Linh Chu

Chương 879: Người chiến thắng cuối cùng (2)

Tòa thủy cung này khẳng định là một món vô thượng linh bảo, cũng không biết Long Thanh Dương thông qua phương pháp nào có được.

- Minh tinh nhược thủy.

Phong Phi Vân từ đáy nước xông lên trời, nhưng lại phát hiện thủy áp rất nặng, bị kéo trở về.

- Lợi hại, ngay cả minh tinh nhược thủy cũng biết, nếu ngươi đã biết minh tinh nhược thủy, ngươi cũng nên biết ngươi phải chết không nghi ngờ.

Long Thanh Dương bước chậm trong nhược thủy, dường như căn bản không có thừa nhận trọng áp gì đó, vô cùng nhẹ nhõm.

Nhược thủy ướt đẫm quần áo của hắn, tóc dài thấm ướt rối tung trong nước, có dán lên gương mặt tuyết trắng, mơ hồ có thể thấy được từng bọt nước bay lên.

Hai chân của hắn nhỏ như nữ tử, bị quần áo ướt đẫm dán chặt vào, vờn quanh vòng eo của hắn, nếu không phải nhìn thấy nửa trên của hắn, người ta sẽ xem hắn như mỹ nữ, mỹ nữ trong nước rất mê người.

- Thật sự là một yêu nghiệt.

Phong Phi Vân tế ra chiến kiếm, ngưng tụ ra Hồng Loan Yêu Kiếm, triển khai kiếm quyết liên hoàn.

Yêu kiếm kiếm quyết không phải chuyện đùa, uy lực khổng lồ, mặc dù Long Thanh Dương tu vị thâm bất khả trắc vẫn phải tạm lánh mũi nhọn, vừa né vừa đánh ra pháp thuật thần kỳ ngăn cản kiếm quyết.

- Nhị Cẩu, ngươi còn có thể kiên trì bao lâu.

Sắc mặt Long Thanh Dương vui vẻ, vô cùng bình tĩnh.

Minh tinh nhược thủy không ngừng chảy ra từ trong nội cung, thủy áp càng ngày càng khổng lồ, mỗi một giây đồng hồ lại tăng thêm vạn cân trọng áp.

Long Thanh Dương căn bản không hợp đấu chính diện với Phong Phi Vân, chỉ chờ tới lúc minh tinh nhược thủy áp xuống, cuối cùng sẽ áp chết Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết mục đích của hắn, tấn công nhanh hơn, liên tiếp đâm ra hơn một ngàn kiếm, có hơn một ngàn Hồng Loan bay ra, phi hành trong nhược thủy.

Nhược thủy màu xanh da trời, kiếm khí đỏ rực, hai lực lượng đối nghịch nhau va chạm.

Long Thanh Dương cũng bị bách phải ứng chiến, không cách nào trốn tránh, không ngừng giao thủ với Phong Phi Vân.

Tuy hắn lớn lên giống hệt một mỹ nhân, nhưng mà lực lượng lại cường đại thần kỳ, có thể đánh chính diện với Phong Phi Vân mà không lâm vào hạ phong.

- Phong Nhị Cẩu linh khí thật quá bàng bạc, lực lượng giống như vĩnh viễn không dùng hết, liên tục chiến đấu với hơn ba mươi yêu nghiệt mà vẫn có thể không ngừng thi triển Hồng Loan Yêu Kiếm.

Rất nhiều tu sĩ đều cho rằng Phong Phi Vân là nỏ mạnh hết đà, đối mặt cao thủ như Long Thanh Dương phải, thua không nghi ngờ, lại không có nghĩ đến hắn nội tình thâm hậu như thế, hai người chiến đấu quả thật vượt qua thế hệ trẻ giao phong, làm cho rất nhiều tu sĩ lớp già cảm thấy mặc cảm.

Trên chiến đài nhược thủy tăng nhiều, không ngừng áp xuống, đủ để áp vụn một khối sắt.

Phốc.

Chiến kiếm của Phong Phi Vân bị Long Thanh Dương duỗi hai ngón tay bẽ gãy, hai ngón tay mang theo nhẫn của hắn đã bẽ gãy kiếm, lực lượng tới từ hai chiếc nhẫn.

Lại là hai kiện linh bảo.

- Chiến kiếm đã gãy, ngươi còn muốn chiến.

Long Thanh Dương cười nói.

Phong Phi Vân lại lấy một thanh dao găm ra, giọng lạnh lùng nói:

- Một chiêu cuối cùng, người thắng sống, người thua chết.

Khí thế toàn thân Phong Phi Vân tăng lên tới đỉnh, dao găm trong tay đâm ra liên tục, bạch quang lóe lên, nhiều ra một hào quang bắn ra ngoài.

Thanh dao găm này là Thiên Tủy Binh Đảm ngưng tụ mà thành, có thể nói sắc bén đệ nhất thiên hạ, cho dù là linh khí cũng bị chém vỡ.

Long Thanh Dương biết rõ Phong Phi Vân muốn liều mạng, nhưng mà hắn không sợ hãi chút nào, trải qua giao thủ vừa rồi, hắn đã thăm dò ra thực lực Phong Phi Vân.

Bá.

Bạch sắc quang mang lóe lên giống như một đạo thiểm điện.

Long Thanh Dương đứng ở biên giới chiến đài, hắn dùng một kiện cổ bảo ngăn cản dao găm, nhưng mà hào quang màu trắng biến hướng, đụng vào trận pháp sau lưng hắn, trận pháp thủ hộ lập tức bị xé rách một mảng lớn.

Phải biết rằng thủy áp minh tinh nhược thủy cực mạnh, giờ phút này đột nhiên xuất hiện vết nứt, tất cả lực lượng sẽ đổ ra bên ngoài.

Oanh.

Một đạo lực lượng bàng bạc bắn ra ngoài, trùng kích lên người Long Thanh Dương.

Đây là lực lượng thủy áp.

Hắn biến sắc, còn chưa kịp thu hồi thủy cung đã người ngã ngựa đổ, bị nước chảy mang theo ra ngoài trận pháp, rơi ra khỏi chiến đài.

Mà Phong Phi Vân sớm có chuẩn bị, nhanh chóng cắm dao găm xuống chiến đài, chân hắn không ngừng định trụ mặt đất, hơn nữa hắn cách vết nứt trận pháp khá xa, cho nên cũng không bị thủy áp khổng lồ ép ra ngoài.

Nhược thủy chảy hết ra bên ngoài, Long Thanh Dương ướt sũng nước lao lên chiến đài, nói:

- Ngươi đùa nghịch lừa dối, chúng ta tái chiến.

- Thực xin lỗi, ngươi đã rớt khỏi chiến đài, hôm nay không có tư cách lại chiến với ta một trận.

Phong Phi Vân nhìn qua phía tây hoàng thành, nói:

- Mặt trời đã xuống núi, hôm nay đã chấm dứt, ta là người chiến thắng cuối cùng ở chiến đài chữ hoàng.

Long Thanh Dương không có bại, càng không có ai sẽ cho rằng hắn sẽ bại, hắn bại vì mưu kế.

Mặt trời xuống núi, tia nắng cuối cùng đã biến mất.

Phong Phi Vân thông qua vòng thứ nhất đã là sự thật không tranh cãi.

Mặt trời tuy đã hạ xuống núi, nhưng mà chân trời mây tàn vẫn đỏ hồng như trước.

Những tu sĩ bên dưới chiến đài không có rời đi, đây là một loại hiện tượng cổ quái, cũng không biết bọn họ là bởi vì Long Thanh Dương "Mỹ mạo" siêu việt nữ tử mới lưu lại đây hay là muốn xem Long Thanh Dương có tiếp tục giao thủ với truyền nhân yêu kiếm hay không.

Không chỉ tu sĩ thế hệ trẻ, cho dù là tu sĩ thế hệ trước cũng không có rời đi.

Long Thanh Dương thật sự quá đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia giống như trăng rằm, óng ánh như bảo thạch tỏa sáng, hắn giờ phút này toàn thân bị nhược thủy làm ướt đẫm, nhưng mà không có làm cho hắn chật vật, ngược lại làm tăng thêm vài phần thê mỹ cho hắn.

Không ngờ một nam nhân có thể đẹp tới mức như thế này.

Đát đát.

Ngũ đệ tử thái sư đứng lên, hắn khắc một lệnh bài màu đỏ đi đến chiến đài, chống đỡ đến Phong Phi Vân trong tay, nói:

- Ngươi thông qua vòng thứ nhất, đây là lệnh bài phò mã hâu tuyển, cũng là bằng chứng tham gia vòng thứ hai, ngươi cất kỹ.

Lão đạo này tu vị vô cùng tinh thâm, trong cặp mắt mang theo hào quang âm trầm, giống như hai ngôi sao lóng lánh.

Phong Phi Vân tiếp nhận lệnh bài lớn bằng cỡ bàn tay, nặng chừng trăm acna, luyện chế dùng xích đồng chính làm linh tài, tùy ý nhìn qua thì thấy trên đó có khắc ba chữ "Phong Nhị Cẩu", chữ viết mang theo nét hấp dẫn, ngưng tụ thành chữ của lão đạo này, căn bản không thể làm giả.

Thu hồi lệnh bài, Phong Phi Vân nhìn qua Long Thanh Dương, hắn đứng tại chỗ giống như oán phụ ủy khuất, chỉ nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, trực tiếp đi chiến đài, đi về nơi xa.

- Phong Nhị Cẩu, chúng ta nhất định sẽ còn gặp nhau trên chiến đài, hy vọng lần sau ngươi còn có vận khí tốt như vậy.

Long Thanh Dương giống như tiểu nữ nhi tức giận, giọng nói ôn nhu nhưng đầy tàn nhẫn.

Tu vị Long Thanh Dương đúng là rất mạnh, ở trên chiến đài không hoàn toàn bài ra thực lực của hắn, hắn tự nhiên thua không phục.