Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3809: Hướng Tiền Trùng 1

Ánh mắt không ngừng biến hóa, cuối cùng ánh mắt Phạm Kiếm Nhân mới bình tĩnh một chút, mắt nhìn đạo thân ảnh mặc áo bào xanh phía trước, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc và lạnh lẽo, trầm giọng nói:

- Lục Thiếu Du, sao ngươi còn chưa chết?

Lục Thiếu Du nhìn chăm chú vào Phạm Kiếm Nhân, khóe miệng lập tức nở nụ cười vui vẻ thế nhưng lại tràn ngập hàn ý, ngẩng đầu nói:

- Tiện nhân Kiếm Nhân như ngươi còn chưa chết, ta sao lại chết được, có phải ngươi tưởng ta đxa chết ở trong Thị Hoang thế giới hay không? Chỉ tiếc cha ngươi còn chưa có bổn sự như vậy.

- Lục Thiếu Du...

Phía trước quảng tường đột nhiên có một đạo thân ảnh đang nhìn cấm chế nghe thấy ba chữ này khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên biến đổi, thân thể mềm mại được bộ váy dài bao phủ đột nhiên quay lại, nhanh như thiểm điện phóng tới bên người Phạm Kiếm Nhân.

Thân ảnh xinh đẹp lung linh mặc bộ váy dài mềm mại mà tinh xảo này có làn da nõn nà, một khuôn mặt động lòng người, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp vô cùng, khiến cho người ta nhìn vào không nhịn được rời mắt đi.

Ánh mắt của nữ tử này không người tìm kiếm trong đám người, cuối cùng ánh mắt nhìn vào đạo thân ảnh mặc áo bào xanh, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, thân thể mềm mại run lên.

- Ngươi thật sự không chết sao?

Nhìn qua đạo thân ảnh mặc áo bào xanh trước mắt, thân thể Phương THải Y liên tục bước lên, từ từ đi về phía trước, vẻ mặt dần dần thu liễm, đôi mắt xinh đjep mang theo vẻ thương cảm khiến cho tâm hồn người ta run rẩy, giống như đến từ một nơi mờ ảo nào đó, khiến cho trong lòng người ta run rẩy bất định.

- Hai mươi năm lại gặp được nàng.

Thân thể Lục Thiếu Du không có một chút nhúc nhích nào, con mắt chăm chú nhìn vào đạo thân ảnh xinh đẹp phía trước. Giờ phút này tận sau trong đôi mắt thâm thúy mà đen nhánh hiện lên biến hóa mà không ai có thể thấy được.

- Thải Y, nàng làm gì vậy, cẩn thận tên vô sỉ kia làm điều bất lợi với nàng.

Phạm Kiếm Nhân thấy vậy sắc mặt đại biến, vội vàng kéo tay Phương Thải Y lại.

Thân ảnh xinh đẹp của Phương Thải Y lóe lên, trực tiếp tránh thoát khỏi tay của Phạm Kiếm Nhân, quay đầu lại nhìn Phạm Kiếm Nhân một cái, sau đó thân ảnh xinh đẹp nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt thân ảnh mặc áo bào xanh phía trước, miệng nói:

- Những năm này ngươi vẫn khỏa chứ?

- Nhờ phúc của Thải Hồng cốc và Thiên Thủy môn, ta mạng lớn còn chưa chết được.

Nhìn khuôn mặt động lòng người mà quen thuộc trước mắt, trong lúc mơ hồ có mùi thơm nhàn nhạt truyền vào mũi, Lục Thiếu Du không biết được liệu tất cả những chuyện xảy ra khi trước có liên quan tới nữ tử trước mắt hay không.

Phương Thải Y nhìn nam tử mặc áo bào xanh trước mắt, trong ánh mắt thâm thúy kia có một loại cảm giác lạ lẩm. Trong lúc này nàng đột nhiên cảm nhận ra, hai mươi năm này nam tử này đã biến thành một người khác, khiến cho nàng có cảm giác lạ lẫm. Đôi mắt xinh đẹp khẽ biến đổi, bờ môi đỏ mọng khẽ mở, than thở nói:

- Bọn họ nói thật sao?

- Vậy nàng tin sao?

Lục Thiếu Du nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của nữ tử trước mắt, chăm chú nhìn vào, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, chỉ là lúc này trong lòng hắn lại có cảm giác khó hiểu, rung động.

- Thải Y tỷ, thật sự là tỷ sao?

Sau lưng Lục Thiếu Du, Tôn Oánh Oánh cao hứng hét lên một tiếng, thân ảnh xinh đẹp lập tức đi tới bên người Phương Thải Y.

- Ngươi...

Phương Thải Y nhìn ánh mắt của Lục Thiếu Du mà phát run, nghe vậy lập tức nhìn vào khuôn mặt động lòng người của Tôn Oánh Oánh, nói:

- Oánh Oánh, tại sao muội lại ở chỗ này? Không phải muội đi tới Vô Sắc thế giới sao?

- Muội trở lại tham dự Vạn Thế đối quyết, vừa vặn ở cùng mấy gia hỏa này một chỗ, tỷ biết Lục Thiếu Du này sao?

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Oánh Oánh hiện lên vẻ vui vẻ.

- Muội đi cùng hắn sao?

Con mắt Phương Thải Y khẽ đảo, ánh mắt lần nữa nhìn qua người Lục Thiếu Du.

- Thải Y, nàng lui xuống trước đi, tên Lục Thiếu Du vô sỉ này sẽ gây bất lợi cho nàng.

Phạm Kiếm Nhân lập tức nhảy tới trước người Lục Thiếu Du, hoa phục run lên, lập tức ngăn Phương Thải Y ở phía sau.

Sưu.

Trên thân thể hai người Kim VIên, Thái A đồng thời nổi lên chấn động, trường bào xanh trên người Lục Thiếu Du khẽ nhúc nhích, ý bảo hai người không cần ra tay.

- Này, ngươi là người nào vậy? Thải Y tỷ đang nói chuyện với Lục Thiếu Du, mắc mớ gì tới ngươi?

Tính tình của Tôn Oánh Oánh không tốt một chút nào, nhìn thấy Phạm Kiếm Nhân này trong lòng lập tức có chút tức giận.

- Nha đầu lớn mật, ở cùng với tiểu tử Lục Thiếu Du này có lẽ cũng không phải là thứ gì tốt. Người đâu, để cho nàng ta cút đi xa một ít.

Sắc mặt Phạm Kiếm Nhân trầm xuống, nói.

- Vâng, Phạm sư huynh.

Một đạo thân ảnh trong nháy mắt từ sau lưng Phạm Kiếm Nhân lướt tới, một cỗ nguyên lực hùng hồn bắt đầu khởi động, trong giây lát có một đạo chưởng ấn lăng không được ngưng tụ ra.

- Nha đầu chết tiệt, chuyện của Thiên Thủy môn cũng dám quản, cút ngay cho ta.

Sau khi chưởng ấn ngưng tụ, lập tức như thiểm điện chụp về phía Tôn Oánh Oánh.

- Thiên Thủy môn là cái rắm gì, tưởng rằng mình là nhất sao? Ai dám động tới nàng lão tử sẽ giết kẻ đó.

Lúc này, một đạo thân ảnh trong sát na lập tức phá không đánh ra. Đạo quyền ấn này dùng xu thế như sấm sét hung hăng va chạm với đạo chưởng ấn kia.

- Ồ?

Người vừa mới ra tay xuất hiện, vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Thiếu Du cũng lập tức trở nên kinh ngạc.

Phanh.

Cả hai đạo công kích va chạm, kình phong bằng năng lượng khủng bố khuếch tán, tất cả mọi người chung quanh không thể không nhanh hcosng lui lại.

Phụt.

Chưởng ấn của thanh niên phía trước lập tức bị nghiền nát, thân thể bắn ngược về phía sau, hung hăng ngã xuống mặt đất. Máu tươi trong miệng phun ra, mà lúc này có một thanh niên thân thể rắn chắc đáp xuống trước mặt Tôn Oánh Oánh.

Thanh niên rắn chắc này có thân thể vạm vỡ, so với Kim Viên cũng không kém là bao, đứng ở trước mặt Tôn Oánh Oánh trọn vẹn cao hơn nàng hai cái đầu, lông mày rậm, nhìn qua cực kỳ chất phác, thế nhưng ánh mắt lại như thần, lộ ra khí chất bất phàm.

- Oánh Oánh, muội không sao chứ? Ta tới chậm, ta nghe phụ thân ta nói lần này muội cũng tới, ta không đợi được muội cho nên mới vào trước. Ở Hoang Vu mật địa này ta tìm muội khắp nơi, may mà muội không có việc gì, một trăm bảy mươi sáu năm lẻ ba ngày ta luôn nhớ tới muội...

Thanh niên chất phác này rơi xuống trước mặt Tôn Oánh Oánh, lập tức liên tiếp nói ra một tràng.

- Tiền Trùng ca, là huynh sao?

Tôn Oánh Oánh nhìn thấy thanh niên vạm vỡ này, ánh mắt dò xét một lát, sau đó đôi mắt tràn ngập vẻ kinh hỉ.

- Đương nhiên là ta, yên tâm đi, có ta ở đây ai dám bắt nạt muội ta sẽ để cho hắn nếm thử sự lợi hại của ta.

Thanh niên này cười ngu ngơ, trên mặt tràn ngập sự vui vẻ.

- Tiền Trùng, Thiên Thủy môn ta và Hướng gia bảo ngươi cũng không có ân oán gì, ngươi dám động vào chúng ta?