Khi hoa khôi nói ra đồng âm cái tên Tinh Thương (1), giống như có sấm sét nổ vang trong đầu Túc Dạ Dực, đem toàn bộ nghi vấn vứt bỏ hết, suy nghĩ cũng không, liền làm ra phản ứng như bản năng, khiến hoa khôi không thể nói tiếp.
Một đôi tay băng lạnh tao nhã kẹp cổ họng nàng, nhấc nàng khỏi mặt đất, nhìn không ra, thể trạng của Túc Dạ Dực không tính là to lớn lại có sức mạnh đáng sợ dường vậy, dù sao thể trọng của một nữ nhân đã trưởng thành cũng không tính là nhẹ.
Đây là thành quả mà Túc Dạ Dực học tập cùng Kình Thương, khi rèn luyện lực lượng *** thần, cũng rèn luyện luôn thân thể, tuy không có sức lực to lớn vô cùng như Cận gia Cận Dũng, nhưng sức tay không tính là nhỏ.
Khuôn mặt đẹp đẽ của hoa khôi vặn vẹo thống khổ nhìn thiếu niên mang vẻ đẹp hiếm có phảng phất những tia nắng bé nhỏ, lại như biến thành kẻ khác, khiến người run rẩy từ sâu tận linh hồn, đôi mắt màu băng lam kia không một tia cảm tình, phản chiếu dáng vẻ của bản thân, thân thể run rẩy không phải vì đau đớn, mà là bởi băng hàn đối phương biểu lộ.
“Làm sao ngươi biết cái tên này?” Tiếng nói trong trẻo của thiếu niên có uy lực khiến không khí kết băng, ngữ điệu mềm nhẹ khiến lòng người tê dại, rõ ràng không phải uy hiếp, nhưng áp lực kia lại khiến người cảm thấy đáng sợ.
Kình Thương, danh tự này là tên quân vương của hắn, tuy nơi này là Hiển quốc, nhưng tên của vương không phải ai cũng có thể gọi, ngay cả mẫu thân của vương cũng không được, người hầu, bề tôi thân thuộc của vương đều không được, ngay cả vương của quốc gia khác cũng chỉ có thể xưng là Hiển vương, cái tên Kình Thương này, ngoại trừ khi vương đổi tên, lúc kế vị sẽ xuất hiện trong các ghi chép ra, còn thì không ai sẽ gọi ra. Thời gian lâu dài, không ít người quên luôn tục danh của vương, nhưng hắn lại nhớ, sự tình ngày vương cải danh thành niên kia, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, tên vương càng sẽ khắc ghi trong lòng.
Mà một ả nữ nhân đê tiện lại gọi ra tục danh của vương, đây là bất kính thế nào, là tội nghiệt sâu nặng bao nhiêu chứ? Tục danh của vương há có thể để ả tiện nữ này xưng hô, có thể biết đến.
Lời nói từ miệng nữ nhân thấp hèn này thốt ra, thành công khiến Túc Dạ Dực nổi giận, không phải lửa giận cực nóng, mà là nộ diễm lạnh lùng.
Cùng thiêu cháy tất cả như nhau, chỉ là cái sau lại có sự bình tĩnh cực kỳ, có thể lý trí mà phân tích trừng phạt thế nào với kẻ mạo phạm mà nói là đáng sợ nhất, lại không phải một đao giết người mà xong.
Hoa khôi căn bản không cách nào nói lên lời, yết hầu rất đau, ngay cả thốt ra một âm tiết cũng không được, sắc mặt đã chuyển sang màu xanh, miệng mở lớn, nước bọt từ khoé miệng chảy xuống.
Không biết có phải ý thức được là hoa khôi không thể nói được, hay là cảm thấy thứ chảy xuống từ cằm kia quá mức dơ bẩn, nên Túc Dạ Dực buông lỏng tay.
Hoa khôi ngã xuống đất, ho khan, thở dốc, dáng vẻ đau đớn không thôi, nhưng không lấy được chút tiếc thương nào từ Túc Dạ Dực.
“Nói.”
Chỉ một chữ, liền khiến hoa khôi run lên, nén đau, ngoan ngoãn trả lời Túc Dạ Dực, “Vâng… là đại… nhân nói.”
“Ta nói?” Túc Dạ Dực nhíu mi, hắn không tin lời hoa khôi nói, hắn sao có thể nói ra tên quân vương hắn cho nữ nhân thấp hèn này, liền ngay cả bị nữ nhân thấp hèn này nghe được đã là khinh nhờn với quân vương hắn, hắn sao có khả năng sẽ nói?
Nữ nhân ở hoa lâu vẫn có mấy phần thủ đoạn trong việc nghe lời đoán ý(2), hoa khôi nghe ra sự không tin và hoài nghi của Túc Dạ Dực.
“Tối hôm qua, đại nhân gọi cái tên này.” Yết hầu đã ổn chút đỉnh, hoa khôi hoàn chỉnh lời nói ban nãy.
“Làm sao…” Túc Dạ Dực muốn nói làm sao có khả năng, nhưng một đoạn hình ảnh xẹt qua đầu óc, đó là hình ảnh hắn kêu tên quân vương của hắn, là lúc nào, sắc mặt Túc Dạ Dực lụn bại khi hồi tưởng lại màn này. Làm sao có khả năng, hắn làm sao sẽ, không phải nảy sinh nghi hoặc khi hắn gọi ra tên quân vương hắn, mà là sao lại vào lúc đó, cái trạng thái kia mà gọi ra tên quân vương hắn. Không thể, tuyệt đối không thể.
Túc Dạ Dực cảm thấy thân thể như nhũn ra, dưới chân lảo đảo, lùi về sau, lại lùi về sau, khuôn mặt sợ hãi không thể tin được, hắn sao có thể, làm sao sẽ. Không thể lui được nữa, sau lưng đã là tường, cũng không thể khống chế thân thể đang trượt xuống.
Nâng tay run rẩy, vỗ đầu mình, không, đây không phải sự thật, những thứ đó không phải là thật, đó không phải hắn, hết thảy đều là ảo giác.
Hình ảnh trong đầu rốt cục toàn bộ sắp xếp xong xuôi, Túc Dạ Dực cũng nhớ lại mọi việc sau khi hắn uống say, nhưng hình ảnh vai chính không phải hoa khôi trước mặt, Túc Dạ Dực hy vọng biết bao là nữ nhân thấp hèn này, nhưng trong trí nhớ của mình, xác thực là một người khác, một người không nên xuất hiện ở đây, người mà hắn tôn kính nhất, một người khiến hắn hoảng sợ không thôi trong tình trạng ấy, đó là quân vương của hắn a, hắn sao lại thế…
Ký ức đã rõ, tất cả sự tình hoàn toàn hiện ra trong đầu óc.
Trong ký ức của hắn, trong mắt hắn nhìn thấy là dáng dấp của quân vương hắn, chính mình vuốt ve gò má đối phương, chạm vào đôi môi mỏng kia, đây có thể nói là hành vi làm càn, mạo phạm, mình sao có thể làm, nhưng, này chưa phải toàn bộ, đó chỉ là những tội trạng nhẹ nhàng nhất.
Chạm nhẹ vào đôi môi trong ảo tưởng kia, bản thân còn có thể nhớ lại loại không thoả mãn và khuấy động kia, xúc cảm khi đầu lưỡi khẽ liếm qua khiến hắn khát khao, cướp đoạt môi đối phương, gặm nhấm, nhưng còn thiếu nhiều lắm.
Mình rốt cục đã làm gì, áp đảo người mình tận trung, tôn thờ, sùng kính, liếm hôn thứ từng nhìn thấy năm tám tuổi kia, thân thể vì đã đi theo y mấy năm đã gặp qua, rõ ràng, rõ ràng chưa từng có ý nghĩ dơ bẩn như vậy, vì sao giờ đây lại làm ra hành vi khinh nhờn đến thế?
Không muốn nghĩ nữa, nhưng những hình ảnh kia không ngừng hiện lên, lúc này hắn tình nguyện quên hết mọi thứ, cũng không muốn nhớ lại những thứ này. Nhớ đến bản thân gọi ra tục danh cấm kỵ, nhớ đến bản thân lưu luyến mê muội thế nào trên thân thể ấy, nhớ tay mình đã đụng chạm vào bao nhiêu nơi, nhớ bản thân làm thế nào đẩy ra đôi chân khép chặt kia, nhớ bản thân tiến vào thân thể này thế nào. Co rút, mê muội, cuồng loạn, là vừa kêu tục danh của người ấy vừa làm những hành vi dơ bẩn, một lần rồi một lần, thậm chí có ảo tưởng dơ bẩn là thanh tuyến trầm lạnh ấy lại có những tiếng than nhẹ ngọt ngào không nên có, ảo tưởng gương mặt lạnh lùng kia nhiễm lên vẻ quyến rũ…
Không phải, không phải, không phải…, ảo giác, phủ định, Túc Dạ Dực che mắt mình, không để yếu đuối thống khổ lúc này bại lộ.
“Đại nhân,” hoa khôi nhìn thiếu niên khí áp trầm thấp trước mắt, phải biết với vị đại nhân này mà nói, vì thân phận và dung mạo, hoa khôi vẫn nảy sinh tình cảm ái mộ, huống hồ, với nữ nhân mà nói, người nam nhân đầu tiên đều đặc biệt, “Đã tha thiết yêu người ấy, cần gì phải tới nơi thế này,” trong hoa lâu vẫn có nghe nói đến những chuyện như vậy, Thị tộc yêu người hầu là Sĩ tộc của tiểu thư (hơi nghi ngờ câu này), vì thân phận mà không thể chạm vào, vì quá mức quý trọng mà không dám chạm vào, rất rõ ràng, thiếu niên trước mắt cũng có thống khổ như vậy, nhưng nàng không hiểu, lấy thân phận là Thiên phú giả, hắn yêu nữ nhân thế nào mà lại thống khổ như vậy, thân phận căn bản không phải vấn đề, vậy thì là quý trọng.
“Lấy thân phận địa vị của đại nhân, chân tâm yêu mến người ấy, người kia sao lại không yêu ngài chứ?” Thật là một nữ nhân khiến người đố kị, vậy mà có thể có được cảm tình của một người quý trọng mình như thế.
Túc Dạ Dực thả tay ra, nhớ ra một người khác vì đang hồi tưởng mà lãng quên. Đối với lời nói của hoa khôi, Túc Dạ Dực không để ý, hắn giờ này vì hồi ức khó tin kia mà thống khổ, căn bản không thừa tư duy mà đi suy nghĩ hàm nghĩa trong lời nói của hoa khôi.
Đôi mắt màu băng lam lúc thả tay xuống thì sự phức tạp và thống khổ đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ để lại băng hàn khắp chốn, chiếu lên dáng vẻ của hoa khôi.
Một chiếc áo đơn, chỉ có một đai lưng buộc hờ hững quanh cái eo duyên dáng, trong cổ áo lộ ra một mảng lớn tươi đẹp đầy đặn, vẻ đẹp của nữ nhân ôn nhu, khiến nam nhân mặt đỏ tim đập, nhiệt huyết sôi trào, nhưng Túc Dạ Dực lại không nảy sinh phản ứng như thế, nhìn những dấu vết xanh tím nơi yết hầu, xương quai xanh, da thịt của hoa khôi.
Những thứ này đều là chứng cớ, đều là chứng cứ tội nghiệt của hắn ngày hôm qua, hành vi khinh nhờn ô uế kia, toàn bộ đều biểu lộ nơi những dấu vết xanh tím ấy, hắn cuồng loạn, hắn điên đảo, nơi sâu xa nhất của nội tâm hắn, là nhớ nhung chưa từng bị phát hiện, hắn, nguyên lai muốn với quân vương hắn…
Đáy mắt Túc Dạ Dực chớp ánh sáng lạnh, uy áp *** thần bao phủ người hoa khôi, hoa khôi nhu nhược sao có thể chịu đựng sức mạnh như thế, không chút đẹp đẽ ngã ra trên đất, thất khiếu bắt đầu chảy máu, ngay cả câu xin tha cũng không nói ra được, khuôn mặt thống khổ.
Huỷ diệt đi người duy nhất biết việc này, vậy sẽ không có người biết, hắn khinh nhờn với quân vương hắn, chỉ cần giết đi cái người đã biết này, hết thảy đều giống trước đây, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, hắn gì cũng không nghĩ tới, không hề làm qua gì hết…
Uy áp *** thần khủng bố, khiến gương mặt của hoa khôi vặn vẹo, sau khi giãy dụa vài cái, hoàn toàn không còn chút tiếng động.
Không, như vậy còn chưa đủ.
Trên thân thể của hoa khôi hoả diễm lay động, thiêu đốt, đem mọi dấu vết còn tồn tại trừ khử đến không còn chút gì.
Không có ai sẽ truy cứu trách nhiệm của Túc Dạ Dực, khi người phụ trách hoa lâu nhìn thấy thi thể, cũng chỉ ai thán lỗ vốn, một hoa khôi khổ sở nhọc nhằn vừa điều giáo xong đi ra còn chưa kiếm được tiền đã mất mạng, sai người xử lý khối thi thể bị đốt cháy đen xong, chuyện này đến đây là hết, khẳng định là nha đầu chết tiệt này mạo phạm tới đại nhân tôn quý mới có kết cục này.
Túc Dạ Dực sau khi làm xong tất cả, liền rời đi phố hoa.
Bắt đầu từ ngày đó, Kình Thương cũng không nhận được thêm một phong thư nào từ Túc Dạ Dực, Túc Dạ Dực như thể đã mất tích.
Kình Thương cũng không cho là Túc Dạ Dực gặp chuyện ngoài ý muốn gì, chờ thời gian trôi qua, chờ Túc Dạ Dực theo ước hẹn mà trở về, nhưng chút tin tức cũng không có.
Dựa theo tri thức của kiếp trước, Kình Thương đưa ra kết luận: Túc Dạ Dực đã tới kỳ phản nghịch, chỉ là không muốn hắn túng dục, vậy mà một phong thư cũng không viết về báo bình an. Sau khi trở về, nhất định phải cố gắng giáo dục lại, kỳ phản nghịch cũng khiến trưởng bối lo lắng, không muốn quá tuỳ ý làm bậy.
(1) Từ “Tinh Thương” này pinyin là qíngcāng, còn Kình Thương là qíngcāng, nó đọc y nhau à.
(2) Nghe lời đoán ý: Nguyên văn là sát ngôn quan sắc – 察言观色
PS: Up trong trạng thái cực kỳ buồn ngủ, có gì sai sót mọi người bỏ qua, mai tớ sửa lại