Linh Chu

Chương 1309: Mới đến

khoảng cách nam bắc của Thần Tấn vương triều không đến chín mươi vạn dặm, không bằng một phần trăm tiên nhân nhảy, thật sự chỉ là ao nước nhỏ.

Không lâu sau Phong Phi Vân chợt mở mắt ra:

- Đã vượt qua sáu mươi tiên nhân nhảy, chuẩn bị ngay đi, ta bắt đầu xé không gian đây.

Phong Phi Vân nhặt một viên giới linh thạch trong đường hầm trùng động, thu linh thạch, kim phật cao chín mươi chín thước, linh thảo, linh quả, các loại báu vật vào túi. Giới linh thạch cũ bị đầu và trái tim Diêm Vương đụng thủng, những báu vật rớt ra, giờ Phong Phi Vân mới có rảnh nhặt về.

Long La Phù hỏi:

- Chúng ta cần làm gì?

- Dốc hết sức tự bảo vệ mình.

Phong Phi Vân nói:

- Tuy ta có bí pháp xé rách một khe hở nhưng rát có thể sẽ bị bão không gian đánh trúng.

Thái Vi ngồi Sau lưng Phong Phi Vân, hé mắt ra nhìn bóng lưng hắn. Mắt Thái Vi lóe tia sáng, nhưng nàng không công kích Phong Phi Vân ngay lúc này. Thái Vi đứng dậy, chuẩn bị tùy thời nhảy không gian.

Phong Phi Vân không nói nhiều, trán bắn ra bốn mươi đốm sáng. Ba mươi đốm sáng tỏa ánh sáng khác lạ, lột xác thành thần vật, "Tru thiên hám tiên chuy", "Thiên đấu linh thai", "Cổ nguyệt nha"

thần thức của Phong Phi Vân có thể tự chủ tham ngộ tiểu diễn thuật, giờ hắn đã lĩnh ngộ ba mươi trong bốn mươi phần, biến ba mươi thần thức thành diễn binh.

Trong Mộ Phủ Tầm Bảo Lục ghi chép tiểu diễn thuật có thể chống đỡ một mảnh không gian, Sau khi đến cảnh giới siêu cao thậm chí diễn hóa ra một bí cảnh, một thế giới.

Hiện giờ Phong Phi Vân sử dụng tiểu diễn thuật chống dậy không gian này, thoát khỏi đường hầm trùng động.

Tất Ninh Soái, Mao Ô Quy, Long La Phù, Thái Vi căng thẳng. Bọn họ đứng trong một bọt nước, nếu bong bóng vỡ tất cả sẽ rơi vào bão không gian, chết không có chỗ chôn.

- Chuẩn bị sẵn sàng, lập tức nhảy không gian.

Thiên địa tiểu diễn hướng về nhảy không gian chân thật, tốc độ rất chậm. Mọi người đều biết có thể nhảy trong bão không gian đã là kỳ tích.

Rất nhanh mọi người trông thấy không gian khổng lồ như tấm bản đồ trong hư không.

- Không ngờ thành công thật!

Người Tất Ninh Soái ướt đẫm mồ hôi thấm ướt quần áo. Tất Ninh Soái không đợi được nữa, biến thành luồng sáng lao ra ngoài trước nhất.

Mao Ô Quy theo sau lao ra bão không gian.

Long La Phù do dự một chút, cũng bay ra khỏi vết nứt.

Thái Vi mới nhúc nhích thì đột nhiên . . .

Ầm!

Một luồng gió từ bão không gian ập đến, đó là lực lượng hủy thiên diệt địa, khiếp hồn người. Mặc dù tâm trí Thái Vi hơn người nhưng lúc này sợ mặt không còn chút máu, bị lực lượng sức người không thể chống lại áp chế.

Bùm!

Không gian tiểu diễn thuật chống đỡ bị đánh trúng, chỉ chạm nhẹ đã vỡ nát.

Phong Phi Vân bị thổi bay ra ngoài, cuốn vào vòng xoáy không gian. Phong Phi Vân rất bình tĩnh, một luồng sáng xanh bay ra khỏi đan điền, biến thành Thanh Đồng cổ thuyền khổng lồ như một ngọn núi.

Thuyền cổ xưa rách nát, hơi thở viễn cổ. Mười tám vải sắt thần buồm rách nát, nhưng Thanh Đồng cổ thuyền đứng vững trong vòng xoáy không gian.

Những bão không gian đánh vào Thanh Đồng cổ thuyền như sóng nước vỗ vào thân thuyền, đẩy thuyền lướt mau hơn.

Bản thân Thanh Đồng cổ thuyền như thần thuyền vĩnh hằng lướt sóng không gian.

Ầm!

Thái Vi đáp xuống Thanh Đồng cổ thuyền, người đầy vết máu, bị thương nặng. Thái Vi khó khăn đứng dậy, nhìn Phong Phi Vân chằm chằm. Phong Phi Vân lảo đảo đứng ở đầu thuyền, miệng chảy máu ròng ròng, đau đớn khó khăn cố chống.

Linh khí trong người Phong Phi Vân đã bị hao hết lúc hắn sử dụng tiểu diễn thuật, giờ hắn dùng máu và tiềm lực điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền. Thanh Đồng cổ thuyền bay một giây là Phong Phi Vân tiêu hao vô tận tinh huyết và tiềm lực.

Ầm!

Cuối cùng Thanh Đồng cổ thuyền xông ra ngoài, thoát khỏi vòng xoáy không gian.

Cùng lúc đó Phong Phi Vân không chịu nổi nữa, trước mắt tối đen, ngất xỉu. Trước khi ấmt ý thức Phong Phi Vân cảm giác mình và Thái Vi bị hất văng ra ngoài.

Thanh Đồng cổ thuyền mất năng lượng biến thành luồng sáng xanh bay vào đan điền của Phong Phi Vân.

- Hy vọng đừng bị ném vào sâu trong bão không gian.

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Phong Phi Vân.

Khi Phong Phi Vân tỉnh dậy, hắn cảm giác hít thở khó khăn, đầu nặng trịch, cơ thể tan vỡ, mỗi khúc xương sắp vỡ vụn ra.

Phong Phi Vân không biết mình đang ở chỗ nào, không rõ đã qua bao lâu. Phong Phi Vân biết hắn không thể nhúc nhích, nếu không xương cốt sẽ nát thành bột ngay.

Phong Phi Vân chậm rãi ngưng tụ kim tàm phật khí mỏng manh trong đan điền, từng tia kim tàm phật khí như lần mò gỡ kén chảy ra khỏi đan điền, xoay chuyển trước mặt. Một chu thiên, lại một chu thiên, không ngừng chữa lành vết thương.

Kim tàm phật khí trong cơ thể Phong Phi Vân càng lúc càng vững chắc, dồi dào hơn, hữu dụng hơn bất cứ linh dược trị thương nào.

Cuối cùng Phong Phi Vân cảm giác có thể nhúc nhích.

Phong Phi Vân lại mở mắt ra, nhưng mi mắt nặng ngàn chân, như bị thứ gì rất nặng đè.

Là đất bùn.

Phong Phi Vân bị lực lượng không gian ném sâu xuống đất bùn, nhưng vậy cũng tốt, nghĩa là hắn đã thoát khỏi bão không gian.

Phong Phi Vân bò ra khỏi lòng đất, quần áo tả tơi, toàn thân là huyết già, tóc rối xù, người đau thấu óc. Phong Phi Vân đào giới linh thạch chứa tất cả báu vật ra khỏi đất bùn, nhét vào người.

Giờ Phong Phi Vân có rảnh quan sát xung quanh. Bên cạnh Phong Phi Vân là một xích thụ cổ xưa khoảng bảy, tám thước. Các dây leo cũ xưa, bụi gai lúc nhúc. Ánh mặt trời chiếu uống phản xạ loang lổ dưới đất.

Một con chim nhiều màu dập cánh giữa các nhánh cây, phát ra tiếng hót vui vẻ.

Sâu trong rừng cây lan trnà chướng khí, khói độc cùng với mùi ẩm ướt.

Đây là một khu rừng hoang.

- Cái gì? Rừng hoang?

Lòng Phong Phi Vân lạnh lẽo, nếu bị ném vào đại hoang mênh mông vô biên là hắn tàn đời.

Chắc không đến nỗi xui xẻo vậy đi?

Thái Vi cũng bị ném ra nhưng Phong Phi Vân không thấy bóng dáng nàng đâu, chắc hai người sẽ không cách nhau quá xa, dù gì cùng bay ra khỏi bão không gian.

Phong Phi Vân lấy Thiên Tủy Binh Đàm ra, vượt mọi chông gai, không muốn ở lâu trong đại hoang nguy hiểm rình rập khắp nơi. Nếu gặp một số mãnh thú thượng cổ, quỷ quái rừng hoang, âm dương vô thường là Phong Phi Vân chết chắc.

Trong đại hoang là cấm địa của nhân loại.

Mặt đất bao la, không đến tận cùng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, như mãnh thú chọc trời đi bộ, chấn mặt đất rung rinh. Cổ mộc rơi rụng lá cây.

Phong Phi Vân nhìn Sau lưng thấy đằng trước ngọn núi trước mặt có một con cự thú cao một trăm ba mươi thước người bốc lửa, mười tám sợi xích quấn thuanh thân thể nó. Xích kéo dài dưới đất dễ dàng đè nát đá to nặng mấy chục vạn cân.

Đằng sau mười tám sợi xích kéo một chiếc xe cổ khổng lồ, áng mây đen bao phủ xe cổ, không biết bên trong chứa cái gì.

Một nam nhân mặc giáp cổ, tay cầm chiến mâu đứng trên đầu cự thú.

Nam nhân đứng thẳng, có hai đôi mắt, bốn con ngươi bắn ra tia sáng màu vàng.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Tiếng xích sắt kéo lê.

Người cự thú mọc lông dài ba thước, sợi lông như làm bằng vàng ròng, hai chân giẫm đất, bốn cánh tay cột sợi xích, người khoác giáp sắt dày. Chỉ tính thiết giáp không biết nặng bao nhiêu ký.