Linh Chu

Chương 436: Thần thoại Phong gia (Thượng)

Không khí như cứng lại, thân thể đông lại như đang ở trong khối ăng, không cách nào nhúc nhích.

Xác ướp cổ mặc áo giáp màu trắng chậm rãi đi tới, lòng bàn chân tự nhiên sinh ra từng khối thi vân, một tay chậm rãi duỗi ra, tuy còn cách xa mấy chục thước nhưng mà thân thể hai người như bị khóa lại.

Một thi tà tam biến có thể sánh ngang Cự Kình.

Meo meo!

Chỉ có con mèo nhỏ trong ngực tiểu tà ma còn có thể động đậy, mèo con nhảy ra khỏi ngực tiểu tà ma, hóa thành một đạo bóng dáng trắng chui vào huyệt mộ sau lưng thi tà, đôi mắt mèo như hổ phách nhìn chằm chằm vào đạo linh quang màu tím trong mộ.

Nam tử áo giáp trắng dừng lại, hai mắt trống rỗng bắn ra hai đạo quang mang màu xám, không khí rung động từng hồi đuổi theo sát đuôi mèo, nhưng không có làm cho con mèo bị thương.

Bá!

Mèo con xông vào huyệt!

- Đạm đạm!

Tiểu tà ma kêu lên.

Nam tử áo giáp trắng này thi khí quá nồng, nàng cũng không dám tiến lên, chỉ có thể trốn sau lưng Phong Phi Vân, thập phần sốt ruột.

Nam tử áo giáp trắng dừng bước, thi khí rất mạnh thu liễm vào trong người của hắn, xoay người đi vào trong mộ huyệt, đuổi theo con mèo nhỏ kia.

Hắn đi rất chậm, nhưng lại rất cứng ngắc, chỉ trong nháy mắt đã tới trước một huyệt, thân ảnh biến mất.

- Ca, đạm đạm!

Tiểu tà ma lo lắng cầm ống tay áo Phong Phi Vân, nước mắt như muốn chảy ra.

- Ngươi ở lại đây, ta vào xem!

Phong Phi Vân nói.

- Ta cũng muốn đi vào, đạm đạm nhất định sẽ vào trong đó ăn xương cốt!

Tiểu tà ma nói.

- Mèo mới không ăn xương cốt.

Phong Phi Vân dùng tiểu diễn thuật sắp xếp mặt đất, tìm được một con đường sống, lúc này nhặt một tấm da người bị thi khí ăn mòn theo người, cẩn thận đi vào trong mộ huyệt.

Bởi vì nơi này có thi tà tam biến, thi khí rất đáng sợ, bùn đất và tảng đá đều có thi khí, nếu như không cẩn thận bị thi khí rót vào người, rất có thể trong trúng thi độc, hóa thành thi tà.

Thi khí trên mặt đất giống như thủy triều, không ngừng lui ra hai bên.

- Đạm đạm nó muốn ăn xương cốt, nó không phải con mèo bình thường!

Tiểu tà ma nắm tay áo Phong Phi Vân, đi theo sau lưng hắn.

- Chẳng lẽ nó là một con chó?

Phong Phi Vân chán nản.

- Mỗi khi tới lúc ánh trăng tròn thì nó sẽ học chó sủa, nó cho rằng bầu trời treo cái bánh bột ngô lớn, nó muốn ăn, lại ăn không tới.

Tiểu tà ma gật gật đầu nói.

- Ách...

Phong Phi Vân tự nhiên là không tin lời nàng nói, tiểu nha đầu này nói chuyện không đáng tin.

Ầm ầm!

Xa xa giữa sườn núi lên, toàn thân Tứ Phương Thiên Hầu bị thi khí bao phủ, thiên địa giống như bị dòng nước đen bao phủ, đồng thời chống cự cản thi linh cùng trấn thi thần phù.

Từng đạo khí lãng oanh tới, làm cho vách núi vỡ ra, ngàn vạn tảng đá rơi xuống.

Nếu không phải Bán Đạp Sơn đủ khổng lồ, không chỉ dài ba trăm dặm, chỉ sợ núi cao đã sớm bị san bằng.

Nơi này chỉ là một khe núi, còn không có đạt tới giữa sườn núi, huyệt mộ nằm ở nơi hoang vu, thời gian trôi qua, những ngọn núi nhỏ chôn xương cũng bị mài bằng.

Nếu không phải xác ướp cổ tự mình ra khỏi mộ địa, chỉ sợ không người nào biết nơi này là mộ huyệt của Cự Kình.

Mặt đất không ngừng chấn động, run lên như người đang đi trên thuyền lắc lư, phía trên có cự thạch lăn xuống, một ít thi tà lăn xuống núi.

Trong huyệt mộ thập phần tĩnh mịch!

Bên tai chỉ có tiếng bước chân quanh quẩn!

Tiểu tà ma vẫn đi theo sau lưng Phong Phi Vân, cái miệng nhỏ đang cắn ngón tay, giống như tiểu nữ hài ngây thơ.

- Nơi này bùn đất cổ lão, nơi này đã mai táng ít nhất cả ngàn năm rồi.

Phong Phi Vân cầm một đám bùn trên mặt đất lên, đưa lên mũi ngửi ngửi.

Trong huyệt mộ càng ngày càng u ám, thi khí đậm đặc bốc lên, chỉ có tế miểu quỷ ban chỉ ra mới có thể ngăn cản được.

Nếu không có linh khí hộ thân, cho dù là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn đi vào một huyệt, đều bị thi khí tiến vào cơ thể, hoặc hóa thành huyết bùn, hoặc biến thành thi tà.

Một hồ nước màu đen xuất hiện trong mộ huyệt, nước đen bên trong đang sôi trào, từng đạo khói đen bốc lên, có một đoàn tử sắc quang hoa lơ lửng giữa hồ nước, không ngừng nhấp nháy, là một hạt châu màu tím.

Những khí đen bay ra khỏi hồ rất giống từng cái quỷ thủ, thật giống như trong nước tai nghén ra ngàn vạn quỷ hồn, còn có âm thanh phù phù xuất hiện.

Bỗng nhiên Phong Phi Vân dừng bước lại, bành, tiểu tà ma đi đường không chuyên tâm nên va vào lưng của hắn, lúc này không ngừng vuốt trán.

- Âm khí thật mạnh!

Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào hạt châu màu tím, nhìn thấy có từng đạo hoa văn quấn quanh hạt châu, sau đó tiến vào trong hạt châu.

- Đây không phải là tứ phẩm linh đan sao?

Con ngươi tiểu tà ma chớp động tinh quang, trong miệng có tiếng nuốt nước miếng.

- Thật là một quả tứ phẩm linh đan, dùng nước luyện thành, một xác ướp cổ không ngờ luyện đan trong mộ huyệt, cái này...

Phong Phi Vân nói.

Nhị phẩm linh đan cũng đã là hi hữu trân bảo, tam phẩm linh đan không phải tiền có thể mua được, tứ phẩm linh đan rất thưa thớt có thể so sánh với linh khí, cả Thần Tấn vương triều luyện đan sư có thể luyện ra tứ phẩm linh đan quả thật không vượt qua mười người.

Thi tà trải qua thi tà nhị biến cũng đã có được trí khôn nhất định, đạt tới thi tà tam biến trí tuệ đã không thấp hơn người bình thường.

Xác ướp cổ luyện đan, mặc dù có chút kinh hãi thế tục, nhưng cũng không phải là không được.

- Meo meo!

Xác ướp cổ mặc áo giáp trắng đứng bên bờ hồ nước, thân thể cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích, trong ngực hắn ôm đạm đạm dịu dàng ngoan ngoãn đến cực điểm, mắt mèo nhìn chằm chằm vào hào quang màu tím trên hồ nước.

Tu vị xác ướp cổ này tự nhiên không thể nào không phát hiện ra Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma, nhưng mà hắn vẫn không quay người lại, chỉ đứng ở nơi đó, lưu lại bóng lưng lỗi lạc như thạch điêu.

- Ca, ngươi nhìn áo giáp của hắn kìa...

Tiểu tà ma lại giật nhẹ ống tay áo Phong Phi Vân.

Trên áo giáp trắng của thi tà này dù cả ngàn năm qua đi vẫn không mục nát, ngay cả dấu gỉ sét cũng không có, lưu động bạch sắc quang mang, hiển nhiên không là phàm phẩm.

Sau vai có tấm áo choàng màu đỏ, áo giáp trắng không có gì nhưng mà áo choàng đã hư thối, nghiền nát không chịu nổi, tuy đã nghiền nát nhưng giống như lá cờ tàn, vẫn phất phơ trong gió.

Có thể tưởng tượng hắn trước khi chết có tư thế oai hùng bừng bừng, uy phong lẫm lẫm.

Nhưng chính thức làm cho Phong Phi Vân chú ý chính là lạc ấn tròn ở trên áo giáp, lạc ấn có một chữ "Phong", giống như cái kiên tròn bắt mắt.

- Chẳng lẽ... Hắn là... Một vị nhân kiệt Phong gia?

Bàn tay Phong Phi Vân vận chuyển tiểu diễn thuật, muốn suy tính lai lịch xác ướp cổ, nhưng lại bị một lực lượng vô hình chặt dứt, không chỉ có không cách nào suy tính, bàn tay của hắn suýt vỡ ra.

Rầm rầm!

Bàn tay nhỏ bé của tiểu tà ma chạm vào trong ngực, lấy ra một mộc giản màu vàng, thiết khắc gỗ thành, kim tuyến tương liên, tổng cộng có hơn ba trăm khối nhỏ, mỗi một khối nhỏ có khắc tên và ngày tháng.