Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 457: Cường giả thần bí

̀ng giả thần bí.

- Lực lượng thật mạnh mẽ, trực tiếp công kích linh hồn, ta không chống đỡ được nữa.

Lục Thiếu Du hét lớn một tiếng. Trong đầu hắn hiện tại vô cùng hỗn loạn, hồn đan đang nhanh chóng xoay tròn, đầu càng ngày càng cảm thấy nặng nế, giống như là sắp mất đi tri giác, đầu Lục Thiếu Du càng ngày càng đau đớn.

- Thiếu Du, ngươi thế nào rồi.

Thúy Ngọc yêu kiều quát lên một tiếng, nhìn Lục Thiếu Du đang hôn mê. Vừa mới dứt lời thì nàng cũng lập tức ngất đi, hai người mất sức chống cự, thân thể nhanh chóng rơi xuống khoảnh không phía dưới.

Trong này giống như một cái động không đáy vậy, Lục Thiếu Du tuy rằng ngất đi, thế nhưng vẫn ôm Thúy Ngọc không buông.

Dòng xoáy không thấy đáy này ngày càng phát ra khí tức kinh khủng, mang theo thân thể hai người xoay tròn xuống phía dưới, mà lúc này hai người đã hoàn toàn mất đi tri giác.

Nhưng lúc này, trên nhẫn trữ vật của Lục Thiếu Du có một đạo lưu quang quanh quẩn. Nếu như Lục Thiếu Du còn tỉnh thì nhất định có thể phát hiện ra, Linh Ngọc Sàng trong nhẫn trữ vật lúc này phát ra một cỗ năng lượng khổng lồ.

Sau đó từ trong nhẫn trữ vật thoát ra một đạo lưu quang rồi chui vào mi tâm Lục Thiếu Du.

Lúc này, Lục Thiếu Du nhanh chóng mở hai mắt ra, một cỗ uy áp trong nháy mắt khuếch tán, hai mắt bắn ra quang mang, giống như ngôi sao sáng vậy, khí thế đạt tới trình độ trước nay chưa từng có. Quanh thân cũng có một cỗ lực lượng vô hình tự động đánh bay lực hút của vòng xoáy chung quanh, hắn đứng lơ lửng trong vòng xoáy.

- Nữ oa nhi này dường như không đơn giản.

Lục Thiếu Du sau khi mở hai mắt lập tức nhìn vào nữ tử trong lòng mình thầm nói một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía chung quanh.

- Tàn trận thượng cổ, không nguyên vẹn cho nên có chút phiền phức nha.

Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói.

Một lát sau, khóe miệng hắn nhếch lên, khẽ nói:

- May mà chỉ là một tàn trận.

Nói xong, Lục Thiếu Du đánh ra một đạo thủ ấn, trong nháy mắt từng đạo lưu quang xuất hiện, xé rách không gian, sau đó từng đạo lưu quang này biến mất như chưa từng xuất hiện. Nếu nhìn kỹ những đạo lưu quang này không khó có thể phát hiện ra, những đạo lưu quang này đều dọc theo một quỹ tích vô cùng quỷ dị xẹt qua không gian.

Những đạo lưu quang này xuyên qua không gian khiến cho không giap gấp khúc. Nếu như lúc này có người nhìn thấy Lục Thiếu Du xuất thủ nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên, thực lực quá mức kinh khủng, cường hãn tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Những lưu quang này đánh ra, dòng xoáy trong không trung lúc này chuyển động chậm lại, lực lượng cuồng bạo bắt đầu bình tĩnh. Thế nhưng lúc này trên trán Lục Thiếu Du cũng xuất hiện không ít mồ hôi, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

- Phá.

Lục Thiếu Du quát lên một tiếng, một đạo lưu quang cuối cùng đánh vào không gian.

Sưu Sưu.

Trong khoảnh khắc này, không gian bắt đầu chấn động kịch liệt, vang lên tiếng nổ vang vọng chung quanh.

Cạnh.

Trong nháy mắt, vòng xoáy giống như chiếc gương bị ghiền nát, lập tức hóa thành năng lượng biến mất trong không gian.

Sau khi vòng xoáy biến mất, dưới chân Lục Thiếu Du xuất hiện không ít thạch trụ che trời, đồng thời cũng có không ít đá vụn chồng chất.

- Quá mệt mỏi. Tiểu tử này quả thực không khiến cho ta bớt lo chút nào, ta nghỉ ngơi một lát vậy.

Lục Thiếu Du nói một tiếng rồi lập tức nhắm mắt lại. Một đạo lưu quang từ trong mi tâm Lục Thiếu Du bay ra rồi tiến vào trong nhẫn trữ vật của hắn.

Phanh.

Thân thể Lục Thiếu Du lập tức mềm nhũn ngã xuống mặt đất, đè lên người Thúy Ngọc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chung quanh vô cùng yên tĩnh.

....

Cũng không biết qua bao lâu Thúy Ngọc ư nhẹ một tiếng rồi mở hai mắt, cảm giác có một thân thể nặng nề đang nằm đè lên người mình.

- Khục.

Lục Thiếu Du khẽ ho một tiếng, lập tức mở hai mắt.

- Ta không chết sao.

Chuyện thứ nhất khi Lục Thiếu Du tỉnh lại đó là cảm giác được mình không chết, đầu vô cùng đau đớn, mệt mỏi rã rời.

Lục Thiếu Du cũng nhanh chóng cảm nhận được dưới thân thể mình có một vật vô cùng mềm mại, hắn cúi đầu nhìn xuống lập tức nhìn thấy Thúy Ngọc cũng đang nhìn mình.

Giờ phút này hai người đều không nói gì, bầu không khí có chút xấu hổ.

- Ngươi còn không mau đứng dậy.

Một lát sau Thúy Ngọc mở miệng nhìn Lục Thiếu Du nói, trên khuôn mặt nàng đỏ ửng.

- Ta không dậy được, phỏng chừng phải một lát nữa mới có sực.

Lục Thiếu Du trả lời. Toàn thân hắn hiện tại vô lực, gân cốt cơ thể mềm nhũn, không thể nhúc nhích, ngay cả muốn xịch ra một tí cũng không làm được.

- Ta cũng không động đậy được.

Thúy Ngọc nói, nàng cũng không khác gì Lục Thiếu Du, toàn thân vô lực.

Bầu không khí lại trở nên xấu hổ, Lục Thiếu Du cũng rất bất đắc dĩ, cảm giác dưới thân có một thân thể vô cùng mềm mại, trước ngực có hai miếng thịt nhô lên, thiếu chút nữa khiến hắn có ý nghĩ không đứng đắn.

Gần trong gang tấc thế này khiến cho hai người có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, lại thêm chung quanh vô cùng vắng vẻ khiến cho cảnh tượng này càng thêm mờ ám.

Lục Thiếu Du cũng không có sức nhìn ra chỗ khác cho nên cũng chỉ có thể nhìn vào khuôn mặt của Thúy Ngọc. Khuôn mặt nàng trắng nõn, dung nhan tao nhã, không cần trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú mang theo một chút ngây thơ, đồng thời cũng tỏa ra sự quyến rũ nhè nhẹ. Mũi nhỏ cao ngất, cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn quả thực giống như muốn câu hồn đoạt phách người nhìn vào vậy, dung nhan tuyệt mỹ này giống như là tiên nữ lạc xuống phàm trần.

- Quá đẹp, chỉ là....

Lục Thiếu Du thầm than trong lòng một tiếng. Ngũ quan xinh đẹp hầu như có thể nói là hoàn mỹ không tỳ vết, thế nhưng lại có một nốt ban đỏ trên mặt, mà khi Lục Thiếu Du nhìn vào khối ban đỏ trên mặt nàng, vẻ mặt cũng biến đôi.

Lúc này Lục Thiếu Du thấy nốt ban đỏ trên mặt nàng đang nhanh chóng biến mất bằng một tốc độ vô cùng chậm rãi.

Nốt ban đỏ dần biến mất, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ tới cực hạn xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du. Lúc này khuôn mặt nàng không có nốt ban đỏ thì vô cùng xinh đẹp, hoàn mỹ tới cực hạn. Chỉ sợ là bất luận một nam nhân nào nhìn vào cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi, dù cho nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không để hình dung được khuôn mặt của nàng hiện giờ.

- Thúy Ngọc, nốt ban đỏ trên mặt nàng?

Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi, lúc này Lục Thiếu Du vô cùng khiếp sợ, không ngờ Thúy Ngọc lại là một nữ tử xinh đẹp như vậy.

Sắc mặt Thúy Ngọc biến đổi, trầm ngâm một lúc rồi nháy mắt nói với Lục Thiếu Du:

- Nốt ban đỏ biến mất sao?

- Đúng vậy, nốt ban đỏ đã biến mất.

Lục Thiếu Du nhất thời hưng phấn nói.

Thúy Ngọc nói:

- Ta quên dùng đan dược, loại đan dược này chỉ có thể duy trì nốt ban đỏ trên mặt ta nửa năm, sau nửa năm nốt ban đỏ sẽ biến mất.

- Nốt ban đỏ này là nàng cố ý tạo ra sao?

Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi. Hắn thực sự không nghĩ ra, một nữ tử tuyệt mỹ như vậy tại sao lại phải cố tạo ra nốt ban đỏ để mình trở nên xấu xí.