Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 99

Hết thảy suy nghĩ khi rơi xuống nước chớp mắt liền biến mất không còn tăm tích, Túc Dạ Liêu nhô lên mặt nước, liền nghe đến tiếng cười thoải mái khó gặp của quân vương hắn, hất sợi tóc ướt nhẹp ngăn trở tầm mắt, dung nhan thoải mái của quân vương hắn rơi vào đáy mắt.

Túc Dạ Liêu lộ ra nụ cười gần như ngốc nghếch nhưng rất nhanh lại thành nụ cười nhẹ, có thể khiến quân vương hắn lộ ra nụ cười sung sướng như vậy, dù mình bị chỉnh thì đã sao, huống hồ người làm thế là quân vương hắn yêu, càng thêm vui mừng là, những tội ác ô uế kia vì vậy mà tiêu tan.

Sủng nịch lóe lên một cái rồi biến mất nên Kình Thương vì trò đùa dai thành công mà ngẩng đầu cười, không phát hiện ra.

Kình Thương ngừng cười, cảm tình lộ ra ngoài của Túc Dạ Liêu cũng bị che giấu lại.

“Lúc này có thể cùng nhau tắm rồi.” Nụ cười trên mặt Kình Thương cũng không cứ thế biến mất, cũng không hề từ bỏ dự định lúc đầu, có điều lời nói của y khiến Túc Dạ Liêu đã bình tĩnh thân thể cứng đờ.

“Làm sao?” Kình Thương chú ý tới sự cứng ngắc trong nháy mắt của Túc Dạ Liêu.

“Gió có chút lạnh.” Túc Dạ Liêu vì mình tìm một cái cớ.

Kình Thương cũng không hoài nghi, hiện tại đã vào thu, dù đang ngâm mình trong suối nước nóng, nhưng quần áo Túc Dạ Liêu đã bị thấm ướt, dính sát trên người bị gió thổi qua có chút lạnh là chuyện đương nhiên.

“Cởi quần áo ra đi.” Kình Thương chỉ là đơn thuần kiến nghị, nhưng lời như vậy trong tai Túc Dạ Liêu lại có vẻ ám muội.

“Vâng.” Túc Dạ Liêu xoay người, khẽ lộ ra nụ cười khổ, quân vương hắn đã nói đến thế rồi, còn từ chối nữa, cử động của mình nhất định sẽ khiến quân vương hắn hoài nghi, tuy quân vương hắn không nghĩ tới phương diện đó, nhưng truy hỏi từ quân vương hắn, hắn cũng tạm thời không tìm được cớ trả lời, nói không quen tắm cùng người khác, nhưng rất nhiều năm trước kia, hắn cũng từng có kinh nghiệm tắm chung với quân vương hắn.


Y phục ướt nhẹp bị Túc Dạ Liêu cởi ra, không cần ra vẻ, không cần khắc ý, biểu hiện cao quý đến tao nhã từ việc bình thường như cởi quần áo.

Kình Thương ở trong lòng khinh thán một tiếng, đây chính là cái gọi là Quý tộc trời sinh đi.

Mặc y phục phiêu dật làm sao cũng không thấy bờ vai rộng, da thịt trắng ngần từng chút một lộ ra, dưới ánh trăng bàng bạc, dưới ánh lửa sắc cam, cùng mái tóc bạc phảng phất như đang phát sáng, sợi tóc màu bạc chảy xuôi như ánh nguyệt, rải rác trên mặt nước.

Cởi y phục trên người, chỉ để lại khố, Kình Thương cũng như thế, dù cả hai đều là đại nam nhân, có điều đứng □ lộ thiên nơi ôn tuyền, Kình Thương còn không làm được, vẫn giữ thứ mấu chốt cuối cùng, Túc Dạ Liêu xuyên qua một tầng nước trong tự nhiên nhìn thấy, vào thời khắc ấy trong lòng vui mừng cũng đồng thời tiếc hận.

Túc Dạ Liêu đối với việc đứng □ lộ thiên nơi ôn tuyền đúng là không có gì không tiện, hắn sẽ giữ lại thứ mấu chốt cuối cùng, là sợ lỡ có bất ngờ khiến trò hề của hắn bại lộ trước mặt Kình Thương.

Túc Dạ Liêu ở quần áo cạnh hồ, âm thầm hít một hơi, sau đó đối mặt với Kình Thương.

“Thực không tồi a.” Kình Thương mở miệng khen, y phải thừa nhận thân thể dưới y bào của Túc Dạ Liêu không giống chút nào với vẻ ngoài thanh lệ đẹp hơn cả nữ tử của Túc Dạ Liêu, đó là thể trạng rất có nam tử khí khái, thậm chí so với mình còn rắn chắc hơn mấy phần, đường nét cân xứng lưu loát không có chút mỡ thừa, nước da đẹp đẽ phảng phất như ngọc thạch, khiến người ước ao, suy nghĩ về thân thể trước đây của Túc Dạ Liêu, không thể không nói, biến hóa này quả thực to lớn.

Nam nhân đối với thể trạng nam tử hán khí khái có lúc sẽ như nữ tử đối với dung mạo mà so đo một hồi, cho nên khi Kình Thương nhìn thấy thân thể rắn chắc kia của Túc Dạ Liêu thì, không nhịn được đưa tay ra.

Túc Dạ Liêu còn chưa ý thức được Kình Thương muốn gì, càng thêm không thể đúng lúc ngăn cản, nên ngón tay Kình Thương ấn tới ***g ngực rõ ràng của Túc Dạ Liêu, thành công khiến hoả nhiệt Túc Dạ Liêu tạm trừ khử xuống một lần nữa bị nhen lên, đó là cuồng hỏa ngay cả trạng thái lý trí tuyệt đối cũng không thể áp chế, quân vương hắn yêu chủ động chạm vào hắn a.

“Ngô chủ.” Tiếng nói ám ách, dùng hiệu lực còn dư lại của lý trí tuyệt đối mới khiến mình không làm ra động tác tội ác, chỉ là nhanh chóng nắm lấy cái tay khiến hắn rục rịch kia.

Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng Kình Thương vẫn tự tay trải nghiệm xúc cảm da thịt Túc Dạ Liêu, xem ra ***g ngực rất rắn chắc, có nên có mềm mại, nhưng vì có phương pháp rèn luyện nên có một cảm giác cứng rắn như thạch.

Kình Thương bị tóm lấy tay, nhìn Túc Dạ Liêu không biết là vì xấu hổ, hay là vì nhiệt khí của ôn tuyền, hoặc là bởi ẩn nhẫn Kình Thương không biết mà gò má hiện ra nét ửng đỏ, trong sương mù mông lung càng thêm thanh diễm tuyệt luân.


Đúng là không hợp với vẻ ngoài. Kình Thương vốn không suy nghĩ xa xôi với nam nhân, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Túc Dạ Liêu, chỉ nghĩ như thế.

“Rèn luyện quả không tệ.” Kình Thương đối với thể trạng của Túc Dạ Liêu lần thứ hai tán dương, thuận tiện rút tay mình về.

Túc Dạ Liêu cũng không giữ lại nhiệt độ trong tay, để tay Kình Thương rời khỏi bàn tay mình, nhìn Kình Thương xoay người, dựa vào bờ ôn tuyền, bản thân cũng tìm nơi dựa vào, hắn không dám gần thêm nữa, bởi vì đụng chạm mới nãy, vật giữa hai chân hắn đã có dấu hiệu ngẩng đầu.

Kình Thương tựa bên cạnh hồ, ngẩng đầu, nhìn ánh trăng trên trời, mặt trăng tròn tròn, lá đỏ khắp núi, hiện đã là trời thu, trăng tròn ngày thu, ở kiếp trước đại diện cho một ngày lễ, nếu không phải giờ đang thanh nhàn, y cũng sắp không nhớ ra được ngày lễ này.

Đám người ở thế giới kia có phải đang ăn mừng ngày này, thưởng thức ánh trăng sáng, họ có thấy giống mình đang thấy không.

Nghĩ như thế một lúc, Kình Thương liền phủ quyết ý nghĩ của mình, sao như thế được. Đối với thiên văn, loại ngành học có những tưởng tượng lãng mạn (cái này là ý nghĩ của chính Vô Thố, nếu như có độc giả khoa thiên văn mong đừng tra cứu, phải biết trong mắt người bình thường, các kiểu như chòm sao a đều rất lãng mạn), Kình Thương chưa từng nghiên cứu sâu, có điều trí nhớ xuất sắc vẫn khiến y nhớ kỹ bản đồ sao khổng lồ, bầu trời sao ở thế giới này cùng kiếp trước của y không chút tương đồng.

Thế giới này rốt cục là một thứ nguyên khác, hay là thế giới song song, hoặc là một *** hệ khác, Kình Thương đều không nghiên cứu, y còn sống, chỉ như vậy thôi.

“Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu thật vất vả làm tiêu đi hỏa khí, lần thứ hai nhìn thấy dáng vẻ xa xăm của quân vương hắn, lên tiếng gọi.

“Hửm.” Kình Thương nhàn nhạt đáp một tiếng.

“Người đang nhìn cái gì?”

“Nhìn mặt trăng.” Kình Thương trả lời.

Túc Dạ Liêu cũng ngẩng đầu, rất tròn rất lớn rất sáng, rất đẹp, cảnh sắc không tồi, nhưng sao có thể khiến quân vương hắn hoảng hốt thần trí?


“Liêu.”

“Có.” Túc Dạ Liêu thu hồi tầm mắt ngắm trăng.

“Còn nhớ kỹ giấc mộng của ta không?”

“Còn nhớ.” Sao có thể quên, còn nhớ lúc đó chính mình ngạc nhiên với giấc mơ không biết tiến thủ của vương, nhiều năm như vậy, mình đã rõ ràng đó đúng là giấc mơ của quân vương hắn, mà không phải mình cho rằng như vậy, hiện đang nhớ tới hiểu lầm lúc ấy, Túc Dạ Liêu trong lòng trào lên sự ấm áp và ngọt ngào buồn cười. Hắn và quân vương hắn, hai ý nghĩ, nhưng lại cho là đối phương hiểu rõ ý của mình, đây là chuyện thú vị giữa hắn và quân vương hắn, hiện tại đã biết rõ chân tướng chỉ có một mình hắn.

“Xuân thưởng muôn hoa đua thắm khoe hồng, hạ hưởng gió mát đêm thanh, thu ngắm lá rụng minh nguyệt, đông xem hàn mai ngạo tuyết. Ngươi không cảm thấy cuộc sống như thế rất tốt sao.” Không có chiến tranh, không có hỗn loạn, giấc mơ ngây thơ như vậy, thật sự rất tốt.

“Đúng, Ngô chủ, cuộc sống như thế thật sự rất tốt.” Túc Dạ Liêu lần này rất tán thành.

Vương của ta a, nếu cuộc sống như thế là cùng với người, cuộc sống như thế thật sự rất tốt đẹp, hiện tại ta đã có thể cảm nhận được yên tĩnh ngóng trông trong lòng người, quyền thế địa vị, sao cũng không sánh được yên tĩnh hưởng thụ với người như vậy.

Nhưng rất xin lỗi, ta không thể không nhiễu loạn yên tĩnh của người, khiến người rơi vào trong chiến loạn xưng bá thiên hạ, ta muốn người leo lên bảo tọa thiên hạ chi vương, không chỉ vì chuộc tội nghiệt bẩn thỉu của bản thân, cũng do trên đời này chỉ có người mới có thể ngồi lên vị trí này, chỉ có vị trí này mới xứng đáng với người.

Túc Dạ Liêu ở trong lòng xin lỗi Kình Thương, hắn hiện tại không nhúc nhích, chỉ là đang quan sát, sai lầm lần trước hắn sẽ không tái phạm, lần sau trước khi khai triển chiến tranh, Túc Dạ Liêu sẽ cẩn thận suy nghĩ, quan sát, chú ý, cẩn thận, cân nhắc toàn diện, sẽ không lại để Kình Thương rơi vào nguy cơ.

Ngâm nước nóng rất thoải mái, nhưng cũng không thể ngâm lâu, Kình Thương đứng lên, Túc Dạ Liêu nhanh chóng quay mặt đi, thế nhưng thân thể bước ra khỏi mặt nước vẫn rơi vào đáy mắt, khiến tim Túc Dạ Liêu đập bình bịch.

“Ngươi cũng không đừng ngâm quá lâu.” Kình Thương nhắc nhở.

“Vâng, Ngô chủ.” Cảm giác mình tự nhiên quay đầu thật quá khả nghi, Túc Dạ Liêu phối hợp Kình Thương, làm ra dáng vẻ cung thuận cúi đầu.


Túc Dạ Liêu tạm thời không dám đứng dậy, vị trí giữa hai chân của hắn đã ngẩng đầu, nếu như lúc này đứng lên, nhất định sẽ bị Kình Thương nhìn thấy.

Lên bờ Kình Thương cầm lấy khăn mặt vắt trên bình phong, gió thu thật sự rất lạnh, mặc quần áo vào, Kình Thương liền muốn đi về phía phòng ngủ, nhìn thấy Túc Dạ Liêu còn ở lại suối nước nóng, nhìn bình phong bên Túc Dạ Liêu, không có gì.

Cũng đúng, là do mình mạnh mẽ kéo Túc Dạ Liêu vào suối nước nóng, chẳng trách hắn gì cũng không chuẩn bị.

Kình Thương chuyển hướng, đi về phía phòng ngủ của Túc Dạ Liêu.

“Ngô chủ?” Thanh âm Túc Dạ Liêu tràn ngập nghi hoặc.

“Ngươi để áo ngủ ở đâu?” Câu hỏi của Kình Thương cũng giải thích nguyên nhân y chuyển hướng tới gian phòng Túc Dạ Liêu.

“Thần tự mình lấy là được.” Quan tâm từ Kình Thương khiến lòng Túc Dạ Liêu vô cùng vui sướng, có điều, sao có thể để vương hầu hạ mình.

Phát động niệm động lực, quần áo liền từ trong nhà bay ra, rơi vào trên bình phong.

Kình Thương cũng ngừng lại bước tiến của mình, niệm động lực thật thuận tiện.

“Ngủ ngon, Liêu.” Kình Thương lại một lần nữa chuyển hướng, là trở về phòng mình.

“Ngủ ngon, Ngô chủ.” Nụ cười nhẹ trên mặt Túc Dạ Liêu vẫn đẹp như thế.

Nhìn khép Kình Thương cửa lại, nụ cười nhẹ trên mặt Túc Dạ Liêu liền biến mất không còn tăm tích, đứng dậy, nhanh chóng lau chùi thân thể, mặc vào áo ngủ, bước nhanh lên bậc cấp, đóng lại hết cửa phòng, cả người tựa cửa ngồi xuống.


Đêm nay tất cả mọi thứ với hắn mà nói đều quá kích thích, cười khổ nhìn thứ đáng xấu hổ nhô lên giữa hai chân, ở những nơi khác, hắn còn có thể tìm nữ nhân thư giải, nhưng ở đây, hắn làm sao thư giải? Bất đắc dĩ đứng dậy, nằm vào giường tự mình trải, một luồng gió nhẹ do ý động của Túc Dạ Liêu làm tắt hết nến, nhắm mắt lại, lăn qua lộn lại, cũng không cách nào tiêu trừ hết đang nhô lên.

Không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp vụng về nhất, dùng năng lực ma pháp tạo ra một trạng thái ẩn giấu không để âm thanh truyền ra ngoài, nằm trong chăn, người ấy ở ngay bên gian phòng cách vách, tay chạm vào nơi đang nóng bỏng kia, động tác thông thạo do từng làm quá nhiều lần, trong lòng hiện lên hình ảnh nhìn thấy hôm nay, lần làm càn lúc trước.

Sau khi xong việc, tuy dục vọng đã tản đi, cũng mang đến trống vắng, có điều, cuối cùng cũng coi như có thể ngủ.