Linh Chu

Chương 487: Hành động liệp ưng (1)

Ca, ngươi giận sao?

Tiểu tà ma hấp tấp chạy tới trước người Phong Phi Vân, con mắt nháy nháy, có nước mắt hiện ra, nói:

- Ca, ngươi cười được không, tiểu Khanh Khanh chỉ đùa với ngươi, lần sau không so sánh ngươi với con ba ba nữa.

Phong Phi Vân biết rõ tiểu nha đầu này thập phần nguy hiểm, tùy thời có thể ra tay đánh chết mình, nhưng có đôi khi thật sự xem nàng trở thành thân sinh muội muội của mình.

Loại cảm giác này không cách nào dùng lý trí phân tích được.

Phong Phi Vân cười cười!

Nhìn thấy Phong Phi Vân cười, tiểu tà ma cũng cười rộ lên, sôi nổi đi ở phía trước, nói:

- Kỳ thật ta vừa rồi mới gặp một người...

- Ai?

Phong Phi Vân hỏi.

- Tất ca!

Tiểu tà ma thần cười thần bí.

- Tất Trữ Suất!

Phong Phi Vân hơi kinh ngạc, nói:

- Kẻ cắp kia ở Thiên Hoa cổ thành, lại không biết có bao nhiêu tu sĩ không may a.

- Nhưng mà bây giờ người xui xẻo chính là hắn!

Tiểu tà ma nói.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Người có thể làm cho hắn xui xẻo, không nhiều!

- Mỗi người đều nhất định có một khắc tinh, cho dù là kiêu hùng lãnh khốc nhất thiên hạ, phía sau lưng cũng nhất định có một nữ nhân, có thể làm cho hắn rơi lệ, có lẽ là hồng nhan tri kỷ của hắn, cũng có lẽ là mẹ hắn, càng có lẽ là con gái hắn.

Tiểu tà ma nhãn trong mắt mang theo cơ trí không thuộc về tiểu hài tử.

Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:

- Nói không sai, một người nếu ngay cả nước mắt cũng không có, như vậy không tính là người. Xem ra thật sự mỗi người đều có khắc tinh a.

- Huống chi Tất ca còn chưa tính là một kiêu hùng!

Tiểu tà ma cười nói.

- Hắn còn không tính là con gấu đấy.

Phong Phi Vân nói.

- Cho nên hắn không may cũng là bình thường, bởi vì hắn gặp được khắc tinh của hắn.

Tiểu tà ma nói.

- Khắc tinh của hắn là mẹ của hắn sao?

Phong Phi Vân cười nói.

- Tuy không phải mẹ hắn, nhưng không khác bao nhiêu đâu.

Tiểu tà ma cười tươi như hoa.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào nàng, con mắt nhíu lại:

- Hắn có hai mẹ sao?

- Ha ha, nam nhân thành gia lập thất sẽ có hai mẹ!

Tiểu tà ma tuổi tuy không lớn, nhưng mà hiểu được không ít.

Phong Phi Vân giật mình, nhưng lại cảm thấy kinh ngạc, chậc chậc, có chút không tin nói:

- Người như Tất Trữ Suất có thể dễ dàng thành gia lập thất sao?

- Đúng vậy a! Tất ca đúng là nam nhân không dễ dàng bị một nữ nhân trói buộc, cho nên hắn hiện tại mới bị hôn thê của mình đuổi giết.

Tiểu tà ma dùng tay chống cằm, phiền muộn nói.

Phốc!

- Vị hôn thê! Hắn thực sự có vị hôn thê?

Phong Phi Vân khiếp sợ lần nữa.

- Hắn tự nhiên là có vị hôn thê, nhưng mà vào ngày đại hôn, hắn mới biết được vị hôn thê của hắn là một nữ đồ tể giết người không chớp mắt, vì vậy hắn đào hôn.

Tiểu tà ma nói.

- Hắn vậy mà đào hôn vào ngày đại hôn, hắn chẳng phải tìm chết sao?

Phong Phi Vân nói.

- Đúng vậy! Cho nên lần này hắn chết chắc.

Tiểu tà ma nói.

Loại trò hay này Phong Phi Vân làm sao bỏ qua, huống chi Phong Phi Vân cũng rất muốn biết, rốt cuộc là nữ nhân thế nào lại khiến Tất Trữ Suất không tiếc đào hônt, trốn trong Vạn Tượng Tháp mấy năm.

- Ca, vừa rồi con ba ba trên sông là ngươi sao?

Tiểu tà ma hiếu kỳ hỏi.

- Ách... Vì sao còn nhắc tới chuyện con ba ba rồi?

Phong Phi Vân nói.

- Ah!

Từ khi vũ hóa mộ nguyên Băng Cung xuất thế , cả quận Tam Thánh lâm vào băng thiên tuyết địa, tuyết rơi liên tục không dứt, đúng là không có dừng lại bao giờ.

Trận tuyết rơi này với người bình thường ở quận Tam Thánh

mà nói, tuyệt đối là một hồi tai nạn, có người bị đông cứng chết, có người bị chết đói, có người rơi vào miệng thi tà... Người có thể sống sót quá ít.

Những nơi chính thức có người ở, chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Hoa cổ thành.

Mà cả Thiên Hoa thành cổ an toàn nhất, không ai qua được Ngân Câu Phường, bởi vì không người nào dám đi quấy rối Ngân Câu Phường.

Ngân Câu Phường tổng cộng có chín tầng, đồng trụ mái cong, cây cột thô to hai trượng, đây là một cung điện cao ngất.

Ngân Câu Phường tự nhiên cũng là cấm địa, thủ hộ sâm nghiêm, cho dù con ruồi bay vào cửa sổ đều bị trận pháp giết chết, chỉ có thể lưu lại một dúm tro.

Nhưng mà Ngân Câu Phường lại có một nơi sâm nghiêm nhất, đó là nơi để những linh bảo cao cấp, có tu sĩ lớp già của Ngân Câu gia tộc trấn thủ, quả thực không ai có thể bước vào đó một bước.

Nơi sâm nghiêm nhất Thiên Hoa cổ thành cũng là nơi an toàn nhất.

Phong Phi Vân ở nơi này nhìn thấy Tất Trữ Suất, thằng này gương mặt hay tâm tư đều quá đen, thân thể chẳng khác gì cục than, hắn giờ phút này không giống như đang đào mạng, càng không có bộ dáng Phong Phi Vân tưởng tượng.

Không chỉ không có bộ dáng suy sụp, ngược lại còn rất hưởng thụ.

- Mùi vị cánh hồng loan không tệ! Mập mà không ngán, nhai giòn mười phần, khẳng định chỉ có hương vị của hồng loan ba trăm năm mới có, hương vị hồng loan hai trăm năm kém đi một ít.

- Đây là tây mai thiên đao tử đã bảy trăm năm, nghe đồn cả Thần Tấn vương triều không tìm được một trăm đàn, thật sự là rượu ngon ah!

Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh đang ở đây, vừa ôm một cái cánh hồng loan dài một mét mà gặm, một bên uống rượu chén lớn, bên người còn có bốn năm thị nữ trát bím tóc, mặc áo tím hầu hạ bọn họ.

Cảnh này và tràng cảnh trong tưởng tượng của Phong Phi Vân quá khác nhau a.

- Phong huynh, ngươi rốt cục đến rồi.

- Sư thúc, chờ ngươi đã lâu!

Nhìn thấy Phong Phi Vân đi tới, hai người bọn họ vội vàng buông thịt và rượu xuống, kéo ghế cho Phong Phi Vân ngồi vào, bộ dáng rất ân cần.

Phong Phi Vân đầy nghi hoặc, còn không hỏi ra miệng, hai thị nữ đã bưng chén rươu thành đồng tới, chậm rãi châm một ly tây mai thiêu đao tử, mùi rượu rất tốt.

Tiểu tà ma cũng leo lên ghế, căn bản không để ý tới Phong Phi Vân trừng mắt nàng, chỉ dùng đũa gắp một cục xương bò cho tiểu miêu miêu, không ngờ con mèo này lại ăn xương, trong miệng nhai "Khanh khách".

Cũng đã đến mức này, Phong Phi Vân tự nhiên biết rõ không thể làm gì được tiểu tà ma.

Tiểu nha đầu này bộ dáng đáng yêu, hồn nhiên như tiểu loli, nhưng mà lừa gạt người ta con mắt cũng không nháy một cái.

- Chúc mừng Phong huynh bước vào thiên tài cấp sử thi, Tất Trữ Suất ta bội phục nhất chính là ngươi đấy, đến, mời ngươi một ly.

Tất Trữ Suất đứng dậy, kéo ống tay áo, bưng chén rượu thanh đồng lên, bộ dáng rất quen thuộc.

Phong Phi Vân vẫn ngồi yên, không có nhúc nhích!

Con ngươi Vương Mãnh đảo một vòng, cũng vỗ đùi, đứng dậy cầm chén rượu nói:

- Chúc mừng sư thúc quét ngang tuyệt đỉnh thiên tài của tà tông, uy danh chấn tứ phương. Ta cũng kính sư thúc một ly.

Phong Phi Vân khẽ cười cười, nói:

- Hai người các ngươi hôm nay nếu không nói cho rõ ràng, rượu này sẽ không uống được.

Hai người này đều thật sự quá khác thường, trăm phương ngàn kế dẫn Phong Phi Vân tới Ngân Câu Phường, chẳng lẽ chỉ vì khánh công, mời rượu hắn sao?