Linh Chu

Chương 600: Từ đó anh kiệt là người đi đường (2)

Thân thể của hắn có vẻ cực kì yếu ớt, thỉnh thoảng lại ho ra máu, nhưng mà trong miệng lại vẫn còn ngâm nga được một khúc hí kịch.

- Hiện tại là lúc quay về Phong gia, trước khi chết, rốt cục vẫn có vài thứ cần thu hồi, có đôi người còn phải giết.

Đồng xa đi đến bên ngoài một mảnh rừng tùng, trước mắt bắt đầu trở nên rộng rãi, một tòa Cổ Thành xuất hiện ở trước mắt.

Đã ra khỏi xứ sở Vạn Tượng Tháp, đi tới quận Thiên Hoa. Tòa Cổ Thành này chính là cánh cửa Vạn Tượng Tháp, cũng là chỗ mà ra vào Vạn Tượng Tháp nhất định phải trải qua.

Phong Phi Vân đánh xe tiến vào Cổ Thành. Trong Cổ Thành có rất nhiều tu sĩ, trong đó càng là có thể nhìn thấy học viên Vạn Tượng Tháp mặc nho y màu trắng. Những học viên này vội vã đi qua, mang theo lượng lớn bạch cốt thi cung quay trở về Vạn Tượng Tháp.

Bọn họ vẫn còn tranh đấu vì xếp hạng 《 Bách Tháp Bảng 》, mà Phong Phi Vân cũng đã hoàn toàn thối lui khỏi trận tranh đấu này. Thậm chí còn rút lui khỏi võ đài người đời.

Ở trong Cổ Thành này, Phong Phi Vân nghe được rất nhiều đàm luận về chính mình, cũng nghe được rất nhiều tiếng thở dài. Mọi người đều có cảm giác Phong Phi Vân hắn đã hoàn toàn suy sụp, không bao giờ có thể trở lại đến năm tháng cao chót vót đã qua.

Yêu Ma Chi Tử đã hoàn toàn phế đi.

Đột nhiên hai tướng sĩ người mặc thiết giáp Thần Vũ Quân ngăn ở trước đồng xa, bọn họ mang theo chiến đao, cưỡi trên lưng Kỳ Ngưu, trên người tỏa ra dị thú chiến hồn, mắt hổ lấp lánh hữu thần, từ trên cao nhìn xuống chăm chú vào Phong Phi Vân.

Trong đó một vị tướng sĩ Thần Vũ Quân, nói vô tình lạnh như băng:

- Phong Phi Vân, đi theo chúng ta một chuyến đi!

Đã sa vào là phế nhân, không cần lại phải tôn kính đối với hắn.

Phong Phi Vân nhấc một góc mũ rơm lên, khóe miệng hơi nhướn một cái mà nói:

- Không nghĩ tới như vậy cũng có thể bị người nhận ra.

- Chúng ta theo Lệnh tướng quân chờ ngươi đã hai năm.

Vị tướng sĩ Thần Vũ Quân khác nói không khách khí.

- Lệnh tướng quân? Lệnh Đông Lai?

Phong Phi Vân hình như có linh tính liền hơi ngẩng đầu lên. Hắn nhìn về hướng phố cổ bên cạnh có một tòa lầu các dùng băng ngọc tạo ra. Lại chỉ thấy Lệnh Đông Lai với thần khí uy nghiêm đứng ở trên đó, lưng đeo chiến đao, thân thể thẳng đứng, hồi lâu bất động tựa như một vị thần tượng.

Người này quả là đích xác thật cố chấp, vì bắt hắn quy án mà lại chờ đợi ở bên ngoài Vạn Tượng Tháp hai năm đều không rời đi. Xem ra hắn là thật sự lập quân lệnh trạng, không bắt được Phong Phi Vân là sẽ không trở về.

Thật đúng là một người quá ư nguyên tắc.

Lệnh Đông Lai mắt nhìn xuống Phong Phi Vân ở phía dưới. Trong mắt lóe lên một tia sát ý. Vừa rồi hắn mới nhận được Ngọc Phi Phù từ Thần Đô truyền đến. Không cần lại bắt Phong Phi Vân về Thần Đô, trực tiếp giết chết tại chỗ.

Đây là quân lệnh, hắn cũng phải làm theo.

Phong Phi Vân tự nhiên cảm giác được trên người hắn có sát ý, đột nhiên linh giác vừa động, liền cảm giác được tại một phương hướng khác nổi lên đạo sát ý thứ hai. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở phía đối diện, bên dưới trà phòng có một nữ nhân yểu điệu đang ngồi. Nàng đang đưa lưng về phía hắn mà thưởng trà.

Gió thu xào xạc, thổi cái lạnh lẽo đến.

Đạo sát ý thứ hai chính là truyền ra từ trên người thiếu nữ này.

Cuối tiết thu, lá rụng phủ vàng con đường.

Trên con đường cổ, gió mát hiu hiu, sát khí làm lạnh lòng người.

Những tu sĩ này ai nấy đều đều cảm giác có điều không ổn, thân như chim yến lặng yên rời đi. Mà những con dị thú mọc đầy lân phiến, các loại đại cầm lông vàng lông trắng cũng ngửi được khí tức nguy hiểm, chậm rãi rút đi.

Đương nhiên cũng có tu sĩ tài cao mật lớn, ví dụ như mấy người trẻ tuổi mặc nho sam trắng tinh kia đang ngồi uống rượu dưới sân rồng cột đồng, hay là mấy ông lão tóc hoa râm ngồi trên lầu vàng gác ngọc cao cao. Những người này đều giữ vẻ mặt dửng dưng, rất có tự tin đối với tu vi của chính mình, nên không có bất cứ chuyện gì có thể làm cho bọn họ phải né tránh.

Phong Phi Vân lấy ra từ trong ngực một tấm vải lụa trắng tinh, để tại khóe miệng ho khan hai tiếng. Trên tấm vải lụa liền tràn đầy vết máu, sắc mặt trở nên càng tái nhợt hơn, khiến cho rất nhiều tu sĩ đều đang suy đoán ma ốm này rốt cuộc là ai.

Hai vi tướng sĩ Thần Vũ Quân đứng ở đối diện Phong Phi Vân, cưỡi trên lưng Kỳ Ngưu, bộ thiết giáp màu đen trên người tỏa ra vầng sáng đen tuyền tối sầm. Một người trong đó rút ra chiến đao cầm trong tay, mắt lộ ra ánh sáng lành lạnh liền hỏi:

- Phong công tử, ngươi đã nghĩ tốt chưa ?

Phong Phi Vân cười mà không nói.

Vị tướng sĩ Thần Vũ Quân khác quát lên:

- Phong Phi Vân, ngươi đều đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, chẳng qua chỉ là một người sắp chết. Hôm nay ngươi nhất định phải đi theo chúng ta, bằng không đừng trách Thần Vũ Quân chúng ta ức hiếp kẻ yếu, đối phó một người thương tật tàn phế như ngươi.

- Cạch!

Hắn quăng ra một bộ gông xiềng Huyền Vũ Thiết xuống trước mặt Phong Phi Vân, thật giống như đang trách mắng phạm nhân

- Tự mình đeo lấy gông sắt đi, nếu không chúng ta giúp ngươi.

Phong Phi Vân ngồi ở trên đồng xa vàng úa. Trên đầu đội mũ, hắn trầm lặng không nói, ánh mắt vô thần, thân thể đang run rẩy, cũng giống như ông lão bị bệnh nguy kịch lúc chập tối.

- Thì ra là Yêu Ma Chi Tử Phong Phi Vân!

Dưới sân rồng cột đồng, một nữ học viên Vạn Tượng Tháp xoay người lại, đúng là đang tuổi đôi tám rạng rỡ, dáng vóc cũng coi như xinh đẹp, vừa lúc nàng nhìn chăm chú phu xe của cỗ đồng xa kia.

Một người nam nhân mặc nho sam màu trắng ngồi bên cạnh nàng nói thương tiếc:

- Ai! Đáng tiếc anh tài của thế hệ, vốn có khả năng trở thành đệ nhất nhân kiệt Thần Tấn Vương Triều, hiện tại lại sa sút đến như thế, bị người bức bách tựa như chó nhà có tang.

- Vận mệnh làm trò đùa với hắn, phồn hoa tan tác, thiên mệnh sớm suy.

- Phong Phi Vân mặc dù còn sống, nhưng mà cũng đã chỉ có hai năm tuổi thọ, hơn nữa căn bản không thể động võ với người khác. Nếu không Diêm Vương Hủ Huyết sẽ chảy nhanh hơn, như vậy bị chết nhanh hơn.

...

Mấy người học viên Vạn Tượng Tháp đều thổn thức không thôi. Trong đó có ba người trước đây đã từng có quen biết với Phong Phi Vân, đều là học viên Võ Tháp. Nhưng mà hiện tại lại cũng không có người nào tính toán đi giúp hắn một tay. Dù sao hắn đã không phải truyền nhân thiên tư kiêu căng của Thần Vương, chẳng qua chỉ là một phế nhân đang có bệnh nguy kịch.

Ai nguyện ý vì một người như thế mà đắc tội loại đại nhân vật như Lệnh Đông Lai ?

Mấy người học viên Vạn Tượng Tháp quen biết với Phong Phi Vân này đều quay đầu, làm bộ cũng không hề thấy cái gì.

Đây là lòng người dễ thay đổi a!

Phong Phi Vân môi có hơi phát run, hắn hỏi:

- Ta đều đã là người hẳn phải chết, chẳng lẽ các ngươi cũng không thể tha ta một mạng?

- Ha ha! Tha cho ngươi một mạng. Cười chết ta, cười chết ta. Yêu Ma Chi Tử đại danh đỉnh đỉnh lại cũng đều nói ra những lời như vậy.