Phong Phi Vân hỏi:
- Cảm giác trước khi chết một giây như thế nào?
Hai tay Thạch Lan một chuôi kiếm, mũi kiếm cắm vào tảng đá, khí thế thẳng tắp.
Thạch Lan trả lời:
- Không dễ chịu.
Phong Phi Vân cười hỏi:
- Mỗi lần trước khi Thạch Lan định chết trong tu luyện có hận ta không?
Thạch Lan nhìn thẳng đôi mắt Phong Phi Vân, ánh mắt sắc bén như hai luồng kiếm quang.
Thạch Lan trả lời:
- Sư tôn từng nói lt bán yêu phải là người tràn ngập khao khát sự sống, dù trong tuyệt cảnh tận phút cuối cũng không thể tuyệt vọng, trong lòng luôn có tín niệm kiên quyết là ta sẽ sống lại. Mỗi lần nhớ lời sư tôn nói là Thạch Lan không sợ chút nào.
Thạch Lan vừa thuật lại lời Phong Phi Vân từng nói, không sai một chữ.
Thạch Lan nhớ rõ từng chữ Phong Phi Vân đã nói. Mấy năm nay câu đó ảnh hưởng Thạch Lan rất nhiều, sâu đến nỗi nàng quên nỗi sợ chết chóc.
Phong Phi Vân chưa từng cho rằng hắn có điểm nào thành công.
Hắn là kẻ thất bại trong tình cảm, không thuận buồm xuôi gió trong tu luyện như người ta, làm việc thì lúc co lúc giãn, vừa chính vừa tà. Dù Phong Phi Vân phá vỡ nguyền rủa bán yêu thì hắn vẫn không cho thấy tự hào gì.
Nhưng nữ đệ tử trước mặt làm Phong Phi Vân cảm thấy hắn không phải tai họa, ít ra hắn làm đúng một điều.
Phong Phi Vân nói:
- Thần Tấn vương triều quá nhỏ, không phát huy hết thiên phú của Thạch Lan. Có muốn nhận thử thách càng nghiêm khắc hơn, so cao thấp với tài tuấn đỉnh cao nhất thiên hạ không?
Thạch Lan hỏi:
- Sư tôn định mang Thạch Lan rời khỏi đây?
Phong Phi Vân gật đầu.
Thạch Lan quỳ một gối xuống đất, mắt ngấn lệ nói:
- Từ năm Thạch Lan bảy tuổi thì đã không có người thân. A Thư nói chỉ cần còn sống là có hy vọng, là sư tôn cho Thạch Lan hy vọng vào lúc Thạch Lan tuyệt vọng nhất. Từ đó trở đi Thạch Lan xem sư tôn là người thân nhất. Thạch Lan nhớ khi đó đã nói dù sư tôn đi đâu Thạch Lan sẽ theo cùng.
- Sư tôn nói nơi ta muốn đi ngươi không theo được, trừ phi có ngày tu vi của ngươi mạnh đến mức đánh bại người cường đại nhất thủ đoạn, dùng lực lượng phá vỡ hư không thủ đoạn mới có thể đến thế giới kia tìm ta. Thế giới kia của ta rộng lớn hơn thế giới này gấp ngàn vạn lần, khi đó ngươi đã không tìm thấy ta.
- Thạch Lan rất muốn khóc, nhưng Thạch Lan không khóc. Bởi vì trong lòng Thạch Lan vững tin dù một trăm năm, một ngàn năm sau Thạch Lan vẫn sẽ tìm được sư tôn. Sư tôn muốn Thạch Lan làm bất cứ chuyện gì chắc chắn Thạch Lan sẽ làm được.
- Bây giờ Thạch Lan dã làm được, từ nay Thạch Lan muốn mãi mãi đi theo sư tôn.
Mắt Thạch Lan trong suốt đen láy lấp lánh nhìn Phong Phi Vân.
Thuở Thạch Lan bảy tuổi Phong Phi Vân để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng nàng, Thạch Lan mãi mãi không quên nam nhân kia, nam nhân như thần.
Phương xa, Mao Ô Quy, Tây Môn Xuy Tiêu ngây người nhìn hai sư đồ.
Một người một rùa đồng thanh kêu lên:
- Ta Đột nhiên muốn thu đồ đệ.
- Ta Đột nhiên muốn thu nữ đồ đệ.
Khác biệt là Tây Môn Xuy Tiêu thêm chữ "nữ".
Mao Ô Quy nhìn Tây Môn Xuy Tiêu, lắc đầu than thở:
- Lại một cầm thú.
Tây Môn Xuy Tiêu cãi lại:
- Thu nữ đồ đệ tốt biết mấy. Có thể viết nhạc phổ cho ta, giặt quần áo, bưng trà rót nước. Mệt mỏi thì lau mồ hôi cho ta, cởi đồ cho ta. Tắm rửa thì chà lưng cho ta, buổi tối ngủ thổi tiêu cho ta . . .
Thánh thực quả đang ngủ nói mớ:
- Cầm thú.
Tây Môn Xuy Tiêu nói:
- Xì, ngươi nghĩ lung tung gì vậy? Buổi tối ta nghe tiếng tiêu có thể ngủ ngon hơn.
Có tiếng tiêu từ mặt sông gợn sóng bay đến.
Tiếng tiêu ưu nhãn xa xôi, chứa ý cảnh cao sâu khó dò. Mặt sống nước chảy êm đềm bỗng lặng yên, lặng như tấm gương màu xanh.
Trong sông tự động mọc linh hoa màu xanh, màu trắng, bèo xanh biếc, phát ra mùi thơm thoang thoảng giúp ích cho thể xác và tinh thần.
Trên bầu trời như có cánh cửa tiên giới mở ra, ánh sáng rắc xuống, ảo ảnh thần cung.
Tiếng tiêu hấp dẫn đàn chim bay tới, hót ríu rít bay quanh đảo nhỏ như trăm chim về tổ.
Tiếng tiêu ảnh hưởng thiên địa quy tắc, biến nơi này như thánh địa tiên giới, tịnh hóa hồn người.
Bùm bùm!
Cơ thể Phong Phi Vân vang hai tiếng, hai khúc xương biến thành phượng cốt.
Cơ thể Thạch Lan lóe sáng, có khối xương phượng sinh ra trong người nàng. Trong tiếng tiêu, Thạch Lan tiến vào cảnh giới huyền diệu khó giải thích, bán yêu tự động chuyện gì, bắt đầu cái chết lần năm.
Huyết Giao, Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy, thánh thực quả cũng cảm ngộ được nhiều từ tiếng tiêu, tiến vào huyền cảnh, tu vi tăng vọt phá tan bình cảnh, như có người quán đỉnh.
Loại cảm ngộ, huyền cảnh này không theo bọn họ khống chế, như Đột nhiên đến tiên giới, thí khí tiên, ngưng tụ tu vi.
Phong Phi Vân cũng tiến bộ nhiều. Vốn trong người Phong Phi Vân chỉ có một trăm lẻ tám khối phượng cốt, hiện tại tăng thêm một trăm bốn mươi tứ khối. Trước đó Phong Phi Vân đã tích lũy tiến bộ nhưng cũng nhờ tiếng tiêu trợ giúp, như có thánh linh giảng đạo.
Tiếng tiêu ngừng, thanh âm còng văng vẳng trong thiên địa thật lâu.
Phong Phi Vân tỉnh táo khỏi huyền cảnh, hắn không kịp kiểm tra cảnh giới hiện nay, đứng bật dậy, mắt bắn ra tia sáng rực rỡ tìm kiếm trong làn sương.
Phong Phi Vân xoay người mấy chục lần, xem xét các phương hướng.
- Ra đi, ta biết là ngươi!
Phong Phi Vân thi triển luân hồi tật tốc, lắc người, dán sát mặt nước bay vào mây mù, sóng gợn lăn tăn.
Phong Phi Vân tìm kiếm khắp nơi, mắt sáng như đuốc hét lớn:
- Ra mau! Đã đến rồi tại sao không xuất hiện?
Huyết Giao được thu hoạch rất lớn, từ Vũ Hóa đệ tam trọng lên đỉnh Vũ Hóa đệ tứ trọng, suýt thành cảnh giới đại yêu vương. Tiếng tiêu đó như tiếng trời.
Huyết Giao khó tin nói:
- Chẳng lẽ Phong Phi Vân quen chủ nhân tiếng tiêu?
Huyết Giao là giao vương vẫn cảm thấy chuyện thật khó tin, vừa rồi như nghe một vị thánh giả giảng đạo, tu vi tăng vùn vụt, như có người quán đỉnh.
Trên đảo nhỏ Tây Môn Xuy Tiêu khóc sướt mướt, quỳ dưới đất lạy:
- Xin thánh sư hãy nhận ta làm đồ đệ!
Mao Ô Quy liếc xéo Tây Môn Xuy Tiêu:
- Chẳng phải ngươi tự hào tiếng tiêu của mình là đệ nhất thiên hạ sao?
Tây Môn Xuy Tiêu rất cuồng nhiệt quỳ lạy bên bờ sông, nói:
- Chút đạo hạnh như ta không xứng xách giày cho thánh sư, đệ nhất thiên hạ chỉ là khoác lác. Ta dám chắc vừa rồi là vị tiêu thánh truyền đạo cho ta, cố ý chỉ điểm ta hoặc thấy ta tư chất bất phàm muốn nhận làm đồ đệ.
Sương dày đặc, nước lặng.
Phong Phi Vân tìm thấy bè trúc trên mặt sông, hắn đáp xuống bè. Mùi thơm nồng nặc, linh hoa, tiên thảo dày đặc trôi xung quanh. Những thảm thực vật không thuộc về thế giới này, chúng nó cảm nhận tiếng tiêu chí thánh nên sinh trưởng trong thiên địa.
Trên bè trúc có ghế tre, bàn trà, gậy tre, chén trà tử sa. Nước trong chén còn ấm, bốc khói nhạt.
Nàng vừa mới rời đi.
Phong Phi Vân nhìn linh hoa, tiên thảo, hoa trắng, đỏ, xanh nở đầy khu vực nước tạo thành biển hoa nhưng không thể che tầm mắt hắn.
- Ta biết nàng ở gần đây, chắc chắn đang nhìn ta. Nàng trách ta không bảo vệ Hồng Nhan thật tốt hay không muốn gặp ta?