"Từ hôm này trở đi, ngươi sẽ là người phụ trách xử lý tư liệu".
Đại Boss tóc tím ưu nhã chỉ tay vào Mộc Á Tùy, âm thanh trầm thấp đầy mị lực có chút khiến người ta khó có thể ngăn cản.
Mộc Á Tùy không tự giác gật gật đầu.
"...Cùng với chuyện lo luôn bữa ăn!".
Đằng sau câu nói này là một mạt tĩnh lặng, hiển nhiên diễn ra rất lâu...
Mộc Á Tùy thoáng cái há to mồm, cái này...!cậu còn phải kiêm luôn cả đầu bếp sao???
Mọi người quả nhiên không cho cậu cơ hội phản bác, nhanh chóng nhiệt liệt vỗ tay...!vì hiển nhiên sẽ có người lo liệu bữa cơm tiếp theo cho họ.( rất thắc mắc, mấy người đều có là con người đâu mà lại muốn ăn cơm???)
Đột nhiên, cơ hồ tất cả mọi người đều đồng loạt ngừng vỗ tay, ngưng thần.
Mộc Á Tùy kinh ngạc nhìn bọn họ, trong nội tâm oán thầm, những người này cũng quá quỷ dị đi, thoáng cái thay đổi sắc mặt, khiến người ta có điểm không theo kịp.
Hồi sau, Lam Trản đứng lên, nhẹ nhàng bay qua vườn, im lặng mà đi đến cửa lớn.
Những người khác đối với hành động của hắn cũng không có gì ngạc nhiên.
Thanh Hiện ôn hòa nhìn Mộc Á Tùy nói "Cậu mau thu thập chén đũa đi, A Tùy".
Mộc Á Tùy cuối đầu thở dài, nhận mệnh bắt đầu thu dọn.
"?" Khi thu dọn đến chỗ ghế chủ vị thì cậu phát hiện nam nhân tóc tím kia lại đột nhiên biến mất, đại boss tóc tím, ngài đâu rồi???
Mộc Á Tùy gian nan nuốt ngụm nước miếng, từ phía ghế chủ vị nhìn ra là vách tường, bên phải là vườn hoa, muốn ra được thì phải đi qua chỗ cậu ngồi là ở phía bên trái, nhưng Mộc Á Tùy cậu xin thề, đừng nói là người, ngay cả ruồi bọ cậu cũng chẳng thấy nó bay qua, vậy mà đại boss tóc tím lại biến mất một cách thần kì a?
Chứng kiến Mộc Á Tùy ngây người, Bạch Diễn đi tới đưa cho cậu một ổ bánh mì "Á Tùy, nếu không ngươi trước tiên ăn trước cái này đi, không thôi ngươi sẽ cảm thấy đói lắm đó"
Nhìn biểu tình của Bạch Diễn đối với cậu cứ như là cậu sắp bị hôn mê vì đói? Mộc Á Tùy trong lòng thầm than.
Bất quá cậu cũng có điểm đói bụng.
Ngày hôm qua sau khi hôn mê, cậu cũng chưa có cái gì để bỏ vào bụng cả.
Lúc này chứng kiến màu vàng óng của bánh mì, tay cậu cơ hồ là không thể khống chế vươn tay ra tiếp lấy đưa vào trong miệng ăn.
"Cám ơn ngươi A Diễn"
Mộc Á Tùy lang thôn hổ yết ăn hết khúc bánh mì xong, Mộc Á Tùy đưa ánh mắt cảm kích hướng về tiểu thiếu niên đáng yêu kia, hận không thể nhào tới hướng một cái ôm thật chặt.
Bạch Diễn cười khoát tay nói "Kỳ thật trước ngươi, chúng ta cũng mời một đầu bếp tới, hôm nay những đồ ăn này đều là do hắn làm, ăn cũng thật ngon a".
"Chỉ là lá gan của hắn có chút nhỏ, cho nên hắn hiện tại đã từ chức".
Bạch Diễn có chút tiếc nuối.
"Ách...!cái đó và lá gan nhỏ hay lớn có liên quan gì nhau?" Mộc Á Tùy nghĩ, nhưng khi cậu nhớ lại cái ảo giác mà cậu gặp tối hôm trước, lời nói đến bên miệng lại nuốt vào.
"Hắn còn rất tận trách nha, trước khi đi còn làm cho chúng ta một bữa trưa cuối cùng".
"A, hắn đã muốn trốn nhiều lần mà không được, Thanh Hiện ca đã nhiều lần cùng hắn đàm phán, nói là hắn chỉ cần làm đồ ăn một tuần lễ nữa, sau đó sẽ để cho hắn đi!" Bạch Diễn hai tay nắm chặt, trên mặt thể hiện vẻ ngưỡng mộ "Thanh Hiện ca quả thật quá thông minh a".
Mộc Á Tùy hơn nữa ngày cũng không biết nói cái gì.
"A_" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến cho Mộc Á Tùy sợ xém chút nữa đã vứt hết chén bát cầm trên tay.
"Kia...kia là cái thanh âm gì a?"
"Không có việc gì, là Lam Trản đang giáo huấn mấy kẻ thích đến gây rối thôi." Bạch Diễn có chút không thèm để ý tới mà nói.
Đem chủ đề hướng lại Mộc Á Tùy "Á Tùy, ngươi nấu cơm có phải rất ngon không? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi đã có người yêu chưa? Ngươi..."
Liên tiếp nhiều câu hỏi được đặt ra khiến cho nội tâm có chút sợ hãi lại thoáng tĩnh lại, lúc này cậu bất đắc dĩ trả lời Bạch Diễn.
"Tôi nấu cơm cũng được, năm nay đã 21 tuổi, vừa mới chia tay bạn gái...!tôi nói ngươi a tiểu Diễn, sao ngươi không cho tôi dọn xong mấy chén đũa đã rồi hỏi a?"
Bạch Diễn thích bát quái, liền vén tay áo chạy tới giúp cậu.
"Ta tới giúp ngươi, chúng ta một bên rửa, một bên nói chuyện! Nhanh, mau nói cho ta biết, tại sao ngươi cùng bạn gái ngươi chia tay?"
Mộc Á Tùy không nói gì, vứt cho cậu ta một ánh mắt xem thường, đừng nhìn tiểu thiếu niên có chút ngây thơ này mà lầm, hóa ra cậu ta còn có một cái tật nhiều chuyện nữa đấy.
"Nói mau a! Có phải hay không vì ngươi lùn!?" Đôi mắt của Bạch Diễn mở to rất hiếu kì nhìn Mộc Á Tùy.
"Ngươi không cần phải nói như khẳng định thế đi."
Được rồi, Mộc Á Tùy thừa nhận đối với một nam sinh cao chỉ tới 1m7 mà nói quả thật có hơi lùn, đó cũng chính là nỗi đau của cậu, thế nhưng ngươi nhìn ngươi đi A Diễn, ngươi cũng chỉ cao tới 1m6 mà dám ở đó ghét bỏ tôi???
Cái người 1m6 đó vẫn đang mở to con ngươi không hề tự giác mà nhìn cậu, thật sự là không có thể nào mở miệng a.
Mộc Á Tùy nhún nhún vai, chia tay đã là chuyện của nửa năm trước, những thứ cần quên cũng đã quên không sai biệt lắm, sớm đã không còn cảm giác nữa.
"Tôi sau khi tốt nghiệp không tìm được việc làm, không có tiền lại không có quyền, người ta chẳng lẽ không sớm đá tôi đi? Chẳng lẽ theo tôi chịu khổ? Uy uy, là tôi bị đá chớ đâu phải ngươi đâu? Ngươi khóc cái gì?"
Bạch Diễn nhanh chóng dùng tay áo xoa xoa con mắt, yên lặng hung hăng lau mạnh chén bát cho hả giận.
"Ngươi thật đáng giận! Bất quá ngươi đáng trách cũng có chỗ đáng thương".
"A!" Người bình thường đều nói cậu là người không có chí tiến thủ, suốt ngày như thằng ngốc cười hi hi ha ha, bị nói là đáng thương vẫn là lần đầu nghe thấy.
"Cũng không có chuyện gì, dù sao ở một mình tôi cũng đã quen"
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Mộc Á Tùy cũng có chút mệt mỏi.
"Từ nay về sau chúng ta đều là bằng hữu, là người thân, ngươi sẽ không còn một mình nữa đâu.
Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, cùng ăn, cùng ngủ,..." Bạch Diễn tay nắm chặt, vẻ mặt kiên định.
Mộc Á Tùy rất cảm động, con ngươi cũng có chút ẩm ướt.
Chỉ là cậu không thể nào biết, phía sau câu nói đó là một khảo nghiệm tâm lí cỡ nào.
Vào lúc ban đêm, cậu liền cảm nhận sâu sắc câu nói kia--- Đó quả thật là lời nguyền rủa a.
"Đây là cái gì a_" Được rồi, tâm tình của cậu có điểm kích động.
Nhưng thử hỏi, sau khi tắm rửa sạch sẽ đang chuẩn bị đi ngủ thì cái thứ to đùng ở trên giường cậu là sao a? Một thứ gì đó rất lớn, rất to có màu đen pha với sắc tím theo thời gian cứ lắc lư thì thử hỏi ai có thể chịu nổi a?
Có lẽ là vật thể lạ đó nhìn thấy nét gì đó hấp dẫn trên người cậu mà nó lắc lư vài cái bay nhanh về phía cậu, bám lên người cậu không buông.
Mộc Á Tùy bị nó bám lấy sợ đến nổi đứng không được, trước mắt như tối sầm lại, nó lại dồn hết sức đánh lên người cậu, khiến cho cậu ngã xuống đất, tay chân chổng lên trời, mà nó lại hoàn hảo nằm ở trong lòng ngực cậu, tựa hồ còn rất hưởng thụ mà cọ cọ cậu.
"Ách? Như vậy là sao a?" Bị thanh âm gào khóc như sói tru của cậu hấp dẫn, Thanh Hiện từ đâu đi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà đưa tay sờ cằm, trên mặt có chút biểu tình tà ác...
"A Tùy như thế nào a?" Bạch Diễn mặc một cái áo ngủ in viền hoa rất đáng yêu đi tới, bên cạnh còn có Hắc Liêu với vẻ mặt khó chịu.
"Tôi...!tôi, ngươi, ngươi nhìn xem, nó nó nó..."
Mộc Á Tùy đã sợ tới mức nói năng có chút lộn xộn, chỉ vào mình rồi chỉ vào cái thứ không biết tên đang ở trên người mình, lắp bắp nói không ra lời (Tội em quá đi)
Thanh Hiện đi tới đưa tay sờ sờ cái phần trên cùng lố ra chút xíu--- xem chừng là đầu của nó, sau đó quay đầu lại nhìn Mộc Á Tùy, cười đến ý vị thâm trường.
"Ngươi ngươi nhanh bắt nó ra khỏi người tôi a"
Mộc Á Tùy chỉ vào cái dị vật đang ở trên người mình nói, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được cái dị vật đó đang dần dần đi qua lớp quần áo ngủ mỏng manh, gắt gao hấp thụ trước ngực mình.
Thanh Hiện đối với tình cảnh hốt hoảng của cậu hiện giờ chỉ nhẹ nhàng giải thích.
"Trừ phi nó tự nguyện buông ngươi ra, nếu không thì chẳng có cách nào lấy nó ra đâu".
Câu nói đó như một tia chớp giáng xuống đầu Mộc Á Tùy, xém chút nữa đã khiến cậu phun ra một bụm máu.
"A Diễn_"
Mộc Á Tùy nhanh chóng đưa mắt cầu cứu Bạch Diễn đang đưa mắt đầy đồng tình nhìn mình.
Mặc dù ở đây không có lâu, nhưng Mộc Á Tùy nhìn người rất chuẩn, trong cái phòng này thích làm trò đùa dai là Hắc Liêu, lạnh lùng là Lam Trản, đặc biệt cười cười nói nói như Thanh Hiện cũng chẳng phải là loại người tốt lành gì.
Duy chỉ có khuôn mặt bánh bao cực kỳ thích bát quái là Bạch Diễn mới là người tốt.
Nhưng lúc này đây, mặc cho Mộc Á Tùy có dùng ánh mắt cầu xin như thế nào thì Bạch Diễn cũng không có để ý đến cậu, ngược lại ngồi xổm xuống nhìn vào cái vật thể tím đen kia do dự mà vươn tay, muốn sờ mà không dám, biểu cảm kia như là xem nó là thánh vật vậy.
"Tử Tiêu lão đại..."
"Cáp?" Mộc Á Tùy trừng lớn con mắt nhìn qua Bạch Diễn, hình như cậu ta vừa nói đến tên của lão đại thì phải, hóa ra cái vật thể không thể xác định đây là đại boss tóc tím? Cậu không có nghe lầm chứ?
Bạch Diễn quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Hiện, thấy hắn mỉm cười gật đầu, lúc này mới thân thủ đỡ lấy Mộc Á Tùy từ dưới đất đứng lên.
Đừng thấy vóc dáng của Bạch Diễn nhỏ con mà lầm, khí lực ngược lại rất lớn.
Bốn người đồng loạt ngồi xuống, Mộc Á Tùy một mình ngồi ở đối diện, có cảm giác như là đang thẩm vấn phạm nhân vậy.
Cậu cảm thấy mạng nhỏ của mình sắp bị uy hiếp nha, mặc dù cái vật thể kia vẫn như trước dịu ngoan nằm trong ngực mình.
"Sự tình là thế này" Bạch Diễn ngồi chính giữa bắt đầu giải thích.
"Trên thực tế, chúng tôi đã chết rồi, nhưng lại cùng Minh giới kí hiệp định nên chúng tôi mới có thể ở lại nhân gian.
Nhưng cái giá phải trả là phải thay mặt Minh giới đi trừ quỷ"
Mộc Á Tùy miệng mở to hết cỡ, khuôn mặt ngốc trệ, dùng ánh mắt như người ngoài hành tinh đối với Bạch Diễn.
Bạch Diễn cũng không thèm để ý, tiếp tục nói.
"Chúng tôi tuy sống ở nhân gian nhưng không phải là con người.
Nếu như muốn trở lại làm người thì chỉ có thể không ngừng mà sinh trưởng( Ý nói kiểu như chuyển kiếp giống như bên phật).
Mà Tử Tiêu lão đại đã đến lần sinh trưởng cuối cùng, thứ đang nằm ở trên người ngươi chính là bản thể của lão đại.
Mộc Á Tùy tiếp tục thừ người ra.
"Ân, anh nghe không hiểu à? Nói tóm lại kỳ thật chúng tôi là lớn lên có điểm bất đồng, chỉ có lúc sinh trưởng mới quay trở về lại bản thể ban đầu, mà chúng tôi tại lúc này cũng có thể sinh hoạt bình thường nha...."
"Ôi chao? Á Tùy? Á Tùy? Anh tỉnh lại đi a".