Linh Chu

Chương 1679: Nghi vấn (1)

Ánh mắt Phong Phi Vân chợt có chút âm trầm, bất quá cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, nói:

- Thánh Thần, Thủy Nguyệt Đình?

- Không, là Thiên Vu Đại Thần.

Thanh sa nữ tử nói.

Mỗi một chủng tộc, luôn luôn sẽ có mấy người có thể chống một mảnh trời, nếu không những chủng tộc này cũng không có khả năng kéo dài được.

Phong Phi Vân đối với Thiên Vu Đại Thần cũng không xa lạ gì, ở Thần Tấn vương triều đã nghe qua tên của hắn, đây tuyệt đối là một tồn tại thần linh.

Thanh sa nữ tử nói:

- Thiên Vu Đại Thần xem như là một trong mấy người của Nhân tộc khiến Yêu tộc phải kính sợ, vào thời đại Cận Cổ đã làm không ít đại sự kinh thiên động địa, một lần phát sinh gần đây nhất vào hơn một vạn năm trước, từng cùng một vị Phượng Hoàng Yêu Hậu xảy ra một trận đại chiến có một không hai, ở Ngoại Vực nứt vỡ một phiến hư không, cuối cùng Thiên Vu Đại Thần đánh lui vị Phượng Hoàng Yêu Hậu kia, chặn vị đại kiếp nạn vị Phượng Hoàng Yêu Hậu kia thảo phạt Nhân tộc.

- Bất quá, sau trận chiến ấy, Thiên Vu Đại Thần cũng không thấy xuất hiện qua nữa, có người hoài nghi hắn đại chiến với Phượng Hoàng Yêu Hậu đã bị trọng thương, đã vẫn lạc.

- Cho dù hắn thật sự vẫn lạc, kỳ thật cũng không tổn hại uy danh của hắn, dù sao có thể đánh lui một vị Phượng Hoàng Yêu Hậu đã là chuyện khiến thiên hạ khiếp sợ rồi, đẩy địa vị Nhân tộc tiến lên một bước dài, chỉ có điều lực lượng người này tuy mạnh, nhưng nhân phẩm. . . lại rất kém. . .

Trong mắt Thanh sa nữ tử mang theo vài phần oán khí, hiển nhiên đối với Thiên Vu Đại Thần cũng không phải hoàn toàn bội phục, ngược lại còn có mấy phần hận ý.

Phong Phi Vân lại không chú ý tới những điều này, nhíu nhíu mày, thì thào tự nói:

- Hơn một vạn năm trước. . .

Phong Phi Vân bản năng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nếu lúc kia Phượng Phi Vân vẫn là tộc trưởng Phượng Hoàng Yêu tộc vậy thì khẳng định đã nghe qua việc này, nhưng Phong Phi Vân lại hoàn toàn không có ấn tượng.

Chẳng xảy ra sau khi mình chết trong tay Thủy Nguyệt Đình sao?

Còn một điều, nghe khẩu khí của Thanh sa nữ tử thì tựa hồ danh khí Thiên Vu Đại Thần còn trên cả Thủy Nguyệt Đình, nhưng Thủy Nguyệt Đình có lẽ đã thành tựu Thánh Linh tôn vị, như vậy Thiên Vu Đại Thần lúc đó chẳng phải là tồn tại cấp bậc Thánh Linh sao?

Nếu Thiên Vu Đại Thần là tồn tại cấp bậc Thánh Linh thì sao lại bị thương trong tay Phượng Hoàng Yêu Hậu được?

Trong trí nhớ của Phong Phi Vân, bảy vị Phượng Hoàng Yêu Hậu lúc đó tu vị có lẽ đều là cảnh giới Vũ Hóa đệ cửu trọng.

Cho dù thể chất Phượng Hoàng mạnh hơn nhân loại, cũng tuyệt đối không có khả năng dùng cảnh giới Vũ Hóa đệ cửu trọng đả thương Thánh Linh được.

- Thiên Vu Đại Thần lúc ấy là cảnh giới gì?

Phong Phi Vân liền vội vàng hỏi.

- Không ai biết hắn đạt đến cảnh giới gì, bất quá khẳng định đứng hàng Thánh Linh tôn vị.

Thanh sa nữ tử nói.

Phong Phi Vân lại nói:

- Vậy Phượng Hoàng Yêu Hậu là cảnh giới gì?

Thanh sa nữ tử nhàn nhạt nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, nói:

- Bảy vị Phượng Hoàng Yêu Hậu đều là nhân vật công tham tạo hóa, có lẽ cũng đã cô đọng Thánh Thai, thành tựu Thánh Linh tôn vị, bất luận bị Yêu Hậu nào xuất thế, đều có thể quét ngang thiên hạ, vạn tộc triều bái.

PHỐC.

Trong miệng Phong Phi Vân phun ra một ngụm máu tươi, đầu đau muốn nứt, hai tay ôm đầu, không ngừng quay cuồng đập đầu lên thuyền nhỏ.

Tại sao có thể như vậy.

Tại sao có thể như vậy.

Bảy vị Phượng Hoàng Yêu Hậu vì sao đều là cảnh giới Thánh Linh.

Vì sao trong trí nhớ của mình, bảy vị Phượng Hoàng Yêu Hậu đều là cảnh giới Vũ Hóa đệ cửu trọng đỉnh cao.

Vì sao thứ trong trí nhớ ta lại hoàn toàn không giống với những gì Thanh sa nữ tử đã nói.

Vì sao kiếp trước ta một Thánh Linh cũng không thấy qua, chút đồ vật quan hệ đến Thánh Linh cũng không có gặp được.

Đây rốt cuộc là vì sao?

Chẳng lẽ sau khi ta bị Thủy Nguyệt Đình giết, bị Thanh Đồng cổ thuyền đưa đến một thế giới khác, cũng không phải thế giới trước kia của ta sao?

Nhưng vì sao mọi thứ kiếp trước ở thế giới này cũng có, căn bản chính là cùng một thế giới.

Đàu Phong Phi Vân càng thêm đau đớn.

- Ngươi làm sao vậy.

Thanh sa nữ tử ngồi ở thuyền nhỏ, nhìn Phong Phi Vân thống khổ lăn lộn .

Thanh sa nữ tử duỗi ra cánh tay lạnh như băng mà mảnh trượt đặt trên cổ tay Phong Phi Vân, sau nửa ngày mới mở ra hai mắt:

- Trong thân thể, tại sao có thể có khí tức loạn như vậy, Nhân huyết, Ma huyết, Long huyết, Phượng cốt, Phượng hồn, Long hồn. . . Còn có. . . Còn có mười vạn tám ngàn ý niệm Thánh Linh. . . Ông trời... ơ... i, hắn rõ ràng còn có thể sống đến bây giờ, đây là do ai bố cục lên người hắn a.

Trong hai mắt Thanh sa nữ tử thiêu đốt lên Thanh Hỏa, cưỡng ép định trụ Phong Phi Vân, bàn tay như ngọc trắng xinh đẹp nắm lấy bàn tay Phong Phi Vân, một mảnh mây mù màu xanh từ trong thân thể nàng lao ra, vọt vào thân thể Phong Phi Vân.

Hai người song chưởng đối nhau, khí lưu màu xanh tuần hoàn lưu động trong thân thể hai người.

Phong Phi Vân dần bình tĩnh lại, đầu không còn đau đớn vậy nữa, trên mặt cũng khôi phục huyết sắc.

Thanh sa nữ tử thu hồi tất cả hà khí màu xanh vào trong cơ thể, sau đó lại thu hồi bàn tay như ngọc trắng xinh xắn mềm mại, ngồi ở đầu thuyền, nhìn qua hắc ám không gian thâm thúy nói:

- Ngươi tu luyện đỉnh tiêm tôi thể công pháp 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》 của Phượng Hoàng Yêu tộc, đồng thời trong thân thể lại có Long huyết, trong đầu còn có một đoàn Phượng Hoàng linh hồn.

- Vô luận đây là xuất phát từ nguyên nhân gì, Long tộc sẽ không muốn thấy một bán yêu có Long huyết tồn tại trên thế giới này, 《 Bất Tử Phượng Hoàng Thân 》 của Phượng Hoàng Yêu tộc bị người học trộm, chắc chắn cũng khó mà lưu ngươi trên đời, ngươi xem như đã đắc tội và Long tộc và Phượng Hoàng Yêu tộc, ngươi có thể sống đến bây giờ, thật là một kỳ tích.

Phong Phi Vân mở ra hai mắt, trong ánh mắt mang theo vài phần ửng đỏ, nói:

- Ngươi sẽ nói ra mọi chuyện sao?

Thanh sa nữ tử thản nhiên nói:

- Ngươi và ta chỉ là bèo nước gặp nhau, danh tự cũng không cần nhớ, cần gì phải nói những chuyện này?

Thuyền nhỏ màu xanh bay trong không gian hắc ám, giống như bất động vậy, nhưng trên thực tế tốc độ của nó lại nhanh như ánh sáng, rất nhanh đã dừng tại một mảnh phế tích.

Ở đây vẫn cục kỳ hắc ám, khó có thể nhìn thấy ánh sáng.

Thanh sa nữ tử thu thuyền nhỏ vào, nhẹ nhàng phiêu lạc đến trên một cự thạch lơ lửng, nhìn qua xa xa.

Nơi cuối ánh mắt này, có một tòa cung điện rách rưới, bên trái và bên phải đều đứng thẳng chín cây cột đá cực lớn, cột đá to như sơn thể, trên đó quấn lấy một mảnh giao vân dài hẹp, khi thì chảy qua ánh lửa màu hồng đỏ thẫm.

Tòa cung điện kia giống như khảm nạm trong bóng đêm vậy, chỉ có thể nhìn thấy một đạo môn hộ thê lương, trên đó khắc lục lấy quỷ vân thần đồ, chớp động hàn mang.

- Hàn khí thật rét thấu xương!

Tu vị Phong Phi Vân cũng không yếu, nhưng vẫn bị hàn khí ở đây đông lạnh khiến xương cốt run lên.