Lúc Túc Dạ Dực đang dằn vặt, Kình Thương cũng đã tới trước cửa Túc Dạ gia, không cần thông báo, chúng người hầu theo sau đau khổ vác theo đài sen màu đen hoa văn hồng (nguyên văn là hắc để hồng liên văn lộ) đại biểu cho thân phận của người tới, ở quốc gia này, có thể mang vương kỳ chỉ có cấm vệ của vua, mà được nhiều cấm vệ theo bảo hộ như vậy chỉ có Hiển quốc chi vương.
Trái lại, Kình Thương không phải cố ý khoe khoang, chỉ là làm vua, được người bảo vệ là việc khó tránh khỏi, nếu cố ý né tránh, bỏ đi nhân thủ bảo vệ vương, với Kình Thương mà nói không phải là vấn đề an toàn và nguy hiểm, mà là một loại làm khó dễ, bảo vệ vương là trách nhiệm của cấm vệ, mà bỏ đi cấm vệ của vương là không tôn trọng cấm vệ, cũng gây thêm phiền phức cho người ta.
Mà trong tư tưởng của Kình Thương, điều này không cần thiết, thêm phiền phức cho người khác là việc sai lầm, Kình Thương cũng sẽ không tuỳ hứng đến tuỳ ý mà vứt bỏ những người suy xét bảo vệ mình. Vì đó, Kình Thương chỉ hạn chế nhân số cấm vệ, cũng không không cho cấm vệ tuỳ tùng.
Cấm vệ tuy không nhiều, có điều, qua mấy năm huấn luyện, khí tức *** nhuệ toả ra quanh năm, khiến người không thể coi thường.
Không cần thông báo cho Túc Dạ gia, sớm đã có người nhanh chân trước, hướng về phía người Túc Dạ gia thông báo vương đến, phòng ngừa có hành vi bất kính với vương xảy ra. (không hiểu câu này, thấy mâu thuẫn gì đâu).
Kình Thương xuống ngựa, gác cổng bên trong cúi đầu khom người hành lễ, binh sĩ ở phiên trực không cần thiết phải quỳ xuống hành lễ.
Quản gia Túc Dạ gia đã nhận được tin tức vương giá lâm, nhanh chóng phái mấy thị hầu biết tiến biết lùi lại tỉ mỉ chăm chú đi đón giá, chính mình cũng vội vàng thông báo cho gia chủ.
Trạch để náo nhiệt nhộn nhịp, cũng ảnh hướng đến bốn người được Túc Dạ Dực mang về, đây là có chuyện gì xảy ra? Nơi này là trạch để của chủ nhân họ, họ không thể không quan tâm, cẩn thận lưu ý lắng nghe, một vài người hầu không nghênh giá ở một bên nói thầm, nghe được tin tức vương giá lâm.
Hiển quốc chi vương khi chủ nhân vừa mới về đã giá lâm, là vì cái gì? Một người trong đó khó tránh khỏi nghĩ về vài phương diện âm u, dù sao chủ nhân của họ tuyệt đối là loại hình khiến kẻ bề trên kiêng kỵ. Không nghĩ tới lại nghe được tin tức chủ nhân của họ là người đầu tiên tận trung cho vị vương này.
Còn có thể có ý nghĩ gì, mọi ý nghĩ đều bị tin tức này doạ cho chạy trốn hết, chủ nhận của họ là vì cần địa vị mà tận trung cho người đó, họ còn có thể chấp nhận, nhưng lại là chủ động, còn là người đầu tiên tận trung cho ai đó nữa, thực sự khiến họ không cách nào tưởng tượng, sau là hiếu kỳ, đến tột cùng là người như thế nào, vậy mà có thể khiến chủ nhân tàn khốc lãnh huyết của họ làm ra hành vi không phù hợp với hình tượng hắn như thế.
Bốn người không hổ là cùng một chỗ mà ra, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cực kỳ hiểu nhau mà ngầm có quyết định, đi xem một chút vị Hiển vương này.
Liếc nhìn nhau, lấy thái độ chuyên nghiệp thường ngày hay chấp hành để xử lý nhiệm vụ lần này, bí ẩn hoạt động trong Túc Dạ gia, tìm vị trí của Hiển vương.
Nghe được quản gia nói, Túc Dạ Dực kéo cổ áo, thu dọn lần cuối, mà khi quản gia vừa dứt lời, Túc Dạ Dực nắm lấy cổ áo, cổ áo chỉnh tề liền thân, bị Túc Dạ Dực nắm trong tay, loại vải dễ chịu mà xa xỉ bị giày vò đến nhăn hết lại.
Nếu đã từng đơn thuần, khi bản thân nhận được tin này, sẽ lập tức chạy vội ra ngoài, nhưng khi biết mình có ý nghĩ xấu xa với người ấy, trong lòng dâng lên không phải là kích động và đơn thuần kinh hỉ, mà là hỗn tạp hoang mang và kinh hoảng.
Hắn biết, sau khi trở về tất sẽ gặp được người khiến hắn thống khổ và mâu thuẫn, vốn là muốn chuẩn bị tâm lý kỹ càng rồi mới đi gặp, nhưng sao đã nhanh như vậy, hắn căn bản chưa chuẩn bị kỹ càng để đối mặt, hắn lại nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt đây, không, hắn nên gặp hay không gặp đây, không đúng, quân vương hắn tự mình giá lâm, sao hắn có thể không gặp, nhưng thấy rồi, hắn lại sẽ có phản ứng thế nào, kích động, rồi bại lộ tình cảm của bản thân, không, sao có thể để quân vương hắn biết, sau khi bị biết, mình làm sao còn có khả năng sống bên cạnh người ấy…
Hơn nữa, hắn vừa mới, vừa mới còn, lòng bàn tay vẫn phảng phất như còn dính chất lỏng dính nhớp, nói ra tội ác của hắn, cứ như vậy mà đi gặp người bị hắn khinh nhờn, Túc Dạ Dực thật không biết phải làm sao để đối mặt.
“Gia chủ?” Quản gia ngoài cửa chậm chạp không nhận được tiếng đáp lại của Túc Dạ Dực, lên tiếng lần thứ hai.
“Đã biết.” Túc Dạ Dực ngữ khí bình tĩnh, người ngoài cửa căn bản không biết trong lòng Túc Dạ Dực phức tạp thế nào, cũng không nhìn thấy thần sắc từ thống khổ chuyển thành bình tĩnh, thậm chí lạnh lẽo. Đôi mắt màu băng lam loé lên ánh bạc, đây là một phương pháp bình tĩnh hắn đã phát hiện được trên đường trải nghiệm.
Mà hắn cũng bởi vậy mà biết được nguyên nhân vì sao tình cảm của hắn lại mỏng bạc như vậy, không chỉ là nguyên nhân từ bản thân hắn, còn vì nguyên nhân của *** thần lực, *** thần lực băng lạnh có thể áp chế không cho nó có gợn sóng chập trùng, duy trì ổn định.
Hắn không dự định nói cho bất cứ ai về nguyên nhân này, đặc biệt là quân vương của hắn, đó là ngoại lệ duy nhất, khi đối mặt với quân vương của mình, tình cảm của hắn chỉ có nóng cháy, đã từng trung thành, giờ là yêu thầm, tình cảm với người kia sao có thể mỏng manh.
Trong quá trình rèn luyện, vì áp chế tưởng niệm đáng thẹn của mình với quân vương, hắn kiểm soát để áp chế *** thần lực một cách cưỡng ép, vứt bỏ hết mọi tình cảm, chỉ còn dư lại lý trí tuyệt đối, khi hắn trong trạng thái này, có thể đi gặp quân vương mình.
Túc Dạ Dực thả nơi đang giày vò, vải vóc lập tức trở về hình dáng ban đầu, sửa sang y phục một lần nữa, vẻ mặt khiến người tâm sinh hảo cảm, không phải vẻ ôn nhu, nhưng lại cứ là nụ cười nhẹ khiến người muốn thân cận, đôi mắt màu băng lam như bị một tầng sa che phủ, mông lung đến nhìn không thấu đáy mắt ấy chứa thứ tình cảm gì, mái tóc bạc tựa ánh nguyệt đong đưa theo nhịp di chuyển, cả người như tắm trong vầng sáng lung linh, ôn nhu, đẹp đẽ tựa mộng tưởng, khiến người khó quên, làm say lòng người, ai mà biết, tia sáng ấy kỳ thực rất lạnh, lạnh đến mức có thể đóng băng linh hồn băng lãnh.
Kéo cửa, quản gia nghe được tiếng động lập tức hạ thấp thân mình.
“Ngô chủ ở đâu?” Dù ở trạng thái như vậy, khi nhắc tới Ngô chủ, trong mắt Túc Dạ Dực như có ánh quang chợt hiện, có thể biết vị trí của Kình Thương trong lòng Túc Dạ Dực đặc thù thế nào, bao nhiêu sức ảnh hưởng, đó là người dù đang trong trạng thái lý trí tuyệt đối cũng có thể nhấc lên sóng trào.
“Vương vừa vào nhà, lão nô liền đến thông báo cho gia chủ, vương ổn định xong, sẽ có người đến báo.” Điều này quản gia thật không biết, có điều, nói vậy, có lẽ là ở khách thính (phòng khách) đi.
Túc Dạ Dực bước về trước, hắn đã cảm được người hầu tới gần, người thông báo nhìn thấy bóng Túc Dạ Dực tới gần, vội vã quỳ xuống, vấn an, thông báo vị trí của Kình Thương.
Bước chân cũng không tăng nhanh, vì hắn không có tự tin sẽ che giấu được ý nghĩ bất kham kia, vì vậy, hắn tình nguyện trì hoãn chút thời gian, nhưng dù đã ở trạng thái lý trí tuyệt đối, tâm hắn vẫn kích động như cũ, cực muốn gặp người ấy, người mà hắn đã rời đi ba năm.
Từng bước một đến nơi cần đến, người ấy đang đứng trên đất tuyết, ánh mặt trời rực rỡ rải rắc trên người y, dát lên một vòng sáng thần thánh, vị trí hiện tại của hắn không đối diện ánh mặt trời, vì vậy, hắn nhìn thấy rõ ràng bóng người đang đứng trên đất tuyết kia.
Tuyết trắng tràn ngập, bày biện chung quanh đều nhiễm lên màu trắng của tuyết, thần sắc của bóng dáng ấy bắt mắt đến thế.
Mái tóc đen dùng một phát cô (như chú thích chapter 47) chạm rỗng màu tím buộc phần lớn tóc phân tán, mấy sợi tóc rối tuỳ ý rơi trên bả vai và phía sau lưng, cùng màu với chiếc áo khoác dày đang mặc trên người, chỉ là một bóng lưng thôi đã hiện ra vẻ cao ngạo kiên nghị.
Tâm, bắt đầu loạn, bước chân không khỏi mau hơn, nhưng lại dừng bước ngay ở bậc thang, đứng yên đó, không dám gần thêm nữa.
Không thể đi lên nữa, nếu không phải *** thần lực băng lãnh tuôn ra, khiến lý trí của hắn chiếm chủ đạo, hắn thật sự muốn cứ vậy mà xông lên, không suy nghĩ nhiều mà ôm người ngày nhớ đêm mong vào ngực, như vô số lần khinh nhờn trong mơ, cứ làm càn mà giữ lấy thân thể ấy, muốn làm gì thì làm.
“Ngô… Chủ…” Thanh âm bất ổn vì kích động, vì nhớ nhung, vì thống khổ và vui sướng trong lòng đan xen. Nâng *** thần lực lên gấp bội, khống chế biểu tình trên mặt.
Kình Thương xoay người, tầm mắt chuyển hướng Túc Dạ Dực, có điều nơi y đứng lúc này đối diện ánh mặt trời, Kình Thương không khỏi híp híp mắt, cũng bỏ qua vẻ mặt si mê trong nháy mắt của Túc Dạ Dực.
Túc Dạ Dực nhìn người xoay người lại kia, so với trước khi hắn rời đi càng khiến người mê đắm, cái xoay người đó trong nháy mắt khiến hô hấp của hắn cứng lại, tim suýt chút nữa ngừng đập, mãn tâm mãn nhãn, trong trời đất này, chỉ có một người như thế, không còn gì khác nữa.
Gương mặt lạnh lùng kiên nghị không xem là tuấn mỹ kia, trong mắt hắn lại là vẻ mỹ lệ hơn so với bất cứ thứ gì, đẹp đến muốn khoá lại, không cho bất cứ ai nhìn thấy, tâm và *** thần băng hàn tuyệt đối, chỉ vì thế đã xuất hiện vết nứt, ý nghĩ không nên có từng chút từng chút nảy ra, nếu không phải phản ứng nhanh, tất cả biện pháp phòng bị đều mất hiệu lực.
Túc Dạ Dực, ngươi phải nhớ kỹ, người này là quân vương của ngươi, là người ngươi tận trung, không phải người ngươi nên chạm, có thể chạm vào hết mọi ý nghĩ của ngươi đều là khinh nhờn y, ngươi dơ bẩn ô uế như thế, không nên để loại ý nghĩ kia làm bẩn y, nếu y biết tội nghiệt của ngươi, ngay cả tư cách bên cạnh y ngươi đều không còn. Không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của y, vậy thu hồi tâm tư không nên có đó, có thể nhận được ánh mắt ân cần của y là đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn hoàn toàn bị bỏ qua? Không, chỉ có cái này là không thể, vì vậy, vì vậy, ẩn giấu đi, không để bất kỳ ai biết, ngươi yêu y.
Kình Thương bước lên hai bước, tách khỏi ánh mặt trời chói mắt, nhìn thấy dáng vẻ đã hai năm xa cách của Túc Dạ Dực.
Mái tóc màu bạc không khác gì ánh nguyệt, đôi mắt màu băng lam có một lớp sương mù mỏng quanh quẩn, mi phong mang theo vài phần anh khí lại đáng tiếc ở nơi khuôn mặt tuyệt đẹp không có quyết đoán của nam tử dương cương.
Sống mũi thẳng, môi hồng nhạt như hoa anh đào đẹp đẽ, màu da sứ trắng có thể so được với màu tuyết, so với ba năm trước, khuôn mặt này tựa hồ càng đẹp hơn, cảm giác như không có một tia phong mang tất lộ, tựa tia sáng của ánh ban mai chiếu lên hạt sương nơi đoá hoa, đẹp tựa mộng ảo, tuyệt thế mỹ mạo không thuộc về con người, khiến Kình Thương không khỏi có chút sửng sốt.
Y phục lam sắc mặc trên người cùng màu với mắt, gió lướt qua, khiến y bào tung bay, phác hoạ ra đường cong cơ thể.
Kình Thương hơi nhíu mày.