cười đến một cái cất chân nhấc tay cũng đều ở dưới mắt giám thị của nhiều người. Thật là mất hết tự do. Tên tù phạm trong ngục còn có lúc được nói lớn hay hành động tùy ý, mà hoàng thái tử phải chịu câu thúc gấp trăm lần một tên tù phạm. Vị sư phó phụ trách việc dạy học cho Thái tử khắp mọi trường hợp chỉ sợ cử chỉ của thái tử đi ra ngoài lề luật. Suốt ngày bọn chúng sợ sệt như sắp rớt xuống vực sâu hay bước trên đất tuyết. Nói năng và hành động của Thái tử hễ hơi lệch lạc một chút là sư phó lại ôn tồn khuyến cáo. Thái tử mặc ít một tấm áo là vạ lớn trút lên đầu bọn cung nữ, thái giám. Con người từ nhỏ đến lớn, ngày nào cũng như ngày ấy, đêm nào cũng như đêm ấy, đều bị cai quản một cách nghiêm khắc thì thật thiếu hẳn lạc thú của đời người. Trải qua bao nhiêu triều đại, thiếu gì hôn quân bạo chúa là bởi nguyên nhân sau khi Hoàng đế được tự do không bị cai quản nữa, liền phóng túng làm càn để phát tiết những mối u uất chất chứa trong lòng đã lâu năm, rồi xãy ra những hành động khiến người ta không thể tưởng tượng được. Ðó chẳng qua là vì Hoàng đế đã phát tiết một cách quá trớn. Vua Khang Hy bị cai quản nghiêm khắc từ thuở nhỏ. Ðến khi chấp chính, thỉnh thoảng lại được lìa xa bọn cung nữ thái giám, không cho theo sát bên mình. Do đó ngài được hưởng lạc thú tự do cùng Vi Tiểu Bảo. Trong nhà bách tính, bất cứ đứa nhỏ nào cũng được chơi đùa nhãy nhót la hét hay đánh đấm náo loạn. Vị Hoàng đế thiếu niên này mà được thế là có phúc phận. Nhá vua nắm tay Vi Tiểu bảo dặn:
-Khi có người thì ngươi hãy kêu ta bằng Hoàng thượng, còn lúc vắng thì chúng ta cứ tự do như trước. Vi Tiểu Bảo cười đáp:
-Thế thì còn gì hay bằng? Tiểu tử không bao giờ ngờ đến ngài là Hoàng đế, vẫn yên trí hoàng đế phải là một ông già râu tóc bạc phơ. Vua Khang Hy nghĩ thầm:
-Ngay cả đức Tiên đế lúc còn tại thời cũng chưa phải là ông già đầu râu tóc bạc. Sao thằng nhỏ này lại không biết? Ngài liền hỏi:
-Chẳng lẽ Hải lão công chẳng nói chuyện gì về trẫm với ngươi ư? Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
-Không có đâu. Lão chỉ dạy tiểu tử luyện võ. Hoàng thượng! Ai dạy võ công cho Hoàng thượng? Vua Khang Hy cười hỏi lại:
-Ta đã bảo lúc vắng người thì cứ như trước, sao còn kêu bằng hoàng thượng? Vi Tiểu Bảo cười đáp:
-Phải rồi! Trong lòng tiểu tử còn có chổ hoang mang. Vua Khang Hy thở dài nói:
-Ta đã liệu trước sau gì khi ngưoi biết được ta là Hoàng đế là không dám tỹ võ tự nhiên như trước nữa. Vi Tiểu Bảo nói:
-Tiểu tử xin cố gắng, nhưng e rằng không phải chuyện dễ. Này! Tiểu Huyền Tử! Võ công ngươi đã được ai truyền thụ? Vua Khang Hy đáp:
-Ta không thể nói được, ngươi hỏi cái đó làm chi? Vi Tiểu Bảo nói:
-Ngao Bái tự cho mình là võ công ghê gớm, hắn dơ tay xắn áo với ngươi khác nào muốn xông vào đánh. Ta nghĩ rằng võ công của sư phụ ngươi rất cao thâm thì ngươi mời sư phụ ngươi đối phó với hắn vậy. Vua Khang Hy tủm tĩm cười nói:
-Không được! Sư phụ ta có lý nào hành động như vậy? Vi Tiểu Bảo nói:
-Ðáng tiếc sư phụ ta là Hải lão công đã đui mắt mất rồi, không thì để mời lão lại đánh với Ngao Bái, chắc là lão có thể thắng hắn. À phải rồi! Sáng mai chúng ta hai người liên thủ đấu với hắn một keo, ngươi tính có được không? Ngao Bái tuy nói là đệ nhất dũng sĩ ở Mãn Châu, nhưng hai ngườichúng ta hiệp lực tỹ đấu, chưa chắc đã chịu thua hắn. Vua Khang Hy cả mừng reo lên:
-Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Nhưng nhà vua lại nghĩ đến việc này quyết không thể thực hành được liền lắc đầu thở dài nói:
-Hoàng đế mà đi đánh nhau với đại thần thì còn chi thể thống gì nữa? Vi Tiểu Bảo nói:
-Vậy ngươi đừng làm Hoàng đế nữa được không? Vua Khang Hy gật đầu khen thầm:
-Tên tiểu thái giám Vi Tiểu Bảo này muốn làm sao là làm như vậy. Tuy gã ở trong hoàng cung mà vẫn tiêu dao tự tại. Nhắc tới Ngao Bái, nhà vua nghĩ đến lúc nảy hắn dương mày trợn mắt, cử chỉ hung hăng sùng sục tiến vào nên nhà vua hãy còn sợ hải, nghĩ bụng:
-Thằng cha này vô lễ với ta. Hắn muốn giết ai là phải giết ngay, chẳng coi ta vào đâu. Nếu vậy hắn là Hoàng đế chứ không phải ta. Nhưng trong triều bây giờ không có ai coi quản bọn thị vệ đều do hắn thống lãnh. Cả các kỳ đội cũng do hắn điều động, ta chưa thể xuống chỉ giết hắn được. Nhà vua bèn tự nhủ:
-Muốn cho Ngao Bái khỏi làm loạn và giết được ta thì trước hết ta hãy thay đổi người khác làm thị vệ thống lãnh, rồi tước binh quyền trong tay hắn. Sau cùng cất chức phụ chính đại thần, sai đem ra ngoài cửa ngọ môn chém đầu mới hả được mối giận này. Nhưng rồi nhà vua lại nghĩ:
-Kế này cũng không ổn. Khi ta vừa đổi người thị vệ thống lãnh. Ngao Bái biết ngay là ta có ý trừng trị hắn. Trong tay hắn nắm binh quyền rất lớn vậy ta phải tiên hạ thủ vi cường, nếu chần chờ sẽ gặp tai họa. Bây giờ ta hãy kín chuyện không để lộ ra ngoài mặt mà cần nghĩ biện pháp hoàn thiện rồi hãy đối phó với hắn. Cả đối với Tiểu Quế Tử này ta vẫn phải tỏ ra không có quyết định gì. Nhá vua nghĩ vậy liền nói:
-Ngươi về bảo với Hải lão công cố luyện võ nữa đi. Sáng mai chúng ta lại đến chổ cũ tỹ thí. Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ! Vua Khang Hy lại dặn:
-Câu chuyện giữa ta và Ngao Bái ngươi đừng nói với ai. Vi Tiểu Bảo đáp:
-Ðược rồi! Hiện giờ không có ai, ta muốn đi là đi không cúi đầu thỉnh an với ngươi nữa. Vua Khang Hy cười khanh khách nói:
-Không cần phải thế. Vi Tiểu Bảo tuy chưa đánh cắp được pho Tứ Thập Nhị chân kinh nhưng phát giác ra người cùng mình tỹ võ hàng ngày chính là đức Hoàng thượng hiện nay, trong lòng phấn khởi vô cùng. May mà Hải lão công cặp mắt đui mù nên không nhìn rõ nét mặt gã hớn hở khác mọi ngáy. Lão chỉ biết bửa nay gã nói nhiều mà không hiễu gã đã gặp điều chi sung sướng. Lão hỏi dò mấy câu, nhưng gã cảnh giác dị thường, không nói lộ điều chi hết. Hôm sau Vi Tiểu Bảo lại tỹ võ cùng vua Khang Hy. Gã đã định bụng là cứ tỹ đấu như ngày thường, nhưng khi gã nhớ đến ngài là Hoàng đế nên lúc phòng vệ thì hắn giử mình rất nghiêm mật, còn lúc ra chiêu phản kích thì bất giác biến thành vô lực. Vua Khang Hy hiễu rõ tâm lý gã, nên cũng không vận toàn lực để tấn công vì ngài nghĩ rằng:
-Ðối phương đã có lòng úy kỵ mà mình tấn công mãnh liệt thì có thắng cũng là bất võ. Hai người đánh nhau một lúc, Vi Tiểu Bảo đã thua hai keo. Nhá vua liền thở dài nói:
-Tiểu Quế Tử! Hôm qua ngươi vào ngự thư phòng làm chi vậy? Vi Tiểu Bảo đáp:
-Hôm qua Ôn Hữu Ðạo bị cảm nóng lạnh, không dậy được, anh em gã nhờ ta vào ngự thư phòng để giúp chúng lau chùi quét dọn, nhưng ta làm không quen thành thử chậm trể một chút mà đưọc gặp ngươi. Gã vốn sở trường về nghề nói dối nên ăn nói trôi chảy mà sắc mặt vẫn không thay đổi, cơ hồ chính gã cũng tin như vậy. Vua Khang Hy nói:
-Ngươi biết ta là Hoàng đế thành ra bửa nay cuộc tỹ đấu không thể chân thật được nữa. Vi Tiểu Bảo đáp:
-Ta cũng thấy bửa nay ta ra chiêu không có kình lực. Vua Khang Hy nói: Ta muốn nghĩ đánh ở tại đây. Chúng ta không tỹ đấu được một cách chân thực thì ta đành coi ngươi đánh với kẽ khác cũng thú. Ngươi hãy đi theo để ta thay áo rồi cùng đến "Bố khố". Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Phòng "Bố khố" ở đâu? Phải chăng là kho chứa vải? Vua Khang Hy cười đáp:
-Không phải đâu. Phòng Bố khố là nơi bọn võ sĩ luyện võ công, luyện đô vật. Vi Tiểu Bảo vổ tay cười nói:
-Nếu thế thì thật là hay! Nguyên hàng ngày vua Khang Hy đi tỹ võ với Vi Tiểu Bảo lại mặc quần áo khác để khỏi lộ chân tướng. Bây giờ ngài về phòng thay áo. Vi Tiểu Bảo cũng theo sau. Vua Khang Hy mặc áo bào rối, mười sáu tên thái giám đi theo tiền hô hậu ủng. Khi người tới phòng Bố khố coi bọn võ sĩ luyện đô vật, ngài giử vẽ trang nghiêm không còn cười đùa giởn với Vi Tiểu bảo nữa. Bọn võ sĩ thấy vua Khang Hy ngự giá tới nơi, chúng liền hết sức tỹ đấu. Nhà vua lại kêu một võ sĩ to béo đến phán bảo: Tên tiểu thái giám này kề cận bên mình trẫm cũng học được một chút nghề đô vật. Vậy ngươi hãy dạy gã mấy thủ thức xem sao. Nhà vua quay lại bảo Vi Tiểu Bảo:
-Ngươi học võ đi. Nhà vua vừa nói vừa nháy mắt. Cả vua Khang Hy lẫn Vi Tiểu bảo đều ngó thấy tên võ sĩ kia tuy thân thể to lớn nhưng tay chân vụng về, không phải là đối thủ của Vi Tiẻu Bảo. Hai gã vào trường đấu mới xoay sở mấy chiêu, Vi Tiểu Bảo liền ra đòn "Thuận thủy thôi chu" mượn sức người đánh lại người, đẩy tên võ sĩ té xuống như kiểu chó ăn phân. Bọn võ sĩ cùng các thái giám đều lớn tiếng reo hò. Vua Khang Hy cũng thích chí sai tên thái giám hầu cận lấy một lượng bạc thưởng cho Tiểu Bảo, Ngài nghĩ thầm:
-Võ công của Tiểu Quế Tử hãy còn kém ta mà gã vật được tên võ sĩ to lớn thì dĩ nhiên ta cũng vật ngã được hắn. Tuy ngài trong lòng ngứa ngáy rạo rực muốn tỹ đấu nhưng nghĩ mình là bậc chí tôn, chẳng thể xuống trường động thủ, đành bóp bụng thở dài, nhìn tên thái giám hầu cận nói:
-Ngươi hãy đi lựa lấy ba chục tên tiểu thái giám cở 14, 15 tuổi và bảo chúng hàng ngày luyện võ công. Tên nào tiến bộ mau lẹ như Tiểu Tiểu Tử, trẫm sẽ ban thưởng cho. Tên thái giám vâng lời nhưng nghĩ bụng:
-Hoàng đế hãy còn tính trẻ con mới nghĩ ra trò chơi mới mẻ này. Vi Tiểu Bảo vừa vào nhà, Hải lão công hỏi ngay đến chuyện tỹ võ giữa gã và Tiểu Huyền Tử. Gã nói ba hoa tựa hồ như trải qua một trận đại chiến, cả hai bên cùng phấn khởi phi thường. Nhưng Hải lão công diều tra cặn kẻ liền phát giác ra chổ sơ hở. Lảo sa sầm nét mặt, xẳng giọng:
-Tiểu Huyền Tử làm sao? Hôm nay gã mắc bệnh ư? Vi Tiểu Bảo đáp:
-Không phải đâu. Bất quá tinh thần không được thoãi mái mà thôi. Hải lão công hừ một tiếng rồi nói:
-Ngươi hãy kễ tường tận từng chiêu thức từ đầu chí cuối cho ta nghe. Vi Tiểu Bảo biết rằng không thể giấu diếm được nữa, liền đem hết tình hình tỹ võ thuật lại một lượt. Hải lão công ngững đầu chậm rãi nói:
-Về chiêu này hiển nhiên là ngươi có thể dùng thủ pháp Khổ ải hồi đầu chụp đầu gã đè sang bên trái, thì ngươi lại ra chiêu Hiệp sơn khởi hải định ôm người gã đưa lên nên mới thất bại, phải chăng ngươi có ý nhượng bộ hắn hay vì lý do nào khác? Vi Tiểu Bảo cười đáp:
-Không phải tiểu tử cố ý nhượng bộ, nhưng thấy gã tỹ đấu một cách rất lịch sự nên tiểu tử ra tay cũng có ý khoan dung một chút. Tiểu tử đã là bạn thân với gã dĩ nhiên là không thể cạn tàu ráo máng. Gã nghĩ tới mình được làm bạn thân với Hoàng đế thì trong lòng rất lấy làm đắc ý. Hải lão công hỏi:
-Ngươi là bạn thân với gã ư? Chà! Chẳng phải là ngươi không cạn tàu ráo máng đánh gã mà thực ra ngươi không dám đụng đến mình gã. Chắc ngươi ngươi...biết rồi chứ gì? Vi Tiểu Bảo xiết đổi kinh nghi, hỏi:
-Biết điều chi? Hải lão công hỏi lại:
-Chính gã tự nói hay là ngươi tự mình phát giác? Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
-Công công nói sao tiểu tử không hiểu. Hải lão công lớn tiếng:
-Tại sao ngươi biết chân tướng của Tiểu Huyền Tử? Lão vừa nói vừa vươn tay ra chụp cổ tay trái gã. Vi Tiểu Bảo bị đau đớn tới xương tủy, cổ tay gã bật lên tiếng lách cách tựa hồ gảy xương. Gã vội la lớn:
-Ðầu hàng. Tiểu tử xin đầu hàng! Hải lão công nằng nặc hỏi:
-Sao ngươi lại biết? Ðồng thời lão gia tăng kình lực bóp cổ tay Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo tiếp tục la:
-Tiểu tử đã xin đầu hàng, sao công công còn chưa buông tay? Hải lão công nói:
-Ta hỏi ngươi điều đó, ngươi phải trả lời cho thành thực đã. Vi Tiểu Bảo nói:
-Ðược rồi. Công công có biết Tiểu Huyền Tử là ai thì tiểu tử mới nói rõ nguyên nhân, bằng không thì dù công công có bóp chết tiểu tử cũng không nói đâu. Hải lão công đáp:
-Cái đó có chi kỳ lạ. Tiểu huyền Tử là đức Hoàng thượng đương kim. Ngay từ buổi đầu dạy võ công cho ngươi, ta đã biết rồi. Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
-Té ra công công đã biết từ trước mà còn dấu diếm tiểu tử mới khổ chứ. Bây giờ tiểu tử có nói ra cũng không ngại gì nữa. Gã liền đem vụ Ngao Bái hung hăng với vua Khang Hy hôm trước ở trong ngự thư phòng kễ lại. Gã thuật luôn cả bửa nay tại phòng Bố khố gã đánh ngã một tên võ sĩ to béo và gã ra chiều hớn hở. Hải lão công chú ý lắng tai nghe không ngớt hỏi xen vào:
-Vi Tiểu Bảo kễ xong chuyện nói:
-Hoàng thượng đã dặn tiểu tử không được đem chuyện này nói với ai. Nếu công công tiết lộ là cả hai ta cùng mất đầu đó. Hải lão công nói:
-Hoàng thượng đã là bạn thân với ngươi tất không giết ngươi mà chỉ giết ta. Vi Tiểu Bảo nhơn nhơn đắc ý đáp:
-Công công biết vậy là hay. Hải lão công trầm ngâm một chút rồi hỏi:
-Hoàng thượng muốn lựa ba chục tên tiểu thái giám cho luyện võ nghệ để làm gì vậy? Chắc là ngài ngứa nghề, ngài không tỹ đấu với ngươi được sẽ cùng bọn chúng tỹ đấu. Lão đứng dậy đi vòng quanh trong nhà hơn mười vòng rồi hỏi:
-Tiểu Quế Tử! Ngươi có muốn thân thiện với Hoàng thượng không? Vi Tiểu Bảo đáp:
-Hoàng thượng là bạn thân với tiểu tử, để làm vui cho ngài đã là bạn thân rồi. Hải lão công lớn tiếng: Ta dặng ngươi câu này ngươi phải ghi vào lòng. Từ nay Hoàng thượng có nói gì đến chuyện thân tình với ngươi thì bất luận tường hợp nào ngươi cũng đừng thừa nhận. Ngươi phải tự lượng mình đã là cái cóc gì mà làm bạn thân thực sự với Hoàng thượng được? Hiện nay ngài còn là một đứa nhỏ, cao hứng thì nói vậy mà thôi, chứ đâu phải chuyện thật? Ngươi mà còn nói nhăng nói càn thì hãy coi chừng cái đầu trên cổ đó. Vi Tiểu Bảo là một đứa nhỏ rất thông minh. Gã cũng biết không thể bạ đâu nói đó. Bây giờ Hải lão công dùng lời nghiêm nghị cảnh tỉnh, gã thè lưỡi ra đáp:
-Từ nay dù có bị chặc đầu, tiểu tử cũng không dám nói. Có điều đầu bị chặc rớt xuống rồi còn nói được hay không thì lại là một vấn đề cần phải nghiên cứu lại. Hải lão công đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
-Ngươi có muốn học môn võ công thượng thừa hay không?