Túc Dạ Dực bắt đầu nỗ lực, mà Kình Thương cũng không buông tha cho cơ hội có thể tận mắt sở mục nguyên tố – bản chất của thế giới, càng thân cận nhìn Túc Dạ Dực điều khiển năng lực, Kình Thương càng cảm thấy Túc Dạ Dực là một thiên tài, thậm chí không cần hướng dẫn, chỉ theo bản năng đã có thể điều khiển năng lực một cách hoàn mỹ, tự nhiên như khi hô hấp, theo bản năng biết nên làm thế nào tốt nhất, làm thế nào mới đạt được kết quả mong muốn, đây mới là thiên tài.
Chỉ trong một thời gian ngắn Túc Dạ Dực đã thành công tổ hợp được những nguyên tố phức tạp, trong kết giới lần thứ hai bốc lên hỏa diễm.
Ngọn lửa hiện ra như mong muốn của Túc Dạ Dực, nhãn thần sáng rực, thân thể không ức chế được mà run rẩy, kích động, lời nói cũng mang theo gấp gáp, “Ngô chủ, ngô chủ.” Hắn muốn cùng người chia sẻ.
Kình Thương có thể lý giải loại kích động này, lúc trước hắn cũng từng như thế, ở kiếp trước lần đầu tiên thực nghiệm thành công hắn cũng kích động thành công.
“Ngươi làm rất tốt.” Dược Kình Thương thừa nhận làm Túc Dạ Dực tươi cười đặc biệc sáng lạn, chói mắt không gì sánh được, thế nhưng hết lần này tới lần khác đối mặc với dung nhan tuyệt mỹ lại là Kình Thương không hiểu phong tình, vì vậy dù Túc Dạ Dực có kinh diễm đến đâu, ngực Kình Thương cũng không có cảm giác gì khác. = =
“Dực.” Kình Thương gọi.
Túc Dạ Dực thu hồ hưng phấn, cúi đầu cung kính nhìn Kình Thương chỉ dạy.
“Năng lực của ngươi cần ngươi phải nỗ lực đại giới, ta chỉ có thể đem những gì mình biết nói cho ngươi.”
“Dực vạn phần cảm tạ Ngô chủ giáo dục.” Túc Dạ Dực hai tay cùng trán chạm đất, chân thật cảm kích.
“Được rồi, ngẩng đầu lên.” Đối với Túc Dạ Dực thi lễ Kình Thương không cự tuyệt, bởi vì năng lực cùng sự thông minh của hắn làm Kình Thương nổi lên ý muốn giữ người, cũng có suy nghĩ để Túc Dạ Dực làm đệ tử mình.
Túc Dạ Dực không biết suy nghĩ của Kình Thương, trong lòng đối Kình Thương là quan ái.
“Năng lực của ngươi có nhược điểm là không hòa hợp cộng minh với bất kì một năng lực nào trên thế giới này, nhưng đó cũng là ưu điểm của nó, trên người ngươi không có đồ vật khác, rất *** thuần, chỗ đáng sợ nhất là ngươi có thể chạm đến nguyên tố, cũng có thể tổ hợp chúng lại, đây là khả năng vô hạn. Ngươi minh bạch chứ?”
“Ý của Ngô chủ là chỉ cần ta biết được quy luật tổ hợp của một vật nào đó thì ta có thể tái tạo lại nó, thậm chí là năng lực, bất luận năng lực gì?” Túc Dạ Dực lý giải.
“Cái gọi thiên tài hẳn là gọi ngươi đó, Dực.” Đối với Túc Dạ Dực biết một có thể suy ra ba, Kình Thương nhìn không được khen, hài tử tám tuổi có năng lực lý giải như vậy, coi như là Tiết gia ở kiếp trước cũng không giáo dục ra được. Người ngoài không biết, cái gọi là thiên tài Tiết gia phải nỗ lực bao nhiêu, học nhiều bao nhiêu, chỉ số thông minh rất quan trọng nhưng không khắc khổ rèn luyện làm sao trở thành thiên tài. Nhưng Túc Dạ Dực trước mắt hắn mới là thiên tài thật sự, năng lực lý giải như vậy, chỉ cần hắn học qua thì không cần nỗ lực khổ luyện nữa.
Đối với lời khen của Kình Thương, Túc Dạ Dực ngượng ngùng, mặt có chút nóng lên, cuối đầu.
“Ngươi biết trước tiên người phải làm gì không?”
Nghe được vấn đề của Kình Thương, Túc Dạ Dực ngẩng đầu, sau đó lắc đầu.
“Dùng *** thần lực của ngươi quan sát thế giới này, tảng đá, cây cối, gió, ánh sáng, đi xem chúng nó làm sao được cấu thành, sau đó học tổ hợp lại chúng, đây là cơ sở, mà năng lực của ngươi phải đem nó như một lọai bản năng, chỉ cần ngươi muốn là có thể phối hợp, tạo ra chúng.”
Kình Thương vì Túc Dạ Dực mà đưa ra quan điểm.
Túc Dạ Dực nghiêm túc ghi nhớ.
Tạm thời lấy hơi, đây là lần đầu hắn nói nhiều như thế.
“Còn có, *** thần lực là một thứ rất cường đại, đại bộ phận Thiên phú giả sau khi thức tỉnh *** thần lực cũng xuất hiện thoe hình thái năng lực, thế nhưng *** thần lực cơ bản phải có lực công kích, bất quá ta bỏ qua điểm này, mà đem tất cả chuyển hóa sang phương diện tra xét và nhận biết, bù đắp cho năng lực kết giới.” Đối với việc bỏ qua lực công kích của *** thần lực hắn không cảm thấy đáng tiếc, bởi vì đó mới là phương hướng phát triển thích hợp nhất với hắn.
“Tính công kích của *** thần lực?” Túc Dạ Dực nghi hoặc.
“Cùng ngày thiên phú thức tỉnh, *** thần lực bạo động làm sản sinh niệm lực không phải tính công kích sao?” Kình Thương chỉ điểm.
Túc Dạ Dực bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại liên tưởng đến lúc Thiên phú giả thức tỉnh, sự bùng nổ khi đó là năng lực công kích.
“Lực công kích của *** thần lực không chỉ như thế, não bộ là nơi tạo ra *** thần lực, nếu *** thần lực của ngươi đủ cường hãn có thể lay động *** thần của kẻ khác, thậm chí làm thương tổn, tiến hành các loại công kích bằng *** thần lực như thôi miên.” Kình Thương lưu loát giải thích.
Túc Dạ Dực nghe như si như túy, để Kình Thương đem lực lượng của mình trình bày và phân tích, Ngô chủ thực sự rất giỏi, nếu không phải nhờ ngài hắn làm sao biết thì ra năng lực của mình lợi hại như vậy. Đối với tương lai của mình, Túc Dạ Dực tràn ngập lòng tin.
Kình Thương vì Túc Dạ Dực mở một cánh cửa, Túc Dạ Dực cũng dựa vào nỗ lực của mình, vươn cánh, bay ra khỏi cánh cửa đó.
Thật lâu sau, năng lực của Túc Dạ Dực đã đứng trên đỉnh của thế giới này, bao quát toàn bộ Thiên phú giả, ngạo thị chúng sinh, trong tương lai mọi người nghĩ tới Túc Dạ Dực chỉ thấy hắn cường đại, không ai biết nếu Kình Thương không tồn tại, Túc Dạ Dực chỉ là một nhành hoa vô danh trong lịch sử, không phải do hắn không thông minh, mà bởi vì sâu trong tri thức và nhận thức bất đồng.
“Ngô chủ, năng lực của ta nên gọi là gì?” Túc Dạ Dực sau khi Kình Thương giảng giải xong liền hỏi.
Kình Thương sửng sốt, sau đó nghĩ tới cái gì đó, nói, “ Gọi Ma pháp đi, huyễn tưởng tồn tại, ma huyễn thuật pháp.” Sức mạnh của Túc Dạ Dực rất giống với Ma pháp mà những tiểu thuyết trên internet nói tới, dùng *** thần lực điều độn nguyên tố để thực hiện mục đích của mình.
Ma pháp. Túc Dạ Dực đem cái tên này ghi nhớ, năng lực của hắn gọi là Ma pháp.
Trong thời gian một tháng, Kình Thương dù bận việc chính vụ nhưng vẫn dành thời gian dạy Túc Dạ Dực một ít tri thức, cải tạo một chút hoàn cảnh sinh hoạt, tiếp tục nghiên cứu lực lượng, tiến hành một ít thực nghiệm giống như sinh hoạt lúc trước, bất đồng chính là lúc làm thí nghiệm lại nhiều hơn một người.
Mà Túc Dạ Dực trong một tháng không ngừng học tập, có được cơ hội biến cường hắn sẽ không bỏ lỡ, Túc Dạ Dực được đích thân Kình Thương giáo dục đã không còn là bí mật trong vương cung, các tiểu quý tộc ở học đường đều nhìn Túc Dạ Dực với ánh mắt đó kị cùng ước ao. Mà đối với kẻ chỉ biến động tâm tình khi đó là việc của mình hoặc quân vương mà hắn thuần phục thì đố kị của mấy người đó chẳng là gì cả, không cần đối những thứ như thế mà dao động.
Bất quá chuyện hắn được vương giáo dục cũng làm thế lực của hắn ở học đường mạnh thêm vài phần, đối với sự ủng hộ của những tiểu quý tộc này Túc Dạ Dực cũng không lãng phí, hắn rất minh bạch nếu muốn vững vàng đứng bên cạnh quân vương không phải chỉ cần thực lực bản thân, mà còn cần thế lực.
Mà đối với quan viên trong Hiển quốc vương đô mà nói, một tháng này ngoại trừ chính sự thì việc cần quan tâm nhất là nghi thức kế vị của Kình Thương.
Nghi thức kế vị cũng không cần thông tri các quốc gia khác để tặng lễ, thế giới này quốc gia thật sự nhiều lắm, sau nghi thức chỉ cần truyền tin ra ngoài là được, cũng có quốc gia dâng lễ vật nhưng cũng không có quy định đặc biệt về phương diện này, chỉ cần ngẫm lại từng có quốc gia đưa lên hạ lễ, nhưng lễ vật còn chưa tới thì quốc gia kia đã bị diệt vong, đây là nguyên nhân không có những quy định như thế, theo trực quan thì những quốc gia ở thế giới này rất dễ dàng thay đổi.
Nửa tháng sau, Kình Thương chính thức vận lên vương phục xa hoa, mang theo mũ miện trọng trọng, trong một buổi sáng mùa hè coi như mát mẻ, dưới hắc để hồng kiên kỳ, trước mặt chúng thần Hiển quốc, bao gồm những quan viên trọng yếu mới đến vương đô leo lên vương tọa Hiển quốc.
Quá trình cụ thể không nhiều, Kình Thương nghĩ tính nhẫn nại của mình thật không sai, dĩ nhiên không có nửa điểm không kiên nhẫn vượt qua nghi thức, may mà chỉ có một lần. Lúc này Kình Thương không biết trong tương lai hắn còn phải làm thêm một đại điển lễ nữa.
Sau khi nghi thức hoàn thành, Kình Thương cũng không cảm thấy sinh hoạt của hắn có gì biến hóa, làm vua ở thế giới này cũng ngoài ý muốn dễ dàng, Thiên phú giả có địa vị tuyệt đối, người không có năng lực cơ bản không có cơ hội thượng vị, cũng không có chuyện soán ngôi, thường dân cơm no áo ấm, có Thiên phú giả tồn tại thậm chí mưa thuận gió hòa, ít thiên tai, họ đối với Thiên phú giả càng sùng kính, càng an phận thủ thường, nếu như không phải chiến loạn triền miên thì đây thực sự là một thế giới phi thường tốt.
Mà điều Kình Thương muốn làm là giải quyết chính vụ mỗi ngày, khai khai hướng nội, thời gian tự do còn lại thì tu luyện, làm thí nghiệm, bồi dưỡng Túc Dạ Dực thành tài.
Mỗi ngày của Túc Dạ Dực càng không có biến hóa, bất quá từ lúc hắn nói ra chính kiến của mình, Kình Thương lại bổ sung thêm một nội dung bồi dưỡng nữa cho hắn.
Túc Dạ Dực cảm động vì sự tin cậy của Kình Thương, có thể vì người tri kỷ mà chết (ta lụi), thế nhưng Kình Thương chỉ thuần túy cho rằng Túc Dạ Dực đã hiểu rõ, sau đó càng thêm dễ dàng chỉ giáo.
Biến hóa cũng không phải không có, tỷ như bọn huynh đệ tỷ muội của Kình Thương cùng mẫu thân của họ đều phải rới vương cung, sau khi tân vương kế vị họ cũng không có tư cách ở lại, vương cung to như vậy ngoại trừ vua, thái hậu cùng hầu cận thì vô cùng vắng vẻ.
Thượng có điều hảo, hạ có điều hiệu, từ khi Kình Thương đem tẩm cung cải tạo, những thứ hắn tạo ra như vải, gốm sứ, bàn, những thứ mà thế giới này chưa từng có hiện ra ở những góc vương cung, cũng khiến cho vài người hứng thú