Linh Chu

Chương 1733: Vũ Hóa đài dị động (1)

Ầm!

Lực lượng khổng lồ bộc phát từ người Sở Giang Vương, quan tài sắt nổ tung. Phong Phi Vân, Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương bị đánh bay ra ngoài.

Thây khô lao ra khỏi quan tài sắt, lơ lửng bên trên nghĩa địa, tham lam hấp thu âm khí, quỷ khí trong thiên địa. Muôn vàn khí lưu lao vào người Sở Giang Vương, khiến cơ thể héo rút căng phồng lên.

- Chiến!

Một vạn linh thú chiến hồn lao ra khỏi người Phong Phi Vân, lưng mọc đôi cánh phượng hoàng bay lên cao đấm vào Sở Giang Vương, đánh ra sức công kích gấp vạn lần.

Phong Phi Vân như ma vương đứng trên bầu trời, trán nứt một đường biến thành con mắt thứ ba, cũng đánh một đấm vào Phong Phi Vân.

Bùm!

Hai nắm tay như hai ngọn núi va chạm vào nhau, vang tiếng nổ điếc tai.

Các ngôi mộ nổ tung, nhiều xác chết bay ra nát bấy. Quỷ hồn lang thang trong nghĩa địa gào rú thảm thiết, bị lực lượng lan tràn chấn hình thần đều diệt.

Một lẻ tám khối xương phượng bốc cháy, da Phong Phi Vân mọc vảy rồng, đầu có sừng rồng, đôi mắt như hai hạt châu đỏ máu, khí thế càng dã tính, bá khí hơn.

Long khí phát tázn từ người Phong Phi Vân.

Mao Ô Quy co giật tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Phong Phi Vân đã biến hình, long khí lấp đầy thiên địa.

Mao Ô Quy biến sắc mặt nói:

- Máu rồng trong người Phong Phi Vân đã thức tỉnh hoàn toàn sao? Hắn sắp biến rồng!

Thánh thực quả hỏi:

- Gia gia, cái gì là biến rồng?

Biểu tình Mao Ô Quy nghiêm túc nói:

- Đồn rằng khi bán yêu phá vỡ nguyền rủa sẽ có hai loại hình dạng, một là nhân loại, hai là yêu tộc. Khi Phong Phi Vân hóa rồng thì là con rồng thật sự, không chừng đáng sợ hơn cả long tộc. Nếu Phong Phi Vân hóa rồng sẽ là loại rồng gì? Thanh long, man long tám cánh tay, thái cổ hư không long.

Mao Ô Quy nhìn chằm chằm bầu trời, người căng cứng, trong đầu suy nghĩ mấy tộc quần lớn của long tộc.

Khí lưu trong không khí như ảo ảnh hình rồng.

Sở Giang Vương có dự cảm không may, đặc biệt từ người Phong Phi Vân lao ra khí thế, thân thể hắn thay đổi, thật giống thái cổ thần long.

- Grao!

Cơ thể Phong Phi Vân rách toác bay thẳng lên cao, biến mất trong mây đen cuồn cuộn.

Trong tầng mây vang tiếng nổ điếc tai chiến trường, chấn tử khí cuồn cuộn. Đôi khi thấy vảy hoặc vuốt rồng ló ra từ tầng mây, sóng khí và thanh âm khiếp hồn người.

Sở Giang Vương đứng trong không trung, con mắt thứ ba trên trán rực rỡ ánh sáng bắn vào bầu trời.

Sở Giang Vương hồi hộp quan sát tầng mây, lòng run rẩy thầm nghĩ:

- Rốt . . . Rốt cuộc hắn là ai?

- Grao!

Một móng vuốt to lớn đẫm máu từ tầng mây giáng xuống, dữ tợn mà xa xưa. Sở Giang Vương vội lấy Bán Nguyệt kiếm ra nhưng cơ thể vẫn bị vuốt rồng đánh rớt xuống đất, đập vào đất cát.

Lực lượng móng vuốt không thể ngăn cản.

Sở Giang Vương bò ra, cắn chặt răng, giang hai tay niệm:

- Tru thiên quỷ thần, nghe theo lệnh ta, sát lục chi kiếm, đồ tể chúng sinh!

Lòng bàn tay Sở Giang Vương ngưng tụ thanh kiếm to ngước nhìn trời:

- Dù ngươi là con rồng thì hôm nay bản vương sẽ đồ rồng!

Cái đuôi rồng đỏ máu từ trên trời giáng xuống, kèm theo ma tính đậm đặc phát ra tiếng xé gió.

Sở Giang Vương rút kiếm lao lên, khí thế hùng dũng.

Ầm!

Kiếm trong tay Sở Giang Vương bị đuôi rồng quất nát thành mảnh vụn.

Cơ thể Sở Giang Vương bị đuôi rồng chặt đứt, cột sống gãy đôi, đầu, ngực, eo, đôi chân bay hai hướng.

Địa Ngục Diêm La, Kỳ Lân Vương bay hai hướng nuốt nửa người Sở Giang Vương, miệng phát ra tiếng nhấm nuốt rất máu me, làm người nhìn buồn nôn.

Bị ăn tươi.

Tây Môn Xuy Tiêu kinh ngạc suýt rớt cằm:

- Hắn . . . Hắn là long tộc . . .

Đinh!

Ngón tay thả lỏng, trúc tiêu ởi xuống đất.

Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao Xung quanh nhìn mây đen trên bầu trời, chỉ nghe tiếng rồng gầm, ngẫu nhiên lộ ra một khối vảy, đôi khi là nửa móng vuốt.

Huyết Giao sợ hếta hồn:

- Sau khi hắn hóa rồng sức chiến đấu tăng lên ít nhất gấp chín lần, quá nghịch thiên!

Huyết Giao là yêu vương, hiểu rõ địa vị của long tộc trong yêu tộc, đó là tồn tại như chí tôn, thái cổ thánh yêu tộc không thể so sánh.

Phong Phi Vân biến về hình người, bùm một tiếng đứng trên mộ bia cao cỡ vách đá. Mắt Phong Phi Vân đỏ rực, tóc dài bay phất phới, cơ bắp cục cục, xinh đẹp nam tính.

Nghĩa địa xao động bỗng chốc tĩnh lặng, vật chết trong huyệt không dám phát ra thanh âm.

Phong Phi Vân thở ra:

- Phù.

Phong Phi Vân trở về bộ dạng ban đầu, khoác áo choàng đỏ thẫm bao bọc cơ thể trần trụi, màu đỏ dần tan trong mắt.

Phong Phi Vân nói:

- Tiếp tục đi về phía trước.

Phong Phi Vân bay xuống dưới, từng bước tiến lên.

Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy, Huyết Giao, thánh thực quả theo sau lưng Phong Phi Vân đi vào nghĩa địa bao la, đi hướng chưa biết.

Nghĩa địa mênh mông rộng lớn, các ngôi mộ đầy rẫy, quét mắt nhìn như biển mộ không thấy cuối.

Một đường im lặng, mãi đến ba ngày sau cảm xúc Phong Phi Vân mới trở về như cũ, sắc mặt không còn lạnh băngb.

Tây Môn Xuy Tiêu cẩn thận hỏi:

- Phong huynh có sao không?

Phong Phi Vân cầm Thiên Tủy Binh Đàm, liếc Tây Môn Xuy Tiêu.

Phong Phi Vân cười nói:

- Không sao, hai hôm trước không trấn được huyết khí trong người, giờ thì tốt rồi.

- Không sao thì may, may mắn.

Tây Môn Xuy Tiêu lại bắt đầu thổi tiêu. Tiếng tiêu du dương có chút tiêu điều quanh quẩn trong nghĩa địa.

Gió lạnh, tiếng tiêu, bia mộ.

Bọn họ như đoàn người tảo mộ đi qua nghĩa địa vĩnh hằng.

Trong mỗi ngôi mộ chôn xác một cường giả. Nhiều huyệt đã rất lâu năm, bia sắp bị đất vùi lấp, hầu như không thấy đường nét ngôi mộ.

Không ai biết là người nào chôn các cường giả, không biết ai bị chôn. Nhưng đến nghĩa địa này khiến người thấy bi thương, như thể nơi này chôn tổ tiên của mình.

- Mộ Âu Dương Liệt bán thánh nhân tộc. Mọi người chờ chút, ta muốn thổi khúc nhạc Tráng Sĩ cho vị tiền bối này.

Tây Môn Xuy Tiêu là người rất kỳ lạ, mỗi khi thấy bia tiền hiền nhân tộc sẽ ngừng lại thổi khúc bi ca, như thể mỗi cường giả chôn tại đây là tổ tiên của gã.

Tiếng tiêu nức nổ mà bi tráng, Phong Phi Vân nghe cũng thấy thương cảm.

Đôi khi Phong Phi Vân nghĩ Tây Môn Xuy Tiêu đến luân hồi lộ có khi nào là vì tìm nghĩa trang không? Nơi này chôn ai?

Huyết Giao mất kiên nhẫn nói:

- Chỗ này chôn tu sĩ cũng cỡ ức vạn, ngươi cứ thổi từng người thì biết boa giờ chúng ta mới đi đến cuối đường?

Tây Môn Xuy Tiêu cất trúc tiêu:

- Tiền bối chôn ở đây đáng tôn kính, nếu không nhờ bọn họ thì không có chúng ta bây giờ.

Huyết Giao khinh thường nói:

- Bản vương là giao sinh, không liên quan gì đám người chết này!

Tây Môn Xuy Tiêu lắc đầu.

Phong Phi Vân híp mắt liếc Tây Môn Xuy Tiêu, cảm thấy tiểu tử này biết được chuyện gì. Tây Môn Xuy Tiêu không nói, Phong Phi Vân lười hỏi.

Chỗ này đúng là có nhiều bia mộ, chôn từ năm tháng vô tận xa xưa, có nhiều bia chữ không rõ ràng. Mọi thứ rất bí ẩn, chắc chắn che giấu bí mật lớn không ai biết.

Tây Môn Xuy Tiêu hỏi:

- Phong huynh, lúc trước nghe Sở Giang Vương nói Phong huynh là truyền nhân của Phật Tàm Tử tiền bối?

Phong Phi Vân bước đi nhanh, Tây Môn Xuy Tiêu theo sau lưng, tốc độ không chậm hơn hắn bao nhiêu.