Đông Phương Kính Nguyệt ống tay áo khẽ vẫy, một đầu linh hạc màu trắng cao hơn 10m phá vân mà đến, nàng chân đạp trên lưng linh hạc, phi thiên mà đi.
- Ha ha, ta cũng cáo từ.
Đông Phương Kính Thủy bỗng nhiên đứng dậy, tê da nhuyễn khải trên người dưới ánh trăng lộ ra sáng loáng, cả người đằng không bay lên
Lý Tiêu Nam lông mi vi động, cũng bỗng nhiên đứng dậy, dẫn Tứ đại kiếm thị, 16 vị vui nhạc sử, ý định rời đi.
Hắn vốn là vì Đông Phương Kính Nguyệt mà đến, giai nhân đã đi, hắn liền định nối gót.
Phong Phi Vân kêu lên:
- Lý huynh, thịnh yến đêm nay mới tiến hành một nửa, sao lại vội vã rời đi như vậy, chúng ta còn phải lại tỷ thí nhạc nghệ một chút a.
Lý Tiêu Nam chân đạp một mảnh mây trắng, cười vang nói:
- Đêm nay ta còn muốn đi cùng sư muội, không thể lưu lại lâu, về phần tỷ thí nhạc nghệ, sau này cơ hội còn rất nhiều, mấy ngày nữa chính là hoa đế phong quan thi đấu, đến lúc đó toàn bộ giai lệ vương triều đều sẽ tụ tập ở Thần DĐô trong đó người thiện nhạc nhất định vô số kể, chúng ta lại so.
Nói xong lời này, hắn liền ống tay áo bồng bềnh, mang theo một đám tuyệt sắc mỹ nữ đáp mây bay đi, rất giống một đám tiên nhân ngang trời bay đi, đuổi theo sau Đông Phương Kính Nguyệt.
Trong mắt Phong Phi Vân mang theo vài phần lệ khí, chứng kiến Lý Tiêu Nam đuổi theo Đông Phương Kính Nguyệt, trong lòng cũng rất không vui, cũng muốn đuổi theo.
Tất cả biến hóa của Phong Phi Vân đều không thoát khỏi mắt Nam Cung Hồng Nhan, trong lòng nàng lại càng thêm tức giận, hai người bọn họ. . . Quả nhiên tình cũ lại cháy, liền kiều quát một tiếng:
- Tạo nghệ âm luật của Thần Vương đại nhân vậy mà cao như vậy, tiểu nữ tử cũng muốn cùng ngươi không lâu tịch đạn, không biết thần Vương đại nhân có thể chỉ giáo một hai không.
Phong Phi Vân vốn muốn đuổi theo Lý Tiêu Nam, lại nghe được thanh âm âm trầm của Nam Cung Hồng Nhan, trong lòng liền biết, Hồng Nhan nhi đã cực kỳ phẫn nộ, nếu lúc này mình còn đuổi theo Đông Phương Kính Nguyệt, nàng nhất định sẽ trở mặt với mình.
Có chừng có mực, đừng khiến nàng quá mức tức giận.
Phong Phi Vân nhìn thoáng qua thiên mạc, cuối cùng vẫn không đuổi theo, cười nói:
- Hồng Nhan cô nương chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nhân vật như Thiên Tiên, Phong Phi Vân chỉ là một kẻ tục nhân, có thể cùng đệ nhất mỹ nhân không lâu tịch đạn, tự nhiên là cầu còn không được.
Nam Cung Hồng Nhan tuy rằng mang theo vui vẻ, nhưng trong mắt lại lóe ra sát cơ, bước đầu tiên, bước chân vào trong cung điện, Phong Phi Vân có chút do dự nhìn Long Thương Nguyệt, cũng quay người đi theo vào.
- Trò đùa đêm nay đã không còn gì đáng xem nữa rồi, đi thôi.
Bắc Minh Phá Thiên đứng lên, có chút cười với Long Thần Nhai bên cạnh.
Long Thần Nhai mí mắt co rụt lại, khóe mắt nhíu lại, cũng đi theo đứng lên, cười nói với Long Thương Nguyệt đứng ngoài cung điện ở xa xa:
- Hoàng muội, đêm nay thật sự là ủy khuất ngươi rồi, vị hôn phu của mình cùng những nữ nhân khác hẹn hò, bản thân còn phải đứng ngoài canh chừng, aizz, việc này nếu truyền đi, người trong thiên hạ sợ rằng sẽ che cười ngươi a.
- Hoàng huynh thật sự là quá lo lắng rồi, nếu ai dám loạn nói huyên thuyên, ta cắt đầu lưỡi của hắn là được, nói đến Thần Vương phủ to như vậy, cũng sẽ không cho phép người làm bẩn danh dự Thần Vương sống trên đời.
Long Thương Nguyệt cười nói.
Long Thần Nhai khóe miệng hơi nhếch, hơi gật đầu cười, liền cùng Bắc Minh Phá Thiên cùng nhau rời đi.
Những tài tuấn một đời tuổi trẻ kia đều nhao nhao rời ghế thối lui, đêm nay không chính tai nghe được thiên âm thần âm của đệ nhất mỹ nhân, cũng không nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của đệ nhất mỹ nhân khiến rất nhiều người thất vọng, nhưng không lâu sau chính là hoa đế phong quan thi đấu, Nam Cung Hồng Nhan tất nhiên sẽ lên đài hiến khúc, vẫn rất đáng chờ mong a!
Nam Cung Hồng Nhan một đôi mắt đẹp nhìn chăm chú nhìn vào Phong Phi Vân, không chút che giấu cơn giận của mình, tức giận nói:
- Phong Phi Vân, ngươi đây là đang bức ta giết người.
- Giết ai, giết ta?
Phong Phi Vân cảm giác được sát ý trên người nàng vô cùng, cơ hồ khiến huyết dịch Phong Phi Vân như đông lại, trên mặt đất cũng sinh ra sương lạnh màu trắng.
- Ta muốn giết Đông Phương Kính Nguyệt, ta muốn giết Nguyệt công chúa, phàm nữ nhân có một chữ "Nguyệt" trên đời này đều phải chết, đây là ngươi bức ta.
Nam Cung Hồng Nhan huy động nắm đấm trắng nõn nà, rất giống là một một con gà mái nhỏ tức giận, đôi mắt dễ thương toàn nước kia trừng lớn.
Phong Phi Vân nói:
- Cái này không tốt lắm đâu, Đông Phương Kính Nguyệt chính là Ngân Câu phiệt Tứ tiểu thư, Nguyệt công chúa chính là nữ nhi Tần Đế, giết các nàng, sẽ mang đến phiền toái rất lớn, Hồng Nhan, thông minh tài trí thường ngày của ngươi đầu hết rồi, sao lại làm ra chuyện xúc động vậy được.
- Ta mặc kệ, ta chính là mặc kệ, trực giác nói cho ta biết, các nàng phải chết, các nàng không chết, tâm trạng của ta sẽ rất khó chịu.
Nam Cung Hồng Nhan cố chấp nói:
- Phong Phi Vân, ta biết rõ ngươi và Đông Phương Kính Nguyệt tình cũ lại cháy, nếu nàng không chết, ta sẽ lo lắng đến mức sống thiếu đi vài chục năm mất.
- Tình cũ lại cháy, tình cũ gì. . .
Phong Phi Vân lúc này mới đột nhiên nghĩ đến mình từng nói qua với nàng câu chuyện giữa mình và Thủy Nguyệt Đình, chỉ là lại đổi Thủy Nguyệt Đình thành Đông Phương Kính Nguyệt, đây quả thực là tự mình đào hầm, tự mình nhảy mà.
Phong Phi Vân trở nên nhu hòa, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy vai Nam Cung Hồng Nhan, thần sắc sục sôi, lòng đầy căm phẫn nói:
- Hồng Nhan, ngươi tỉnh táo một chút, ta và Đông Phương Kính Nguyệt có thù không đợi trời chung, tiện nhân kia lừa gạt tình cảm của ta, ta há sẽ cùng nàng tình cũ lại cháy, muốn giết nàng, tính ta một người, bất quá. . . Lại không phải hiện giờ.
- Cùng Đông Phương Kính Nguyệt là thù không đợi trời chung, vậy chuyện Nguyệt công chúa lại là thế nào? Các ngươi cũng đã đính hôn rồi, chỉ có nàng chết, mới có thể giải trừ hôn ước.
Nam Cung Hồng Nhan hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình hỗn loạn, lần nữa trở nên tỉnh táo bình tĩnh lại.
Đều do tên Phong Phi Vân này, rõ ràng khiến ta tức giận đến chết đi sống lại, đến cùng lại nói ta không bình tĩnh.
Nam Cung Hồng Nhan nội tâm cường đại, dù núi có sập trước mặt cũng không đổi sắc, mặc dù là lúc giết người, tâm cũng sẽ không loạn chút nào, nhưng Phong Phi Vân lại khiến nàng tức giận đến sục sôi.
Nữ nhân dù có cường đại, dù có tỉnh táo hơn đi nữa nhưng cũng cuối cùng vẫn nữ nhân.
Phong Phi Vân thấy nàng tỉnh táo lại, lúc này mới thở ra, nói:
- Đính hôn với Nguyệt công chúa không phải ta có thể làm trái, lúc ấy ở dưới Thái Miếu, toàn bộ cường giả hoàng tộc tề tụ, chỉ cần ta dám nói một chữ không thì chính là đang coi rẻ hoàng quyền, căn bản không cách nào sống sót ra khỏi Hoàng thành, ta cũng không muốn lấy công chúa, nếu đời này chỉ có thể lấy một nữ nhân, nữ nhân kia, nhất định là ngươi.
- Cái này còn... Không sai biệt lắm.