Mặt trời dần phủ trên các cánh rừng 1 lớp màn màu sữa. Đã bình minh.
Brolin đưa Juliette về nhà, cô cầm tay anh dẫn vào phòng. Họ cần ngủ 1 giấc, đây là việc làm tối thiểu để giúp đầu óc họ đủ sáng suốt để suy nghĩ, để vững vàng trong 1 ngày dài sắp bắt đầu.
Sau khi chép lại thứ nghi lễ kiam, họ lặng lẽ rời khu nhà của anh chàng người Pháp giàu có, cùng với những hình ảnh tàn bạo quỷ quái trong đầu.
Brolin đặt đồng hồ báo thức sau 5h, đủ để anh lấy lại được khả năng tập trung và chịu đựng thêm 1 đêm trắng nếu cần thiết. Họ ôm nhau ngủ, 2 cơ thể mệt mỏi của họ áp chặt vào nhau đến mức chỉ để chừa ra ít phần da thịt, họ muốn yêu nhau trọn vẹn, ngay cả trong giấc ngủ.
Sau này nghĩ lại, Brolin chỉ nhớ loáng thoáng về cảm giác mệt mỏi. Anh không bao giờ biết rằng liệu có phải là 1 giấc mơ, hay cơ thể họ đã thực sự dần dần chồng lên nhau trong khi chưa tỉnh hẳn khiến họ thức giấc. Anh nhớ lại những cử chỉ dịu dàng, tiếng rên và sự thích thú lan khắp người anh như 1 vụ nổ diễn ra với nhịp độ chậm.
Nhưng đồng hồ báo thức không kêu.
Mà là tiếng chuông to dần của điện thoại di động đã kéo anh ra khỏi giường. 1 tiếng còi báo động chỉ lối cho anh trong căn phòng tối đen.
Khi cuối cùng Brolin cũng mở được máy, anh chưa kịp nói gì thì 1 giọng đàn ông bị kích động mạnh đã tuôn ra 1 tràng những lời khó hiểu.
- Nào nói nhỏ thôi! Brolin yêu cầu bằng giọng khàn khàn ngái ngủ.
- Josh, Larry đây. Cậu nhất định phải đến!
Giọng Salhindro không hốt hoảng mà kinh hoàng.
- Mấy…… mấy giờ rồi? Anh đang ở đâu? Brolin hỏi.
- Tôi vừa đến trụ sở trung tâm.
- Anh có tin gì mới sao?
Salhindro thoáng im lặng rồi đáp:
- Đúng thế, tôi đang đứng cùng Craig Nova.
- À! Đầu mẩu thuốc lá, có khai thác được gì không? Anh ấy có tìm ra mẫu ADN cần thiết để nhận dạng không?
- Chính vì chuyện này mà chúng tôi tìm cậu khắp nơi. Craig đã lấy được mẫu ADN và đã triển khai chương trình nhận dạng.
Chất adrenalun làm Brolin tỉnh hẳn.
- Thế đã có kết quả chưa? Anh vội hỏi mà không thực sự tin tưởng.
- Josh, cậu đang ở đâu?
Brolin tự hỏi có phải sự sợ hãi đang trào trong giọng của Salhindro hay không. Anh chần chừ rồi đáp:
- Ở nhà Juliette, tại sao thế?
Trong hoàn cảnh khác, hẳn Salhindro sẽ không bỏ lỡ dịp mà nhận xét rằng thật lạ kỳ khi biết Brolin ở nhà Juliette vào 1 sáng Chủ nhật, lúc mười giờ rưỡi. Nhưng ông không nói gì cả, chứng tỏ có chuyện không ổn.
- Cô ấy có ở bên cạnh anh không?
- Không, cô ấy vẫn còn ngủ.
- Tốt lắm, Josh, tôi muốn cậu ngồi xuống và thề sẽ tin vào điều mà tôi sắp nói với cậu.
- Anh nói gì thế? Các anh đã nhận dạng được hắn chưa?
Sau lưng anh, Brolin cảm nhận được sự chuyển động, có bước chân của Juliette trên thảm trải sàn.
Salhindro thở mạnh trong ống nghe như để lấy thêm dũng khí.
- Rồi. Có 1 hồ sơ trùng hợp trong cơ sở dữ liệu.
- Thế chứ!
- Tôi nghĩ là cậu sẽ không hài lòng đâu, Josh ạ.
Anh thanh tra cảm thấy máu mình đông cứng lại trong tĩnh mạch như hàng nghìn mũi kim đang đâm ngập vào anh. Juliette quàng tay ôm lấy anh và dịu dàng đặt 1 nụ hôn lên má anh. Cô ngồi lên đùi anh.
Lần này, giọng của Salhindro run rẩy thực sự:
- Josh, mẫu ADN tìm thấy trên đầu mẩu thuốc lá … chính là của Leland Beaumont.
Tên Đao phủ Portland mà cái đầu đã nổ tung thành 1 đống màu đỏ cách đây 1 năm.