Linh Chu

Chương 416: Con đường nhỏ vong hồn (2)

- Tiểu tà ma quá hại người mà, nếu không phải nàng, chúng ta cũng sẽ không xông vào nơi quỷ quái này!

Vương Mãnh nghiến răng nghiến lợi nói.

- Ta hoài nghi phiến Hóa Đạo Thụ Diệp là do nàng cố ý ném từ đỉnh núi xuống, muốn dụ vào trong vào trong mộ địa tử vong này, chết trong khu vực âm dương thác loạn.

Tất Trữ Suất ngẩng đầu nhìn qua đỉnh núi, trên đỉnh núi không có chút gió nào, ba phiến Hóa Đạo Thụ Diệp làm sao có thể rơi xuống chuẩn xác như thế? Rất có thể là tiểu tà ma cố ý tính toán bọn họ.

Hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng Phong Phi Vân tu luyện Tiểu Diễn Thuật, đây chính là linh thâật trong Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, chuyên môn khắc chế các nơi hỗn loạn.

Đây là sinh cơ duy nhất của bọn họ

Hô!

Phong Phi Vân đã hấp thu Hóa Đạo Thụ Diệp rồi, hai mắt mở ra, trở nên thanh minh thấu triệt, có thể nhìn thấy đạo tắc tỉ mỉ nằm trên đường.

- Như thế nào rồi? Lĩnh ngộ Tiểu Diễn Thuật viên mãn chưa?

Hai người đồng thời nói.

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Mới lĩnh ngộ bốn hai phần mười mà thôi.

Hóa Đạo Thụ Diệp cũng chỉ giúp hắn lĩnh ngộ số đếm, bởi vậy có thể thấy được tiểu diễn thuật khó luyện cỡ nào.

Tất Trữ Suất hơi thất vọng, lấy mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp trong quần lót ra, muốn giao cho Phong Phi Vân trợ hắn ngộ đạo.

- Ách... Hay là thôi đi, Bốn hai phần mười Tiểu Diễn Thuật có lẽ cũng đã đủ đi rồi.

Trong lòng Phong Phi Vân rất im lặng, nếu không phải Hóa Đạo Thụ Diệp không phải lấy ra từ quần lót, hắn khẳng định sẽ không do dự nhận lấy.

Vương Mãnh vốn chàm vào đũng quần, muốn lấy Hóa Đạo Thụ Diệp ra giao cho Phong Phi Vân, nhưng mà nghe lời này thì thu tay về.

Tuy ngũ hành còn không có biện pháp hợp nhất, số lượng tiểu diễn chỉ thứ hai, nhưng mà uy lực đã rất bất phàm, có thể thôi diễn hung cát, né qua sát kiếp.

Tiếp tục đi lên trên, trong một khe đá Phong Phi Vân đã nhặt một khối xương trắng ra.

Đây là xương sườn nhân loại, trơn bóng như ngọc, có hào quang như nước lưu động, ẩn chứa linh khí nồng đậm, không dưới một khối linh thạch. Cũng không biết người này khi còn sống tu vị cao bao nhiêu mới có thể tu luyện xương cốt tới mức giống như linh thạch?

- Tại sao có một khối xương?

Trên năm ngón tay phải của Phong Phi Vân xuất hiện ngũ hành chi khí, màu đen, màu đỏ, màu xanh, màu trắng, màu vàng tiến vào trong khối xương này, những hào quang này hội tụ lại thành người xa lạ.

Sóng!

Đây là "Ngũ Hành Trọng Sinh Thuật ", có thể dùng ngũ hành chi khí ngưng tụ ra hình ảnh nhân sinh kiếp trước, nếu có thể tu luyện thành "Tiểu Diễn Trọng Sinh Thuật ", thậm chí có thể bằng vào một sợi tóc ngưng tụ ra một khôi lỗi kỳ thi giống như đúc người khi còn sống.

Nếu có thể đủ tu luyện thành "Đại Diễn Trọng Sinh Thuật", có thể dùng xương cốt của cổ nhân giúp cổ nhân này phục sinh, đương nhiên cũng chỉ là truyền thuyết, bởi vì cho tới bây giờ chưa ai tu Đại Diễn Trọng Sinh Thuật tới đại thành.

Đừng nói Đại Diễn Thuật, có thể tu luyện Tiểu Diễn Thuật tới đại thừa cũng là tồn tại trong truyền thuyết.

Trên khối xương có quang mang sương mù ngưng tụ, dần dần một bóng người hiện ra, là bộ dáng xương trắng khi còn sống, là một giai nhân tuyệt thế, sau đó vô tận tuế nguyệt xuất hiện giữa đại địa, nhưng chỉ là một đạo hư ảnh.

Nàng giống như u hồn phiêu phù giữa không trung, dáng người uyển chuyển mà linh động, con mắt quang linh hoạt kỳ ảo, tóc dài như nước, năm đó nhất định từng là mỹ nhân tuyệt diễm, làm cho tất cả mọi người bị nàng mê đảo.

Đây là xương cốt của tổ tiên Phong gia, ảo ảnh này lớn lên có vài phần tương tự tiểu tà ma, nhưng mà tuổi của tiểu tà ma quá nhỏ, không có phong hoa tuyệt đại, yểu điệu uyển mị như cô gái này, thêm nữa... Là đáng yêu cùng dí dỏm, còn có tà khí.

Ba!

Dùng Ngũ Hành Trọng Sinh Thuật ngưng tụ ảo ảnh nữ tử, không thể bền bỉ, tự động nghiền nát, hóa thành mảnh vỡ năm màu.

- Là xương cốt tổ tiên Phong gia, vì sao xuất hiện ở nơi này?

Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, chẳng lẽ có người đào xuống cốt trong lăng mộ ra?

Nhưng mà rất nhanh Phong Phi Vân lại bác bỏ suy nghĩ này, bởi vì tuy chủ nhân xương trắng khi còn sống cường đại, nhưng tuyệt đối không phải gia chủ đầu tiên của Phong gia.

- Phong huynh, chuyển nhượng xương trắng này cho ta nhé, ta ra mười vạn kim tệ!

Ánh mắt Tất Trữ Suất nhìn chằm chằm vào khối xướng trắng óng ánh trong tay Phong Phi Vân, nước miếng sắp chảy ra.

- Không bán!

Phong Phi Vân quả quyết bác bỏ.

- Ta ra hai mươi vạn kim tệ!

Tất Trữ Suất trực tiếp tăng giá lên gấp đôi.

- Hai trăm vạn kim tệ cũng không bán!

Tuy Phong Phi Vân bị trục xuất Phong gia, nhưng trong người chảy xuôi huyết dịch tổ tiên Phong gia, không có khả năng bán xương cốt tổ tiên cho người khác.

Linh tủy giữa xương cốt này tản ra hương thơm mê người, loại linh tủy này rất hấp dẫn thi tà, một khi tích một giọt lên mặt đất, thi tà từ ngàn dặm cũng tới bằng được.

Tất Trữ Suất coi trọng chính là điểm này!

Đát đát!

Phía trên có tiếng bước chân truyền tới, vốn vô cùng trầm thấp, dần dần càng ngày càng rõ ràng, từ xa đã nhìn thấy một tiểu nữ hài, đi xuống đường nhỏ.

Nàng mặc áo nhỏ màu đỏ, một đôi giày hoa thiêu "con vịt", trên lưng quấn quít đai lưng màu đen, hai bím tóc nhỏ, hai tay ôm một con mèo trắng đi xuống núi.

Meow!

Con mèo trắng kêu một tiếng.

Nàng mỗi một bước đều có thể tránh đi bàn núi trên đường nhỏ giết tắc thì, trên mặt treo mê người cười, một đôi tròn căng mắt to, đều cười thành Nguyệt Nha Nhi (nàng tiên ánh trăng),

- Đường ca, trả xương của tổ tiên cho ta, cám ơn!

Giọng của nàng non nớt, nhưng lại thập phần ngọt ngào như tiểu hoàng yến.

- Tiểu cô nương nhà ai, lớn lên thật đáng yêu, đến đây, cho Tất ca niết hai cái.

Tất Trữ Suất nói xong duỗi hai tay ra niết gương mặt trắng nõn nà của tiểu tà ma, rất là nhu thuận, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím, đúng là người ta rất muốn xoa bóp.

Oanh!

Răng rắc!

Hai tay Tất Trữ Suất gãy xương, hán đau tới mức kêu to, một lực lượng từ tay hạ xuống đầu gối, làm cho đầu gối của hắn đau đớn, "Đông" một tiếng, quỳ trên mặt đất.

- Ha ha! Tất ca, thực nghịch ngợm!

Tiểu tà ma nhếch miệng cười cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền, duỗi bàn tay nhỏ ra vẽ vòng tròn lên trán Tất Trữ Suất.

Tất Trữ Suất đâu ngờ tiểu nha đầu nghịch thiên như thế, ngón tay lạnh buốt vẽ lên trán của hắn, làm cho hắn động cũng không dám động, từng hạt mồ hôi lăn xuống.

Sợ bị tiểu tà ma một ngón tay đâm xuyên qua đầu!

- Tất ca ca, đừng sợ, tiểu Khanh Khanh xoa xoa cho ngươi!

Con mèo nhỏ trong tay nhảy lên vai của nàng, liền duỗi hai tay văn vê đầu của Tất Trữ Suất.

Tất Trữ Suất lúc này kêu thảm như heo bị chọc tiết.

Hai tay của tiểu tà ma vuốt ve đầu của hắn, nhưng lại có huyết dịch chảy ra từ trong tay của nàng, đỏ tươi như hoa, xoa nát sợ đầu của Tất Trữ Suất, huyết dịch nhuộm đỏ thẫm vạt áo của hắn.

Meow, Meow!

Con mèo trắng ngồi xổm lên vai của nàng, tròng mắt màu hổ phách của nó mở ra nhìn qua đầu của Tất Trữ Suất bị vỡ nát.