Linh Chu

Chương 339: Đẫm máu (2)

- Sát!

Phong Phi Vân toàn thân đều có ma sát khí lao ra, hai tay cánh tay hiện đầy Long Lân, hai mắt đỏ thẫm như máu, trong thân thể huyết dịch bốc lên như Đại Giang chảy xiết, hai tay nắm lấy thạch đao dài 7m, xung phong liều chết trong Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, những nơi đi qua tử thi đầy đất, máu chảy thành sông.

PHỐC, PHỐC, PHỐC!

Ý thức của hắn vẫn cực kỳ thanh tỉnh, nhưng lại có một cổ tư sát chi khí lan khắp toàn thân, khiến hắn không quản được thân thể mình, chỉ có giết chóc điên cuồng mới có thể khiến hắn tìm được khoái cảm vô tận.

Hắn tự nhiên cũng biết thân thể của mình đã xảy ra biến hóa không tốt, trong máu có ma tính đang thức tỉnh, có yêu khí đang chạy dọc, nhưng thạch đao nơi tay, cường địch ở bên, lại không có thời gian để hắn đi áp chế cổ ma tính và yêu khí kia.

Chỉ có buông tay đánh cược một lần, có lẽ mới có thể càng thêm nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa.

Sau khi xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ năm thì đạo thần thức thứ sáu trong đầu Phong Phi Vân cũng đã xuất hiện, sáu đạo hào quang nho nhỏ bóng người lập loè, chiếm giữ trong đầu.

Tu vị lại tiến thêm một bước.

Tốc độ tu luyện khủng bố như thế ở bên ngoài Vô Lượng Tháp tuyệt đối không có khả năng đạt tới, cần tu luyện hai năm mới có thể từ đạo thứ hai thần thức tu luyện tới đạo thần thức thứ sáu, càng đi về phía sau, mỗi khi tu luyện thành một đạo thần thức thì thời gian tốn hao lại càng dài.

Cho dù nuốt linh đan diệu dược cũng khó có khả năng trong một ngày đã liên tiếp tu luyện ra bốn đạo thần thức, chỉ có Vô Lượng Tháp mới thần dị như thế .

Muốn tu luyện ra đạo thần thứ thứ bảy càng thêm gian nan, bất quá nếu có thể đủ xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, có lẽ đạo thần thức thứ bảy cũng sẽ được ngưng tụ.

Đây là một cơ hội không thể bỏ qua, nếu bỏ qua, thì phải hao phí thêm một năm tu luyện.

Oanh!

Phong Phi Vân toàn thân đẫm máu, mặt trở nên dữ tợn, ma vụ trên người càng ngày càng thịnh, đầm đặc đến tựa như mực nước, càng ngày càng không cách nào khống chế thân thể của mình, một đao chém một tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong thành hai nửa, máu tươi tung tóe lên mặt hắn.

Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, chính là một nơi kỳ dị, Phong Phi Vân vừa bướt vào đã đi tới trong một cổ thành, trong cổ thành sợ là có cả trăm vạn người, mỗi người đều có tu vị cảnh giới Thần Cơ.

Ngay khi hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người liền phát động công kích tới hắn.

Không có bất kỳ báo hiệu nào, cũng không có bất kỳ lý do nào cả.

Mà Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân đang thức tỉnh khiến hắn chiến ý ngập trời, thị sát khát máu thành tánh, xung phong liều chết trong cổ thành, đã có hai, ba mươi tu sĩ cảnh giới Thần Cơ đã chết dưới thạch đao, có người bị bổ nứt đầu, có bị chặt đứt ngang thân thể, có bị chém thành hai đoạn. . . Dù sao cũng không có thi thể nào nguyên vẹn cả.

Toàn bộ đều là cường giả!

Tuy rằng đã chết đến xác đầy đất, nhưng vẫn không ngừng có tu sĩ cảnh giới Thần Cơ lao tới hắn, vây khốn hắn ở chính giữa, vô số công kích hung mãnh đan vào cùng một chỗ.

Tu sĩ cảnh giới Thần Cơ đã có thể làm trưởng lão trong một tiên môn, nhưng ở chỗ này lại khắp nơi đều có, vô cùng vô tận, nếu cứ một mực tiếp tục như vậy thì coi như là tu sĩ cấp cự kình có đến cũng phải bỏ mạng ở đây mất.

Quan trọng nhất là căn bản không biết phải làm thế nào mới có thể thông qua khảo nghiệm của Vô Lượng Tháp, càng không biết thông đạo tầng thứ bảy Vô Lượng Tháp ở nơi nào caả?

Chỉ có thể giết chóc, có lẽ nên gọi là giết chóc bị động thì đúng hơn.

Ngươi nếu không giết, vậy thì chỉ có chết.

Phong Phi Vân tuy rằng hung mãnh, hơn nữa ma khí trùng thiên, nhưng vẫn đánh đến mức toàn thân tổn thương, huyết dịch màu vàng từ trên vai, trên gương mặt, trên lưng, trên cánh tay. . . Không ngừng chảy xuống.

Mặc chiến lực người vô cùng, kinh thế tuyệt diễm, nhưng dưới sự vây công của một đám cao thủ cũng sẽ sinh ra cảm giác vô lực, căn bản là giết không hết, hơn nữa đối thủ còn không phải kẻ yếu.

Vì sao nhiều người như vậy đều không thể xông qua tầng thứ sáu? Dưới hoàn cảnh như thế, rất nhiều người nói không chừng chỉ có thể kiên trì một phút đồng hồ liền sẽ bị phân thây, chứ đừng nói chi đến vượt qua.

- Giết!

Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, lại vung đại đao chém chết một người, huyết nhuộm phố dài.

Hắn muốn xông về trước, nhưng lại căn bản không cách nào di động bước chân, bởi vì đối thủ thật sự quá nhiều, có thể không chết đã rất không dễ dàng rồi, huống chi là chủ động đánh trả chứ?

Người cảnh giới càng cao, xông Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, cảnh giới đối thủ gặp phải cũng sẽ càng cao, số lượng càng nhiều....

Phong Phi Vân là Thần Cơ cảnh giới đỉnh cao, tu luyện ra sáu đạo thần thức, đối thủ gặp phải cảnh giới thấp nhất cũng là Thần Cơ sơ kỳ, càng có Thần Cơ trung kỳ và Thần Cơ đỉnh phong.

Nếu là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng xông đến tầng thứ sáu, như vậy đối thủ thấp nhất gặp phải cũng là Thần Cơ đỉnh phong, thậm chí còn có Thần Cơ Đại viên mãn, Thiên Mệnh đệ nhất trọng xuất hiện.

Cho nên cũng không phải cảnh giới càng cao thì nhất định có thể vượt qua.

PHỐC!

Vầng sáng một mặt cổ kính biến mất, một trong bốn thiên tài, có người xông đã thất bại.

Là Kỷ Phong!

Ở Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu giữ vững được một phút đồng hồ, rốt cục bị thương nặng nhận thua, bại lui trở về.

Tuy rằng hắn không xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, nhưng không ai phát ra thanh âm thổn thức, ngược lại mang theo ánh mắt sùng kính theo dõi hắn, tựa như nghênh đón anh hùng trở về. Lần thứ nhất xông Vô Lượng Tháp có thể xông đến tầng thứ sáu, lại giữ vững được một phút đồng hồ, đây đã là rât giỏi rồi

Thích Dạ Lai trước kia cũng không lợi hại như hắn.

Thiên phú của hắn còn trên cả Thích Dạ Lai!

Ba mặt Vô Lượng Cổ Kính còn lại vẫn chiếu sáng sáng ngời như trước, ba vị tuyệt thế thiên tài kia vẫn còn xông cửa.

Mọi người bên ngoài Vô Lượng Tháp nhao nhao suy đoán, người kế tiếp xông cửa thất bại là ai, tất cả mọi người cảm thấy sẽ là Phong Phi Vân, bởi vì qua trận chiến ở Diễn Võ Chiến Tháp là có thể thấy được, thiên phú của Phong Phi Vân có lẽ chỉ sàn sàn Kỷ Phong.

Kỷ Phong giữ vững được một phút đồng hồ, trọng thương bại lui, Phong Phi Vân có lẽ cũng không sai biệt lắm.

Một mảnh thành trì cổ xưa tràn đầy các tu sĩ mặc chiến giáp, cảnh giới thấp nhất cũng là Thần Cơ sơ kỳ, ngàn vạn, từng đạo chiến khí trùng thiên, khiến trời cao thất sắc, khiến đại địa sợ run.

Bên trong cổ thành, có kinh chiến âm thiên động địa truyền ra, kêu thảm, rên rĩ xen lẫn, khói lửa mấy ngày liền không dứt, tựa như có đại quân công phạt, thần binh tàn sát hàng loạt dân trong thành.

Mà trên thực tế, bên trong cổ thành này chỉ có một mình Phong Phi Vân đang đẫm máu chiến đấu hăng hái.

Đây là một hồi đại chiến vĩnh viễn, ngoại trừ giết chóc thì vẫn là giết chóc, giống như muốn giết đến tận thế, giết đến Hồng Hoang sơ khai vậy.