Mộc Á Tùy chạy trốn cũng chỉ là hành động theo cảm tính, trên người cái gì cũng đều không mang, ở khách sạn cũng phải có giấy căn cước! Mộc Á Tùy ở đầu đường xoay người nhìn quanh, trong mội tâm thầm chửi thúi lắm.
Tuy Tử Tiêu hỗn đản một chút, nhưng đem lời kích động hắn nói ra thì cũng có một chút không đúng.
Về phần Tử Tiêu không đuổi theo, tám phần mười là hắn không có nghe thấy?
Nghĩ như vậy, trong lòng của Mộc Á Tùy lại tràn đầy cảm giác tự trách.
Khó khăn lắm Tử Tiêu mới vì cậu ăn dấm chua, tuy chưa đến trình độ tàn bạo, nhưng xem ra lòng của hắn cũng coi như trăng sáng chứng giám.
Có hay không cậu đang làm to chuyện? Lại nói, Lý Dương vô duyên vô cớ bị kéo vào cuộc chiến của cậu và Tử Tiêu, cũng không biết giờ hắn có phải đang bị Tử Tiêu đánh?
Càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ, Mộc Á Tùy quay đầu lại, lập tức lại có điểm do dự.
Nếu cứ như vậy mà chạy về, thì cũng quá mất mặt mũi đi.
Nếu không mua bữa ăn khuya trở về, sau đó nói là mình ra ngoài đi mua đồ ăn khuya?
Vì vậy, Mộc Á Tùy vô cùng hèn nhát mà quay đầu trở về.
Sờ sờ túi tiền, 25 đồng, vừa đủ cho một hợp bánh trứng.
Mộc Á Tùy vô cùng vui vẻ mà hùng hổ đến quán KFC ở góc đường
Có thể thấy được, cậu bị Tử Tiêu ăn đến không còn xương cũng có đạo lý
Đèn ở góc đường đã sáng, Mộc Á Tùy cầm lấy hộp bánh trứng thơm ngào ngạt, con sâu đói trong bụng cũng đi ra, không thua kém mà kêu.
Tất cả mọi sự chú ý của cậu đều bị lôi đi, liền có một viên đạn không một tiếng động mà xẹt qua vành tai của cậu, bắn vào tay của người phía sau
"A!" người bị trúng đạn hét ầm lên.
Mộc Á Tùy lúc này mới hậu tri hậu giác cảm giác được một cổ đau đớn, đưa tay sờ sờ, trong lòng bàn tay toàn là máu
"Đáng ghét!" cậu nhớ đến lời dặn của Giản Hoa cùng Lâm Thần Cương, xem ra từ lúc cậu ở chỗ của Lâm Thần Cương đi ra, thì luôn bị người này theo dõi, lúc này một người nữa đi ra, đúng là ba ba trong rọ
Bảy ngõ cua tám ngã rẽ, Mộc Á Tùy cũng không sợ tuyệt đường, không còn quan tâm đến đau đớn, cậu liền chạy vào đám đông trên đường.
Mộc Á Tùy tuy không thông minh, nhưng những chuyện như vậy, cậu còn có thể nhận thức được.
Người một nhiều, kẻ kia cũng sẽ rất khó khi nhắm bắn cậu, vởi lại hắn cũng không muốn làm to mọi chuyện, thì hắn sẽ không dám bắn loạn
Đúng như suy nghĩ của Mộc Á Tùy, những người kia liền không có động tĩnh, phòng chửng đều ở phía sau thầm bám theo.
Bám chắc vào cơ hội này, nói không chừng cậu liền có thể chạy thoát
Trên trán Mộc Á Tùy toát ra nhiều mồ hôi, càng chạy càng cảm thấy không đúng lắm.
Dòng người tựa hồ dần dần ít đi, cậu chạy trước một bước, viện đạn ở phía sau cũng từ sau phong đến, Mộc Á Tùy vỗ vỗ loạn xạ trên đùi, xem ra bọn chúng dự định sẽ đánh ngã cậu, sau đó mới bắt về tra tấn
May mà cậu chuyển động nên khó bắn trúng, bằng không hai cái đùi này của cậu đảm bảo là hỏng.
Mộc Á Tùy không nghĩ nhiều, lách mình trốn sau cây đại thụ bên đường.
Nhìn lại chỗ cậu vừa đứng liền có hai vết đạn bắn tới, rơi trên mặt đất
Xem ra trốn cũng không phải là biện pháp tốt, bọn chúng rất nhiều người, bắt được cậu chỉ là vấn đề thời gian.
Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được mà rủa thầm chết tiệt!
Tử Tiêu cùng Lý Dương cũng không biết bao giờ đánh xong, như thế nào không có đuổi tới? Bình thường không phải quấn cậu rất chặt sao?
"Làm sao bây giờ a..." Mộc Á Tùy vươn tay trảo loạn trên đầu
Bạch Diễn núp ở góc tường, vẻ mặt đau khổ "Chúng ta thật không có đi cứu Á Tùy?"
Cậu cùng Hắc Liêu, Lam Trản, vì không yên tâm, nên cụng trộm theo sau Mộc Á Tùy
Cũng may mà có bọn họ đi theo, vừa ra ngoài liền đụng phải những kẻ này.
Bất quá Hắc Liêu vẫn một mực lôi kéo cậu, không có cậu hiện thân cứu người.
"Anh không thấy Á Tùy đang gặp nguy hiểm? Nếu như anh ấy mà bị thương, lão đại sẽ phát điện cho xem"
Mà bọn họ thấy chết không cứu, cũng sẽ bị Tử Tiêu giết
Hắc Liêu đè lại cậu ta "Á Tùy cũng đã không còn giống như lúc trước, chỉ là cậu ta còn chưa biết được năng lực của bản thân thôi, đây là một cơ hội tốt để cậu ta kích phát tiềm năng"
"Nhưng mà...."
Hắc Liêu cắt đứt lời cậu "Cậu đừng lo lắng, nếu như chuyện càng tồi tệ, chúng ta sẽ ra tay.
Ai, Lam Trản đi báo tin cho bọn lão đại, như thề nào mà lâu như vậy?"
Vừa nghĩ, hắn vừa quay đầu nhìn sang tình hình chiến đấu lúc này của Mộc Á Tùy "Không tệ, nhảy cũng cao lắm"
Bạch Diễn run rẩy quay đầu nhìn hắn, đây là chạy trối chết, không phải là đang diễn xiếc!
Mộc Á Tùy được khen ngợi cũng không có cảm giác thoái mái.
Cậu chỉ rõ là hiện tại chỉ là đánh hoặc bị đánh, chỉ có hai kết cục, liều chết đánh cược một lần, còn có thể có một đường ra
Nơi này là đường lớn, địa hình đối với cậu là vô cùng bất lợi.
Nhưng cũng may, hai bên đường cũng có nhiều cây, có thể giúp cậu che chắn một ít.
Dọc theo đường này đi, chỗ khúc ngoặt không xa chính là nhà của Lâm Thần Cương.
Đến bên đó hẳn là liền an toàn
Nghĩ như vậy, Mộc Á Tùy lại có động lực
Khẽ cắn môi, cậu bật nhảy xa, vừa mới lộ diện, một viên đạn liền găm vào bên cạnh chân cậu.
Mộc Á Tùy sợ tới mức rống một tiếng nhảy lên
"A?" Mộc Á Tùy vừa rơi xuống đất liền lập tức hướng đến cây đại thụ phía trước, trên đường cậu chạy đều có vết đạn bắn qua.
Xem ra những người kia thật sự muốn giết chết cậu.
Trận thế xuất quân này, ít nhất cũng có hơn mười mấy người
Mộc Á Tùy tránh ở phía sau cây đại thụ mà thờ dài.
Nhớ lại quá trình bản thân cậu vừa mới chạy trối chết, cậu phát hiện tựa hồ có điểm không giống – cậu giống như có thể nhìn ra được đường đi của viên đạn, cả quá trình giống như một pha quay chậm, vô cùng thong thả
Bình thường đều không có cảm giác gì, nhưng khi ở sau lưng có nguy hiểm, Mộc Á Tùy đều rất nhanh là lách qua, hoàn toàn là nhờ vào cảm giác này mà đem quỹ tích đường đi của viên đạn đoán ra tám chín phần mười
"Chẳng lẽ mình có siêu năng lực?" Mộc Á Tùy bưng lấy đầu đang đặc như tương hồ "Mặc kệ, chạy trốn vẫn quan trọng hơn hết"
Đem toàn bộ những ảo tưởng về sức mạnh của cậu gạt đi, Mộc Á Tùy tập trung tinh thần vào việc tránh né viên đạn.
Vì chính là như vậy, mà cậu lại không thể phát hiện, ngoài nhóm người đang truy sát cậu, còn có một nhóm người khác đang vụng trộm đi đến những cái cây đằng trước, chuẩn bị trước sau giáp mặt tấn công
"Làm sao bây giờ? Á Tùy đang gặp nguy hiểm" Bạch Diễn che con mắt, quay đầu nhìn thấy mặt mũi Hắc Liêu tràn đầy ranh mãnh
"Yên tâm yên tâm, cuối cùng cũng đến, hiện tại kẻ đang gặp nguy hiểm là đám người kia"
Bạch Diễn sửng sốt đôi chút, nhìn lại, quả nhiên, nhóm người chuẩn bị đánh lén Mộc Á Tùy đã bốc hơi không thấy
"Lão đại là đem bọn chúng đi đâu? Bất quá không đúng a, kẻ nên đối phó đầu tiên chính là kẻ đang cấm súng bắn Á Tùy kìa, anh xem, Á Tùy bây giờ nhảy lên đáp xuống đều đã bị hụt khí"
Hắc Liêu cười thần bí "Cậu đây sẽ không hiểu a, lão đại hắn a, đại khái đều đã nghĩ ra kế sách hảo, những người kia, rất có thể sẽ giúp được một chuyện lớn cho hắn"
"A?" Bạch Diễn mờ mịt nhìn hắn.
Hắc Liêu đem đầu cậu quay đi
"Mau nhìn, cảnh đặc sắc sắp diễn ra"
Hết thảy giống như pha quay chậm trong phim, hình ảnh Tử Tiêu hướng Mộc Á Tùy bổ nhào đến đồng dạng cũng được kéo chậm, chậm rãi diễn ra trước mắt Mộc Á Tùy.
Lúc Tử Tiêu ôm lấy Mộc Á Tùy, một viên đạn cũng vừa mới phóng tới, găm thẳng vào trong ngực của Tử Tiêu, đối diện với vị trí trái tim
Mộc Á Tùy thấy rất rõ ràng, trong nháy mắt, cậu đã quên đi kẻ đuổi giết cậu, đã quên đi Tử Tiêu là thân phận bất tử, thậm chí còn quên đi ân oán lúc trước......!cậu chỉ cảm thấy trái tim của cậu cũng theo hướng viên đạn bay ra, sau đó đình chỉ bất động
"Máu..." chất lỏng ấm áp nhất thời khiến cho cậu hoảng hốt sực tỉnh lại, lúc này cậu như người nổi điên, ôm lấy Tử Tiêu hô loạn "Xe cứu thương.......!Xe cứu thương...." Cũng không biết là cậu hướng ai cầu cứu, trong đầu cậu hiện tại chỉ có một ý niệm "Không cần phải chết, không được chết, van cầu anh, Tử Tiêu, van cầu anh đừng có việc gì...."
Giống như người bị bệnh tâm thần, Mộc Á Tùy nắm lấy cổ áo Tử Tiêu khóc lớn.
Cậu thật hận, hận chính mình tại sao lại cùng Tử Tiêu giận dỗi, tại sao phải cùng Tử Tiêu khắc khẩu, vì cái gì.....!nếu như cậu không có chạy đi, Tử Tiêu cũng sẽ không vì cứu cậu mà xảy ra sự tình này
"Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi, đều là....." Nước mắt không ngừng tuôn, ngón tay Tử Tiêu giật giật một chút, sau đó duỗi đến giúp cậu xoa xoa gương mặt
"Tôi không sao"
Hắn vừa động, vết thương nơi lồng ngực giựt giựt mất cái, máu liền chảy không ngừng.
Mộc Á Tùy lắc đầu che đi vết thương nơi lồng ngực hắn
"Không nên cử động, không được cử động, anh, anh xem, máu, chảy máu...."
Nhìn Mộc Á Tùy giống như tiểu hài tử khóc, Tử Tiêu tới gần cậu, nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng cằm lấy
"Tôi không sao, cậu quên, tôi là giết không chết"
Hắn lúc này nói xong, Mộc Á Tùy kinh ngạc nhìn hắn "Thật sự, thật sự không có chuyện gì?" nhìn lại vũng máu, cậu lại khóc "Anh không được gạt tôi, chảy thiệt nhiều máu....."
Tử Tiêu ngẩng mặt, hai người liền bốn mắt nhìn nhau
"Tôi sẽ không để cậu lưu lại một mình trên cõi đời này chịu khổ, cho nên tôi sẽ không có việc gì.
Cậu cũng vậy, đáp ứng tôi, cố gắng sống sót, cùng tôi đi đến vĩnh viễn.
Được không?"
Mộc Á Tùy lần này không chút do dự gật đầu.
Cho đến giờ phút này, cậu mới biết được, cậu là yêu người này đến cỡ nào, yêu đến tàn nhẫn tra tấn chính mình, nhưng lại không muốn người trước mắt này biến mất
"Lão đại thực quá phận, lại dùng chiêu như vậy để đối phó với Á Tùy.
Anh ấy rõ ràng không có bị thương, đây chẳng phải là lừa gạt Á Tùy?" Tuy Bạch Diễn rất sùng bái Tử Tiêu, nhưng đối với thủ đoạn của hắn, cậu có vẻ rất chê trách
Vẻ mặt Hắc Liêu đầy suy nghĩ, hơn nửa ngày mới lắc đầu "Cậu không nhìn thấy? Tất cả kết giới lão đại đều mở ra, liền tầng kết giới bảo vệ thân thể kia cũng tháo gỡ.
Hắn là cầm mạng mình đánh cược, những giọt máu kia cũng là thật....."
"A?" Bạch Diễn cả kinh trừng lớn mắt, tầng kết giới kia là vô thức tạo nên, muốn tháo gỡ nó, chẳng phải là tự làm hại mình? "Lão đại.....!A!" Bạch Diễn hét ầm lên "Còn không mau gọi xe cứu thương?"
Nghe cậu nhắc đến, Hắc Liêu mới tay chân luống cuống đứng dậy
Mà hai người ở bên kia, một người thì vô tình xem nhẹ, một người thì hoàn toàn ngay từ đầu luôn luôn không biết chuyện gì, cứ như vậy một mực ôm lấy người kia, thằng đến cùng thiên địa vĩnh viễn trường tồn
"Á Tùy, tôi yêu cậu" Mộc Á Tùy nghe được lời Tử Tiêu dán lên vành tai cậu nhẹ nỉ non.
Câu nói mà cậu không dám hi vọng, rồi lại đau khổ chờ đợi, rốt cuộc cũng có thể nghe được, làm cho tất cả tiếc nuối trong nội tâm của Mộc Á Tùy đều đã được viên mãn
Có lẽ, cùng người này ở một chỗ đến ngàn năm, cũng không phải là có cái gì khó chịu.
Về phần sự tình của ngàn năm sau, ai mà biết được?
Mộc Á Tùy ngây ngốc nở nụ cười, trong mắt tràn đầy kiên định trước nay chưa từng có
- --------------Hoàn Chính Văn---------------.