“Này, ta nói, chúng ta chỉ là đi tìm chỗ ở, tại sao phải đến thanh lâu!” Khăn tay đủ màu vẫy gọi ở cửa khiến trong lòng Vệ Kiêu một trận run sợ.
Ngẩng đầu, ba chữ to Di Hương lâu chói mắt dưới ánh chiếu loè loẹt của lồng
đèn hồng lớn, các cô nương nùng trang diễm mạt (diễm mạt : trang điểm
tươi đẹp), lời nói nhũng nhịu ríu ra ríu rít, nơi nơi son phấn phiêu
hương, lui tới đều là kẻ tửu sắc.
“Khách điếm đều đã đầy, không trụ ở đây thì ở nơi nào?” Yên Hoài Tuyết hơi hơi mở mắt, liếc xéo Vệ Kiêu.
Cho dù dọc theo đường đi đã biết được vị Cung chủ Triêu Hoàng cung này
không phải một người mù, đột nhiên đối diện với đôi mắt này vẫn là sửng
sốt chốc lát.
Băng hàn, cao ngạo, giống như thủy thảo* đáy hồ sâu phù dao* khuấy lên từng cơn sóng nhẹ.
rong lay động bồng bềnh dưới đáy hồ.
“Chúng ta có thể tìm hộ nhân gia ở nhờ, sài phòng khách điếm hay là vùng thôn quê hoang dã cũng có thể tạm qua một đêm.”
Yên Hoài Tuyết nhắm mắt lại, hừ lạnh một tiếng: “Không có huân hương, không có cẩm bị*, không có dục dũng, không có Trúc Diệp Thanh tốt nhất, chỗ
như vậy người có thể ở lại à.”
Đây chẳng phải là nói căn phòng
mình sống hai mươi năm qua cũng không phải của người ở? Nhìn người bên
cạnh một bộ dáng yên tâm, Vệ Kiêu oán thầm, tên mắt mù chết tiệt, đợi
coi ngươi bộ dáng chọc người này, một hồi đi vào có bị đám cô nương đó
ăn sống nuốt tươi hay không.
Tú bà sớm đã tại cửa quan sát hồi lâu nhìn hai người rốt cục mở chân bước thì vội vàng mang khuôn mặt tươi cười đón chào.
“Ô, hai vị công tử, ta nhìn thấy thật lạ mắt, có phải phải lòng hay là cùng trúng cô nương nào hay không? Không có cũng không sao cả, Xuân Đào Đông Tuyết của Di Hương lâu chúng ta đều là thủy linh linh* chọc người
thương yêu, nếu không…”
“Câm miệng.” Yên Hoài Tuyết xuất ra thỏi
bạc, đưa vào trong tay tú bà sắc mặt không tốt, lập tức khuôn mặt xanh
đen của tú bà lại nứt ra thành đóa hoa.
“Công tử ngài có gì cần cứ việc nói.”
“Một gian phòng hảo hạng, rượu và thức ăn, cùng Trúc Diệp Thanh tốt nhất.”
Hơi hơi chun mũi, Yên Hoài Tuyết che mũi nói: “Đem người chung quanh đều ngăn ngoài ba bước, mùi son phấn xông đến ta đau đầu.”
“Ôi!” Tú bà mới vừa đáp ứng, đang muốn tiến lên, đã bị Yên Hoài Tuyết đẩy qua một bên, nhằm phía Vệ Kiêu: “Ta nói ngươi.”
Không đợi Vệ Kiêu đáp ứng, liền theo tú bà đi qua đại sảnh.
Vệ Kiêu một trận hỏa đại, không ngờ hắn như thế đem mình trở thành gã sai
vặt để sai sử! Tuy rằng phẫn hận, đáng tiếc thế không bằng người, chỉ có thể nhịn xuống.
Trong đại sảnh cô nương thấy Triêu Hoàng Cung
chủ, mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, nhảy nhót vô cùng, kiểu nhân vật
khó gặp như thần tiên như vầy, cho dù một đêm xuân phong, cũng là kỳ ngộ khó có được.
“Nguyệt tỷ tỷ, thấy công tử đó không, cho dù đảo thiếp* ta cũng nguyện ý a…”
“Ngươi đứa nhỏ phóng đãng, thấy nam nhân dáng dấp tốt liền chuyển không chuyển bước.” Nữ tử được gọi là Nguyệt tỷ tỷ cười mắng, một đôi mắt cũng chăm
chú vào trên người Yên Hoài Tuyết luyến tiếc dời lên nửa phần.
Nhìn thấy có các cô nương hữu ý vô ý hướng bên cạnh Yên Hoài Tuyết tụ lại,
Vệ Kiêu không chút nào ngoài ý muốn một hồi sẽ có cô nương nào đó mảnh
mai vô lực ngã sấp xuống ở trước người Cung chủ đại nhân, dĩ cầu thương
tiếc.
Trừng con mắt hung ác độc địa nhìn quét một vòng, tóc kiểu
cỏ dại cùng y phục rách nát bẩn thỉu, vẫn là đem các cô nương dọa dừng
bước, nhưng mà lại chặn không được vô số đôi mắt xinh đẹp ánh mắt chán
ghét mà phẫn hận.
Nương, cũng không phải lão tử muốn sắm vai quỷ dạ xoa, bĩu môi, Vệ Kiêu trong lòng căm giận bất bình.
Ngăn các cô nương, nhưng đã xem nhẹ khách làng chơi tâm sinh ghen tị, thẳng
đến một người trông vẻ phú gia công tử đứng ở trước mặt Yên Hoài Tuyết.
“Ê, thằng, thằng mù chết…hức… ngươi, ngươi chắn đường của thiếu gia ta…
thức thời thì mau tránh ra…” Người tới lung la lung lay, khuôn mặt đỏ
bừng, nói năng không rõ ràng, hiển nhiên đã say đến không minh mẫn.
Yên Hoài Tuyết chán ghét vẫy vẫy mùi rượu, thối lui một bước.
“Ơ kìa, Tống công tử, thế nào xuống lầu đến đây, Mai Hương không cùng ngài sao…” Phú gia công tử này xem ra là khách quen, tú bà vẻ mặt nhiệt tình đi tới hoà giải, lại bị vị này Tống công tử một tay gạt ra.
“Hừ, Mai… Mai Hương thấy người này…liền… liền mất hồn mất vía… Bản thiếu gia không cần nàng nữa…” Đi về phía trước vài bước, muốn nắm lấy áo Yên
Hoài Tuyết.
“Dám… đoạt người của Tống Trọng An ta… ngươi lá gan
không… không…” Nói còn chưa nói xong, đã bị người một cước đá lên đầu
gối, cả người đập mạnh trên mặt đất, hôn mê mất.
Yên Hoài Tuyết
nâng nâng cằm, ý bảo Vệ Kiêu còn ngu ngơ đuổi kịp, thản nhiên lên lầu
hai, giống như một cước vừa rồi không chút nào liên quan tới hắn.
Trong đại sảnh đầy chật như thế, một lát, mới nghe được tiếng nói bén nhọn
của tú bà: “Ngẩn hết làm cái gì! Không cần làm sinh ý nữa à! Còn không
mang người qua một bên, mau mau sai người bảo đem Tống Nhị thiếu nhận
đi!”
“Sao ngươi chỉ muốn một gian phòng, ta trụ ở đâu?” Vệ Kiêu
đi theo Yên Hoài Tuyết đi vào gian phòng bày biện đẹp đẽ, huân hương
lượn lờ, bàn trang điểm trong vắt, hiển nhiên đúng khuê phòng nữ tử.
“Ngươi đương nhiên cũng trụ ở đây.”
“Nhưng ở đây chỉ có một cái giường.” Vệ Kiêu chỉ ra sự thực rõ ràng.
“Phòng lớn như vậy, ngươi ngủ đâu cũng được. Ngoài ra, đi nấu nước nóng, đem dục dũng đổ đầy.”
“Lão tử không phải hạ nhân nhà ngươi, dựa vào cái gì phải làm trâu làm ngựa
cho ngươi!” Tượng đất còn có ba phần tính năng của đất, Vệ Kiêu tức giận xông não, trợn mắt rống to.
“Không có ta, ngươi hiện tại nhất định ở một bãi tha ma nào đó rồi.”
Vệ Kiêu bướng bỉnh, tuy đây là sự thật, nhưng hiện tại cũng không thể thừa nhận khí thế của mình đã yếu đi.
“Làm sao ngươi biết ta đánh không lại tên Tử Sam kia!”
“Chỉ công phu mèo quào đó của ngươi, luyện thêm ba mươi năm e vẫn chưa đủ.”
Vệ Kiêu tức giận mặt đỏ lên. “Vậy ngươi còn muốn cùng ta tỷ thí làm cái
gì, ta nội lực thấp, Bích Tiêu Thập Tam thức chỉ biết một hai thức,
ngươi đường đường Triêu Hoàng Cung chủ cư nhiên chỉ biết khi dễ một
người vũ lực thấp kém.”
Yên Hoài Tuyết mở mắt ra đến gần Vệ Kiêu, cúi đầu chăm chú nhìn người trước mắt, Vệ Kiêu lúc này mới phát hiện
Triêu Hoàng Cung chủ này so với chính mình cao hơn nửa cái đầu.
“Ta biết.” Yên Hoài Tuyết từ trong ngực móc ra một tập sách hơi mỏng. “Đây
là tâm pháp nhập môn của Triêu Hoàng cung, sau đó ngươi học bảy thức
Bích Tiêu không thành vấn đề.”
Vệ Kiêu cầm tập kia, tâm trạng đại hỉ.
“Nhanh lên, ta muốn tắm rửa.”
Sau tấm bình phong gấm thêu sơn thủy tỏa lên hơi nước nhàn nhạt, tiếng nước tắm rửa chậm rãi lọt vào tai.
Vệ Kiêu tay nâng tim mẫu mực ngồi ở trong góc phòng, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn bình phong một cái.
Nếu như nói bây giờ chạy…
“Nếu như ngươi dám cả gan chạy trốn, ta cam đoan ngày mai ngươi sẽ từng khúc từng khúc xuất hiện ở bãi tha ma.” Sau tấm bình phong truyền đến âm
thanh nhàn nhạt.
Vệ Kiêu phẫn hận cắn răng, tên mù chết tiệt!
Cẩm bị : quần áo ngủ bằng gấm.
Thủy linh linh : trong veo như nước.
Đảo thiếp : ý là bao zai, là từ chỉ dành cho nữ tử lấy tài vật trợ cấp cho nam nhân mình yêu.