Hiên Viên Nhất Nhất cố chấp nói:
- Ta đã nói không là không, nếu ngươi dám nói ra thì không làm bằng hữu nữa.
Phong Phi Vân nói:
- Không nói thì thôi, ta thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với thánh nữ điện hạ . . .
Hiên Viên Nhất Nhất ngắt lời:
- Chuyện này cũng không được nhắc lại, hãy để nó mục trong lòng ngươi đi. Đã tìm được số mệnh của ngươi, nàng tá túc trong Oa Hậu miếu.
Hiên Viên Nhất Nhất biết Phong Phi Vân định theo đuổi nàng, bây giờ hắn biểu hiện ra tư chất, tiềm lực tuyệt đối đủ tư cách theo đuổi nàng. Nhưng Hiên Viên Nhất Nhất không thể động lòng với nam nhân. Nàng không chỉ là Hiên Viên Nhất Nhất, còn là đệ tử ưu tú nhất Đế gia thế hệ này. Nàng phải trở nên ưu tú hơn, phải tập trung tu luyện. Chỉ có như thế mới khiến Đế gia càng mạnh hơn, không còn là cây to lung lay trong mưa gió tùy thời sụp đổ.
Phong Phi Vân biết bây giờ không phải lúc nói ra chuyện Đế Trủng, xếp lại chờ sau hội luận đạo vạn tộc mới nói cho Hiên Viên Nhất Nhất, thuận tiện đến Đế gia bái phỏng.
Hiên Viên Nhất Nhất như làn gió rời đi, trong không khí còn đọng lại mùi thơm.
Đã có tin tức của Đông Phương Kính Nguyệt, Phong Phi Vân sốt ruột đi Oa Hậu miếu ngay. Mao Ô Quy, Huyết Giao, Mao Thành Thật theo sau Phong Phi Vân.
Huyết Giao cười bí hiểm với Phong Phi Vân:
- Phong gia định xuống tay với Thủy Nguyệt Thánh Nữ đúng không? Hì hì.
Phong Phi Vân nói:
- Không có.
Mao Ô Quy đi bằng hai chân cười nói:
- Nhưng ta mới nghe Thủy Nguyệt Thánh Nữ bị ngươi chọc khóc, ngươi giỏi thật. Ta thấy thánh nữ điện hạ cũng không tệ, nếu cưới nàng làm đạo lữ thì đó là phúc ngươi tu mười đời.
Huyết Giao nói:
- Ta có ý kiến là cưới thánh nữ dễ sinh con hơn thần nữ tế tự hồng y.
Trái cây màu đen lên tiếng:
- Biết ấm giường hơn.
Mao Ô Quy nói:
- Săn sóc hơn.
Phong Phi Vân cười nói:
- Các ngươi tốt nhất đừng xen vào làm lòng ta rối, bây giờ ta rất bận, không muốn tốn nước miếng với các ngươi.
Oa Hậu miếu xây dựng trên núi nhỏ vắng vẻ trong Hỗn Độn thiên thành. Nói nó vắng vẻ chỉ là tương đối, mỗi ngày tu sĩ đến tế bái Oa Hậu nối liền không dứt, trong số tu sĩ nếu có gặp bán thánh cũng không lạ gì.
Oa Hậu là đại thánh thái cổ, tu sĩ các chủng tộc rất tôn kính Oa Hậu. Bây giờ câu "ba đại thánh đều ra từ nhân tộc" đã đồn khắp các quốc gia nhân loại, nên tu sĩ nhân loại đến bái tế Oa Hậu Đại Thánh càng nhiều hơn.
Ngôi miếu thờ này vô cùng cổ xưa, không biết truyền thừa từ thời đại nào. Dọc theo con đường nhỏ đi lên đỉnh núi sẽ thấy một số thơ từ do tiên hiền để lại, có cả bia văn thánh linh cổ xưa.
Chỉ một thiên bia văn thánh linh trấn tại đây đủ để làm những kẻ trộm định bất kính với Oa Hậu Đại Thánh phải e ngại. Trên núi có đến bảy bia văn do thánh linh để lại tạo uy thế lớn.
Phong Phi Vân vừa bước vào núi liền cảm nhận áp lực kinh khủng, làm người ta hết sức cẩn thận, không dám ồn ào lớn tiếng.
Nhiều tu sĩ ngồi xếp bằng trước bia văn thánh linh, lĩnh ngộ thánh linh đạo tắc trên bia. Phong Phi Vân đi lướt qua bia văn thánh linh.
Huyết Giao không dám quậy:
- Hỗn Độn thiên thành không uổng là cổ thần thành của nhân tộc, có quá nhiều danh thắng cổ tích. Chỉ một tòa Oa Hậu miếu đã để lại bảy bia văn thánh linh, có thể tưởng tượng nếu tu sĩ gây rối tại đây sẽ bị bia văn thánh linh trấn áp.
Mao Ô Quy nói:
- Linh khí chỗ này đậm đặc kinh người, đạo tắc trong thiên địa rõ ràng, tựa như thánh địa tu luyện.
Đi qua dòng suối nhỏ ngước nhìn lên, trên vách đá cao có các ngôi miếu cổ. Tường đỏ ngói xanh nấp trong mây mù, cảm giác nhìn tiên khuyết cổ miếu.
Một tiểu ni cô mặc áo trắng đi qua khe suối, một con cổ linh thú theo sau lưng nàng leo lên đỉnh núi.
Tiểu ni cô khoảng mười lăm, sáu tuổi, vó dáng đáng yêu, cổ dài da trắng. Áo phật hơi chặt ôm đường cong cơ thể, nếu không xuất gia sẽ là một thiếu nữ xinh đẹp.
Phong Phi Vân bước tới, cúi đầu hướng tiểu ni cô:
- Tiểu sư phụ, xin hỏi nơi này có một nữ nhân tên Đông Phương Kính Nguyệt tá túc không?
Tiểu ni cô mắt sáng răng trắng, con ngươi xoay tròn nhìn kỹ Phong Phi Vân.
Tiểu ni cô cảnh giác hỏi:
- Ngươi là ai? Tìm Kính Nguyệt tỷ tỷ có chuyện gì?
Phong Phi Vân mừng rỡ, vậy đúng là là Đông Phương Kính Nguyệt tá túc trong Oa Hậu miếu.
Phong Phi Vân thầm khó hiểu, cô nương Đông Phương chạy đến Oa Hậu miếu làm chi? Định xuất gia sao?
Phong Phi Vân nói:
- Tại hạ là bằng hữu của nàng, làm phiền tiểu sư phụ thông báo giùm ta. Nói với nàng là có cố nhân hẹn gặp nàng ở luyện thạch đài.
- Vậy chờ ta đi hỏi Kính Nguyệt tỷ tỷ.
Tiểu ni cô thấy Phong Phi Vân cung kính thì bớt đề phòng, nàng ngồi xéo trên lưng linh thú bay đi cổ miếu trên đỉnh núi.
Đông Phương Kính Nguyệt cười gian:
- Rắc rối như vậy làm gì? Chúng ta cùng nhau hành động lao vào Oa Hậu miếu, nâng cô nương Đông Phương ra là được. Nói nửa ngày với tiểu ni cô chi cho tốn nước miếng?
Mao Ô Quy ủ rũ nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn bị bia văn thánh linh trấn áp?
Phong Phi Vân nói:
- Nơi này là Hỗn Độn thiên thành, đạo pháp, thần thức, thần thông đều bị ức chế. Tại đây nên làm việc theo phép tắc.
Phong Phi Vân đi luyện thạch đài, ngồi trên tảng đá bằng phẳng đỉnh ngọn đồi. Huyết Giao, Mao Ô Quy, Mao Thành Thật bị Phong Phi Vân bỏ rơi dưới chân núi, không cho chúng nó đến quậy.
Luyện thạch đài rất rộng, tuy chỉ là sườn núi nhưng cảm giác như vươn tay chạm đến khung trời.
Đồn rằng Oa Hậu Đại Thánh phi thiên tại đây, dùng đạo tắc của mình bổ thiên đạo.
Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết của nhân tộc, trong các yêu tộc cũng có Oa Hậu miếu, các loại thần thoại truyền thuyết.
Phong Phi Vân đứng trên luyện thạch đài, hắn cảm nhận được chỗ này không tầm thường. Như thể luyện thạch đài là trung tâm thiên địa quy tắc, các khí tượng thần kỳ nhảy lên tại đây, hiện ra xung quanh thiên địa thái cổ.
Ầm!
Một luồng khí đại đạo lao vào người Phong Phi Vân, thánh linh nội đan hình thành vòng xoáy lớn với thân thể hắn là trung tâm.
Phong Phi Vân mở mắt ra, ánh lửa rực cháy trong con ngươi. Có một bóng tiên tuyệt thế đứng trên bầu trời, mình người đuôi rắn mỹ miều thần thánh.
Đây chỉ là một cái bóng, nhưng trong cái bóng ẩn chứa đại đạo làm người Phong Phi Vân run lên, không dời mắt được, như thể thiên đạo bày ra trước mặt.
- Chẳng lẽ đây là đạo thân của Oa Hậu Đại Thánh trong truyền thuyết?
Nỗi lòng Phong Phi Vân khó thể bình tĩnh, hắn vội ngồi xếp bằng, nhìn chằm chằm cái bóng tùy thời tan biến trong bầu trời, cảm ngộ đạo trên người Oa Hậu Đại Thánh.
Đây là đạo thân của Oa Hậu Đại Thánh, dù chỉ lĩnh ngộ một chút đạo tắc cũng là hưởng thụ vô cùng.
Trong đầu Phong Phi Vân cố gắng mô phỏng ảo ảnh đạo thân của Oa Hậu Đại Thánh, khắc vào linh đài, tham ngộ tinh túy đại đạo.
Bùm!
Đột nhiên ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh biến mất.
Phong Phi Vân vừa mới mô phỏng sơ đường nét đại đạo ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh, lòng buồn bã. Cơ hội như thế chỉ gặp chứ không thể cầu, sau này Phong Phi Vân muốn lại nhìn ảo ảnh đạo thân Oa Hậu Đại Thánh sẽ rất khó khăn.