Ấn theo quy củ cứ ba năm một lần đại hội võ
lâm sẽ được tổ chức tại Võ Lâm Minh. Đây là dịp quần anh tụ hội, đàm đạo luận võ nhằm phát hiện ra những tinh hoa mới trong võ lâm. Nhưng tất cả những điều trên có thể nói là…sự kiện phụ…
Vì sao? Vì thực ra đại hội võ lâm là nơi mấy vị đại hiệp cùng mấy vị
giang hồ nữ tử gặp gỡ, nơi duy nhất có thể giúp họ lưỡng tình tương
duyệt vì các nhân sĩ giang hồ đa số quanh năm đều “phiêu bạt giang hồ”
nói trắng ra là dịp để nam nhân ngắm mỹ nữ, nữ nhân ngắm soái ca.
Đã có người cất công đến ngắm thì mỹ nữ và soái ca cũng sẽ xuất hiện.
Theo lý thuyết một núi không thể có hai hổ, điều tất yếu sẽ sinh ra
“bảng vàng đề danh” các “trai anh hùng, cùng gái thuyền quyên”.
Bảng vàng năm nay gồm tứ đại mỹ nam , cùng tứ đại mỹ nữ. Những năm trước người giữ chức đệ nhất mỹ nam tất nhiên là ngọc thụ lâm phong, anh tuất tiêu sái Đông Phương Vô Song đại công tử của Kình Long Đảo. Nhưng ai
biết trước được thời thế, vì Đông Phương Công Tử đột nhiên thành thân
nên đành ngậm ngùi nhường vương miện đệ nhất mỹ nam. Người được dân tình đề xướng cho vị trí này không ai khác chính là Minh Vương, Đoan Mộc
Huyền Ngự với vẻ đẹp lãnh lệ yêu mị. Nhưng rất tiếc không biết vì lý do
gì lại từ chối ghi danh vào hoàng bảng. Thế thì “không có trâu đành bắt
chó đi cày” võ lâm minh chủ, Dương Tri tao nhã thanh thuần đành bị ấn
vào vị trí đệ nhất mĩ nam.
“Thế còn tứ đại mỹ nữ thì sao?” dân tình Ất hỏi.
“Cái này…”
Mấy năm trước đều là Mộ Dung đại tiểu thư, Mộ Dung Tri Tâm hoa nhường
nguyệt thẹn mỹ nhân. Nhưng nàng đã gả cho cung chủ Mị Hoa Cung, Dịch
Kiếm Phong lại đang mang thai thật khó nghĩ……..
“Này ngươi có thấy…..” dân tình Ất thất thần chỉ chỉ một cô bé độ chừng
mười tuổi, một thân tử sắc diễm lệ lãng đãng nhưng màn sương núi thuần
khiết nhưng bí ẩn. Dung nhan như bạch ngọc trong suốt dưới nắng mai.
“Á người đứng cạnh nàng cẳng phải là Minh Vương sao?… Nghe đồn tiểu muội của Đông Phương công tử đang ở cùng Minh Vương. Đúng rồi đệ nhất mỹ nữ
năm nay sẽ là nàng, Đông Phương Tử Băng….”
Chính Ngọ ngày đầu tiên của đại hội võ lâm bảng vàng mỹ nữ và soái ca chính thức được niêm yết.
Dương Tri _Minh chủ võ lâm
Bài danh đệ nhất mỹ nam……
Thất Vương gia (lý do là người của hoàng tộc không thể viết tục danh)
Bài danh đệ nhị mỹ nam
Đông Phương Vô Song _ Đại công tử Kình Long Đảo
Bài danh đệ tam mỹ nam
Dịch Kiếm Phong_ Cung Chủ Mị Hoa Cung
Bài danh đệ tứ mỹ nam
………………………
…………………………………..
Đông Phương Tử Băng_ Nhị tiểu thư Kình Long Đảo
Bài danh đệ nhất mỹ nữ
Lam Kiều_ Môn Chủ Thiên Tầm môn
Bài danh đệ nhị mỹ nữ
Mộ Dung Tri Nguyệt _ Nhị tiểu thư Mộ Dung Gia
Bài danh đệ tam mỹ nữ
Viên Khiết_ tiểu thư tướng quân phủ
Bài danh đệ tứ mỹ nữ
……………………
———————————–
“Hắc ..hắc cười chết mất…” bên trong Võ Lâm Minh có một soái ca đang ôm
bụng cười ngặt nghẽo, trong khi một soái ca khác mặt mày xám xịt mây đen che phủ.
“Nương tử nàng cười đủ chưa?” Đông Phương Vô Song mặt mày nhăn nhó nhìn
“Hiền thê lương mẫu” của nhà mình đang cười như con đười ươi. Bọn chúng
đều mù hết hay sao, đường đường đệ nhất tuấn lãng nam tử hàng thật giá
thật lại bị đá xuống hạng ba. Cho là cái tên luyến đồng kia được lên
hạng miễn cưỡng thì có thể đi. Đằng này aaaa điên mất ………..
“Song ca huynh đừng bày cái bản mặt đố kị như thế được không? tuy huynh
không làm được đệ nhất mỹ nam nhưng có ta thế chỗ cũng coi như của chồng công vợ” Mộ Dung Tri Hoạ vẫn không nén cười ôm lấy tay trượng phu làm
nũng.
“Xì tứ đại mỹ nữ còn không được đề danh, oanh liệt gì cái chức đệ nhất mỹ nam….” Đông Phương Vô Song oán hận lẩm bẩm.
“Huynh vừa nói cái gì?” con mèo nhỏ nũng nịu lập tức chuyển mình thành lão hổ.
“Ách.. ta không có.. dù gì với ta nương tử luôn là đệ nhất mỹ nhân a..”
Đông Phương Vô Song cười cầu tài tay vuốt vuốt bàn tay ngọc ngà của
nương tử. Thật là nguy hiểm, nương tử mà nổi giận rất đáng sợ hắn không
muốn buổi tối bị ngủ dưới đất.
“Nhu nhược, sợ lão bà” Đoan Mộc Huyền Ngự ngấp một ngụm trà đánh một cái mị nhãn kinh bỉ về phía huynh đệ kết nghĩa.
“Ngự ca, Băng Nhi muốn ăn bánh ngọt.Nhưng phải là bánh ngọt ở thành Đông mới ngon”
“Băng Nhi đợi một chút, Ngự Ca sẽ mua cho muội ngay” một làn gió thổi qua bóng giáng Huyền Ngự biến mất.
Trong phòng còn lại tử y diễm lệ tiểu cô nương nhàn nhã uống nước ô mai. ……..
…….
Còn lại đại gia quai hàm đều rớt xuống đất. …….
……………….
Riêng Đông Phương Vô Song thì cười khẩy “Ông trời thực có mắt”
————————
Tuy sự vụ của đại hội võ lâm rất bận rộn, thân là Võ Lâm Minh chủ cũng
không được nhàn tản. Nhưng Mộ Dung Tri Hoạ vẫn canh cánh trong lòng câu
nói ban sáng của Song ca.
“Tứ đại mỹ nữ còn không được đề danh, oanh liệt gì cái chức đệ nhất mỹ nam..”
Nàng thực sự không có chút nữ tính nào sao? về dung mạo nàng đâu có thua kém gì Nhị tỉ, có thể nói tiểu cô tử ( em chồng ) tư sắc có chút vượt
trội nhưng mới chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi. Tức chết nếu biết cái tên hỗn đản nào đề cử nàng là đệ nhất mỹ nam , nàng sẽ đem hắn băm
thành trăm mảnh….
Không được Mộ Dung Tri Hoạ nàng phải chứng minh nàng cũng là một thê tử
hiền lương thục đức. Vô Song ca huynh sẽ không phải hối hận vì đã thành
thân với ta.
———————————
Việc đầu tiên muốn trở thành một hiền thê, chính là phải chăm lo bữa ăn
cho phu quân. Thế là ngày hôm ấy nhà bếp của Võ Lâm Minh sau một trận gà bay cho sủa. Đến xế chiều liền thấy minh chủ Dương Tri bộ dạng chật vật bưng một khay cơm có phần ” đạm bạc” vì chỉ thuần huyền sắc ……
” đây là món gì?” Đông Phương Vô Song lấy đũa gắp thử một miếng gì đấy
màu đen đen không rõ là rau hay thịt , hoài nghi nhìn lão bà ánh mắt chờ mong.
” Là thịt kho tàu , có hơi quá lửa một chút…” Tri Hoạ xấu hổ cười khan .
” hự…. Mùi vị cũng không tệ” Vô Song nuốt trọng miếng thịt vào cổ họng nghẹn ngào nói.
” còn đây là..?” nghi hoặc nhìn một đĩa thức ăn có vẻ là rau xào.
” Đây là ngó sen xào chua ngọt… Nhưng muội lỡ tay làm đổ chỉ có nửa lọt
ớt bột vào…..” Tri Hoạ khó xử nhìn trượng phu ho sặc suạ liên tục rót
trà tu ừng ực.
” không sao,.. rất mới lạ”
Liếc thấy trên bàn còn lại một tô gì đấy có vẻ không đến nỗi kì quái. Vô Song lấy hết dũng khí nếm thử…..
Kì tích rất vừa miệng, độ ngọt vừa phải
” nương tử a món chè tráng miệng này rất ngon,đúng là cực phẩm mỹ vị”
“Ách tướng công đó là canh gà, chỉ là có chút nhầm lẫn giữa đường và muối thôi” Tri Hoạ nhăn nhó nhìn trượng phu đang cứng đờ………
………………..
Việc thứ hai cẩm tú thêu hoa, hôm nay phu quân bất cẩn làm rách tay áo.
Thân làm thê tử phải biết chăm lo cho trượng phu. Sau một đêm thức trắng Tri Hoạ mỹ mãn mang tác phẩm đến trước mặt trượng phu.
Đông Phương Vô Song vừa mới rửa mặt chải đầu xong nhìn thấy thê tử hớn
hở chạy lại muốn giúp mình mặc quần áo. Khi đôi tay ngọc đưa lên giúp
hắn chỉnh lại cổ áo…
“Hoạ Nhi tay nàng làm sao?” Vô Song đau lòng nhìn đôi tay trắng nõn nổi bật những vết châm đỏ có vẻ như còn muốn rướm máu.
“Không có gì… chỉ là làm chút chuyện thêu thùa mà thôi” Tri Hoạ e thẹn cúi đầu.
“Thêu cái gì?” Vô Song sủng nịnh nâng tay nàng lên dùng cánh môi nhẹ nhàng mơn trớn nhửng vết sưng đỏ.
“Vá áo cho chàng” Mộ Dung Tri Hoạ xấu hổ chỉ chỉ cục chỉ to đùng đeo trĩu cả tay áo Vô Song đang khoác trên người.
“Ách..” Đông Phương Vô Song hoá đá “say đắm “ nhìn thê tử không nói nên lời….
—————————–
Ngày thứ hai của đại hội võ lâm, sau khi tỉ thí luận võ tiết mục được
mọi người chờ mong nhất chính là mỹ nam cùng mỹ nữ lên đài ra mắt dân
tình. Dù không cam lòng Đông Phương Vô Song cũng miễn cưỡng bước lên
đài.
“Yêu…. đại công tử , đúng là anh hùng cũng có lúc sa cơ nhỉ?” Lam Kiều
nhìn thấy Vô Song hậm hực ngồi vào vị trí thứ ba liền trào phúng nói.
Lần trước bị hai huynh đệ Đông Phương Vô Song và Dương Tri cự tuyệt nàng vẫn ghi hận trong lòng. Nay thấy bộ dạng của Vô Song rất rất hả dạ nga.
“Quá khen, tại hạ đã là người có thê thất nên nhường đất dụng võ cho
những anh tài mới. Cũng may tiểu muội năm nay mới mười tuổi cũng có bài
danh” Đông Phương Vô Song cười lạnh. Hắn thừa biết Lam Kiều vẫn luôn cay cú vì không dành được bài danh đệ nhất mỹ nữ, nhưng tài sắc có hạn. Bị
tiểu hồ ly nhà hắn giật mất cũng là đáng đời.
“Hừ…..Dương minh chủ đúng là may mắn nha vì hai vị nghĩa huynh có chuyện nên ngài trở thành đệ nhất rồi” Biết không làm gì được Vô Song, Lam
Kiều quay sang bỡn cợt Tri Hoạ.
“Thiên Tầm Môn Chủ quá khen” Dương minh chủ trong đầu còn đang bận suy
nghĩ làm cách nào để chăm sóc tướng công tạm thời không chấp nhặt với ả
lẳng lơ kia.
Thấy khiêu khích không có kết quả, Lam Kiều đành buông mình ngồi xuống.
Nhưng tinh quang chợt loé, chẳng phải giang hồ đồn đãi Đông Phương công
tử không vừa lòng với thê tử của mình sao? nhân dịp này ả có thể khơi
mào ly dán giữa hai huynh đệ, khi long tranh hổ đấu nàng có thể dễ dàng
hai tay ôm hai soái ca a.
“Đông Phương công tử nghe nói cùng quý phu nhân không được hoà hảo cho lắm” Lam Kiều giả giọng quan tâm.
“Cám ơn Lam cô nương quan tâm, nương tử và ta rất tốt” Vô Song chán nản
đáp lời cho có lệ. Nếu không phải đang trên đài cao trước mặt quần hùng, hắn thề sẽ lao đến bóp chết cái con mụ lắm chuyện này ngay.
“Đông Phương công tử đang tự dối lòng sao? nghe nói Mộ Dung tam tiểu thư tư sắc bình thường quanh năm không ra khỏi cửa. Nay được gả vào Đông
Phương Gia coi như là phúc phận. Nhưng về phần công tử có chút uỷ khuất
thì phải….”
“Lam môn chủ xin lễ phép điểm” Vô Song nghiến răng đè thấp âm thanh.
“Ta nói không đúng sao? Hai tỉ tỉ của Mộ Dung tam tiểu thư đều được đề
danh hoàng bảng. Còn nàng ngay cả dung mạo như thế nào cũng chưa ai
thấy. Sao công tử không đem nàng theo để mọi người được đại khai nhãn
giới. Hay là xấu hổ tự biết mình…….”
“Lam Kiều ngươi câm ngay cho ta” Vô Song không thể nhẫn nhịn thêm, bên
ngoài có thể nói hắn như thế nào cũng được nhưng đã dám đụng đến nương
tử thì hắn không thể khách khí. Một luống kình phong đánh tới, Lam Kiều
bị đánh bay khỏi đài.
“Đây là hoàng bảng mỹ nhân, không phải lôi đài tỉ võ huynh làm gì?” Tri
Hoạ giận dữ quát, nàng biết Lam Kiều rất chướng mắt nhưng vì đại cục
nàng đành im lặng. Nhưng Song ca lại không biết nặng nhẹ. Nàng phải ăn
nói thế nào với nhân sĩ võ lâm đây.
“Hừ” Đông Phương Vô Song hừ lạnh một tiếng giậm chân phi thân biến mất.
“Song ca huynh đứng lại cho ta……” Tri Hoạ thét lớn.
“Minh chủ ngài phải cho chúng ta một cái công đạo” bè lũ Thiên Tầm môn vừa đỡ lấy môn chủ vừa gào thét đòi công bằng.
“Các vị yên tâm tại hạ sẽ giải quyết thích đáng” sau khi uốn ba tấc lưỡi hoà hoãn dân tình nhốn nhào bên dưới Tri Hoạ mới tức giận đi tìm Vô
Song tính sổ, hắn luôn làm việc lỗ mãng như thế thật chẳng ra thể thống
gì.
—————————-
“Đông Phương Vô Song huynh ra đây cho ta” Mộ Dung Tri Hoạ đạp cửa bước vào không ngừng ắng xối xả.
“Huynh không có gì để nói sao?” sau khi tổng xỉ vả một phen Tri Hoạ mới ngừng lại uống một ly trà cho thanh họng.
Đông Phương Vô Song chỉ mi lặng nhìn nàng, sau đó chán nản rời khỏi
phòng không hé răng một chữ. Hắn làm sao vậy ? bị bệnh sao ngày thường
dù có làm sai hắn cũng cãi thành đúng thế mà hôm nay không một lời cúp
đuôi bỏ đi…
“Cốc..cốc” Đông Phương Tử Băng gõ nhẹ vào cửa đánh thức Tri Hoạ đang thất thần.
“Băng Nhi tìm ta có chuyện gì không?” Tri Hoạ thái độ hoà hoãn xuống.
“Đại tẩu”
“Ân”
“Đại ca hắn đang tự kỉ ngoài bờ sông”
“Thì sao?”
“Ta đến chào từ biệt, ta muốn cùng Ngự ca về Minh Cung. Hồi nãy trên đài ta nghe cái con mụ quạ mổ kia nói thê tử của đại ca không đáng mặt mỹ
nữ, huynh ấy tức giận….”
“Cái này?” Tri Hoạ chưa kịp phản ứng tiểu cô tử đã lướt đi biến mất. Có
phải nàng đã sai, trước nay nàng đều xuất hiện trước mặt hắn dưới hình
dạng nam nhân. Nàng có nên trở về với thân phận thê tử chân chính của
hắn.
Đưa tay tháo xuống ngọc quan trên đầu, để mái tóc đen huyền tuỳ ý xoã
xuống lưng. Bước ra sau bình phong trút xuống bộ nam trang để lộ bờ vang thon nhỏ như bạch ngọc. Từng bước tháo xuống băng vải trước ngực phô
bày đường nét nữ tính, nàng khoan thai bước vào mộc thùng hoà mình vào
nước ấm rải rác vài đoá hồng hoa thơm nhẹ……..
Phía trước gương đồng lớp hoá trang đã được gột rửa lớp anh khí của nam
nhân thay thể bởi đường nét nhu hoà của thiếu nữ. Vấn khởi mái tóc theo
kiểu một thiếu phụ đã thành thân sơ khởi một cây trâm vàng, có lẽ hơi
đơn điệu nhưng nàng chỉ có thứ này, nhìn lại hình như chưa bao giờ nàng
muốn sắm nữ trang cho mình. Liếc mắt thấy một nhánh lê hoa bên cửa, Tri
Hoạ ngắt lấy cài lên tóc.
Nàng mở tung tất cả các tủ trong phòng cuối cùng cũng tìm được một bộ nữ trang màu thiên thanh. Tuy có hơi đạm bạc nhưng khi khoác lên người
nàng lại toát lên vẻ thanh lệ khó tả. Nhìn mình trong gương một lần nữa, lại thấy dung nhan quá lợt lạt. Nhặt một cánh hồng hoa thấm ướt đặt lên môi tạo một màu hồng nhạt. Không song phấn, không xa hoa xiêm y trang
sức chỉ đơn giản điểm tô nhưng dung nhan nàng trong suốt tự bạch ngọc,
như hơi thở của gió xuân, thanh nhã như tinh linh của bầu trời yên vị
ngồi trên ghế nghe tiếng bước chân người đang trở về.
“Chi nha…” một tiếng mở cửa nàng quay người mỉm cười duyên dáng khẽ nói.
“Tướng Công chàng đã về….”