Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4279: Lục Linh chiến Băng Trần

Thậm chí đồn đãi có cường giả trong tổ địa Phượng Hoàng nhất tộc muốn hắn quay về tổ địa tu luyện, cho nên hắn có đầy đủ ngạo khí, ngay cả người cổ tộc cũng không quan tâm.

Nghe thanh niên mặc hoa phục nói thế, ánh mắt trung niên Tuyên Cổ Cảnh trung giai hơi than thở, cũng không nói cái gì.

Sưu sưu...

Ở chân trời hơi có chấn động, lập tức có hơn mười đạo thân ảnh vượt qua trời cao xuất hiện nơi đây, khí tức băng hàn lan tràn tới nơi khác, trên không trung xuất hiện một tầng băng sương bao phủ thiên địa.

Thiên địa đầy băng sương, làm cho nhiệt độ ở chiến đấu đài chấn động mạnh!

- Người Băng gia đến.

- Bá bá...

Chung quanh đài chiến đầu có vô số người, giờ phút này hơn mười thân ảnh vượt qua trời cao.

Hơn mười đạo thân ảnh đình trệ lơ lửng giữa không trung, một thân ảnh váy dài màu xanh tuổi chừng mười tám hai mươi, da trắng như tuyết, gương mặt như vẽ, đâu là mỹ nhân tuyệt sắc.

Nữ tử bên người, thanh niên này khí độ bất phàm, đặt chân giữa không trung, ánh mắt nhìn qua phía hồ nước.

- Là Băng Trần đến!

- Băng Nhu, không nghĩ tới Băng Nhu này là Thiên Bảng xếp hàng thứ bảy, sao nàng lại tới đây?

- Là Băng Nhu, vậy mà nàng tới đây.

Tất cả ánh mắt nhìn theo, nhìn qua nữ tử váy dài màu xanh với ánh mắt đầy kính sợ.

Trong mắt không ít thanh niên, thậm chí lộ ra ánh mắt đầy lửa nóng.

Băng gia Băng Nhu, người trẻ tuổi mạnh nhất Băng gia, là cường giả Thiên Bảng thứ bảy, nếu người nào có thể chiếm được tâm hồn thiếu nữ của nàng, như vậy có thể ít phấn đấu mấy vạn năm, đến lúc đó tài sắc kiêm thu, phong quang vô hạn.

Chỉ tiếc mọi người đứng xa mà nhìn, ai cũng biết, nữ tử như thế không phải bọn họ có thể tơ tưởng.

- Băng Nhu tỷ, ta đi đây.

Bên cạnh nữ tử váy dài, thanh niên bất phàm nói ra.

Trong đôi mắt nữ tử váy dài màu xanh này sáng ngời, đôi mắt khẽ nhúc nhích, ánh mắt như tinh linh ánh trăng, linh vận bộc phát. Mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười rất mê người, nàng dặn dò nam tử bất phàm kia: 

- Băng Trần, ngươi cẩn thận một ít, Lục Linh này không phải người bình thường, hắn là người từ trong giết chóc đi tới bây giờ, công kích của hắn quỷ dị xảo trá, giao thủ với hắn không được chủ quan và kéo dài, ra tay phải toàn lực, bằng không ngươi cho dù thực lực của ngươi vượt qua hắn cũng tuyệt đối không có hy vọng chiến thắng.

- Ta hiểu!

Băng Trần gật gật đầu, thân ảnh bay vút lên không trung, lập tức rơi thẳng vào chiến đài.

- Ồ, không nghĩ tới bọn chúng cũng tới.

Ngay thời điểm Băng Trần thả người bay đi, Băng Nhu có cảm giác gì đó, ánh mắt của nàng nhìn qua vài ngọn núi bên kia.

- Băng Nhu tỷ, hình như là Đường Dần, Lôi Tiểu Thiên, Hỏa Vũ, Lý Tương.

Thanh niên bất phàm lại nói với Băng Nhu, hàn khí lan tỏa ra chung quanh.

- Còn có một gia hỏa khó có được đi tới, thật kỳ quái.

Băng Nhu thì thào, đôi mắt dễ thương nhìn qua một phía.

Trên chiến đài bóng loáng như ngọc, Băng Trần đáp xuống chiến đài, thân ảnh cao ngất của Lục Linh đang khép mắt dưỡng thần, lúc này mở mắt ra, cười lạnh nhạt, khí tức lăng lệ tới cực điểm bùng phát, ánh mắt nhìn thẳng Băng Trần, chiến ý bộc phát, nói nhỏ: 

- Băng gia Băng Trần, Thiên Bảng thứ mười lăm.

- Mười lăm và mười sáu cũng có khác biệt thật lớn, ngươi thắng liên tiếp năm trận cũng nên dừng lại được rồi, ngươi khiêu chiến ta hay là ta xuất thủ trước?

Nhìn Lục Linh, khí tức chung quanh lăng lệ tới cực điểm, thần sắc Băng Trần vẫn lạnh nhạt, chỉ phần định lực này đã đủ thấy cổ tộc bất phàm, phong độ của hắn không ném hai chữ cổ tộc đi.

- Quả nhiên là phong độ cổ tộc, nhưng có đôi khi chú ý phong độ cũng không có chỗ tốt.

Tiếng nói của Lục Linh vang lên, khí tức vô hình và lăng lệ tới cực điểm bùng phát, chấn động rất dữ dội, làm cho không gian tự dưng run lên, tiếng nói vang lên, thân ảnh Băng Trần xuất hiện.

Tốc độ nhanh như thiểm điện.

- Thân là cổ tộc, người Băng gia ta tự nhiên phải có phong độ, loại phong độ này đến từ huyết mạch, không quan hệ tới cao ngạo, quả thật là xâm nhập linh hồn.

Băng Trần không hổ là cường giả Băng gia, Thiên Bảng bài danh mười lăm, thời điểm thân ảnh Lục Linh xuât hiện, khí tức hàn băng không ngừng bạo phát, trực tiếp đông cứng không khí thành băng giá, khí tức băng hàn tới cực điểm.

- Bắt đầu động thủ.

- Lục Linh đấu với Băng Trần, không biết ai thắng ai thua!

Khi hai người bắt đầu động thủ, mọi người chung quanh nhiệt huyết sôi trào, từng ánh mắt nhìn lên chiến đài.

- Không hổ là Băng gia Băng Trần, ta rất thưởng thức ngươi, nhưng ta sẽ không lưu thủ.

Khi Lục Linh dứt lời, khí tức toàn thân vô cùng lăng lệ, khí tức này giống như đại đao sắc bén, không ngờ lại băng tinh trực tiếp rạn nứt, một đạo hào quang tử kim mang theo khí thế sét đánh không kịp bưng tay, trực tiếp oanh kích không gian băng tinh.

Bành.

Tiếng nổ trầm thấp, điện mang bắt đầu khởi động, băng tinh nổ tung.

- Không hổ là vô thượng Niết Bàn, thực lực quả thật rất mạnh, nhưng muốn thắng ta còn chưa đủ.

Băng Trần quát lớn, thủ ấn biến hóa rất nhanh, băng nguyên lực bùng phát lạnh thấu xương, lòng bàn tay biến hóa, một con mãng xà hàn băng dài hơn mười trượng đông kết không gian, thiểm điện phá toái hư không, đánh thẳng vào Lục Linh.

- PHÁ...

Lục Linh quát lớn, đánh ra sáu quyền thật mạnh, mỗi một quyền oanh kích vào không gian, lập tức đánh tan mãng xà hàn băng.

Xoẹt.

- Hàn Băng Thiên Long Quyền.

Ngay sau đó Băng Trần hét lớn một tiếng, nguyên lực phong bạo không ngừng bùng phát, mang theo khí tức man hoang quét qua các hướng, Tuyên Cổ Cảnh trung giai đỉnh phong vô hạn tới gần Tuyên Cổ Cảnh cao giai, khí tức trong người bùng nổ.

Lúc này khí tức trên người Băng Trần còn mạnh hơn Tuyên Cổ Cảnh trung giai đỉnh phong rất nhiều, hàn khí cuồn cuộn ngưng kết thành băng quyền, băng quyền đông cứng không gian, không gian vặn vẹo rất mạnh.

Oanh.

Sau khi Băng Trần hét lớn, băng quyền oanh kích rất mạnh, lập tức hóa thành băng long lơ lửng trên trời, băng long khổng lồ đông cứng không gian, bao phủ toàn thân Lục Linh.

Giờ phút này trên một ngọn núi có một thanh niên hơi mập tuổi chừng hai mươi tám, mặc một bộ trường bào trắng hoa mỹ, áo khoác cũng là phi phong thuần trắng, nhìn chiến đấu bên dưới, nói:

- Băng Trần này rất thông minh, đối phó người am hiểu chém giết như Lục Linh, vừa ra tay đã dùng toàn lực, lúc này mới có khả năng áp chế Lục Linh, mấy người trước đó không có dùng toàn lực cho nên thua trong tay Lục Linh.

- Đường Bàn Tử nhãn lực không tệ, nhưng ta thấy Băng Trần vừa ra tay đã dùng toàn lực, sợ rằng là nha đầu Băng Nhu kia dại, ta không quản Băng Trần có toàn lực hay không, hắn khó mà chống lại Lục Linh.

Thanh niên có mái tóc tím đen nhìn qua chiến đài, tóc dài tím đen hiển thị khí chât bất phàm.

- Lôi khốn nạn, lần này nhãn lực của ngươi không tệ, Lục Linh đúng là không dễ chọc, vô thượng Niết Bàn, quả nhiên không dưới cổ tộc.

Thanh niên hơi mập nhìn qua thanh niên tóc tím đen, áo choàng phất phơ, ngũ quan không quá tuấn lãng, nhưng mà làm cho người ta nhìn có khí chất vô cùng cao ngạo, giống như đối mặt với ngọn núi khổng lồ.