Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Chắc chắn hắn đang che giấu cái gì! Là lý do gì khiến Thiên Toán môn chủ né tránh?
Phong Phi Vân ngướcn hìn bầu trời.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua hưng phấn giới thiệu trái cổ của mình, tuyên bố mọi người cứ yên tâm ăn. Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói xong lấy miếng lớn nhét vào miệng.
Không xa có một đạo sĩ trẻ của Không Động tiên sơn bay tới, cười nói:
- Thánh nữ điện hạ, Thiên Toán huynh, những sư huynh đệ Tạo Hóa nhân tổ động thiên chúng ta muốn mời hai vị qua tụ hội. Bên kia rượu càng ngon, nhiều anh kiệt đều muốn thấy phong thái của hai vị. Không biết hai vị cao hiền có nể mặt một phen không?
Huyền Hóa Sinh nhìn nhìn Hiên Viên Nhất Nhất, Thiên Toán thư sinh, không thèm để đám người Phong Phi Vân vào mắt. Huyền Hóa Sinh cho rằng Thủy Nguyệt Thánh Nữ, Thiên Toán môn chủ khác đẳng cấp với đám người Phong Phi Vân, chỉ có Hiên Viên Nhất Nhất, Thiên Toán thư sinh là đủ tư cách được gã mời.
Tây Môn Xuy Tiêu cười khẩy nói:
- Chỗ ngươi có rượu ngon nhân kiệt, nói như thể bên chúng ta trái thúi sứt sẹo.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cười nói:
- Trái ngon chứ sứt sẹo gì? Vị đạo gia này muốn nếm thử không? Ta sáng nay mới hái trong ruộng, rất là tươi mới, ngón.
Huyền Hóa Sinh không thèm nghe Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nhiệt tình mời, ánh mắt khinh thường, nhưng mặt thì treo nụ cười.
- Rượu Đương nhiên là rượu ngon như nhau, nhưng Lạc tiên nữ, một trong bốn tiên nữ ở bên chúng ta, nếu có tiên nữ kính rượu thì chẳng phải càng ngon hơn?
Ai đều nghe ra ý Huyền Hóa Sinh nói là:
- Lạc tiên nữ đến chỗ chúng ta, chứng minh chúng ta hơn các ngươi một bậc.
Tây Môn Xuy Tiêu nhíu chặt mày, đứng lên nói:
- Theo như ngươi nói thì ta nên mời Lạc tiên nữ qua đây mới được.
Huyền Hóa Sinh chưa kịp nói câu trong lòng:
- Chỉ bằng vào ngươi có thể mời Lạc tiên nữ dời bước sao?
Huyền Hóa Sinh thấy phương xa có xe mây trắng bay qua, bảy con thần hạc trắng kéo xe. Thị nữ mười sáu, bảy tuổi xinh đẹp lái xe. Rất nhanh xe mây ngừng lại bên cạnh lưu ly tiên đảo, Cửu Thiên Yên Vũ bước xuống xe.
Cửu Thiên Tiên Nữ đẹp như tiên, đạt đến điểm cực hạn nữ nhân đẹp dịu dàng. Cửu Thiên Tiên Nữ bước gót sen, dáng người hoàn mỹ, da thịt trắng trẻo, mỗi động tác thể hiện mỹ cảm ưu nhã nhưng không hề làm ra vẻ.
Cửu Thiên Yên Vũ mặc vân thường trắng, eo cột dây tiên.
Cửu Thiên Yên Vũ mỉm cười nói:
- Thái tử điện hạ mời Lạc tiên nữ đến chẳng lẽ muốn đối đầu với nô gia sao?
Tây Môn Xuy Tiêu luôn rất có phong độ trước mặt nữ nhân, gã chắp tay, cúi đầu hướng Cửu Thiên Yên Vũ.
Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:
- Nếu Cửu Thiên Tiên Nữ đã đến, tiên khí nơi này đầy đủ thì không cần mượn tiên khí nữa.
Tây Môn Xuy Tiêu ngồi xuống ghế.
- Thái tử điện hạ?
Huyền Hóa Sinh nghe Cửu Thiên Yên Vũ xưng hô Tây Môn Xuy Tiêu thì nhìn mặt gã chằm chằm, lòng thầm giật mình. Huyền Hóa Sinh nhớ đến một người.
Huyền Hóa Sinh thầm nghĩ:
- Hay là hắn? Nếu hắn ra mặt, bốn tiên nữ sẽ nể mặt, bởi vì mặt mũi của hắn rất lớn.
Huyền Hóa Sinh xám xịt rời đi, không có vẻ gì kiêu ngạo như lúc đến.
Phong Phi Vân cũng nghe thấy Cửu Thiên Yên Vũ xưng hô Tây Môn Xuy Tiêu, lòng thầm suy đoán, rất nhanh có đáp án.
Phong Phi Vân giật mình thầm nghĩ:
- Thân phận và tính cách của hắn thật là . . . Trái ngược.
Cửu Thiên Yên Vũ nâng bức tranh, thanh đồng bao bọc. Cửu Thiên Yên Vũ nâng niu tranh như thứ gì rất quý trọng, thanh âm như dạ oanh hót.
- Trước khi đến đây Yên Vũ luôn ghĩ ên chuẩn bị quán quà gì thích hợp đây? Yên Vũ nghĩ mãi nên tới muộn, xin các vị anh kiệt đừng trách Yên Vũ thất lễ. Yên Vũ tự phạt ba ly.
Tây Môn Xuy Tiêu ngồi bên cạnh Phong Phi Vân, khuỷu tay đụng hắn, ho khan. Thấy Phong Phi Vân không có phản ứng, Tây Môn Xuy Tiêu thò tay ấn lưng Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân bị người đột nhiên "sàm sỡ" thì đứng bật dậy, hung tợn trừng Tây Môn Xuy Tiêu. Muốn làm gì?
Phong Phi Vân lớn thế này chưa từng bị nam nhân "sàm sờ".
Mọi người chú ý thấy Phong Phi Vân hành động khác lạ, cùng nhìn qua.
Cửu Thiên Yên Vũ đang nâng chén ngọc, môi chạm vào miệng chén. Thấy Phong Phi Vân đột nhiên đứng dậy, Cửu Thiên Yên Vũ khó hiểu nhìn hắn.
Tây Môn Xuy Tiêup hớt lờ ánh mắt Phong Phi Vân chất vấn, vỗ tay khen:
- Phong huynh thật là thương hương tiếc ngọc, chúng ta thua xa.
Mọi người lộ vẻ hiểu ra.
Phong Phi Vân hít sâu, đã đứng lên rồi hắn không thể nói cho mọi người mới rồi bị Tây Môn Xuy Tiêu "sàm sỡ".
Phong Phi Vân cứng rắn đến trước mặt Cửu Thiên Yên Vũ, mỉm cười nói:
- Ngày xưa khi Phong ta rơi vào hiểm cảnh, nhờ ơn tiên nữ đưa tặng linh khí. Hôm nay Phong ta uống ba ly rượu phạt thay tiên nữ để trả ân tình ngày xưa.
Phong Phi Vân nói xong uống ba ly rượu, ngồi xuống.
Tây Môn Xuy Tiêu hắng giọng:
- Uống có ba ly rượu đã xem như báo ơn? Dù Cửu Thiên Tiên Nữ đồng ý thì chúng ta cũng không chịu.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua chen vào:
- Đời làm gì tốt như vậy? Phong huynh làm vậy là không đủ nam nhân, ít ra phải tặng lại tiên nữ một trái cây mới được.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói xong lấy đâu ra một trái cây màu xanh như phỉ thúy đưa cho Phong Phi Vân.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua cười tủm tỉm:
- Phong huynh, trái này tên là thanh hồ băng tâm qua, đã sinh trưởng một trăm lẻ tám nguyên hội, tình cờ phù hợp con số thiên cương địa sát. Ta vốn định tặng trái này cho tiên nữ làm quà gặp mặt, nhưng ta và Phong huynh gặp nhau đã thân, thôi tặng lại cho Phong huynh.
Mặt Trung Nguyên Nhất Điểm Qua vốn đã to, mắt ti hí, nhưng giờ con mắt nhỏ như hột đậu đang nháy mắt với Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân quá hiểu suy nghĩ của Tây Môn Xuy Tiêu, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.
Phong Phi Vân cười nói:
- Phong ta xin nhận ý tốt của Trung Nguyên huynh. Hôm nay ta xin mượn hoa hiến phật, chuyển tặng linh qua cổ dược sinh trưởng một ngàn hai trăm vạn năm cho tiên nữ. Xin tiên nữ nhận cho.
Phong Phi Vân ôm linh qua cổ dược lóng lánh như phỉ thủy, sai người đưa tới trước mặt Cửu Thiên Yên Vũ.
Cửu Thiên Yên Vũ nhận rất nhiều quà nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhận món quà lạ lùng như vậy. Tuy hơi lạ nhưng trái này quý trọng hơn xa tổng số quà cáp Cửu Thiên Yên Vũ nhận được từ trước đến nay.
Cổ dược sinh trưởng một trăm lẻ tám nguyên hội, dù là nhân tổ động thiên cũng khó kiếm được vài gốc.
Cửu Thiên Yên Vũ nhận ngay, khuôn mặt xinh đẹp hiện nét ngại ngùng, nàng đưa cuộn tranh trong tay qua.
Cửu Thiên Yên Vũ nói:
- Bức tranh này đặc biệt vẽ vì Phong huynh.
Phong Phi Vân ngạc nhiên thầm nghĩ:
- Nàng tặng tranh cho ta làm gì?
Trước kia Phong Phi Vân và Cửu Thiên Yên Vũ chỉ có duyên gặp mặt một lần, không quen thân gì. Uống rượu giúp nàng, đưa tặng một trái cây chẳng có gì to tát. Tất cả là Tây Môn Xuy Tiêu, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đốc xúi. Nhưng Cửu Thiên Yên Vũ tặng tranh thì ý nghĩa khác đi, tranh nhẹ nhưng tình nghĩa nặng.
Lưu Tô Tử lên tiếng:
- Sớm nghe nói Cửu Thiên Tiên Nữ thư họa song tuyệt, hôm nay thật muốn mở rộng tầm mắt.