Linh Chu

Chương 1099: Phần luyện hỏa vực (1)

Tu vị Diệp Ti Loan không tầm thường, cánh tay ngọc thon dài vung xuống mặt đất, hai ngọn núi cao trăm mét hiện ra, sau đó lại ném ra phía sau, nhưng làm thế không có tác dụng, hai ngọn núi nhỏ này dễ dàng bị cơn gió màu đỏ thôn phệ.

Trong cơn gió màu đỏ này có hai âm thanh vỡ vụn sinh ra, hai ngọn núi nhỏ bị đập vỡ, hóa thành cát vàng đá vụn quay cuồng trong gió lốc.

Nham thạch trong Đồng Lô Sơn thập phần cứng rắn, cứng không khác gì khối sắt, nhưng lập tức bị đánh nát, có thể nghĩ một người nếu bị cuốn vào trong đó sẽ có kết quả như thế nào.

Phong Phi Vân cũng không có ra tay, phi thân bay lên một ngọn núi đầy hỏa diễm, khoanh tay xem kịch vui, cười nói:

- Diệp Ti Loan, ngươi cũng là cường giả cự phách, một cơn gió đã dọa ngươi thành như thế sao?

Dáng người của Diệp Ti Loan hết sức nhỏ, eo như nhu liễu, trên người có hào quang mờ mịt, tự nhiên nhìn thấy núi cao xa xa có bóng dáng Phong Phi Vân, trên mặt có mồ hôi chảy ra, hung hăng nhìn chằm chằm Phong Phi Vân liếc, nói:

- Đây không phải cơn gió bình thường, có thể lôi ngươi xuống đất, chôn trọn đời, cường giả cự phách nếu bị cuốn vào vẫn hữu tử vô sinh!

Nàng thân ảnh như lưu tinh, sau đó bay qua hướng Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân tự nhiên cảm nhận được cơn gió kia mang theo phong bạo khổng lồ, những nơi phong bạo đi qua, từng tòa núi lớn bị cắn nát, hóa thàn bình nguyên.

Phong Phi Vân lúc này cười lạnh, Diệp Ti Loan không ngờ muốn dẫn phong bạo lên người hắn, tự nhiên không thể để cho nàng như nguyện, thân thể khẽ động, triển khai Luân Hồi Tật Tốc, tốc độ còn nhanh hơn Diệp Ti Loan ít gấp đôi, lập tức lướt ngang mười dặm, nhanh chóng rời đi.

Diệp Ti Loan vẻ mặt kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng tốc độ của Phong Phi Vân chỉ sàn sàn nàng mà thôi, nhưng lại không có nghĩ đến Phong Phi Vân có tốc độ khủng bố như thế, cho dù nàng cảnh giới cao hơn vẫn không cách nào đuổi kịp.

Thời điểm Phong Phi Vân giao thủ với Diệp Ti Loan toàn lực, chỉ dùng tốc độ nhanh gấp ba lần mà thôi.

Oanh.

Phong bạo cuối cùng vẫn đuổi kịp nàng, nàng đánh ra vô số thần thông, tuy nhiên cũng bị cơn gió màu đỏ thôn phệ toàn bộ, nàng cũng bị thôn phệ.

- Vân Phi Thiên... Ngươi không thể thấy chết mà không cứu được... Ngươi một người căn bản không thể ra khỏi tử vực không người.

Diệp Ti Loan đôi mắt dễ thương đầy gợn sóng, mang theo vài phần thống khổ, tội nghiệp nhìn qua Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân vẫn đứng xa xa như cũ, không có ý ra tay.

Cơn gió màu đỏ co rút lại, giống như cát bụi ngưng tụ thành bàn tay khổng lồ kéo nàng vào lòng đất, cho dù nàng có tu vị cự phách cũng không thể phản kháng, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, thời điểm nàng nửa chìm vào lòng đất, một bàn tay lớn có khí lực lớn kéo lấy nàng, nàng mừng rỡ không thôi, biết là Phong Phi Vân ra tay, ngón tay nhỏ nhắn của nàng cầm chặt bàn tay Phong Phi Vân.

Bàn tay Phong Phi Vân ngưng tụ phật thủ khổng lồ đánh vào lòng đất, một đạo kim quang từ lòng bàn tay bắn ra ngoài, đánh vỡ mặt đất khu vực này, kéo Diệp Ti Loan ra khỏi mặt đất, ôm ngang vòng eo nhỏ nhắn, sau đó liền hóa thành một đạo lưu quang bay ra ngoài, bay thẳng hơn ngàn dặm mới dừng lại.

Cơn gió màu đỏ kia không có đuổi theo.

Trên người Diệp Ti Loan có linh hà lượn lờ, ngọc thể cực kỳ mềm mại, làn da trắng tuyết óng ánh, một chưởng vỗ vào lồng ngực Phong Phi Vân, thân thể mềm mại như linh xà bay ra ngoài, ở trên hư không bay một đường vòng cung đáp xuống đỉnh núi cao, cười dịu dàng nhìn xuống Phong Phi Vân, nói:

- Cảm ơn Vân đại thúc xuất thủ tương trợ.

Phong Phi Vân sớm đã có phòng bị, một chưởng này của Diệp Ti Loan không có làm hắn bị thương, cười nói:

- Đều nói nữ nhân thiện biến, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, không nghĩ đến Diệp tiên tử băng thanh ngọc khiết cũng lại là loại nữ nhân này!

Sắc mặt Diệp Ti Loan biến thành âm trầm, thân thể lăng không, nói:

- Không nghĩ đến Vân đại thúc cũng là nam nhân không thành thật như thế, ngươi cũng nên biết Ti Loan thật sự trở mặt, một chưởng vừa rồi có thể lấy mạng Vân đại thúc đấy.

Kỳ thật Diệp Ti Loan có ấn tượng không xấu với Vân đại thúc này, tuy tán tu này từng có hiềm khích với Nhật Nguyệt Tiên Giáo, nhưng mà nàng biết rõ đây là do đệ tử Nguyệt Tiên Giáo khiêu khích trước, hơn nữa tán tu đại thúc cũng không có ra tay đánh chết đệ tử Nguyệt Tiên Giáo.

Cho dù hắn bắt Liễu Duệ Hâm, nhưng không có tổn thương nàng nửa phần, cuối cùng cũng thả nàng ra.

Đương nhiên chính thức làm cho Diệp Ti Loan cảm thấy đại thúc làm người không tệ, là vì tán tu đại thúc dám cả gan ra tay với cường giả Ngọc Kiền vương triều, đảm phách kinh người, làm việc quyết đoán, so với Lý Tiêu Nam, Quân Tam Thiên và một đám thiên tài tuấn kiệt còn mạnh hơn nhiều, điểm này đáng quý nhất.

Cho nên Diệp Ti Loan không có cái nhìn xấu về Phong Phi Vân, ngược lại còn mang theo vài phần thưởng thức, cũng chính bởi vì như thế mới có thể làm Liễu Duệ Hâm tươi cười gọi Phong Phi Vân là đại thúc.

Phong Phi Vân nhẹ nhàng xoa xoa ngực, làm ra vẻ nói:

- Nha đầu Liễu Duệ Hâm kia đâu rồi, không phải nàng đi theo ngươi hay sao?

Diệp Ti Loan cũng mang theo thần sắc lo lắng, nói:

- Tiến vào Đồng Lô Sơn thì lạc đường.

Nhân vật cấp bậc cự phách như nàng tại Đồng Lô Sơn suýt nữa vẫn lạc, mà Liễu Duệ Hâm chỉ có tu vị Thiên Mệnh tam trọng có khả năng nguy hiểm, mất mạng trong hung địa.

Diệp Ti Loan điều chỉnh tâm tình rất nhanh, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nói:

- Cửa vào Đồng Lô Sơn hoàn toàn bị linh thú và dị thú phá hủy, căn bản không có khả năng trở ra, chỉ có tiến vào sâu trong Đồng Lô Sơn mời lão tổ các tộc cùng ra tay mới ra được.

Sắc mặt Phong Phi Vân không có lạc quan, nói:

- Đồng Lô Sơn hung hiểm chỉ sợ không chỉ là một ít thú triều kia, những lão tổ và chí cường tiến vào chỗ sâu trong Đồng Lô Sơn nói không chừng có một ít đã vẫn lạc, thậm chí ngay cả bọn họ cũng không thể thoát ra khỏi Đồng Lô Sơn.

Điểm này Diệp Ti Loan cũng rất đồng ý, Đồng Lô Sơn đúng là tồn tại nhiều hung địa, khốn chết vô số tiền bối trong đó, nơi này chỉ là bên ngoài Đồng Lô Sơn, thiếu chút nữa làm cho nàng vẫn lạc, nếu là tiến vào sâu trong Đồng Lô Sơn thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Diệp Ti Loan lấy địa đồ của một giáo chủ Nhật Nguyệt Tiên Giáo vẽ ra, phía trên phác họa một góc Đồng Lô Sơn, đánh dấu cửa vào Đồng Lô Sơn, còn có lộ tuyến đi vào Đồng Lô Sơn, có chút đánh dấu đặc biệt nguy hiểm.

Trên bản đồ chỉ vẽ phác thảo một ít nơi hẻo lánh của Đồng Lô Sơn, nhưng mà nó vô cùng bao la, tồn tại vô số tiêu chí, mỗi một tiêu chí cách xa nhau mấy ngàn dặm.

- Truyền thuyết Đồng Lô Sơn chính là khu vực thần chiến, thần chiến tạo thành khu vực này, vĩnh hằng bất diệt, bao la khôn cùng, Đồng Lô Sơn kết nối với thập vạn sơn hà.

Diệp Ti Loan nhanh chóng thu hồi địa đồ, không muốn làm cho Phong Phi Vân nhìn thấy một ít đánh dấu trọng yếu.