Linh Chu

Chương 705: Tư mã chiêu tuyết

Phong Phi Vân cười nói:

- Ngươi không phải mới trộm bút tích thật của Tần đế đầu tiên sao, đây là xa xỉ phẩm, còn vay tiền của ta làm gì?

- Đừng... Nói lung tung, cái gì gọi là trộm, đây là tổ truyền của nhà ta...

Sắc mặt Tần Trữ Suất không được tự nhiên.

Bức tranh này là Đường Sư vẽ ra, nhưng nó thật ra là Tần Trú Suất lén đánh cắp ra khỏi Thần Tọa Thiên Hầu phủ.

Dám đi Thiên Hầu phủ trộm đồ, đoán chừng cũng chỉ có thể là "Kẻ cắp" mới làm được, mà cũng chỉ có hắn mới trộm được thôi.

- Được rồi, tổ truyền còn không được sao?

Phong Phi Vân cười nói:

- Đúng rồi, ngươi không phải bị vị hôn thê buộc về nhà sao, vì sao chán nản thành thế này?

Tần Trữ Suất hiển nhiên rất mẫn cảm với chữ "Buộc" của Phong Phi Vân, hai mắt ảm đạm nhưng vẫn oai phong lẫm lẫm, nói:

- Thiên hạ hào kiệt tề tụ thần đô, loại phong vân tế hội này ta làm sao bỏ qua cơ chứ?

Hắn tự nhiên sẽ không nói cho Phong Phi vân biết, đây là lần thứ hai hán đào hôn, chạy tới thần đô.

- Ba chuyện trọng đại, có ba chuyện trọng đại!

Phong Phi Vân tức cười nói.

La Phù công chúa chọn phò mã, đây xem như chuyện trọng đại đầu tiên, không ai không biết.

- Vì sao phải nói cho ngươi biết?

Tần Trữ Suất lại nói:

- Ngươi có tiền không?

- Không có, một chút cũng không có.

Phong Phi Vân mang giới linh thạch và bảo vật thiếp thân giấu đi, ngàn vạn không nên để kẻ cắp nhìn thấy, bằng không bị trộm không còn thừa cái gì cả.

Tần Trữ Suất nói:

- Không có khả năng, ngươi bây giờ đường đường là thiếu chủ Phong gia, dùng gia đại nghiệp đại của Phong gia các ngươi, trên người của ngươi làm sao không có đồng nào!

Nói xong duỗi tay vô cùng bẩn vào ngực của Phong Phi Vân.

Tuy Phong Phi Vân là thiếu chủ Phong gia, nhưng mà tài vật của hắn đều bị Phong Mặc giao cho Vạn Hương Sầm quản lý.

Phong Phi Vân nắm giữ lệnh bài tam tinh, có thể tiến lên đài khách quý Ngân Câu Phường, Tần Trữ Suất tự nhiên theo chân hắn lên đài khách quý.

Phòng đấu giá Ngân Câu Phường vô cùng lớn, giống như một trường giác đấu, có thể dung nạp hơn vạn người.

Hôm nay chính là ngày đấu giá hội đỉnh phong, cả phòng đấu giá Ngân Câu Phường đều không còn chỗ ngồi, kín hết chỗ, đều là con người giá trị hàng tỉ, trong đó tự nhiên không thiếu người thân phận địa vị cực cao.

Thương nhân bình thường, trưởng lão gia tộc, vương giả trẻ tuổi, cự phách thế hệ trước, Thiên Hầu đại công tước, thân ảnh những người này thường xuyên xuất hiện, làm cho người ta càng chờ mong hội đấu giá này.

Phòng đấu giá chia làm ghế bình thường, ghế khách quý, ghế chí tôn.

Mà khách hàng nhất tinh và nhị tinh chỉ có thể ngồi ở ghế bình thường.

Chỉ có khách hàng tam tinh mới có tư cách ngồi ghế khách quý.

Về phần các siêu cấp đại lão tứ tinh và ngũ tinh kia, mỗi người dậm chân một cái cả Thần Tấn vương triều sẽ chấn động theo, bọn họ ở trong ghế chí tôn, ghế chí tôn nằm trong rạp, đây là giữ bí mật thân phận của bọn họ.

Trong phong đấu giá ghế lô đều có đánh số.

Căn cứ thân phận cao thấp, giữ lệnh bài tinh cấp khác nhau, thân phận càng cao, tinh cấp càng cao, tự nhiên cũng xếp ngồi trước.

Tuy Phong Phi Vân ngồi ở ghế khách quý, nhưng lại đánh số 323.

Ngân Câu Phường tuyệt đối không đánh số loạn, nói rõ đại lão hôm nay tới đặc biệt nhiều, so với Phong Phi Vân là thiếu chủ Phong gia còn tiêu phí mạnh hơn nhiều tới 322 người.

Trung ương phòng đấu giá có hình tròn, bàn đấu giá nằm ở vị trí trung ương nhất, mà Phong Phi Vân an vị gầ trước ở hàng ghế thứ hai.

- Tần Trữ Suất, bộ dáng của ngươi như thế, Ngân Câu Phương thả cho ngươi vào sao?

Phong Phi Vân trêu chọc nói ra.

Tần Trữ Suất nghiêm trang nói:

- Ta leo tường vào.

...

Phong Phi Vân tắt tiếng.

Leo tường vào Ngân Câu Phường ah, nhân tài!

Ánh mắt Phong Phi Vân co rút lại, nói:

- Hồ lô trong tay của ngươi là thế nào?

Phong Phi Vân hiện tại mới phát hiện trong tay Tần Trữ Suất nhiều ra cái hồ lô màu xanh nhỏ nhắn lung linh, giống như ngọc bích tạo thành, tỏa ra ánh sáng màu xanh.

Vừa rồi không có, nhưng hiện tại nằm trong tay của hắn.

- Cái này... Đây là ta vừa rồi nhặt trên mặt đất.

Tần Trữ Suất mặt không đổi sắc.

Mà đúng lúc này có một âm thanh kêu lêm thảm thiết, hét lớn:

- Hồ lô nhị phẩm Nguyên Linh đan của ta bị kẻ nào lấy mất rồi.

Nghe được tiếng hét này, cơ bắp trên mặt Tần Trữ Suất nảy một cái, nhanh chóng giấu hồ lô màu xanh vào trong đũng quần, hai cánh tay đè lên.

Phong Phi Vân đổ mồ hôi lạnh, tên này người nào cũng dám trộm.

- Tần Trữ Suất, ngươi vay tiền làm cái gì?

Phong Phi Vân hỏi.

tần Trữ Suất thấy tên tu sĩ kia không để ý tới mình, lúc này nói nhỏ:

- Lần này ngươi nhất định phải giúp ta!

Phong Phi Vân nghiêm túc đứng lên, nói:

- Nếu như trong phạm vi năng lực của ta, ta sẽ giúp ngươi.

- Vậy ngươi trước cho ta mượn một ngàn khối linh thạch đi!

Tần Trữ Suất vươn tay ra, đôi mắt chờ mong nhìn vào Phong Phi Vân.

- Sao ngươi không giết ta đi, hai kiện linh khí kia bán đi chưa hẳn được một ngàn linh thạch.

Phong Phi Vân nhìn hắn, tên này quá sư tử ngoạm rồi.

Tần Trữ Suất khinh bỉ nhìn Phong Phi Vân, nói:

- Không phải nói ngươi câu dẫn được thiên kim tiểu thư Ngân Câu phiệt sao? Một ngàn linh thạch cũng không lấy ra được, ngươi lừa gạt ai thế?

- Ngươi nghe ai nói mò!

Phong Phi Vân muốn một cước đá bay tên này đi.

- Thiên Toán thư sinh!

Tần Trữ Suất nói.

- Thiên Toán thư sinh cũng tới thần đô?

Phong Phi Vân hỏi.

Tần Trữ Suất không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đấu giá hội bên dưới, đấu giá hội sắp bắt đầu, nhân viên công tác cũng mang bảo vật đưa lên bàn đấu giá, mỗi kiện bảo vật đều có cường giả tu vị cao thủ hộ.

Cả phòng đấu giá yên tĩnh.

Ánh mắt Tần Trữ Suất đảo quanh, nhìn chằm chằm vào vị trí trung ương đấu giá hội, đôi tay bắt đầu chà xát vào nhau, hiển nhiên là chờ mong lấy cái gì đó.

Phong Phi Vân lườm hắn, trong lòng thầm nghĩ:

- Không đúng ah, ánh mắt tên này làm sao không giống chờ mong bảo vật nafodods, rốt cuộc là gì, chẳng lẽ có quan hệ việc hắn vay tiền?

Chợt vị trí trung ương đấu giá hội tỏa ra hào quang sáng ngời.

- Khách quý chủ trì đấu giá hội hôm nay chính là Cực Lạc Hoa Cung Hoa tiên tử, Tư Mã Chiêu Tuyết.

Không khí cả phòng đấu giá trở nên lạnh giá, trên không trung có từng bông tuyết rơi xuống, một thiếu nữ mặc nhung sa lông vũ màu trắng đáp xuống, làn da còn trắng hơn cả tuyết, mang theo khí chất óng ánh như ngọc.

Trên đầu có mái tóc dài màu bạc, từ đỉnh đầu rủ thẳng xuống chân, giống như thác nước màu bạc, bộ ngực sửa đẫy đà đầy đặn, đường cong lung linh...

Bộ dáng của nàng chừng mười sáu tuổi, giống như tinh linh tuyết.

- Tư Mã Chiêu Tuyết.

- Hoa tiên tử, Tư Mã Chiêu Tuyết.

...

Trong phòng đấu giá không bình tĩnh, rất nhiều người trong phòng đấu giá đứng lên, nhìn qua thiếu nữ kia kêu to, giống như điên dại.

Đây là một loại thủ đoạn kinh doanh của Ngân Câu phường, lợi dụng mỹ nữ làm người chủ trì đấu giá, kích thích những người có tiền tiêu pha càng hoan phí hơn.