Linh Chu

Chương 1243: Phủ công chúa

vipvandan.vn :

Chương 1243: Phủ công chúa.

- Phủ công chúa.

Tay chân Mao Ô Quy cựa quay cuối cùng vùng thoát khỏi tay Phong Phi Vân, rơi xuống đất.

- Đây từng là phủ đệ của Long Thương Nguyệt, người đi trà lạnh.

Phong Phi Vân vung tay phá trận pháp thủ hộ trên cửa lớn, đẩy cửa bước vào. Mao Ô Quy biến thành đốm sáng trắng chen vào trước, hít ngửi trong phủ công chúa. Mao Ô Quy phát hiện một giọt máu tươi trong hành lang bên cạnh hồ nước.

Mặt rùa mừng rỡ nói:

- Là mùi này!

Phong Phi Vân trông thấy vết máu thì thở phào nhẹ nhõm, dọc theo vết máu dưới đất đi vào trong.

Phong Phi Vân tìm thấy Long Thương Nguyệt trước cửa hầm hẻo lánh, vết máu dài trên mặt đất. Người Long Thương Nguyệt đầy vết thương, y phục màu đen bị máu thấm ướt, máu đọng trên tóc.

Dường như Long Thương Nguyệt bò tới cửa hầm, dưới đất để lại một hàng dâu tay máu. Nhưng Long Thương Nguyệt không mở cửa hầm đã xỉu.

Mao Ô Quy nói:

- Nữ nhân này rất có nghị lực.

Phong Phi Vân ngưng tụ một viên kim tàm phật đan đút cho Long Thương Nguyệt, tay đặt trên cổ tay kết máu già, rót phật khí vào cơ thể nàng. Rất nhanh phật quang mỏng bao phủ người Long Thương Nguyệt, vết thương nhanh chóng khép lại, phục hồi bóng loáng, trắng trẻo, không để lại vết sẹo nào.

Nhưng Long Thương Nguyệt bị thương quá nặng, chưa tỉnh lại ngay.

- Nơi đây là chỗ đệ tử hoàng tộc tụ tập, chắc người hai giới Âm Dương sẽ không tìm đến. Tạm thời ở lại đây rất an toàn.

Phong Phi Vân ôm Long Thương Nguyệt đi hướng lầu các.

Khi Long Thương Nguyệt tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường ấm áp mềm mại, cảm giác chưa từng thoải mái thế này. Long Thương Nguyệt lười biếng nghiêng người ôm gối gấm, nàng bỗng cứng người, mở mắt ra. Con ngươi bắn ra hai tia sáng sắc bén, Long Thương Nguyệt ngồi dậy.

Long Thương Nguyệt thấy áo dính máu đã được ai đó thay giùm, hương hoa thoang thoảng. Long Thương Nguyệt mặc áo lông trắng tinh dán sát người, vết thương biến mất. Trừ cơ thể hơi suy yếu ra Long Thương Nguyệt đã lành hơn một nửa vết thương.

Trong phòng có một người, một nam nhân.

Vèo!

Long Thương Nguyệt nhìn bóng lưng nam nhân, lấy linh kiếm ra, thanh kiếm như linh xà bay ra.

Long Thương Nguyệt lạnh lùng hỏi:

- Là ngươi thay đồ cho ta?

Phong Phi Vân đưa lưng hướng Long Thương Nguyệt, ngồi trên ghế điêu bằng tử đàn linh mộc, đang loay hoay nồi canh bốc linh khí.

Phong Phi Vân gật đầu, nói:

- Ừm! Còn tắm cho nàng.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Linh kiếm chém sau đầu Phong Phi Vân, tiếng gió rít, sát khí ập đến. Phong Phi Vân dễ dàng dùng hai ngón tay kẹp lấy. Linh kiếm rung bần bật nhưng không thoát khỏi ngón tay Phong Phi Vân được.

- Bị thương nặng như vậy thì ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương đi.

Phong Phi Vân thu lonh kiếm, một đoàn phật khí vàng trấn áp thanh kiếm đặt trên bàn. Phong Phi Vân bưng chén linh canh nóng hổi đến bên cửa sổ, từ từ ngồi xuống.

Long Thương Nguyệt ngồi trên giường, khi Phong Phi Vân xoay người thì đã hóa đá, răng cắn môi, nước mắt tuôn rơi nhưng không chớp mắt cái nào.

Không trách Long Thương Nguyệt không nhận ra Phong Phi Vân ngay. Từ sau khi Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh thì trừ hết khí yêu ma trong cơ thể, thay thế là phật khí thần thánh. Nếu nhìn bóng lưng khó thể nhận ra Phong Phi Vân ngay.

Phong Phi Vân vươn tay lau giọt lệ ướt mi Long Thương Nguyệt:

- Sao khóc rồi?

Long Thương Nguyệt bướng bỉnh:

- Không khóc!

Long Thương Nguyệt cắn răng, dùng tay áo lau khô khóe mắt, hốc mắt hơi đỏ.

Phong Phi Vân đưa chén ngọc qua:

- Không khóc thì thôi, uống một hớp canh linh thảo thập cẩm bổ người đi. Đây là ta tự tay nấu, độc nhất vô nhị.

Khí thế Long Thương Nguyệt lạnh lùng, mím chặt môi trắng, rất chú trọng chuyện này:

- Đã bảo là không khóc, Phong Phi Vân, ta cảnh cáo ngươi, trong cuộc đời Long Thương Nguyệt ta không rơi lệ. Nếu ngươi dám nhắc lại chuyện này, sau khi ta lành vết thương sẽ chém ngươi trăm ngàn lần.

Phong Phi Vân cười nói:

- Ăn canh trước đi.

- Tại sao chưa được ta cho phép đã thay đồ cho ta? Còn tắm rửa giúp ta? Ngươi dựa vào cái gì?

- Ăn canh trước đi.

- Tại sao mẫu thân của ta chết? Ngươi nhìn mẫu thân chết trong ngực mình, tại sao ngươi không nói cho mẫu thân biết ta không chết?

- Ăn canh trước đi.

- Hai năm trước ta vì ngươi mà giả chết trốn trong long mạch dưới lòng đất nhưng đổi lại là gì? Mẫu thân của ta chết, Long La Phù kế thừa ngai vàng. Phong Phi Vân, ngươi không định cho ta lời giải thích sao?

Phong Phi Vân ngần ngừ giây lát, vẫn nói:

- Ăn canh trước đi.

Đôi mắt Long Thương Nguyệt lạnh băng nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, một lúc lâu sau nói:

- Đút cho ta.

Phong Phi Vân cầm muỗng múc một miếng nhỏ, ôm Long Thương Nguyệt vào ngực, đặt thìa bên môi nàng đút một miếng.

- Ta đã hứa với mẫu thân của ta sẽ chăm sóc nàng, nàng là thê tử ta đính hôn, ta không được phép thay đồ cho nàng thì còn ai có tư cách?

Trên bàn đặt nồi nấu linh dược, Mao Ô Quy ngửi mùi bò tới cạnh nồi, duõi cổ vào muốn liếm. Bỗng bùm một tiếng, Mao Ô Quy rơi luôn vào nồi.

Phong Phi Vân nhẹ vuốt tóc dài của Long Thương Nguyệt, từng muỗng đút linh canh vào miệng nàng. Long Thương Nguyệt như chim nhỏ cuộn mình trong ngực Phong Phi Vân, yên lặng nghe hắn kể.

Đột nhiên tiếng cười âm u từ trời đêm vọng vào, phá vỡ yên lặng trong lầu các.

- Rốt cuộc tìm ra vết máu nàng để lại. Nàng núp trong phủ đệ này!

Trong bóng tối vang lên vô số tiếng xé gió. Từng áp lực khổng lồ bao vây phủ công chúa. Có thi tà rít gào, có quỷ tà hú hét, một số thái hư dị bay lượn trên bầu trời kèm theo khí huyết sát.

Màu đen lạnh lẽo, tràn ngập túc sát.

Đàn tà tụ tập bên ngoài phủ công chúa. Cường giả hai giới Âm Dương bao vây phủ công chúa, một số khí thế cường đại luyện điện vũ, xé mặt đất.

Một cái bóng quỷ màu trắng đuôi dài kéo thi bào xuống biến thành bóng tối bao trùm khu vực này, khiến phủ công chúa biến thành màu đỏ.

- Grao!

Tiếng hú dài âm trầm vang lên, một thái hư dị Dương giới đứng trên điện vũ cổ xưa, tay cầm cờ đỏ.

Thái hư dị Dương giới dữ tợn nói:

- Cho rằng chạy trốn tới nơi đệ tử hoàng tộc tụ tập thì chúng ta không dám đuổi theo sao? Ngươi quá coi thường lực lượng hai giới Âm Dương chúng ta! Dù là hoàng tộc thì không lâu sau sẽ bị xóa tên khỏi thế giới này!

Trên lầu các Mao Ô Quy bò ra khỏi nồi nhìn các âm hồn lướt qua khung cửa sổ, con mắt ti hí xoay tròn.

Mao Ô Quy úp nồi sắt lên đầu, nói:

- Tới hùng hổ quá!

Long Thương Nguyệt rét run, đôi mắt đen láy biến thành trăng tròn đỏ máu. Phong Phi Vân ấn vai Long Thương Nguyệt, giao linh canh uống một nửa cho nàng cầm.

Phong Phi Vân mở cửa sổ tím sậm ra, nhìn đàn tà bay lượn ngoài khung cửa sổ, chân mày như kiếm nhướng lên.

Phong Phi Vân nói:

- Ai cầm đầu?

Thanh âm như tiếng chuông lấn át tiếng hú tà dị bên ngoài.

Tôn giả thứ tám của Âm giới Lệ Tam Sơn bay trong không trung, quỷ vụ màu đen bay dưới chân ăn mòn đất cát thành suối vàng.

Lệ Tam Sơn lạnh lùng cười:

- Ta là Lệ Tam Sơn , tôn giả thứ tám dưới tay Bạch Bì Quỷ Vương.

- A! Chưa từng nghe tôn giả thứ tám gì đó, cũng không nghe về Bạch Bì Quỷ Vương.

Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, vuốt nhẹ Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón cái.