Có Man Nhân chiến sĩ đến từ Cổ Cương Phủ, cũng có tiên giáo môn đồ đến từ Địa Tử Phủ, còn có Cản Thi Nhân Bắc Cương Phủ ... Những tuổi trẻ tài tuấn này đến từ thiên nam địa bắc, đều ở Khâu Am rời thuyền, dọc theo một đầu đường đá cổ xưa có mấy ngàn năm lịch sử, tiến đến tế bái dâng hương.
- Thần tượng cao một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng kia chính là ở bờ sông đối diện kia đào ra, hiện giờ bị núi cao che mất, nhưng sau khi leo lên núi là có thể thấy được.
Vạn Hương Sầm nói.
Phong Phi Vân đi theo phía sau, đằng sau là hai nha hoàn áo tím song bào thai và bốn tên thiết giáp hộ vệ.
Lúc leo lên núi cao, trông thấy thần tượng cao lớn tựa như ngọn núi kia, Phong Phi Vân cả người đều như hóa đá, giống như bị lôi điện bổ trúng vậy, trong lòng rung động không hiểu, một cổ cảm xúc không lời nào hình dung được tràn ngập, quả thực khiến hắn như muốn sụp đổ.
- Sao lại.. Làm sao có thể? Là tượng đá của nàng, tượng đá của nàng sao lại được đào ra bên bờ Tấn Hà, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Phong Phi Vân trong miệng thì thào tự nói, hai mắt nhìn chăm chú vào thần tượng kia.
Vạn Hương Sầm phát giác được Phong Phi Vân sắc mặt khác thường, tái nhợt đến dọa người, trên trán còn lăn xuống hồ hôi to như hạt đầu, chẳng lẽ Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể của hắn lại phát tác?
- Ngươi làm sao vậy?
Phong Phi Vân bắ lấy cánh tay Vạn Hương Sầm, hỏi:
- Ngươi xác định cỗ thần tượng này là được đào ra từ bờ Tấn Hà vào hơn bốn nghìn năm trước sao?
Vạn Hương Sầm bị hắn hỏi đến sững sờ.
Bên cạnh có một vị tu sĩ trẻ tuổi cũng đi tế bái thần tượng, sau khi nghe được lời Phong Phi Vân nói liền nói:
- Tự nhiên là khai quật vào bốn ngàn năm trước, trong Khâu Am còn có ghi lại tình hình cụ thể lúc đó vị huynh đài này nếu không tin thì có thể tìm đọc qua.
Đi cùng vị tu sĩ tuổi trẻ kia còn có một vị nam tử mặc cẩm y hoa lệ, hắn nói:
- Dạ Tiêu Tương của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu hôm nay sẽ đến Khâu Am dâng hương, rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn đều đã sớm chờ ở "Vấn Phật Thai", nghe nói thiên tài cấp bậc sử thi Đông Phương Kính Thủy cũng sẽ đến đây.
Suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân thật lâu không thể bình tĩnh, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua thần tượng cao hơn một ngàn trượng kia, thở một hơi thật sâu, khuôn mặt trắng bệch vẫn không có một tia huyết sắc.
- Hai vị huynh đài xưng hô như thế nào?
Phong Phi Vân tận lực điều chỉnh trạng thái của mình, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy cảm xúc, chấn động không cách nào dẹp loạn khiến tâm linh phải run rẩy.
Thần tượng được đào ra hơn bốn nghìn năm trước sao lại tương tự nàng như vậy, mọi chuyện giống như trong mộng ảo vậy.
Hai người trẻ tuổi đứng trên đỉnh núi quan sát thần tượng kia đều quần áo ngăn nắp, hình dạng đường đường, vừa rồi bọn hắn hảo tâm mở miệng nhắc nhở Phong Phi Vân, hiển nhiên cũng là nhìn ra Phong Phi Vân khí độ bất phàm nên cố tình muốn kết giao.
Nam tử đứng ở bên trái hơi có vẻ cao gầy, lông mày rậm rạp, lộ ra hơi ngạo nghễ, cười nói:
- Hổ Thiên Hầu phủ, Lệ Phụng Tâm. "
Hổ Thiên Hầu nắm trong tay ức Thần Võ Quân, là Vương tôn quý tộc quan trọng, Hổ Thiên Hầu đời thứ nhất chính là công thần theo Thần Tấn đế vương nam chinh bắc chiến, có thể được phép kế thừa hầu tước vị.
Nói cách khác "Hổ Thiên Hầu phủ" cũng có nội tình hơn sáu nghìn năm lịch sử, đã từng xuất hiện không ít vĩ nhân kinh thiên động địa, thế lực ở Thần Đô tuyệt đối có thể nói là thông thiên triệt địa.
Đây chính là gia tộc nắm thực quyền chân chính, anh kiệt xuất hiện lớp lớp, cũng khó trách Lệ Phụng Tâm lại tự ngạo như thế, treo lên ba chữ "Hổ Thiên Hầu" kia, quả thật có thể đi ngang ở Thần Đô.
Nam tử đứng ở bên phải kia mặc thanh y đạo bào, tuổi tác còn hơi nhỏ, cũng chỉ chừng mười bảy, tám tuổi, nói:
- Huyền Chân Lưu, Chu Danh.
Huyền Chân Lưu, chính là một trong Đạo gia ngũ lưu, đa số Đạo gia tán tu, phụ thuộc vào một ít vương công quý tộc tại Thần Đô, trở thành môn khách dưới trướng.
Hai người trẻ tuổi này đều tu vị không tầm thường, trong đan điền bảo quang như huyền dương, mang theo một cổ làn gió cao nhã.
- Không biết huynh đài từ nơi nào đến?
Lệ Phụng Tâm chú ý đến quần áo Phong Phi Vân, tu vị không cách nào nhìn thấu, hơn nữa bên người còn làm bạn lấy một vị tuyệt sắc giai nhân hương diễm chọc người, nha hoàn và hộ vệ đi theo thần thái đều sáng láng, hiển nhiên lai lịch không nhỏ, nhất định là đến từ tiên môn hoặc là gia tộc nào đó.
Phong Phi Vân ánh mắt lại liếc qua trên mặt thần tượng kia, hơi thất thần một chút, Vạn Hương Sầm đứng ở cạnh hắn liền đoạt trước một bước nói:
- Chúng ta chính là đệ tử tiểu môn tiểu phái ở Nam Thái Phủ, đến Thần Đô này cũng chỉ là muốn tăng trưởng kiến thức thôi.
Nam Thái Phủ chẳng qua chỉ là Nam Man hoang địa, đối với những đệ tử vương hầu gia tộc ở Thần Đô mà nói, quả thật không coi là gì, theo bọn hắn thấy thì cường giả chân chính có chín thành đều tụ tập ở Trung Hoàng Phủ và Địa Tử Phủ, nơi này mới là trung tâm.
Phong Phi Vân tự nhiên hiểu Vạn Hương Sầm vì sao nói như vậy, dù sao bọn hắn lần này đến Thần Đồ này là vì thương thảo chuyện kết minh với Binh Tiển thi động, tất cả mọi việc phải cẩn thận thì hơn.
Lệ Phụng Tâm mang trên mặt vẻ kích động, nói:
- Nghe nói Nam Thái Phủ Phong gia ra một vị Yêu Ma Chi Tử, được xưng là Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên hạ, không biết huynh đài có từng gặp hắn không?
Ngay cả Huyền Chân Lưu Chu Danh cũng dời ánh mắt qua, hiển nhiên cảm thấy hết sức hứng thú.
Vạn Hương Sầm vốn cho rằng có thể ít xuất hiện, nhưng lại không biết hôm nay Nam Thái Phủ sớm đã chấn kinh thiên hạ, căn bản không còn là Nam Man hoang địa như trước, cực kỳ bị người chú ý.
Phong Phi Vân và Vạn Hương Sầm có chút liếc nhau một cái.
Phong Phi Vân hơi có vẻ xấu hổ, cười nói:
- Yêu Ma Chi Tử chính alf nhân trung long phượng, minh châu sáng chói ở Nam Thái Phủ, há những tiểu nhân vật như ta có thể gặp được.
Lệ Phụng Tâm cũng nhẹ gật đầu, nói:
- Ngay cả Sâm La Điện đệ thất điện điện hạ cũng bị hắn ngủ, loại nhân kiệt to gan lớn mật này quả thật đương thời hiếm thấy.
Nụ cười trên mặt Phong Phi Vân chợt cứng đờ!
Mà Vạn Hương Sầm lại vẻ mặt tái nhợt.
- Aizz! Chưa thấy qua cũng không sao, nghe nói Yêu Ma Chi Tử trúng Diêm Vương Hủ Huyết, tuổi thọ chỉ có hai năm, hôm nay cũng đã qua hơn một năm, khẳng định đã huyết khí suy yếu, tu vị hạ thấp, nói không chừng đã bị chết trong một mãng hoang chiểu trạch nào đó rồi.
Chu Danh nói.
Phong Phi Vân liên thanh ứng phải, đoàn người lập tức bước về phía Khâu Am.
Phong Phi Vân tâm thần không yên, trên đường đi sắc mặt đều thập phần khó chịu nổi, thần tượng của Thủy Nguyệt Đình sao lại xuất hiện bên bờ Tấn Hà, còn là vào hơn bốn nghìn năm trước được đào ra từ bên bờ Tấn Hà, nói cách khác cái thần tượng này đã tồn tại từ rất lâu trước, xa xa không chỉ là hơn bốn nghìn năm.