Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 97

Mái tóc màu trắng kể ra tuổi của người này, sau tiếng hoan nghênh, ngẩng đầu lên, một khuôn mặt ôn hòa nhiễm chút dấu vết tháng năm, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng không có nịnh nọt và lấy lòng, thân hình đĩnh bạt bảo dưỡng rất tốt, dáng mạo đoan chính, có thể thấy lúc còn trẻ cũng là một nam nhân hấp dẫn nữ nhân.

“Tại hạ là ông chủ Phong Lâm sơn trang, hoan nghênh các vị đến Phong Lâm sơn trang.” Tự giới thiệu mình, lại thêm một lần hoan nghênh, nụ cười hòa khí trên mặt khiến người dễ sinh ra hảo cảm.

“Thiếu gia.” Túc Dạ Liêu lại không chút thưởng thức thái độ của ông chủ, trực tiếp hỏi ý kiến Kình Thương.

Kình Thương gật đầu, chỉ từ vẻ ngoài, y rất hài lòng với nơi này, hoàn cảnh thanh tịnh, cảnh sắc ưu mỹ, còn các thứ bên trong, do quán cơm lúc nãy đề cử, hẳn sẽ không tồi.

Được Kình Thương gật đầu đồng ý, Túc Dạ Liêu cũng không mở miệng, trực tiếp ra hiệu cho người đằng sau, tự nhiên có thị vệ làm việc toàn vẹn tiến lên.

“Chuẩn bị cho chúng ta viện lạc tốt nhất, thức ăn cho ngựa cũng phải tốt nhất.” Làm cấm vệ tự nhiên có một loại kiêu ngạo, thái độ ra lệnh mang theo một loại ở trên cao nhìn xuống.

Ông chủ đối với thái độ như vậy rất quen thuộc, ông chỉ là một ông chủ nhỏ của lữ quán, thái độ của khách lui tới như vậy ông đã thấy rất nhiều, quá đáng hơn ông cũng từng thấy.

“Mấy vị lữ khách đến rất đúng lúc đó, vừa vặn có một viện lạc cảnh sắc tốt nhất, hoàn cảnh rất tĩnh mịch còn trống, có điều, mấy vị nhiều người như vậy, một viện lạc không đủ a.” Phong Lâm sơn trang lấy phong cảnh mà xưng danh, phòng trong viện lạc cũng không nhiều, viện lạc nhiều phòng cũng có, thế nhưng mấy viện lạc tốt nhất tuyệt đối không thể đủ hai mười mấy người.


“Vậy chuẩn bị thêm mấy khu nữa, phải ở gần viện lạc của thiếu gia.” Này dễ giải quyết, là thuộc hạ khi ra ngoài bọn họ không thể xoi mói quá nhiều, chỉ cần ở gần vương là có thể.

“Không thành vấn đề, mấy vị lữ khách xin mời.” Ông chủ cười đến xán lạn, đây chính là khách hàng lớn đó.

Ông chủ để một thị giả đằng sau cho người chuẩn bị, bọn hộ vệ bắt đầu chuyển mấy rương trong xe ngựa ra bên ngoài, không ít thị giả cũng đi ra, giúp đỡ bọn hộ vệ chuyển hành lý và dẫn ngựa.

Kình Thương và Túc Dạ Liêu được ông chủ dẫn vào cửa trước, một nữ tử mặc cẩm y màu vàng thêu lá đỏ đang quỳ gối trên bậc thang, tóc được trâm cài vén lên, lộ ra cái gáy trơn bóng, đầu cúi xuống, hai bên đầu ngón tay đặt xuống đất, cái trán chạm nhẹ mu bàn tay.

“Hoan nghênh quý khách đến Phong Lâm sơn trang, quý khách có thể gọi ta là Ngọc Diệp phu nhân.” Sau khi nói xong, nữ tử ngẩng đầu lên, trang dung nhẹ nhàng che đi những nếp nhăn nhợt nhạt bắt đầu xuất hiện trên mặt, dung mạo dịu dàng tương tự như Tinh tiểu thư, nhưng có thêm mài giũa do năm tháng lắng đọng, Tinh tiểu thư xử sự vẫn còn lộ chút non nớt, nữ nhân này đã gần đạt tới hoàn mỹ.

Lễ tiết so không được với sự thoải mái của thế gia nhưng mang theo trang trọng nghiêm cẩn, cũng không có cảm giác ung dung đại khí, nếu người có lễ nghi cung đình nghiêm khắc nhất mà thấy, lễ nghi của nữ nhân này miễn cưỡng xem như là đạt tiêu chuẩn, động tác không kém chút nào, chỉ là ăn nói thiếu phần tao nhã, thế nhưng nói tóm lại, thái độ của nữ nhân này có dấu vết của lữ quán xưa hơn trăm năm lắng đọng xuống, đó là một loại khí thế, một loại khí thế chỉ có gia tộc truyền thừa trăm năm mới có, một loại khí thế chân chính nhập vào huyết thống, cũng chính là cái gọi là phong độ.

“Đây là thê tử của ta.” Ông chủ lúc này nói, ngữ khí tùy ý rất nhiều, khiến bà chủ Ngọc Diệp phu nhân có chút khó chịu.

Ông chủ rụt cổ, đối với sự bất mãn trong mắt thê tử do mình hiểu rất rõ, họ không phải cảm tình không tốt, tuy rằng thê tử trách cứ, nhưng trong mắt không có lửa giận. Bản thân mình cũng không nhận được giáo dục từ nhỏ về điều này giống thê tử, dù từ nhiều năm trước đã được thê tử huấn luyện, nhưng cũng không phải dễ dàng mà thảy đổi được như vậy, có vài thứ là do lắng đọng vào trong máu, như con gái của ông, khi đối mặt với khách nhân cũng sẽ biểu hiện ra thứ này, đó được gọi là huyết thống.

Phong Lâm sơn trang thật muốn nói đến là bà chủ, ông chủ là vào ở rể, đời trước cũng như thế, Tinh tiểu thư đời kế tiếp cũng là như vậy.


“Khách nhân xin đi theo ta.” Dưới một ánh mắt của Ngọc Diệp phu nhân, ông chủ liền biết mình nên rời khỏi, chuyện còn lại có thê tử lo.

“Phu nhân, để ta mang các khách nhân đi cho.” Yến Cơ vẫn không được để ý tới rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện.

Kình Thương, Túc Dạ Liêu, Ngọ Sa, Quỷ Tử, bọn hộ vệ đang đi tới toàn bộ cau mày, nữ nhân này có biết hay không chính mình đang đa sự.

Các người hầu ở sơn trang lại bình tĩnh hơn, bọn họ thường ngày đã thấy rất nhiều.

Mày của Ngọc Diệp phu nhân và ông chủ cũng nhăn tít lại, là người đã có tuổi, Yến Cơ đang suy nghĩ gì, bọn họ không thể nào không biết, thế nhưng những người này chỉ mới gặp mặt lần đầu, bọn họ cũng có thể nhìn ra họ không phải người bình thường.

Hộ vệ bước tiến chỉnh tề, đó là tiêu chí được huấn luyện nghiêm chỉnh, hộ vệ có thể qua huấn luyện như vậy, lai lịch sao nhỏ được người cao cao kia vừa nhìn là biết cao thủ, nam tử che mặt tuy không làm người khác chú ý, nhưng chính như vậy mới càng nguy hiểm.

Hai người có thể được những người này vây quanh, hình dạng xuất sắc và khí độ cao quý hơn người không đề cập tới, chỉ xem thế phô trương kia cũng biết không đơn giản, không chừng còn là do Sĩ tộc sinh ra, đại nhân vật như thế thực sự cách bọn họ quá xa, nhân vật như vậy muốn hủy diệt bọn họ một Phong Lâm sơn trang nho nhỏ thực quá đơn giản, có thể không đắc tội thì không đắc tội. Yến Cơ này vậy mà còn có suy nghĩ kỳ lạ muốn trèo cao, chuyện này quả thật là nằm mơ.

“Không cần, Yến Cơ, ngươi đi đưa mấy thứ mua về tới nhà kho.” Ngọc Diệp phu nhân tuy mỉm cười, ngữ khí nhưng lại lạnh đi mấy phần, đó là quyền uy của người làm chủ. Dù như thế nào, cũng không nên lộ ra vẻ không vui trước mặt khách.

“Ngọc Diệp phu nhân, đi thôi.” Nhìn Yến Cơ rõ ràng còn muốn nói điều gì, thị vệ khéo léo nói rằng.

“Vâng, quý khách, mời đi theo ta.” Ngọc Diệp phu nhân hơi khom người, là lễ phép cũng là áy náy.


Ngọc Diệp phu nhân đưa đoàn người tới viện lạc của bọn họ, đến viện lạc của bọn thị vệ, mấy người hầu giúp hộ vệ mang đồ vật thả xuống, một phần hộ vệ cũng không dừng bước lại, mà là tiếp tục nâng rương, đi theo.

Sau này đi qua một hành lang uốn khúc mới là viện lạc của Kình Thương, chỉ cách một hành lang uốn khúc, cảnh sắc lại càng thêm tuyệt diệu.

Phong Lâm sơn trang rất gần dãy Phong sơn, có thể nói dựa vào núi mà xây dựng lên, một đường đi tới, hành lang uốn khúc quanh co cũng dốc xuống.

Ngọc Diệp phu nhân mở cửa phòng, một cánh cửa khác vẫn chưa đóng lại, cảnh sắc lá đỏ khắp núi làm say lòng người tựa như một bức họa, khi vừa mở cửa, suýt chút nữa đã cho rằng giờ là lúc mặt trời lặn.

“Viện lạc này là nơi có cảnh sắc đẹp nhất Phong Lâm sơn trang, vì không gian có hạn, nơi này chỉ có hai gian phòng.” Ngọc Diệp phu nhân có chút kiêu ngạo, nhưng sau đó lại là tiếc hận, nếu như có khả năng, nàng cũng hi vọng có một gian phòng như vậy, có điều ai kêu nhà mình mở lữ quán, nơi khách ở phải tốt nhất, cho nên gian phòng này nàng chưa từng ở qua, có điều đúng là thường xuyên lại đây quét tước, thưởng thức một hồi cảnh sắc nơi này.

“Nơi này là phòng khách, nơi đó là phòng ngủ.” Cả phòng có hình chữ ‘đột’ (凸), bên trái là khách thính họ vừa vào, phía trước và bên phải đều là khách phòng, bốn phía cửa cũng có thể được mở ra, để thuận tiện ngắm phong cảnh, ở đây cũng không lo về đạo tặc, vị trí này được sơn trang bao trọn, phía bên ngoài đều sẽ có người tuần tra.

Ba gian phòng mỗi góc độ, vừa vặn nằm ngoài tầm nhìn, sẽ không che đường nhìn thưởng ngoạn phong cảnh.

Vào phòng ngủ, sạch sẽ lại ngăn nắp, cành phong mới hái xuống cắm trong bình, không tính là hào hoa phú quý, nhưng cũng nhã trí, lại mở ra cửa khác của phòng ngủ, có thể nhìn thấy phòng ngủ còn lại, hai người đứng nơi sương mù lượn lờ, một bể nước bốc hơi nóng dùng đá xây vây quanh giữa hai người.

“Đây là suối nước nóng của sơn trang.” Nói tới suối nước nóng cũng thật bất ngờ, cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Phong Lâm sơn trang khá có danh tiếng.

Ngọc Diệp phu nhân giới thiệu, khiến Kình Thương rất hài lòng, so với y tưởng tượng tốt hơn rất nhiều.


“Đa tạ phu nhân.” Kình Thương ngỏ ý cảm ơn việc Ngọc Diệp phu nhân phục vụ, Kình Thương không cảm thấy gì, kiếp trước nói tiếng cám ơn với người phục vụ mình đã là một loại thói quen.

Loại thái độ này, đúng là khiến Ngọc Diệp phu nhân cả kinh, sau đó đáp bằng nụ cười, hảo cảm đối với Kình Thương đều tăng lên, một người vừa nhìn là biết xuất thân bất phàm như vậy, nói lời cảm tạ với nàng, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn khi được tôn trọng.

Kình Thương hài lòng với hoàn cảnh, cũng có nghĩa Túc Dạ Liêu hài lòng, gật đầu với bọn hộ vệ, bọn hộ vệ ở phòng khách thả rương xuống, sau đó mở ra, trong là mấy bộ chăn mền.

Ra bên ngoài, có thể gặp tình huống bỏ lỡ lữ quán, Túc Dạ Liêu cũng sẽ không để cho quân vương hắn mạc thiên tịch địa (1), vì vậy lúc ra cửa đặc biệt thu xếp mấy xe vật dụng, khi Kình Thương nhìn thấy đội ngũ hành lý khổng lồ, một lần nữa chọn lọc lại, dưới Túc Dạ Liêu kiên trì vài món, rốt cục giảm bớt hành lý, sau đó đa số hành lý của những người khác đều để trên xe ngựa.

Mà những vật dụng dưới sự kiên trì của Túc Dạ Liêu, có bộ chăn mền, bỏ lỡ khách *** là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác là, vải trải giường của khách *** không thể mới hết, Túc Dạ Liêu tuyệt đối không muốn khí tức những người khác tiếp xúc với vương của hắn, dù là vải trải giường đã giặt cũng thế, cho nên tự mình mang theo chăn mền.

Không muốn bọn thị vệ nhúng tay vào, Túc Dạ Liêu liền tự mình làm, vứt vải trải giường của lữ quán qua một bên, thái độ ghét bỏ kia khiến da mặt Ngọc Diệp phu nhân co giật một hồi, những bộ chăn mền ấy cực kỳ sạch sẽ, có cần phải như vậy không?

Tấm chăn màu lam trên dùng kim tuyến thêu hoa văn hoa sen, hoa sen trên vương kỳ của Kình Thương, dưới sự lo liệu của hắn đã bị người biết, hoa văn hoa sen này cũng thành một thứ yêu thích mới trên các đồ thêu ở Hiển quốc, hoa văn này cũng không tính là phạm vào kiêng kỵ, nên rất nhiều người đang sử dụng.

Với nhãn lực của Ngọc Diệp phu nhân, dĩ nhiên nhìn ra được hoa văn thêu *** tế tuyệt đối xuất từ danh gia, giá cả cũng nhất định không ít.

Với sự kiên trì không hiểu ra sao của Túc Dạ Liêu, Kình Thương cũng không cách nào phản đối, chỉ có thể tiếp thu, nhìn thấy Ngọc Diệp phu nhân co giật, chỉ có thể làm bộ như không thấy, mắt nhìn phong cảnh xa xa, tựa hồ đang thưởng thức.

Bọn thị vệ phi thường bình tĩnh nhìn gia chủ Túc Dạ gia, một Quý tộc cao quý, đại thần trung tâm Hiển quốc, ngồi làm việc dành cho thị hầu.


“Như vậy tôi xin cáo lui.” Ngọc Diệp phu nhân quả thức thời, đã dẫn mọi người tới, cũng nên rời đi.

Sau khi Ngọc Diệp phu nhân rời đi không bao lâu, Túc Dạ Liêu cũng đem vật dụng cần thay đổi thay xong, bọn thị vệ đem rương chuyển vào.