Ngọc Cơ Mạn Diệu cúi đầu, kiều diễm quyến rũ, da thịt như có hạt nước chảy ra, tựa mỹ ngọc nằm trong ngực Phong Phi Vân, ấm áp mà mềm mại.
Phong Phi Vân sờ cằm hỏi:
- Nghe bảo âm dương song tu có thể cho nam nhân được ích lợi lớn nhưng tại sao ta không cảm nhận được điều đó?
Đã bị ngươi ăn sạch sẽ mà còn nói không cảm nhận được ích lợi? Loại người gì vậy?
Ngọc Cơ Mạn Diệu dịu dàng quyến rũ, ngón tay vẽ ngực Phong Phi Vân:
- Người ta chưa kịp truyền song tu đại pháp đã bị ngươi làm chết đi sống lại, suýt lạc mất trong thịt dục.
Phong Phi Vân vuốt cằm thon của Ngọc Cơ Mạn Diệu:
- Được rồi, nàng cũng ngoan, đêm nay tặng phúc trạch cho nàng đi.
Một luồng sáng nhập vào não Phong Phi Vân biến thành kinh văn, nhiều tư thế lõa lồ hiện ra. Hàng chữ dâm mỹ, nhưng trong dâm có khí thánh khiết đạo đức, khúc dạo đầu ghi rõ: Song tu đại pháp, âm dương điều hòa. Tình dục cao, thịt dục thấp . . .
Kinh văn song tu đại pháp này thuộc song tu đại pháp tối cao, chỉ mấy người trung tâm nhất Âm Dương Song Tu Môn mới tu luyện được.
Phong Phi Vân nghiên cứu kỹ, phát hiện đây là bộ thứ hai trong Đạo điển, một trong ba thánh điển của Thần Tấn vương triều.
Phong Phi Vân đã biết là thứ tốt, một giai nhân tuyệt trần nằm dưới thân, hắn muốn thử một chút.
Khả năng lĩnh ngộ của Phong Phi Vân rất mạnh, nhanh chóng lĩnh ngộ chủ yếu trong song tu đại pháp, thế là đã đủ. Bởi vì Phong Phi Vân không cần dẫn dắt, người dẫn dắt là Ngọc Cơ Mạn Diệu. Tạo nghệ song tu đại pháp của Ngọc Cơ Mạn Diệu rất cao, đã nghiên cứu mấy trăm năm, Phong Phi Vân hành động theo nàng là được.
Rất nhanh hai người hòa tan vào nhau, nước sữa giao hòa, các loại tư thế luân phiên sử dụng.
Nắng sớm đến, ánh nắng ấm áp, trong không khí có nước bốc hơi. Tiếp Dẫn cổ trấn nghênh đón ngày mới.
Tâm tình Phong Phi Vân rất tốt, toàn thân tràn ngập lực lượng, mắt bắn tia sáng. Trong cơ thể Phong Phi Vân dựng dục phật quang, đạo quang vô tận. Phong Phi Vân nhẹ nâng tay là có vô số tinh khí lượn lờ xung quanh.
Phong Phi Vân hơi bất mãn nói:
- Mới chỉ đến sơ kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng, xem ra có song tu đại pháp cũng khó khiến tu vi thật sự tăng vọt, tóm lại vì lĩnh ngộ Kim Tàm Kinh qua thấp.
Đêm hôm nay Phong Phi Vân dốc sức "Tu luyện" nhưng kết quả không như ý.
Nếu ai nghe câu này sẽ tức giận đấm ngực giậm chân. Đến cảnh giới cự phách mà còn tiến bộ mau như vậy đã làm người ta hâm mộ muốn chết. Phong Phi Vân mặt dày được nước lấn tới, không chọc giận người thì là gì?
Sau khi đến Thiên Mệnh đệ cửu trọng, Phong Phi Vân cảm giác lực lượng càng tràn đầy, bên tai tùy thời nghe đại đạo thiên âm. Phong Phi Vân mơ hồ thấy ngưỡng cửa cảnh giới niết bàn, bây giờ dưới chân nhân hắn khó gặp địch thủ, đã bước vào hàng vô thượng cự phách.
Người giật mình nhất là Ngọc Cơ Mạn Diệu, chỉ trong một đêm nàng đã đến thiên phú đỉnh thiên tài đẳng cấp sử thi, ngang hàng với Phong Phi Vân. Ngọc Cơ Mạn Diệu càng thêm linh động, quyến rũ, trong cơ thể dựng dục tiềm lực mênh mông vô tận, trở thành nữ nhân có tư chất cao cấp nhất trên mảnh đất này.
Phong Phi Vân ta thán Đạo điển thần kỳ, không uổng là thánh điển ngang hàng với Kim Tàm Kinh. Song tu đại pháp mới chỉ là bộ thứ hai của Đạo điển.
Đến bây giờ Phong Phi Vân còn nhớ khi Ngọc Cơ Mạn Diệu rời đi bộ dạng vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, giống hồ ly nhỏ ăn đường mật. Sau khi biết mình có thiên phú đẳng cấp sử thi, Ngọc Cơ Mạn Diệu biết thân phận thật của Phong Phi Vân, nỗi lòng kích động, lần này nàng đã nhặt được báu vật.
Ngọc Cơ Mạn Diệu cứ nghĩ Phong Phi Vân là đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong, định sau khi song tu với hắn rồi dùng song tu đại pháp trói buộc hắn, không cho hắn hái nữ nhân khác nữa, ngoan ngoãn theo nàng trở về Âm Dương Song Tu Môn. Nhưng khi biết thân phận thật sự của Phong Phi Vân thì Ngọc Cơ Mạn Diệu vứt bỏ ý nghĩ đó, Âm Dương Song Tu Môn nho nhỏ của nàng không trói buộc hắn được.
Sau khi thiên phú Ngọc Cơ Mạn Diệu đến đẳng cấp sử thi, nàng không còn thỏa mãn chỉ một Âm Dương Song Tu Môn. Tiềm lực của Ngọc Cơ Mạn Diệu trở nên rộng lớn chưa từng có, nàng có thể lo đến tương lai càng cao xa hơn.
Phong Phi Vân lẩm bẩm:
- Một người có dã tâm bao lớn được quyết định bởi trong tay nắm giữ bao nhiêu năng lực.
Phong Phi Vân đi ra ngoài, Tất Ninh Soái đã chờ sẵn.
Tất Ninh Soái cười kỳ dị:
- Mùi vị đêm qua thế nào?
Phong Phi Vân cười hỏi lại:
- Ngươi biết rồi?
- Xì, người trong ngọc cung lầu các đều thấy sư tỷ của Ngọc Cơ Lan Lam chạy vào phòng ngươi. Đại đạo hái hoa quả nhiên danh bất hư truyền, động tác mau kinh. Mới chỉ quen một ngày đã . . .
- Ha ha ha, nàng là môn chủ Âm Dương Song Tu Môn.
Tất Ninh Soái giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Tất Ninh Soái lặng im, suy tư, trong mắt tràn ngập tôn kính, há mồm nhưng không nói nên lời.
Tất Ninh Soái đã đoán ra thân phận của Ngọc Cơ Lan Lam, cái tên ba tay này rất thông minh.
Phong Phi Vân giao Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm, Diệp Ti Loan, phu nhân giáo chủ Vạn Pháp tiên giáo cho Ngọc Cơ Mạn Diệu, khiến nàng chăm sóc giúp. Phong Phi Vân và Tất Ninh Soái đi Phổ Đà sơn.
Tất Ninh Soái treo lệnh bài của Lục gia bên người, đi lòng vòng trong thị trấn ven Tiếp Dẫn cổ trấn. Rất nhanh có người theo dõi Tất Ninh Soái, giữa trưa một nam nhân trung niên tìm tới gã. Hai người đi bến đò bí mật, ngồi linh thuyền độc mộc hướng tới giữa Nam hải.
Phổ Đà sơn nằm trong Nam hải nhưng trừ người của Phổ Đà sơn ra không ai tìm được địa chỉ.
Đây là một khúc gỗ thô to, dài hơn bảy trăm thước, đường kính khoảng hơn năm mươi thước điêu khắc thành chiếc thuyền gỗ. Bên trên khắc đầy trận văn, chỗ trận văn giao giao khảm một linh thạch to cỡ đầu người cung cấp năng lượng.
Trên linh thuyền độc mộc trừ Tất Ninh Soái ra có thủ lĩnh tà đạo khác, toàn là hùng chủ một phương, có quan hệ với vài người trong sáu gia tộc Phổ Đà sơn, có thể đến nơi trước.
Phong Phi Vân mặc ẩn tàm sa la, cũng leo lên linh thuyền độc mộc, không bị ai phát hiện.
Phong Phi Vân chợt nhận ra tu vi của hắn càng cao, sau khi rót linh khí vào tơ tằm thì hiệu quả ẩn thân của ẩn tàm sa la càng tốt.
Nếu người bình thường không có linh khí mặc ẩn tàm sa la cùng lắm đánh lừa được tu sĩ Thiên Mệnh đệ thất trọng chuẩn bị. Với cảnh giới Phong Phi Vân bây giờ có thể giấu nhân vật cảnh giới chân nhân bình thường.
Tu vi Phong Phi Vân bây giờ mặc ẩn tàm sa la dám đánh lén chân nhân rất có thể sẽ tổn thương được chân nhân.
Cái gọi là chân nhân ý chí tu sĩ cảnh giới niết bàn.
Niết bàn chia chín cảnh giới, đây là cảnh giới rất bí ẩn, không thuận buồm xuôi gió như cảnh giới Thiên Mệnh.
Niết bàn là chết rồi mới sống, có người gọi nó là luân hồi sinh tử.
Nghĩa là trong cảnh giới niết bàn, mỗi tăng một tầng sẽ trả qua một lần sinh tử. Người có thể niết bàn trọng sinh mới nâng lên một cảnh giới được, còn không niết bàn thì thành mây khói.