- Các ngươi tuyệt đối đừng bị những nữ nhân thanh lâu dưới ngòi bút thư sinh lừa. Thư sinh có mấy đồng tiền? Những nữ nhân thanh lâu gặp bọn họ sẽ nói chính mình "Bán nghệ không bán thân", cái gì bán nghệ không bán thân? Ảnh hưởng giá thị trường.
- Đám thư sinh ngốc còn tưởng rằng bọn họ thật sự thanh thuần thánh khiết, viết thơ văn tuyên truyền danh tiếng cho bọn họ, dẫn đến nhiều khách phong lưu có tiền có quyền.
- Chỉ cần cho đủ tiền thì bọn họ sẽ cởi quần cởi áo, giang hai chân kiếm tiền. Còn đám thư sinh? Đang đau lòng cho cảnh ngộ bất hạnh của bọn họ, bị sự kiên cường bán nghệ không bán thân đánh động, ngày đêm trằn trọc.
Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:
- Nên ta chỉ là người bán nghề, các ngươi đừng bao giờ hiểu lầm, con người ta rất có sĩ diện.
Phong Phi Vân cười nói:
- Tiên sinh đại tài.
Phong Phi Vân tiếp tục bảo:
- Nhưng ta quen một nữ nhân tạo nghệ âm luật trên cả thư sinh.
- Cái gì? Trong thiên hạ có kỳ nữ như vậy? Phong huynh nhất định phải dẫn ta đi gặp, nếu có thể so cao thấp với nàng thì tại hạ chết cũng không tiếc!
Biểu tình Tây Môn Xuy Tiêu nghiêm túc, gã không tin trên đời này có người thổi tiếng hay hơn gã.
Ánh mắt Phong Phi Vân sâu thẳm nhìn phía xa:
- Ta cũng rất muốn tìm nàng.
Phong Phi Vân hỏi:
- Sao Tây Môn huynh xuất hiện ở đây?
Tây Môn Xuy Tiêu thở dài:
- Ta cũng không rõ, vốn đang đi trên chiến trường vạn tộc không hiểu sao rớt vào đây, chẳng biết chỗ này là đâu. Sao nhóm Phong huynh cũng ở đây?
- Chúng . . . Chúng ta tình cờ đi ngang.
Con ngươi Phong Phi Vân co rút, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ trên chiến trường vạn tộc cũng có lỗ hổng?
Thanh Đồng cổ thuyền bay trong hắc ám không giới hạn, chẳng biết sẽ đến đâu, con đường phía trước mịt mờ.
Đột nhiên có một ngày đằng trước sáng rỡ, ánh sáng đỏ như máu, chói mắt người, như bầu trời đỏ rực.
Phong Phi Vân đang tu luyện bỗng đứng bật dậy nhìn đằng trước, cảm nhận có linh khí rực cháy từ trên khung trời trút xuống như thác.
Phong Phi Vân vui mừng nói:
- Không lẽ đây là lối ra luân hồi lộ?
Có linh khí Đương nhiên là đường quay về dương gian.
Mao Ô Quy sợ hãi nói:
- Không, không thể ra từ đây. Nơi này chỉ là một lỗ hổng, rất có thể bên ngoài là vùng đất sát phạt vô cùng nguy hiểm. Năm xưa ta đi ngang qua đây, cho rằng cuối luân hồi lộ. Nhưng ta mới chạy ra thì bị một đám sinh vật lạ giết về, néu ta không chạy nhanh thì đã mất mạng.
Tây Môn Xuy Tiêu nói:
- Ta rớt từ chỗ này, bên ngoài là mảnh đất giết chóc nguy hiểm trong chiến trường vạn tộc, thuộc về chiến trường cao đẳng nhất. Chí cường các tộc hỗn chiến, nếu bị bọn họ phát hiện tung tích của chúng ta chắc chắn khó thoát chết.
Phong Phi Vân ngước nhìn mây đỏ trên bầu trời, mơ hồ thấy khí túc sát, hơi thở vài cường giả khuếch tán làm người run sợ.
Nghĩ cái gì là đến cái đó.
Ầm!
Hai bóng người từ trên trời rớt xuống, bọn họ vừa đánh vừa rơi xuống, va chạm mỗi kích gây sóng to gió lớn.
Một yêu vương đằng xà yêu tộc cầm thanh chiến kiếm hai lưỡi, mặc áo giáp đỏ rực chém bay đầu cường giả tuyết minh thụ yêu tộc.
- Tư Lan Thanh, ngươi nghĩ chạy đến chỗ quỷ quái này sẽ thoát chết sao? Hôm nay bản vương muốn giết ngươi, bằm xác ngươi ra!
Cường giả tuyết minh thụ yêu tộc chỉ còn một cái đầu nhưng sự sống chưa đứt, định bỏ chạy:
- Ngươi đừng hòng!
Đằng Xà yêu vương cười nanh tranh, biến thành con rắn có đôi cánh, gió tanh nổi lên Bốn phía. Đằng Xà yêu vương há mồm máu nuốt đầu cường giả tuyết minh thụ yêu tộc.
Bộp bộp!
Cái đầu bị nuốt.
Cửa quỷ môn thứ năm phát ra một tiếng tiếng hét thảm, cuối cùng ngừng bặt, gã không còn sức la.
Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu đứng trên Thanh Đồng cổ thuyền phía xa nhìn phép tắc rừng rậm đẫ máu, ngươi chết ta sống, ngươi ăn ta chết.
Tây Môn Xuy Tiêu run run lùi một bước:
- Đây . . . Đây là một yêu vương, hay chúng . . . Chúng ta lùi lại đi . . .
Phong Phi Vân ra lệnh:
- Sợ là không được, hắn đã phát hiện chúng ta. Sẵn sàng chiến đấu!
Đằng Xà yêu vương đã thấy nhóm Phong Phi Vân, lại biến thành hình người. Đằng Xà yêu vương liếc Thanh Đồng cổ thuyền, bay lên bên trên thuyền cổ, khinh thường nhìn Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu.
Đằng Xà yêu vương nói:
- Thì ra là hai nhân tộc nhỏ yếu, để lại Thanh Đồng cổ thuyền dưới thân các ngươi, bản vương cho các ngươi toàn thây!
Ánh mắt đằng Xà yêu vương sắc bén, nhìn thấu Thanh Đồng cổ thuyền thần dị, chắc chắn là vô thượng chí bảo nên nó mới động tâm.
Đằng Xà yêu vương cầm thanh kiếm hai lưỡi, mắt hổ bắn ra tia sáng lạnh khiếp người, phát ra tiếng cười chói tai:
- Không ngờ truy sát Tư Lan Thanh tiến vào hố luyện thi chiến trường vạn tộc tình cờ gặp báu vật thế này, đúng là ông trời thương ta!
Tây Môn Xuy Tiêu sợ hãi mặt trắng bệch, liên tục thụt lùi, co ro cùng Mao Ô Quy, thánh thực quả trong góc thuyền.
- Hố luyện thi?
Phong Phi Vân giật mình, trong chiến trường vạn tộc, chỗ này bị xem là hố luyện thi.
Mỗi ngày trong chiến trường vạn tộc có mấy ức vạn tu sĩ chết trận, nhiều xác chết cần được dọn dẹp nên có cách nói hố luyện thi, chuyên môn thiêu xác không được ai nhận lãnh.
Loại hố luyện thi này thường đặt ở một số nơi đặc biệt như khe nứt không gian, lỗ hổng thiên thế, mảnh đất cấm kỵ. Dùng lực lượng thiên địa tiêu diệt máu thịt, linh hồn của xác chết.
Mao Ô Quy lẩm bẩm:
- Bà nội nó. Thì ra là hố luyện thi trong chiến trường vạn tộc hèn gì năm xưa khi ta bò ra có nhiều tu sĩ la xác chết vùng dậy.
Đằng Xà yêu vương thấy nhân loại nhỏ yếu bên dưới không thèm nghe lọt tai lời cảnh cáo thì rất giận, người toát ra khói đen, có yêu khí và chướng khí.
Đằng Xà yêu vương quát:
- Xem ra các ngươi không biết điều. Vậy bản vương đành tự mình ra tay!
Đằng Xà yêu vương hét to một tiếng, cơ thể biến thành con rắn khổng lồ mọc đôi cánh, miệng to phun ra khói độc máu tanh làm người buồn nôn. Đằng Xà yêu vương thè lưỡi đỏ sậm, nhe nanh dài ba thước.
- Grao!
Trán con rắn có dấu tia chớp, tia điện bắn ra từ dấu tia chớp bao phủ thân thể con rắn. Nó như biến thành quả cầu sét to lớn.
Phong Phi Vân rất là bình tĩnh, ngước đầu lên, lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi đi, ta không muốn chém ngươi.
Quá ngông cuồng, một nhân loại trẻ tuổi dám nói câu đó với yêu vương, đây là khiêu chiến tôn nghiêm của yêu vương.
Trong người đằng Xà yêu vương bộc phát ra khí thế như nước lũ đủ hù sợ hiền giả Vũ Hóa cảnh rút lui, lực lượng quá kinh khủng.
Đằng Xà yêu vương quát to:
- Đáng ghét, nhân loại, ngươi sẽ chịu trách nhiệm lời mình nói!
Phong Phi Vân thản nhiên nói:
- Ta thường chỉ chịu trách nhiệm với nữ nhân.
- Grao!
Đằng Xà yêu vương tức điên, cơ thể càng lúc càng đỏ thẫm, miệng phun ra lửa nóng cháy như con rồng lửa.
- Nếu ngươi đã tự tìm chết thì không thể trách ta, phượng hoàng liệt thiên!
Phong Phi Vân vươn một cánh tay ra, đẩy mạnh. Bàn tay biến thành vuốt rồng, móng vuốt có vảy lửa, sắc bén như đao. Móng vuốt xé một khối cánh thịt của đằng Xà yêu vương, máu đỏ chảy ra.