Linh Chu

Chương 258: Con nhà giàu (2)

Nhưng là Quý gia tỷ muội nhưng căn bản không nói cho hắn Dương Thần Thánh Thai ở địa phương nào, khiến Phong Phi Vân cảm giác được vô kế khả thi, cho nên liền nghĩ đến theo Kỷ Thương Nguyệt trong miệng lời nói khách sáo.

Lời này vừa nói ra, quả nhiên khiến hô hấp ba nữ tử trong xe đều rối loạn, Quý gia tỷ muội đồng thời rụt rụt thân thể, chăm chú nắm lấy góc áo, cho thấy các nàng hiện giờ quả thật tương đối khẩn trương, thật giống như sợ hãi bị Phong Phi Vân cường bạo vậy.

Ánh mắt lạnh như băng của Kỷ Thương Nguyệt cũng sinh ra một tia rung động, vẫn ngậm chặt miệng, khẽ xoay khuôn mặt xinh đẹp qua, không nói câu nào.

Phong Phi Vân nhìn bờ môi phấn nộn tựa như mỹ ngọc của nàng, nghĩ tới sự mỹ diệu của chiếc lưỡi thơm tho trong miệng nàng hắn liền bật cười hắc hắc

Kỷ Thương Nguyệt trông tháy ánh mắt trần trụi của Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào nàng, lại phối hợp với nụ cười dâm đãng khiến thiếu nữ phải sởn hết gai óc kia, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run lên, rốt cục mở miệng, nói:

- Phong Phi Vân, ngươi nếu còn dám đụng vào một đầu ngón tay của ta, vị hôn phu của ta tất nhiên sẽ nghiền nát xương ngươi thành tro.

- Vị hôn phu? Vị hôn phu của ngươi rất lợi hại đúng không? Hắn đã từng hôn qua ngươi chưa vậy?

Phong Phi Vân cười nói.

- Ngươi..

Kỷ Thương Nguyệt nghĩ đến nụ hôn đầu tiên của mình bị Phong Phi Vân cướp đi, trong lòng lại cảm thấy áy náy đối với vị hôn phu kia.

- Hắn đã từng sờ qua ngực ngươi chưa?

Phong Phi Vân cười nói.

- Ngươi...

Kỷ Thương Nguyệt cắn chặt môi, nếu không phải bị Bát Mạch Long Tỏa nhốt thì giờ phút này nàng đã dốc sức liều mạng với Phong Phi Vân rồi.

- Aizz! Kỷ cô nương coi như là nhân gian tuyệt sắc, mỹ nhân khuynh thành, chỉ tiếc toàn thân đều bị ta sờ khắp rồi, nếu ngươi không thành thành thật thật nói cho ta biết, ta cũng không ngại cắm sừng vị hôn phu kia của ngươi đâu, cạc cạc.

Phong Phi Vân cầm trong tay đoản đao, trượt qua trên mặt Kỷ Thương Nguyệt.

- Hỗn đãn, ngươi dám...

Kỷ Thương Nguyệt thật sự hơi sợ, dù sao Phong Phi Vân cũng không phải là chính nhân quân tử gì cả, ba phần chính, bảy phần tà.

- Aizz, mỗi người đàn bà đều có một khỏa bạo tâm khát vọng bị người cường bạo, kỷ cô nương chấp nhất như thế, hẳn là thật sự muốn ta cường bạo ngươi sao?

Phong Phi Vân không cười nữa, trở nên rất nghiêm túc.

Hắn càng nghiêm túc, Kỷ Thương Nguyệt liền càng cảm thấy sợ hãi, nhưng nàng chính là Tử Linh Tử đã chịu qua rất nhiều huấn luyện nghiêm khắc, tâm chí kiên định cỡ nào, cho dù Phong Phi Vân chặt đứt hai tay hai chân nàng nàng cũng không có khả năng khuất phục.

- Gian ngoan mất linh!

Phong Phi Vân ánh mắt lạnh lẽo, đoản đao trong tay chậm rãi dời xuống, lưỡi đao lạnh như băng khẽ vẽ trên cái cổ trơn bóng của Kỷ Thương Nguyệt.

Xoẹt!

Lưỡi đao sắc bén dễ dàng cắt đứt vạt áo nàng, tay Phong Phi Vân thập phần ổn, chậm rãi kéo động chuôi đao, vết rách trên quần áo càng lúc càng lớn, từ bên cổ đến chỗ ngực, da thịt hương diễm mà tuyết trắng ngày càng nhiều khiến người thấy mà hoa cả mặt.

Xoẹt!

Trường y tơ lụa đẹp đẽ quý giá rách càng thêm nhiều, mà ngay cả hung y màu trắng mặc thiếp thân cũng đã hiện ra, từng đường thêu thùa bị cắt nát, lộ ra khe rãnh thần bí mê người bên dưới, giữa hai ngọn đỉnh núi lộ ra màu trắng sữa khiến người huyết mạch sôi trào, tràn đầy mơ màng.

Tay Phong Phi Vân có chút ngừng lại, nếu lưỡi đao xuống chút nữa thì chỗ thần bí nửa người trên của nàng nhất định sẽ hiện ra trước mắt Phong Phi Vân.

Kỷ Thương Nguyệt vẫn không nói chữ nào, chỉ cắn răng thật chặt răng, oán độc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, ánh mắt kia đáng sợ và kiên định đã nói rõ, cho dù Phong Phi Vân thật sự cường bạo nàng thì nàng cũng sẽ không nói ra nửa chữ.

- Kỷ cô nương quả nhiên không hổ tài tuấn nghịch thiên của một đời tuổi trẻ Kỷ gia, tâm chí bực này khiến Phong mỗ phải bội phục. Aiz! Ta thật sự là đã thất bại, bất quá... Ta đột nhiên thay đổi chú ý!

Phong Phi Vân thu Đoạn Đao về, lại cười nhìn nàng một cái, nói:

- Cường bạo một nữ nhân, không bằng cường bạo nữ nhân tâm. Chỉ cần thu lấy tâm của ngươi, ngươi tự nhiên cũng sẽ ngoan ngoãn nói hết cho ta biết rồi.

- Phi, mơ đi cưng!

Kỷ Thương Nguyệt lạnh lùng nói.

- Ngân ngân, sớm muộn có một ngày ngươi sẽ giết vị hôn phu của ngươi, sau đó mặt dày mày dạn đi theo ta, ở trong màn đem cô độc tịch mịch, yên lặng chảy xuống nước mắt tình vì ta!

Phong Phi Vân cười hắc hắc, liền lại cầm lấy chén rượu Thanh Đồng uống một ngụm mỹ tửu

- Tên điên!

Không chỉ có Kỷ Thương Nguyệt trong lòng nghĩ vậy, mà ngay cả trong lòng hai tỷ muội Quý gia cũng nghĩ vậy, tên này quả thực cuồng vọng đến không có thuốc chữa, Kỷ Thương Nguyệt cho dù là thích một con chó, cũng tuyệt đối không có khả năng thích hắn, đây là khẳng định.

- Ồ!

Đồng xa hơi khẽ chấn động, sau đó ngừng lại.

Vương Mãnh cưỡi một đầu đại trùng lân cực lớn, uy phong lẫm lẫm đuổi theo sau đoàn xe, tục tằng nói:

- Lão đại, đã đến Phong Hỏa Liên Thành rồi!

Vô luận là đồng xa, hay là đại trùng lân, hay là hơn ba mươi nô lệ đi theo sau đồng xa đều là chiến lợi phẩm của đám đạo tặc Hoàng Phong lĩnh, nhưng bây giờ đã trở thành gia sản của Phong Phi Vân.

Muốn đi Vạn Tượng Tháp làm học sinh, tự nhiên không thể quá keo kiệt được, bằng không sao có thể ngẩng đầu trước các đệ tử của đại tiên môn và gia tộc được chứ?

Phong Phi Vân nghiễm nhiên đã biến thành một thiếu gia giàu có phú giáp một phương, có đoàn xe, có kim tệ, có nô lệ, có hộ vệ, có nữ bộc, còn có... Nữ nô.

Những thứ này đều là thứ mà con nhà giàu nên có cả!

Phong Phi Vân vén màn xe lên một góc, giương mắt nhìn lên, tường thành tựa như sơn lĩnh đã nằm ngang trước mắt, có Cự Ưng màu đen xoay quanh trên tường thành, giương cánh bay lượn.

Hai tên đạo tặc Vương Mãnh, Lưu Thân Sinh chính là tâm phúc của Tam đương gia, lần này cùng Phong Phi Vân xuất phát từ Hoàng Phong lĩnh, tiến đến Vạn Tượng Tháp.

Đường xá xa xôi, rất nhiều hung hiểm, hai tên đạo tặc này một người đảm nhiệm hộ vệ, một người đóng vai trò như mưu sĩ.

Bọn hắn cũng không phải người bình thường, Tam đương gia bảo hai người bọn họ đi theo bên người Phong Phi Vân cũng là có thâm ý của mình.

Vương Mãnh hình thể bưu hãn, mặc một kiện chiến giáp nặng ngàn cân đứng ở trên lưng trùng lân lớn như một tòa núi nhỏ, tràn đầy lực lượng mang tính bạo tạc khiến hơn ba mươi tên nô lệ đi theo phía sau đều cảm thấy tim đập nhanh không thôi, không dám có chút lỗ mãng.

Mà Lưu Thân Sinh cũng không hề kém cạnh, dưới thân cưỡi một đầu kỳ ngưu, mặc nho y màu trắng, tay cầm quạt lông, thỉnh thoảng còn khẽ vuốt chòm râu dê nơi cằm, tùy thời mang theo dáng tươi cười đa mưu túc trí, nhìn qua xa xa tường thành nguy nga ở xa xa, cười nói:

- Cái này có phiền toái!

Ánh mắt Phong Phi Vân cũng dời tới tường thành.

- Yêu ma chi tử, súc đầu ô quy, Trừ Ma Liên Minh Bộ Thiên Nhai cung kính bồi tiếp ô quy đại giá!