Linh Chu

Chương 1403: Thủy nguyệt thánh nữ, hiên viên nhất nhất

Cố Bát thiếu gia không phải loại người sợ sệt, gã cười nhạt, người phát ra linh quang vô tận tạo ra vực quanh thân gã. Đây là vực của riêng Cố Bát thiếu gia, có tên là Ma Thiên Minh Vực.

Minh hỏa tràn ngập trong Ma Thiên Minh Vực, màu lam nhạt âm u. Lửa biến ra đủ hình dạng, như thú, như mây, như sông núi, như thiên thạch.

Phong Phi Vân khoác áo da phượng vảy rồng, chiến ý ngút trời, sát ý cuồn cuộn, bước chân vững vàng, móng vuốt cào Cố Bát thiếu gia.

- Phượng hoàng liệt thiên!

Vuốt phượng hoàng bộc phát lực công kích gấp năm, sáu chục lần.

- Minh hỏa cửu trọng thiên!

Hai tay Cố Bát thiếu gia chỉ trời, Ma Thiên Minh Vực xoay tròn, nhị vịminh hỏa biến thành dãy núi chín tầng trấn áp cửu tiêu, oanh kích ra ngoài.

Phượng hoàng hót vang, lửa tung tóe, sương mù bị xua tan.

- Lực lượng vạn thú!

Người Phong Phi Vân bộc phát uy lực vạn thú, trong máu có vạn thú rống gầm. Ba trăm sáu mươi vạn hạt tro thánh linh vận chuyển nhanh, cú đấm đánh ra vỡ thiên địa.

- Xích côn ảo!

Cố Bát thiếu gia đánh ra một thần thông vô thượng, là một trong các thần thông trấn tộc của Cố gia. Xích côn ảo khổng lồ hiện ra Sau lưng Cố Bát thiếu gia, không biết dài bao nhiêu dặm.

Thần côn màu đỏ mình cá, có cánh, hút mây phun sương, vảy đỏ thẫm, mắt như mặt trời, thân thể khổng lồ, Khí thế trấn trời.

Vạn thú và xích côn va chạm vẽ ra bức tranh hồng hoang.

Vạn thú hung tợn, tiếng gầm rống không dứt.

Xích côn càng là thần lực vô biên, khí kình hùng hồn, nếu nó rơi vào khu vực biển sẽ lật tung cả đại dương.

Cố Bát thiếu gia thầm giật mình. Bán yêu quá giỏi, ngăn được thần thông trấn tộc của Cố gia, qua nghịch thiên, sức chiến đấu kinh diễm trong thế hệ trẻ.

Đây là bán yêu!

Càng như vậy sát khí trong lòng Cố Bát thiếu gia càng nặng nề, trước nay gã luôn tin một đạo lý đó là giết người phải nhổ tận gốc, kỵ nhất là để lại tai hạo ngầm.

Dù bây giờ Cố Bát thiếu gia bị thương nặng nhưng gã vẫn muốn giết Phong Phi Vân chứ không phải rút đi trị thương, chờ Sau lưng mới giết hắn.

Hơn nữa làm sao Cố Bát thiếu gia có thể rút lui trước mặt một bán yêu?

- Vũ Hóa phù lục!

Cố Bát thiếu gia lấy thạch phù to cỡ bàn tay ra.

Tấm phù lục này khắc trên một khối cổ thạch, bên trên có hơi thở năm tháng như quyển sách lịch sử ghi chép lịch sử viễn cổ.

Cố Bát thiếu gia cầm Vũ Hóa phù lục, cánh tay như hóa thạch. Tay Cố Bát thiếu gia giống đất, trên cánh tay trải rộng đại giang, đại hà, đại sơn, đại hồ, đại lĩnh, đây là hiện tượng kỳ lạ rung động hồn người.

Cánh tay biến thành đất đai.

Phong Phi Vân cũng lấy phù lục ra, đây là hắn tốn số tiền lớn mua về, nhỏ xinh như điêu bằng phác ngọc. Binh doanh bao bọc cánh tay Phong Phi Vân, phát ra ánh sáng trắng lấp lánh.

Phong Phi Vân, Cố Bát thiếu gia cùng ra tay, hai khí Vũ Hóa khác nhau hiện ra trong không khí, quấn quýt, vặn vẹo, va chạm. Hoàng Nhạc Sinh ở một bên điều dưỡng vết thương bị đẩy lùi ra ngoài.

Bóc!

Vũ Hóa phù lục trong tay Phong Phi Vân phát ra tiếng vang khẽ, nứt một đường.

Cố Bát thiếu gia cười to bảo:

- Bán yêu ti tiện, Vũ Hóa phù lục trong tay ngươi phẩm cấp quá thấp, mua giá trẻ trong cửa hàng tiên đúng không? Ha ha ha ha ha ha! Hàng rẻ mạt đó làm sao so sánh với Vũ Hóa phù lục do tiên hiền Trung cổ thế gia chúng ta tế luyện ra?

Cố Bát thiếu gia lại đánh ra cú đấm, bóng quyền như núi chấn Vũ Hóa phù lục trong tay Phong Phi Vân lại nứt một vệt.

Hoàng Nhạc Sinh đứng một bên lao lên đánh hội đồng, từ đằng sau công kích Phong Phi Vân. Bọn họ muốn tốc chiến tốc thắng, trấn áp Phong Phi Vân.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hai anh tài kiệt xuất Trung cổ thế gia có thực lực chém lão tổ cổ tộc, dù bị thương nặng thì sức chiến đấu vẫn rất mạnh mẽ.

Mắt Phong Phi Vân đỏ máu, quan tài hoàng thạch xuất hiện trong tay hắn ném hướng hai thiên chi kiêu tử.

Nắp quan tài cổ mở ra, chĩa xuống dưới. Trong quan tài huyết khí bốc lên, xiềng xích xuyên qua. Khí thế hừng hực khiếp người phát ra từ quan tài hoàng thạch, như có âm linh rít gào bên trong.

Phong Phi Vân rót hết phật khí vào quan tài cổ, dẫn động một tia uy lực linh khí thập phẩm trấn áp.

Bốp!

Cố Bát thiếu gia cầm Vũ Hóa phù lục vỗ một chưởng đánh vào vách quan tài hoàng thạch. Huyết khí cuồn cuộn tràn ra từ vách quan tài xâm nhập cánh tay Cố Bát thiếu gia.

Bóc!

Vũ Hóa phù lục trong tay Cố Bát thiếu gia nứt một chút.

Cố Bát thiếu gia rung động nói:

- Cái . . . Cái này không lẽ là linh khí thập phẩm?

Nếu không phải linh khí thập phẩm thì sao chỉ một chút uy lực đã chấn nứt Vũ Hóa phù lục?

Phong Phi Vân không đáp, lại công kích. Uy lực linh khí thập phẩm bbộc phát càng mạnh mẽ hơn, vực của Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh bị chấn nứt.

Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh văng ra ngoài, vết thương càng nặng hơn, da nứt nẻ như tùy thời vỡ nát.

- Thật sự là linh khí thập phẩm! Bán yêu này quá nghịch thiên, có được linh khí thập phẩm.

- Chúng ta rút đi! Chờ lành vết thương rồi xử hắn sao, giết người cướp linh khí thập phẩm.

Phong Phi Vân đuổi theo, tay nâng quan tài hoàng thạch, tay kia cầm Thiên Tủy Binh Đàm bám sát 87 khai người.

Phong Phi Vân lạnh lùng nói:

- Các ngươi nghĩ có thể chạy sao?

Hoàng Nhạc Sinh khinh thường nói:

- Chỉ là một bán yêu bình thường, nếu chúng ta không bị thương nặng thì một ngón tay đủ trấn áp ngươi.

Trong tay áo Hoàng Nhạc Sinh bay ra thiên võng làm bằng linh kim ném Sau lưng.

Phong Phi Vân cũng ném ra một linh bảo, hình dạng như thoi đưa, cực kỳ sắc bén. Linh bảo xuyên qua thiên võng đâm vào trán Phong Phi Vân.

Cố Bát thiếu gia, Hoàng Nhạc Sinh là thiên chi kiêu tử của Trung cổ thế gia, người mang đầy báu vật, một trang sức cũng làm bằng linh khí.

Bùm!

Phong Phi Vân đánh bay linh bảo hình thoa, linh bảo bay về đâm vào lưng Hoàng Nhạc Sinh, lưng gã thủng một cái lỗ đẫm máu, máu rơi đầy đất.

Hoàng Nhạc Sinh khẽ rên.

Phong Phi Vân vung đao chém rách thiên võng làm bằng linh kim.

- Trong tay hắn cầm thần binh không gì không phá!

Cố Bát thiếu gia sắc mặt âm trầm, lòng cực kỳ bực bội. Cố Bát thiếu gia chưa từng nghĩ sẽ bị một bán yêu buộc đến hoàn cảnh chật vật thế này, tức chết gã.

- Không lùi nữa!

Cố Bát thiếu gia đứng lại, gã thấy rất bức bối, bị một bán yêu truy sát thật bực mình. Cố Bát thiếu gia định dùng chiến pháp cuối cùng giết Phong Phi Vân.

Hoàng Nhạc Sinh cũng đứng lại, lòng nặng nề.

Phong Phi Vân từ trong sương mù bước ra, chân gaiãm mặt đất, bước chân vững vàng.

- Như thế nào? Không trốn nữa?

Cố Bát thiếu gia hừ mạnh, khí hải mênh mông lao ra từ rốn, vô số ánh sáng tím lấp lánh. Một lão nhân ngồi khoanh chân trên khí hải tím, mặc áo bát quái, tóc trắng mặt hồng hào, trán có dấu trăng màu trắng.

Trong đan điền của Cố Bát thiếu gia có một người ngồi xếp bằng.

Phong Phi Vân dừng bước, hắn cảm nhận khí Vũ Hóa từ lão nhân đó, vô số lực lượng quy tắc xuyên qua người lão.

Hoàng Nhạc Sinh đứng bên cạnh Cố Bát thiếu gia cũng rất giật mình. Chuyện gì đây? Tại sao trong đan điền Cố Bát thiếu gia có người?