Linh Chu

Chương 344: Tà nguyệt đương không (1)

Đối phương có thiên quân vạn mã có thể điều động, nhưng Phong Phi Vân lại chỉ có thể một mình chiến đấu hăng hái.

Oanh!

Tu sĩ Thần Cơ trung kỳ đầu tiên bay lên cao hơn 10m, trên bàn tay đánh ra bốn ngưu chi lực, một mảnh thanh mang tràn ngập, có uy lực bài sơn đảo hải.

Phong Phi Vân lập tức dẫn động trận pháp.

Vị tu sĩ Thần Cơ trung kỳ kia lập tức liền bị một tòa trận pháp phai mờ, cánh tay cũng bay ra ngoài, bốn đầu kỳ ngưu chi lực cũng chỉ có thể phá hủy đi một góc tòa trận pháp kia.

Sau khi tên tu sĩ đầu tiên bị giết, tu sĩ ở đằng sau liền phô thiên cái địa vọt tới.

Bảy mươi hai toà trận pháp căn bản không cách nào ngăn trở được bước tiến của bọn hắn, nửa canh giờ cũng không ngăn được, bảy mươi hai toà trận pháp đã bị hoàn toàn công phá, đương nhiên trên mặt đất cũng nhiều hơn sáu mươi cổ thi thể, bị trận pháp giết đến thi cốt không được đầy đủ.

PHỐC!

Tay cầm thạch đao, hời hợt gạt bỏ một tu sĩ đang xông tới.

Phong Phi Vân vì bảo tồn thể lực và linh khí ở hạn độ lớn nhất nên động tác cũng không hề hung mãnh, hơn nữa từ lúc bắt đầu liền chỉ dùng thuần lực lượng giết địch, căn bản không sử dụng đến linh khí

Mà sau nửa canh giờ, khí lực bắt đầu bất lực thì hắn liền đổi lại dùng linh khí làm chủ công kích, lại bắt đầu hồi phục thể lực.

Ngày hôm nay lại tràn ngập giết chóc, tổng cộng có hơn ba trăm cổ thi thể ngang dọc, mỗi người đều là cảnh giới Thần Cơ, chiến tích như vậy có thể nói là cực kỳ khủng bố.

Bất quá, đây cũng là bởi vì những tu sĩ này đều chỉ là vì chiến đấu và giết chóc đơn thuần mà sinh, chiến lực tuy rằng có thể so sánh với tu sĩ Thần Cơ chính thức nhưng trí tuệ lại căn bản không cách nào so với những tu sĩ Thần Cơ ở thế giới chân thật được.

Muốn Phong Phi Vân ở trong thế giới thực đồng thời đại chiến với hơn ba trăm vị tu sĩ cảnh giới Thần Cơ thì khẳng định đã sớm bị mấy lão hồ ly kia đánh lén chôn giết, căn bản không có khả năng đánh chết toàn bộ hơn ba trăm vị tu sĩ cảnh giới Thần Cơ, coi như là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh cũng không có bổn sự như vậy

Phong Phi Vân rốt cục vẫn kiên trì tới khi màn đêm buông xuống!

"Bịch! " thạch đao cực lớn rơi trên mặt đất.

Phong Phi Vân bị thương còn nặng hơn hôm qua, trực tiếp ngã trên mặt đất, sau nửa ngày, hắn lại hai tay chống đất, cắn răng gian nan ngồi dậy từ mặt đất, dùng hết một tia lực lượng cuối cùng của toàn thân cuối cùng nghiền ép tiềm lực trong cơ thể, khiến mình lần nữa bắt đầu tu luyện, ngưng tu linh khí.

Toàn thân đã đau đớn đến mức chết lặng, thân thể mệt mỏi và tiều tụy, chỉ muốn nhắm mắt một phút đồng hồ, nghỉ ngơi một phút đồng hồ, nhưng hắn biết mình nhất định không thể nhắm mắt, một khi nhắm lại thì nhất định sẽ mê mang, khi tỉnh lại vào sáng sớm ngay mai liền chỉ có thể nhận thua, chỉ có thể bại lui khỏi tầng thứ sáu.

Phong Phi Vân không cam lòng, cho nên hắn vẫn dùng ý chí ương ngạnh để kiên trì.

Đây là khảo nghiệm đối với lực ý chí, căn bản không phải người bình thường có thể hiểu rõ, cần linh hồn cực kỳ cường đại, tâm thần siêu việt thường nhân

Khi Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu lâm vào đêm tối, bên ngoài Vô Lượng Tháp cũng bị cảnh đêm bao phủ.

Trong Vô Lượng Tháp đã qua năm ngày năm đêm, bên ngoài cũng đã qua năm ngày năm đêm!

Trên tấm bia đá cao trăm trượng, hai mặt Vô Lượng Cổ Kính vẫn sáng ngời như trước, tựa như hai cánh đèn lông màu xanh treo bên trên, năm ngày vẫn chưa tắt, vẫn chớp động lên thanh mang.

- Năm ngày rồi! Rõ ràng đã xông Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu năm ngày, đây quả thực quá biến thái rồi, hai người kia đều không bại lui, vẫn đang đau khổ kiên trì.

Bên ngoài Vô Lượng Tháp vẫn có rất niều người đang chờ đợi, người không chỉ không ít đi mà ngược lại còn ngày càng nhiều.

Có thể ở tại Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu liên tiếp năm ngày, loại chuyện này thật sự rất hiếm xảy ra.

Cho dù đạt đến cảnh giới Thần Cơ cũng không có khả năng hoàn toàn tích cốc, vẫn cần phải ăn uống để cung cấp thể lực, đương nhiên Tu tiên giả không phải người bình thường có thể so sánh được, cho dù mười ngày, tám ngày không ăn cơm, cũng sẽ không bị chết đói, nhưng nếu thời gian càng dài, thể lực cũng sẽ dần xuống dốc.

Năm ngày, chiến đấu với cường độ cao, thể lực tiêu hao là kinh người, chiến đấu siêu phụ tải sẽ khiến ý chí lực của một người bị đè đến sụp đổ.

- Rõ ràng có thể kiên trì trong Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu năm ngày mà không chết, cũng không nhận thua, hai người kia cho dù cách xông qua tầng thứ sáu vẫn còn chênh lệch, nhưng cũng không sai biệt nhiều lắm.

Trương Bá Đạo đứng ở nơi đó, trong mấy ngày này bước chân của hắn chưa từng di động qua.

- Thiên phú và lực ý chí của hai người này đều không phải chuyện đùa, thành tựu tương lai nhất định không thấp.

Trong đôi mắt già nua của Long Xuyên Phượng lưu động lấy một tia tinh mang, muốn từ trong Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai chọn ra một quan môn đệ tử.

Tuy rằng Kỷ Phong và Tiểu Tà Ma đều là loại có thiên tư tuyệt đỉnh, hơn nữa thiên phú của Tiểu Tà Ma còn cao hơn cả Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai, nhưng hắn coi trọng ý chí lực hai người kia hơn, con đường tu luyện, lực ý chí có khi còn trọng yếu hơn cả thiên phú.

Thiên phú của Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai đã tiếp cận với thiên tài cấp bậc sử thi, hơn nữa lực ý chí vượt xa thường nhân nhiều lần, cho nên hai người này chính là nhân tuyển tốt nhất.

- Hai người này cách thiên tài cấp bậc sử thi vẫn còn một đoạn chênh lệch, hẳn là không xông qua được tầng thứ sáu rồi, hiện giờ phải xem hai người bọn họ ai có thể kiên trì được lâu hơn.

Ở đây có rất nhiều cường giả thế hệ trước đều xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, biết rõ bên trong thập phần biến thái, người bình thường có thể kiên trì một phút đồng hồ cũng đã là kỳ tích, có thể ở bên trong kiên trì năm ngày năm đêm, đây quả thực là khủng bố.

Rất nhiều người đều cảm thấy tràn đầy chờ mong với hai người kia.

Lại qua hai ngày, trên bia đá trăm trượng kia rốt cục lại có một mặt Vô Lượng Cổ Kính mờ xuống, có người xông cửa thất bại.

Giữ vững được bảy ngày sáu đêm, thể lực Thích Dạ Lai rốt cục không chống đỡ nổi nữa, trọng thương bại lui trở về.

- Ta lại thất bại!

Làn da trên người Thích Dạ Lai cũng kết lên một tầng vết máu dày đặc, quần áo cũng bị bùn máu hoàn toàn bao trùm, trên khuôn mặt tuấn dật cũng hoàn toàn bị bao trùm, chỉ có đôi mắt kia vẫn còn nháy động, nói rõ hắn vẫn là một người sống.

Hắn tay cầm lấy kiếm, từng bước một đi ra, cố gắng khiến bước tiến của mình trở nên kiên định, nhưng lại không che dấu được vẻ mọi mệt vô tận kia.

Bành!

Lúc ra khỏi Vô Lượng Tháp, nhìn thấy ánh mắt trời đầu tiên, hắn liền ngã trên mặt đất, cũng không phải chóng mặt hôn mê, mà là đã ngủ say.

Bảy ngày sáu đến không được nghỉ ngơi chút nào, thần kinh tùy thời đều ở vào trạng thái căng cứng, khi đã đến được nơi an toàn liền rốt cuộc không cách nào kiên trì được nữa, lập tức lâm vào ngủ say.