Linh Chu

Chương 389: Hồng Nhan dịch lão (1)

Thần bí chủ nhân đây là muốn chấn nhiếp Phong Phi Vân, cho hắn một hạ mã uy, Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết.

Bá!

Miểu Quỷ Ban Chỉ cấp tốc chuyển động, sáu bức cổ đồ vọt ra, bao lấy cánh tay, hóa thành sáu tầng cổ giáp, ngăn cản lực lượng của Huyết Cấm Huyền Trạc, cả hai bắt đầu triển khai chém giết trên cánh tay, ngăn cản, công phạt liên miên không dứt.

- Hừ!

Thần bí chủ nhân hừ lạnh một tiếng, bàn tay duỗi ra, trực tiếp bóp nát cả sáu bức cổ đồ kia, biến thành ngàn vạn quang điểm, lần nữa bay trở về Miểu Quỷ Ban Chỉ.

Lực lượng Huyết Cấm Huyền Trạc rốt cục không cách nào ngăn cản được nữa, không chỉ áp chế cánh tay Phong Phi Vân, mà càng lan tràn đến khắp toàn thân, như muốn trực tiếp trấn sát hắn vậy.

- Chỉ đùa một chút, có cần nghiêm túc như vậy không?

Phong Phi Vân nói.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, nếu lúc này trở mặt với thần bí chủ nhân thì quá không sáng suốt rồi.

- Thì ra chỉ là một trò đùa.

Thần bí chủ nhân mỗi chữ mỗi câu đều tựa như từng tòa âm chung đụng vào ngực Phong Phi Vân, nếu là tu sĩ khác khẳng định đã bị trấn cho trái tim bạo liệt mà chết rồi.

Phong Phi Vân mạnh mẽ ngăn trở mới có thể bảo vệ trái tim, ngăn được bảy tám đạo sóng âm kia, nhưng vẫn cảm thấy khí huyết sôi trào, tu vị của thần bí chủ nhân này quả thực đáng sợ, không có đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng thì khẳng định không ngăn được một chiêu của hắn.

Tao ngộ của Vô Hà công tử và Bắc Minh Đường thật sự quá thê thảm, đều là thần bí chủ nhân hạ độc thủ, bởi vậy có thể thấy được, người này tuyệt đối không phải là thiện nam tín nữ gì cả, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Lực lượng trên cổ tay thoát đi, Huyết Cấm Huyền Trạc thu hào quang lại, trở nên chất phác tự nhiên, tựa như một cái vòng tay màu đen bình thường vậy.

- Phong Phi Vân, có lẽ ngươi đã gặp Bắc Minh Đường rồi, hắn cũng là bởi vì phá hủy sắp xếp của ta, cho nên hắn liền chết.

Thần bí chủ nhân âm trầm nói, thanh âm so với Lệ Quỷ còn đáng sợ hơn ba phần.

- Ta n gần đây vẫn luôn rất thức thời, chuyện không nên làm, ta bình thường đều sẽ không chạm vào.

Phong Phi Vân cười nói.

- Nhưng có đôi lúc muốn ngươi làm chuyện, ngươi lại nhất định phải làm theo!

Thần bí chủ nhân nói.

Phong Phi Vân trong lòng khẽ động, ngầm hiểu, nói:

- Ngươi muốn ta làm gì?

- Trộm một thứ!

Thần bí chủ nhân nói.

Rốt cuộc đã tới!

Huyết Vũ đã sớm đề cập qua trước mặt Phong Phi Vân về việc này, vốn Phong Phi Vân còn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là cảnh báo trước, nhưng nên đến quả thật vẫn không thể trốn được.

- Trộm cái gì?

Phong Phi Vân cẩn thận hỏi.

- Một trong chin kiện trấp tháp chi bảo của Vạn Tượng Tháp, Ẩn Tằm Sa La.

Thần bí chủ nhân nói.

Ẩn Tằm Sa La, chính là do tơ của ẩn tằm bện thành, có thể kheién thân thể người ẩn dấu trong vô hình, thậm chí ngay cả khí tức trên thân cũng có thể hoàn toàn bị che dấu, tuyệt đối là thần bảo để trốn chết và đánh lén.

Chỉ cần mặc vào Ẩn Tằm Sa La, liền có thể đơn giản tiếp cận cường giả cấp bậc cự kình, thậm chí có thể đánh chết cường giả cấp bậc cự kình cũng không nói chơi.

So với Linh Khí bình thường cũng càng thêm thần dị, vô số người đều thèm thuồng không thôi, nhưng kiện bảo vật này lại giấu ở trong Vạn Tượng Tháp, đừng nói là trộm lấy, coi như là Ẩn Tằm Sa La đặt ở trước mặt ngươi, ngươi cũng chưa chắc có thể nhìn được thấy nó.

Chưa nói đối với Trấn Tháp chi bảo như Ẩn Tằm Sa La thì nhất định sẽ có siêu cấp cường giả thủ hộ, muốn trộm lấy, quả thực khó như lên trời.

- Không có khả năng, không ai có thể trộm được Ẩn Tằm Sa La, coi như là tu sĩ cấp bậc cự kình cũng không làm được.

Phong Phi Vân lắc đầu nói

- Người khác làm không được, đó là bởi vì bọn hắn ngay cả đại môn Vạn Tượng Tháp cũng không vào được, nhưng ngươi lại khác, ngươi bây giờ chính là truyền nhân Thần Vương, rất nhiều nơi cấm kỵ của Vạn Tượng Tháp người đều có thể tiến vào, so với người khác có nhiều đặc quyền hơn nhiều

Thần bí chủ nhân muốn Phong Phi Vân đi xông Vô Lượng Tháp, cũng là vì mưu đồ chuyện này, bởi vì Phong Phi Vân thiên tư hơn người, chỉ cần lúc xông Vô Lượng Tháp có biểu hiện hơn xa thường nhân, vậy thì nhất định sẽ được ccác đại lão đỉnh tiêm của Vạn Tượng Tháp thu làm đồ đệ, đối với mưu đồ bước tiếp theo của hắn sẽ có trợ giúp rất lớn.

Muốn trộm lấy Ẩn Tằm Sa La thì cần phải nhờ vào thân phận đăc thù hiện giờ của Phong Phi Vân.

- Ta đã nhận được tin tức, Ẩn Tằm Sa La được giấu ở tầng thứ tam mốt Linh Bảo Tháp, cho ngươi ba tháng, nếu ngươi không lấy được Ẩn Tằm Sa La, đến lúc đó thì Huyết Cấm Huyền Trạc trên cổ tay ngươi sẽ bắt đầu thôn phệ huyết dịch trong cơ thể ngươi, thẳng đến khi hút cạn huyết dịch toàn thân ngươi mới ngừng lại.

- Loại tra tấn sống không bằng chết này, tin tưởng ngươisẽ không muốn nếm thử đâu.

Thần bí chủ nhân thanh âm đã khàn khàn, lại càng thêm âm tàn, tựa như một lão quỷ đang giương nanh múa vuốt đánh tới Phong Phi Vân, muốn uống máu của hắn, ăn tim hắn, chỉ riêng thanh âm kia thôi đã khiến người sởn hết cả gai ốc.

Phong Phi Vân đứng ở nơi đó, mấy lần muốn ra tay, đều bị bản thân cưỡng ép ngăn chặn, hiện giờ cứ để ngươi đắc chí đi, sớm muộn cũng có một ngày cho ngươi khóc rất thoải mái.

- Ta sẽ điều động một tên cao thủ trộm cắp đến giúp ngươi, hi vọng ngươi sẽ không khiến ta quá thất vọng.

Thần bí chủ nhân cạc cạc cười, cười đến đặc biệt thoải mái.

BA~!

Hỏa diễm lơ lửng trong không khí dập tắt, tất cả đều hoàn toàn biến mất, thần bí chủ nhân kia lại quỷ dị rời đi, quả thực như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, khiến người không cách nào nhìn thấu được hắn.

- Ba tháng, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, thật sự là đau đầu. Hắn đến cùng muốn trộm Ẩn Tằm Sa La làm gì chứ?

Phong Phi Vân nhíu chặt mày, tĩnh tâm trầm tư, trong lòng hiện ra hơn mười khả năng, nhưng bị loại bỏ từng cái, nếu dùng phương thức tầm thường để cân nhắc vị thần bí chủ nhân kia vậy thì sai mười phần rồi.

Người này khiến Phong Phi Vân cảm thấy nguy cơ lớn lao, bởi vì Phong Phi Vân nhìn không thấu hắn.

Đát đát!

Một hồi tiếng bước chấn nhẹ nhàng chậm chạp truyền đến.

Phong Phi Vân giãn mày ra, chỉ thấy cửa đá bị đẩy ra, dưới ánh nến lờ mờ, một tuyệt đại giai nhân đi đến, dáng người nàng chập chờn như nhược liễu trong gió, thay đổi một thân nho y màu trắng thon dài, nho y màu trắng này chính là quần áo mà chỉ đệ tử Võ Tháp mới có, sau khi được mặc trên người nàng liền mang theo vài phần điềm đạm nho nhã và trang nhã.

Trên mặt của nàng vẫn đeo một khăn che mặt hơi mỏng, búi tóc rủ xuống, hiển nhiên là vừa mới rửa mặt xong, còn có vài giọt bọt nước đang lăn xuống, mềm mại và đen nhánh, so với tóc của bất kỳ nữ nhân nào trên thiên hạ này đều đẹp hơn nhiều lắm.

Phong Phi Vân cũng chỉ khi vận chuyển Phượng Hoàng linh hồn, mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được mị lực của nàng, nam nhân khác, nếu thấy được bộ dáng này của nàng, chỉ sợ đã sớm phủ phục dưới chân nàng rồi.