Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 32

Liên tục chiến đấu, tiên huyết không ngừng chảy, giằng co đến nửa giờ sau không ngừng công kích làm Kình Thương có chút không nhịn được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ vì quân địch không ngừng tiếp thêm viện binh mà bại mất.

“Toàn bộ đều lui về.” Những người vì tới nay không có cơ hội động thủ tuy không nỡ nhưng cũng nghe theo. Lần này Kình Thương bỏ qua ưu thế của mình, cùng quân địch trực diện chiến đấu cũng chỉ có một nguyên nhân.

Đó là vì hắn cần tập hợp đại quy mô binh lực tại vương đô của địch, như vậy mới khiến cho binh lực tập hợp lại, đạt được mục đích uy hiếp.

Vì Kình Thương một đường luôn tạo được tín nhiệm nên với mệnh lệnh của hắn không ai dám trái, từng người từng người tập kết về phía hắn, đem Kình Thương làm trung tâm. Quân nhân ngoại trừ chiến đấu còn có chức trách bảo vệ vương của họ.

Ngón trỏ của Kình Thương trên không trung hoa động, từng kết giới nhỏ hiện ra trong đội ngũ của địch quân, huyền phú được bày bố khắp nơi.

Tuy rằng không biết nó là thứ gì nhưng nếu xuất phát từ Thiên phú giả thì chắc chắn có vấn đề, vì vậy người đứng chung quanh kết giới đều thối lui để ngừa vạn nhất.

Năm tay tay xòe ra, sau đó nắm chặt lại, bỗng một kết giới thu nhỏ lại rồi nỗ tung. Đây là lần đầu Kình Thương sử dụng kết giới như vậy, loại đồ vật này ở trước trước cũng chỉ là lý luận, không ngờ tại kiếp này bởi vì có được sức mạnh kết giới mà có thể làm được rất nhiều thứ mà kiếp trước không thành.

Kết giới phát nổ do hơi nén không khí sinh ra, uy lực của nó chỉ cần nhìn thảm cảnh huyết nhục tứ tán là biết, điều này làm mọi người lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Dù chỉ mới dùng lần đầu nhưng cũng làm Kình Thương không ngừng kinh hãi, nhìn thần sắc hoảng loạn của mọi người hắn cũng không nhẹ dạ, “Đầu hàng, hoặc chết.” Đây là hai lực chọn duy nhất, không còn con đường khác.


Đoàn người do dự, Kình Thương không chút nào lưu tình nắm chặt tay, thêm một kết giới nữa phát nổ, thành công làm những kẻ do dự cấm nhược hàn thiền, kinh hoảng không ngớt.

(Cấm nhược hàn thiền: Câm bặt như ve sầu mùa đông.)

“Đầu hàng, hoặc chết.” Kình Thương lần thứ hai nói.

Đó là tư thái cao cao tại thượng của vương giả, không thể phản bác. Làm Túc Dạ Dực dưới tình huống như vậy vẫn si mê không ngớt.

Địch quân nhìn số lượng kết giới, nhìn nhìn lại những hài cốt không toàn thây, có người đi đầu buông vũ khí, tiếp đó từng người từng người đều buống khí giới.

Kình Thương lại hạ thêm kết giới bên người quan viên địch quốc, uy hiếp sinh mệnh bọn họ, người địch quốc toàn bộ đầu hàng.

Thấy cảnh này thì Trì gia Gia chủ mới phản ứng lại, hắn lại lạc hậu với mưu tính của vương, người ngay từ đầu đã muốn tụ tập những người này lại để một lưới bắt hết, mà hắn lại bởi vì có đất dụng võ mà sơ sót, chỉ bằng trăm tên *** binh thì sao có khả năng thắng được binh lực không ngừng bổ sung ở vương đô, là mình không để ý a. Có một vị quân vương cơ trí như vậy là may mắn của Hiển quốc hay là bất hạnh của thần tử, bởi vì tài năng của vương làm hắn nghĩ mình vô dụng. Hắn có phải không già rồi, mới hơn năm mười tuổi a, còn cách lão niên một trăm năm mươi tuổi rất xa a.

Trì gia Gia chủ nhận hết công việc an bài những người đầu hàng. Hắn phải nhiệt tình làm công tác này để thể hiện năng lực bản thân, cũng để chứng minh mình hữu dụng, mình còn chưa lão.

Làn này Kình Thương không vội vàng xuất phát mà lưu lại để nghỉ ngơi.

Màn đêm buông xuống, nguyên là là kẻ thù giờ lại trở thành một bộ phận của địch quốc, làm đế vương như Kình Thương đương nhiên trụ ở vương cung.

Cho dù quốc gia như thế nào thì vương cung luôn là kiến trúc xa hoa *** xảo nhất, cái gì cũng đều là tốt nhất, huống chi đây là một quốc gia tương đương với Hiển quốc, đương nhiên đồ vật và nội thất cũng không kém.


Cởi nhung trang của mình làm lộ ra thân thể, bôn ba chiến đấu trong khoảng thời gian dài làm cơ thể mới mười hai tuổi đau nhức cả người.

Túc Dạ Dực làm thị đồng, đem nhung trang của hắn thu thập hảo.

“Dực.” Kình Thương nhìn Túc Dạ Dực đang bận rộn, “Cùng đi tẩy một chút đi.” Chính mình còn thành như vậy, huống chi chỉ là hài tử tám tuổi.

Túc Dạ Dực sửng sốt một chút, sau đó đáp, “Thị, ngô chủ.”

Hai người đi vào phòng tắm, phòng tắm trong cung điện tương đối lớn, nước nóng trực tiếp chảy từ ôn tuyền, không ngừng tuần hoàn làm nước vẫn duy trì sạch sẽ, hơi nước lượn lờ tràn ngập trong phòng tắm tạo nên một cảm giác mộng ảo mông lung.

Túc Dạ Dực trước tiên sai người chuẩn bị y phục sạch sẽ để ở nơi khô ráo, lúc quay đầu lại đã thấy Kình Thương thoát ra toàn bộ y phục.

Phòng tắm được dạ minh châu chiếu rọi rất sáng, hơi nước mông lung cũng không làm mờ được phạm vi gần như vậy.

Thiếu niên chỉ mới mười hai tuổi có thân mình cân xứng vô cùng vì thường xuyên rèn luyện, tóc đen thẳng đến sau tai lộ ra cái cổ kiêu ngạo, cột sống đĩnh trực, đầu vai cũng không rộng, thế nhưng lại giải được nguy cơ của một quốc gia còn chuyển nguy thành an, thậm chí mở rộng quốc thổ. Cái eo nhỏ nhắn theo mông tới hai chân thon dài được bao phủ bởi nước trong dục trì.

Tám tuổi Túc Dạ Dực căn bản không hiểu tình hình, thấy hình ảnh như vậy chỉ theo bản năng nghĩ thật mê người, cả người hoảng loạn không rõ nguyên nhân.

“Dực.” Kình Thương sau khi xuống bể nhưng chưa nghe thấy nước truyền đến liền quay đầu lại, mới thấy Túc Dạ Dực còn ở phía trên.


Túc Dạ Dực mạc danh kỳ diệu tỉnh lại, sau đó mới bắt đầu thoát y phục.

Kình Thương thấy động tác của Túc Dạ Dực thì mới quay đầu lại, hướng một bên bể di động chuẩn bị dựa vào, lúc Túc Dạ Dực xuống nước thì Kình Thương cũng vừa tìm được một vị trí hảo, xoay người lại thì thấy Túc Dạ Dực không vào được trong bể, cả người giống như đang bơi, trôi trong nước.

“Dực, nơi này nước không sâu.” Thấy hắn thành cái dạng này Kình Thương lên tiếng, dưới đáy bể rất sâu, chắc là dựa theo thân hình mà làm.

Túc Dạ Dực bơi đến bên kia, tựa bên dục trì. Nhìn Kình Thương đang ở một bên nhắm mắt, nhìn ngựa lộ ra của hắn, dù chỗ nào cũng cường tráng hơn mình, Túc Dạ Dực lại cuối đầu nhìn mình, da thịt trắng nõn, thân thể đơn bạc, hai tay mạnh khảnh, vô cùng nhỏ yếu, yếu như vậy làm sao bảo hộ vương của hắn.

Kình Thương cảm giác được đường nhìn của hắn, mở mắt ra thì thấy Túc Dạ Dực đang quan sát hai tay mình, rõ ràng đối với vóc dáng không hài lòng, triệt để làm Kình Thương đột nhiên xuất hiện tâm tình ác liệt.

“Dực, muốn trở nên cường tráng không?”, Kình Thương hỏi.

Đang đắm chìm trong tư duy Túc Dạ Dực không chút do dự đáp, “Muốn.” Âm thanh trong phòng tắm chỉ có hai người vang lớn.

Sau đó Túc Da Dực mới đột nhiên nhớ người đối mặt là ai, mặt hồng lên không vì nhiệt độ của nước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn *** xảo hoàn mỹ nhìn rất mê người, đối mặt với mỹ sắc như vậy Kình Thương có chút trì độn, nhìn Túc Dạ Dực nghĩ rất khả ái, nếu không phải chính nhân thì làm sao thấy một hài tử tám tuổi như vậy mà không thần hồn điên đảo, làm ra hành vi phạm tội, mà Kình Thương kiếp trước được Tiết gia giáo dục, quân đội bồi dưỡng, dù có chút khuyết điểm nhỏ nhưng tuyệt đối không có bất luận mê luyến bất thường nào, thậm chí ở thế giới này có thể xưng là người chính trực.

Kình Thương nở nụ cười, lần đầu cười thoải mái đến thế từ khi đến thế giới này làm đầu Túc Dạ Dực càng cúi thấp, miệng cũng chìm trong nước.

“Ngẩng đầulên, ngươi cũng nên hô hấp chứ!” Kình Thương thu hồi nụ cười, nhìn Túc Dạ Dực nhắc nhở.

Túc Dạ Dực nghe Kình Thương nói lập tức ngẩng đầu lên làm uống nhầm một ít nước, bắt đầu kịch liệt ho khan, phi thường khó chịu, nước mắt ngưng lại trong đôi mắt xinh đẹp nhưng vẫn thủy chung không rơi xuống.


Trên lưng Túc Dạ dực được vỗ nhẹ vài cái, giảm bớt thống khổ của hắn.

Ngực Túc Dạ Dực trở nên ấm áp bởi vì cử động của Kình Thương, thế nhưng còn kèm theo xấu hổ, hắn lại để quân vương hẩu hạ chính mình.

“Ngô…chủ.” Cảm giác khó chịu làm tiếng nói của hắn ngắt quãng.

Kình Thương thấy hắn đã tốt hơn nên trở về vị trí của mình, tiếp tục phao tắm.

Kình Thương cũng không phải người nói nhiều cũng không chủ động tìm trọng tâm câu chuyện, Túc Dạ Dực còn chìm trong tư duy của mình cũng không nói chuyện.

Sau khi tắm thoải mái thì ngủ một giấc là chuyện vô cùng hưởng thụ, vì vậy Kình Thương không chỉ làm theo mà còn phái Túc Dạ Dực ở gian phòng bên ngoài nghỉ ngơi.

Bước chân ly khai của Túc Dạ Dực rõ ràng mang theo do dự, rốt cục hắn cũng xoay người trên mặt đất hỏi, “Ngô chủ, làm thế nào mới có thể trở nên cường tráng?” Đây là việc Túc Dạ Dực rất lưu ý, trước đây lưu ý, hiện tại lưu ý, sau khi thấy hình thể như vậy thì càng thêm lưu ý.

Kình Thương nhìn mắt của Túc Dạ Dực lúc hỏi những lời này mang theo chờ đợi, xem ra thân mình của mình làm hài tử này để ý thật lâu, cũng đúng, nam hài tử nào không muốn có một cơ thể nam tử khí khái chứ.

“Uống nhiều sữa bò.” Thế giới lúc trước có rất nhều tư liệu để nam hài tử lớn lên làm sao có thể cao lớn, mà sữa bò là được nhắc tới nhiều nhất.

“Uống sữa bò?” Túc Dạ Dực kinh ngạc, “Như vậy là được sao?” Tuy rằng không nên nhưng hắn lại sinh ra chút hoài nghi.

“Đương nhiên không, còn phải rèn luyện, sau khi trở về ta viết một danh sách cho người, ta cũng làm theo như vậy.” Thật muốn nói rằng là còn rất nhiều, đều là tổng kết đến từ khoa học kiếp trước, Kình Thương đã bắt đầu từ rất sớm, vì khí lực khỏe mạnh trong tương lai, Kình Thương theo đuổi ẩm thực và rèn luyện.


“Ngô chủ, không thể đưa Dực vào ngày mai sao?” Túc Dạ Dực rất nóng ruột, “Dực muốn sớm một chút cường tráng.”

“Hảo.” Kình Thương nhìn túc Dạ Dực cấp thiết cũng không phải đối, hiện tại rãnh rỗi.

Túc Dạ Dực lúc này mới cáo lui.