Sau khi Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu rời khỏi cục cảnh sát, hai người nhìn thấy bên kia đường có một chiếc xe màu đen hiệu Santana, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới
"Xe mới của tớ đấy, cậu thấy thế nào?" Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt đắc chí của Thụ Minh hiện ra
Mộc Á Tùy kinh hỉ nhìn hắn "Cậu sống ở thành phố A?"
Thụ Minh sờ sờ cái mũi "Tớ tiếp nhận được một vụ án tử đặc biệt, nên muốn ở lại thành phố A sống một thời gian ngắn.
Cậu đi đâu? Tớ có thể cho hai người quá giang một đoạn"
Mộc Á Tùy ngẩn người quay đầu nhìn Tử Tiêu
Tử Tiêu gõ gõ cửa sổ xe "Ngươi là cố tình" Sau đó quay đầu gõ lên đầu Mộc Á Tùy "Đã có xe miễn phí để đi, cớ sao lại không nhận?"
Nói rồi hắn mở cửa xe, kéo Mộc Á Tùy theo vào
"Đi thẳng về phía trước, đến giao lộ thứ 3 thì rẽ trái..." Mộc Á Tùy hàm hồ chỉ đường, Thụ Minh gật đầu, vững vàng khởi động máy
"À đúng rồi, cậu luôn sống ở thành phố A này sao? Vì những mối làm ăn trước, tớ có đến thành phố A vài lần, nhưng vẫn không có gặp cậu" Trong lời nói của hắn đầy vẻ tiếc nuối
Mộc Á Tùy tức cười – Sau khi đến ngôi nhà cổ làm việc liền biến thành một trạch nam, số lần ra ngoài thật sự quá ít, cũng khó trách không có gặp gỡ
"Đúng rồi, hiện tại cậu đang ở đâu vậy?"
"A, vẫn là giống như những lần trước, đều trú ở khách sạn là tốt rồi" Thụ Minh không để ý lắm nói, Tử Tiêu bên cạnh lại bất thình lình mở miệng
"Nếu không chê thì ngươi có thể đến nhà cũ của chúng tôi ở qua mấy đêm"
"A?" Mộc Á Tùy kinh ngạc quay đầu, từ trước đến nay, Tử Tiêu luôn cấp cho Thụ Minh sắc mặt không bao giờ tốt, nhưng hôm nay lại vì cái gì...!Tuy trong lòng đầy hoài nghi, nhung ngoài miệng cậu cũng lập tức phụ họa
"Đúng a, cậu ở chung với chúng tớ đi, bao ăn bao ở"
Thụ Minh đưa mắt nhìn Tử Tiêu một cái, suy tư một lát rồi mới nói
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh"
Xe hơi rất nhanh đã chạy vào trong ngõ nhỏ
"Trong này âm khí thật nặng a!"
Thụ Minh đậu xe tốt rồi, vô thức nhìn quanh một lần.
Mộc Á Tùy thoáng nở nụ cười
"Ha ha, chắc vì chỗ này người ở thưa thớt nên mới như thế đi, chúng ta đi vào trong thôi, tớ giới thiệu cho cậu biết mọi người"
"Đã quay về..." Thanh Hiện đứng bên cạnh cánh cửa mỉm cười nhịn bọn họ.
Bạch Diễn từ phía sau hắn nhảy ra, chạy về phía Mộc Á Tùy
"Hoan nghênh trở về!"
Hai người liền dính cùng một chỗ ôm chặt lấy nhau
Nhìn hai người chậm chạp không có tách ra, Tử Tiêu đi tới xách cổ áo của Bạch Diễn kéo ra.
Mộc Á Tùy nhìn Bạch Diễn từ trong lòng ngực mình bị xách ra, sau đó quay sang nhìn Thụ Minh đang bị cậu bỏ qua thật lâu, vội vàng gãi đầu nói
"Tôi giới thiệu một chút, đây là Thụ Minh, bạn học cũ hồi tiểu học của tôi"
Mọi người hướng hắn gật gật đầu "Tốt, lại đây cùng nhau nói chuyện đi a, Á Tùy, đồ ăn đêm nay liền giao cho ngươi.
Thật may là ngươi trở lại, bằng không chúng tôi lại phải ăn đồ ăn do A Liêu nấu, kẻ mà cả nửa đời người chưa bao giờ làm cơm, đồ ăn làm ra thật khó ăn"
Bạch Diễn khoa trương vừa nói vừa làm mặt quỷ, Hắc Liêu bên cạnh chỉ biết đầu đầy hắn tuyến
Mộc Á Tùy nhận mệnh, rất vui vẻ mà đi làm công việc của cậu.
Tử Tiêu trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại Thụ Minh cùng những người hắn không quen lắm...!mắt to mắt nhỏ trừng nhau
Thanh Hiện cười mở miệng trước "Ngươi cứ coi như đây là nhà của mình là được, đừng quá khách khí.
A, đúng rồi, mấy ngày này, ngươi cứ ở trong căn phòng trước kia của Mộc Á Tùy a, dù sao đi nữa, cậu ta cũng đã rất lâu không có quay lại đó ngủ rồi"
"A, cảm ơn" Thụ Minh giật giật khóe môi mỉm cười "Á Tùy, cậu ấy..."
"Á Tùy cùng với lão đại ở chung một chỗ lâu lắm rồi" Bạch Diễn không biết vì cái gì nói ra câu đó, cậu đối với Thụ Minh không hiểu sao vẫn luôn mang địch ý.
Nhìn thấy sắc mặt của Thụ Minh ảm đạm đi, cậu lại vội vàng thêm mắm dặm muối "Quan hệ của bọn họ chính là như ngươi nghĩ a, a, không đúng, so với tưởng tượng của ngươi thì còn tốt đẹp hơn nữa kia"
Thanh Hiện cảm thấy để cho Bạch Diễn nói đủ rồi, lúc này hắn mới chậm rì rì mở miệng "Được rồi tiểu Bạch, nhanh đi trước dẫn đường" Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Thụ Minh "Trước tiên thì ngươi nên đi nghỉ ngơi một chút, đến giờ cơm tối sẽ có người tới gọi ngươi"
Sau khi đã phân tán tất cả mọi người, Thanh Hiện chậm rãi thong thả bước đến nhà bếp
"Bạn học của ngươi rất thú vị!"
Mộc Á Tùy quay đầu lại liền nhìn thấy Thanh Hiện đứng tựa vào cửa bếp, cười như không cười nhìn cậu "Trước kia quan hệ của hai người rất tốt sao?"
"Ân? A, đúng vậy, năm đó chúng tôi là bạn bè thân với nhau" Tay đang vo gạo của Mộc Á Tùy thoáng dừng đôi chút "Cùng người khác cũng giống nhau, thế nhưng hắn chính là yêu mến thì sẽ hay nói giỡn"
Thanh Hiện ý vị thầm trường nhìn cậu cười cười "Như vậy a..."
Sau khi lưu lại trong đầu Mộc Á Tùy đầy dấu chấm hỏi, Thanh Hiện nhanh nhẹn rời đi, mặt mũi tràn đầy biểu tình thích xem kịch vui
Đêm đó, sau khi ăn cơm xong, tất cả mọi người đều cảm thấy thấm mệt, nên mọi người đều đi nghỉ ngơi sớm
Nằm ở trên giường, Thụ Minh trằn trọc không ngủ được.
Lại một lần nữa khi nhìn thấy Mộc Á Tùy, hắn liền nhận ra ngay.
Tùy vẻ bề ngoài có thay đổi rất lớn, nhưng vẫn là cái loại khí chất ngơ ngác ngây ngốc ấy, một chút cũng không có thay đổi.
Kỳ thực, ký ức khi còn bé rất mơ hồ, nhưng tại một khắc khi hắn nhìn thấy cậu, tất cả đều như sống dậy, hơn nữa, cùng nhau trải qua thêm một lần nữa, những cảm xúc khi xưa càng thêm mãnh liệt
Đương nhiên, mạch nước ngầm giữa Tử Tiêu cùng Mộc Á Tùy không phải là hắn không nhìn thấy, thậm chí hắn còn rất tinh tường nữa là đằng khác, mối quan hệ của hắn cùng Mộc Á Tùy đại khái cũng chỉ dừng ở lại mức bạn bè, muốn tiến xa thêm một bước là điều không thể.
Lý trí nói cho hắn biết là không thể, nhưng tình cảm là thứ không thể nào khống chế được
"Ưm..." đau nhức kịch liệt trên cánh tay khiến cho hắn vô thức kinh hô thành tiếng.
Cái dấu ấn kia bắt đầu ẩn ẩn phát đau, nếu như không có vật này, có lẽ, hắn cùng Mộc Á Tùy sẽ có khả năng bên nhau
Lúc trước nói bản thân hắn là đồ đệ phái Mao Sơn là nói dối, gạt người.
Trên thực tế, một nhà của hắn chính là vì người kia mà tồn tại.
Tính mạng của cha hắn chính là do người kia cứu trở về, mà hắn, nhất định phải làm vật để trả nợ
Không còn gì do dự nữa, hắn nắm chặt dấu ấn trên cánh tay, nhắm chặt mắt.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, sau khi ăn qua điểm tâm, trừ ba đại nhân rảnh rỗi ở bên ngoài ra, thì tất cả mọi người trong ngôi nhà cổ đang dốc hết toàn sức lực.
Danh khí của nhà cổ càng vang xa, ủy thác cũng càng ngày càng nhiều.
Nhân thủ không đủ, ngay cả Bạch Diễn cùng Hắc Liêu suốt ngày dính với nhau cũng phải tách ra phá từng án riêng
Cả nhà cổ nháy mắt ít đi hơn phân nữa
"Bọn họ đều đã rời khỏi a?" Thụ Minh giúp đỡ Mộc Á Tùy cầm chén đũa cất vào trong tủ chén, Mộc Á Tùy vội vàng đoạt lại
"Để tớ làm là tốt rồi..."
"Không sao cả, nam nam phối hợp, làm việc sẽ nhanh hơn" Thụ Minh không để ý đến cậu nữa, làm đến phi thường cao hứng "Đúng rồi, Tử Tiêu đâu?" Nếu như là bình thường, hắn hẳn là sớm bị đạp bay ra khỏi đây rồi chứ...
Mộc Á Tùy quay đầu, chăm chú nhìn hắn "Tớ nghĩ muốn một mình cùng cậu tâm sự"
"Mộc Á Kiệt là cậu giết?" Đột nhiên Mộc Á Tùy xuất ra câu này, làm cho Thụ Minh lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó hắn lập tức cười
"Cậu nói bậy bạ gì đó, cảnh sát không phải nói hắn chết là do bị người ta cướp của rồi giết?"
Mộc Á Tùy không di chuyển nhìn hắn không rời, nhìn cả nửa ngày, rốt cuộc cậu cũng lên tiếng "Không phải cậu là tốt rồi, tớ chỉ muốn xác nhận một chút mà thôi"
Nói xong cậu cũng không giải thích gì nhiều, đơn giản đem chủ đề này gạt qua
"Đi thôi, ra ngoài sân ngồi một chút..." Mộc Á Tùy đưa lưng về phía Thụ Minh, đột nhiên cậu cảm nhận eo của mình đau đến lợi hại khiến cho cậu phải dừng bước "Cậu muốn giết tớ...?"
Thụ Minh không có trả lời, nhanh chóng kéo cậu lại trong ngực hắn, dao nhỏ nháy mắt chuyển lên trên cổ của cậu.
Thân ảnh Tử Tiêu chợt lóe lên, xuất hiện ngay ở trước mặt hắn
"Tôi chỉ nói một lần, buông em ấy ra!"
"Vì cái gì?" Mộc Á Tùy không có giãy dụa, sững sờ nhìn mặt đất
Tử Tiêu hiển nhiên đã phẫn nộ đến cực điểm, bởi vì do Mộc Á Tùy yêu cầu, nên hắn không có ở bên Mộc Á Tùy.
Cho nên ngay lúc Thụ Minh tập kích cậu, hắn không thể nào ra tay cứu người lại được.
Lúc đó hắn vẫn luôn nghĩ, người mà Hồng Tần muốn Thụ Minh giết chính là bản thân hắn!
"Khốn kiếp!" Tử Tiêu trực tiếp khởi động trận pháp, lúc này đem thân thể cùng linh hồn của Thụ Minh đánh nát cũng không thể nào làm tiêu tan mối hận trong lòng hắn
"Chờ một chút!" Mộc Á Tùy hô to một tiếng, bất thình lình cắt ngang động tác của Tử Tiêu "Cậu ấy sẽ không giết tôi, bằng không với một dao vừa rồi, cậu ấy đã trực tiếp đâm vào trong cổ của tôi rồi.
Thụ Minh, là vì cái gì chứ? Là có người bức ép cậu sao? Hay là cậu có nỗi khổ tâm gì..."
Tất cả đều không có đáp án
Trong nháy mắt, con dao kề trên cổ của Mộc Á Tùy không thấy đâu, giam cầm của Thụ Minh đối với cậu cũng được buông lỏng.
Cậu lập tức quay người lại, liền nhìn thấy thân thể Thụ Minh lảo đảo vài bước, sau đó ngã xuống mặt đất, con dao bị rớt ở một bên, trên mặt cậu ta dính đầy một màu đỏ của máu
"Quả nhiên, tớ vẫn không thể hạ thủ được" Hắn cười tự giễu, nhìn hai mắt của Mộc Á Tùy chứa đầy hoảng hốt, nụ cười của hắn càng thêm rạng rỡ "Tớ một chút, một chút cũng không...!hối hận..."
Tử Tiêu đi tới, đưa tay nắm lấy Mộc Á Tùy đang hoảng hốt
"Gọi xe cứu thương...!nhanh lên...!nhanh lên" Mộc Á Tùy cầm lấy cánh tay hắn, có chút nói năng lộn xộn.
Tử Tiêu ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói "Hắn đã chết".