Linh Chu

Chương 638: Nữ tử si tình (1)

Một đóa hỏa diễm nhàn nhạt nhảy lên vài cái trong không khí, sau đó liền lại biến mất trong không khí, bay về phía nhà tù gia tộc trong Huyền Tinh Phúc Địa.

Cửa nhà tù có một lão giả mặc đạo bào màu tím đứng đó, trong đôi mắt mang theo vầng sáng sáng ngời, mỉm cười mà đứng, nhọ giọng cười nói:

- Cô nương, xuất hiện đi!

Trong không khí đãng ra một đoàn rung động, một đoàn hỏa diễm lơ lửng giữa không trung, Nam Cung Hồng Nhan nói:

- Ta cũng đã mặc vào Ẩn Tằm Sa La, ngươi làm sao phát hiện được ta?

Nam Cung Hồng Nhan nghe xong lời Kỷ Thương Nguyệt nói thì tâm hồn thiếu nữ liền đại loạn, sau khi xác nhận Phong Phi Vân quả thật trúng Diêm Vương Hủ Huyết, cũng bị nhốt ở Huyền Tinh Phúc Địa thì nàng liền đêm tối chạy đến, sợ đến chậm một bước liền không thể gặp Phong Phi Vân lần cuối cùng.

Một nữ nhân dù thông minh thế nào, một khi lâm vào bể tình vậy thì tùy thời đều phải chuẩn bị nguy hiểm bị chết đuối.

Trên đường tơi đây, nàng cũng đã biết rõ trong Huyền Tinh Phúc Địa cường giả như mây, càng có một chân nhân tọa trấn, nàng lần này đến khẳng định cửu tử nhất sinh, thậm chí thập tử vô sinh, nhưng nàng vẫn không hề chùn bước.

Ở trước mặt tình yêu thì cũng đừng nghĩ quá nhiều, nghĩ càng nhiều thì ngược lại càng không dám yêu nữa.

Nếu không phải nghĩ nhiều như vậy, ngược lại càng có thể thấy rõ được mình phải làm gì, phải nghĩ gì?

Nam Cung Hồng Nhan tuy là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ nhưng cũng là người tịch mịch nhất thiên hạ, nam nhân nhìn nàng sẽ si mê, nữ nhân nhìn nàng sẽ ghen ghét, chỉ có Phong Phi Vân thấy được sợ hãi trong lòng nàng, sợ hãi đối với tử vong, sợ hãi đối với tịch mịch, cho nên Phong Phi Vân liền cắt ra Phượng Cốt trong cơ thể mình cho nàng, khiến cho nàng không hề sợ hãi tử vong, không hề sợ hãi hồng nhan tóc trắng nữa.

Cũng là Phong Phi Vân khiến nàng không hề tịch mịch nữa, ít nhấi khi nàng mệt mỏi thì dù mệt mỏi, tịch mịch đến đâu nhưng trong lòng vẫn có một người để nghĩ đến.

Nếu Phong Phi Vân chết rồi, nàng còn có thể nghĩ đến ai nữa?

Nếu một người trong lòng ngay cả người mình tưởng niệm cũng mất đi, vậy thì chẳng khác nào cái xác không hồn cả.

Nàng trước kia chính là sống như vậy, nhưng nàng không muốn tương lai cũng sống như vậy.

Phong Phi Vân muốn gặp mặt nàng lần cuối, nàng sao có thể không đến?

- Ha ha! Đã sớm có người nói cho chúng ta biết, nói mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đêm nay muốn tới cướp ngục, lão hủ chờ ở đây đã lâu rồi.

Lão giả đạo bào tím kia cười lạnh nói.

Lão giả đạo bào tím này chính là một vị nửa bước cự kình của Tử Vân Động Thiên, tu vị đã cực kỳ tiếp cận cấp bậc cự kình.

Ẩn Tằm Sa La có thể hoàn toàn ngăn cách khí tức trên thân nàng, coi như là cự kình cũng không cách nào cam giác được nàng, cũng chính vì có Ẩn Tằm Sa La nên nàng mới có thể dùng chiến lực nửa bước cự kình đánh lén giết chết cả cự kình.

Nàng vốn tưởng rằng mượn nhờ lực lượng đặc thù của Ẩn Tằm Sa La, xâm nhập vào Phong gia tộc ngục là chuyện dễ dàng, nhưng lại không nghĩ tới có người đã sớm báo co người Phong gia, bạo lộ hành tung của nàng, người này rốt cục là ai đây?

Lại có ba vị nửa bước cự kình phi thân mà ra, trên người vầng sáng lập lòe như tinh thần, vây quanh ở ba hướng quanh Nam Cung Hồng Nhan, đều là cường giả lớp già đã sống mấy trăm tuổi, cả đám đều bịt kín hai mắt, dùng thần thức nhìn phiến Thiên Địa này.

Bọn họ cũng đều biết Nam Cung Hồng Nhan mỹ mạo có thể giêt người nên không dám nhìn thẳng, đã sớm chuẩn bị kỹ càng, không sợ dung mạo đoạt mạng của nàng.

Oanh!

Một tòa trận đài từ phía trên rơi xuốn, trấn áp ở phía trên, như một mảnh tinh thần ngăn cách phiến không gian này.

Bọn hắn biết rõ Nam Cung Hồng Nhan có mặc Ẩn Tằm Sa La, nếu ẩn nấp thân hình thì cho dù cự kình cũng không thể nào tìm ra, vì vậy mới dùng trận pháp trấn áp nàng, khiến cho nàng không cách nào ẩn thân.

Hai tên nửa bước cự kình dẫn đầu xuất thủ trước, một người là lão giả mặc đạo bào màu tím, một người là trung niên nam tử mi tâm mọc ra một khỏa nốt ruồi, hai người đều là tu đạo cường nhân, tu vị mấy trăm năm khiến tâm trí của bọn hắn vô cùng kiên định, mặc dù là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ cũng muốn giết.

Ánh mắt của bọn hắn đều bị che kín, nhưng động tác lại nhanh đến thần kỳ.

- Vạn Kiếm Quy Nhất!

Trung niên nam tử triển khai một loại vô thượng kiếm tuyệt, tế ra chiến kiếm, có hơn một ngàn đạo bóng kiếm cuốn ra ngoài, biến thành một mảnh kiếm vũ khắc nghiệt.

- Tử khí Hạo Nhiên!

Sau lưng lão giả kia bay lên một mảnh đám mây màu tím, khí thế cả người không ngừng kéo lên, một chiêu đánh ra, khiến trời cao cũng phải chấn động.

Hai vị nửa bước cự kình khác cũng nhao nhao ra tay, từng người triển khai nghịch thiên chiến pháp, không chút nương tay, thủ đoạn vô cùng hung ác.

Dưới trận pháp kia, Nam Cung Hồng Nhan một người độc chiến bốn vị nửa bước cự kình, đây mới thực là tử chiến, không có nửa phần hoa chiêu nào.

Hỏa diễm vốn thiêu đốt trên thân thể nàng càng thêm đầm đặc, không ngừng bành trướng, bao phủ cả nửa bầu trời, tựa như muốn phần thiên chưng hải vậy, thật sự khiến người phải sợ hãi.

Đụng Phanh!

Bốn vị nửa bước cự kình từ trong biển lửa bay ra ngoài, chiến bào trên người cũng bị ngọn lửa đốt lên, "Đùng đùng" không dứt, như bốn hỏa cầu bị đánh bay, đều bị thương thế không nhẹ.

Lúc bọn hắn dập tắt lửa trên người thì Nam Cung Hồng Nhan cũng đã biến mất tại chỗ, vọt vào trog Phong gia tộc ngục.

- Cuối cùng vẫn để nàng tiến vào.

- Không sao, nàng đã trúng một kiếm của ta, đâm xuyên qua thần y hộ quang, nàng nhất định đã bị kiếm khí gây thương tích.

- Thiên Lam Thủ Trạc của ta cũng đã cắt đứt một đoạn xương của nàng, nàng tất nhiên sẽ không dễ chịu.

- Nàng đã bị trọng thương, cho dù gặp được Phong Phi Vân, cũng không có khả năng chạy ra khỏi nhà tù, chúng ta ở bên ngoài trông coi, một khí bọn hắn chạy ra, liền trực tiếp giết chết, đây là ý của gia chủ.

Bốn vị nửa bước cự kình cũng bị thương không nhẹ, xếp bằng ở đấy, canh giữ ở bốn phương vị bên ngoài, bắt đầu dưỡng thương.

Nam Cung Hồng Nhan xâm nhập vào trong huyệt động đen kịt, hai bên đại ngục chất đầy bạch cốt, trên tay bạch cốt còn mang theo khóa sắt, những người này đều từng phạm vào sai lầm lớn, bị nhốt ở chỗ này trên trăm năm, cuối cùng đều chết trong lao ngục.

- Lão hủ phụng mệnh gia chủ, đã chờ ở đây từ lâu.

Nhạc Trùng Tử từ trên đỉnh một cây đồng trụ nung đỏ bay xuống, trên lưng một thanh toái không linh kiếm, đứng ngay giữa đường.

Một cổ lực lượng cự kình từ trên người của hắn bạo phát ra, trong sơn động phong bế này cũng nổi lên cương phong, ma sát khiến đồng trụ nung đổ kia cũng bắn ra hỏa tinh, như đom đóm bay trong không khí vậy.

Ngọn lửa trên người Nam Cung Hồng Nhan biến mất, dáng người yểu điệu, đi trên mặt đất lạnh như băng, mỗi đi một bước, trên mặt đất đều lưu lại một dấu chân huyết sắc, ửng đỏ đến cực điểm.