Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 66: Mộng chuyển bạch dương

Đỗ Manh Manh nằm giữa Hoàng Đại Hải và Hoa Tiểu Ba, suy nghĩ về những tao ngộ trong hai ngày vừa qua khiến lòng nàng thực sự không cách nào bình tĩnh lại được. Có lẽ nàng không nên đến, bởi điều đó không những chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì, mà lại còn bị cái tên hỗn đản đó chiếm lấy phần tiện nghi.

Nhưng, giận thì giận, nàng đối với những cái hôn của hắn không những không có sự bài xích mà trái lại còn có phần thích thú.

Đương nhiên, nàng không thể cùng nam nhân khác ngoài Đại Hải gần gũi, có lẽ còn tính tới cả đại ca. Nam nhân mà nàng gọi đại ca này, nàng không cách nào cự tuyệt nổi, tuy nàng và hắn gặp nhau không nhiều, nhưng chẳng có cách nào khống chế được tình yêu đối với nam nhân đã thất tung này.

Nếu như Đại Hải từ lâu đã là người trong mộng của nàng, thì đại ca lại là kích tình đột phát, cả hai nam nhân trong tâm nàng đều là thâm tình, đối với người trước là tình yêu trường cửu, đối với người sau là tình ái phong cuồng.

Thỉnh thoảng nàng đâm ra nghi ngờ chính bản thân mình phải chăng là một người đàn bà dễ dãi; nhưng ko, nàng là một cô gái thuần khiết, chỉ là trong trái tim thuần khiết ấy của nàng đang chứa đựng tình yêu với hai người đàn ông.

Nàng vốn đã nguyện ý gửi gắm cuộc đời mình cho Hoàng Đại Hải nhưng nàng cũng đồng thời phát hiện ra rằng giữa mình và đại ca chẳng biết tự bao giờ đã phát sinh và bảo lưu một mối thâm tình.

Hoàng Đại Hải ngắm nhìn biểu tình trầm tư của nàng bỗng chợt thẹn bèn cất tiếng hỏi: "Manh manh, muội giận huynh sao?".

Đỗ Manh Manh chợt lộ ra một nét tươi cười đẹp đến mê người, ép cơ thể lên người chàng, dịu dàng nói:"Sư huynh, Manh Manh làm sao trách chàng đây? Chàng cũng chỉ là thân bất do kỷ, vả lại giữa chàng với bọn họ cũng chẳng phải là thân thiết, nam nhân bên cạnh Manh Manh, có ai mà không đồng thời có nhiều nữ nhân đâu, Manh Manh đã quen rồi, sẽ ko ghen đâu."

Tuy nói như vậy, nhưng trong long nàng ít nhiều cũng có một chút tư vị, nam nhân này vốn là của nàng, bây giờ lại bị những nữ nhân khác đến giành lấy sự thắm thiết trong lòng, nàng làm sao có thể đến một chút cảm giác cũng ko có chứ?

Hoàng Đại Hải hôn lên má nàng, mỉm cười trêu chọc "Cứ như lời muội nói, chẳng lẽ khi huynh lại theo đuổi những nữ nhân khác, muội cũng giơ cả hai tay tán đồng hay sao?"

Đỗ Manh Manh giận dỗi đáp lời: "Thiếp biết cả hai huynh đệ chàng vốn đều không phải là người tốt, chàng nếu thích, cũng có thể đi kiếm một đống nữ nhân như đại ca. Bất quá, là chàng muốn giữ mình trong sạch, nếu chàng không lý tới Manh Manh, Manh Manh cũng sẽ đi tìm những nam nhân khác".

Hoàng Đại Hải cười rộ: "Phải chăng là nàng đang thú nhận?"

Hoa Tiểu Ba nghe thế bèn nhỏm dậy chuyển thân đến bên Đỗ Manh Manh, lớn tiếng tình nguyện: "Manh Manh, như quả nàng phải đi tìm nam nhân khác, Hoa Tiểu Ba nguyện đi theo nàng".

Hoàng Đại Hải quát: "Đến lúc đó ta sẽ thiến ngươi".

Đỗ Manh Manh la lên: "Hoa Tiểu Ba, phải chăng ngươi định dùng cái đó để chống lại ta phải không?"

Nàng lập tức chuyễn mình áp tới Hoa Tiểu Ba, như là không thèm để ý tới kháng nghị tránh né của y trước đó, mạnh bạo lột quần của hắn xuống, nắm lấy bảo bối của hắn kéo ra, hét lớn :"ngươi đúng …..ngươi đúng là gốc dâm dật, sao mà cái này so với trước lại to hơn?"

Hoa Tiểu Ba ngập ngừng đáp :"Nàng bỏ ra trước, ta sẻ nói cho nàng biết ….Ô..Ô! Manh Manh, nàng đừng có trêu chọc đồ nghề của ta có được không? Nó rất dễ phóng bậy ra, cầu xin nàng hãy tha cho ta! Đại Hải cũng đã biến lớn lên như vậy, nàng qua đó chơi với hắn đi!"

Đỗ Manh Manh tỏ vẻ không tin, bèn hỏi: "Thật chứ?"

Nàng buông tha Hoa Tiểu Ba, lại quay sang quấy quả Hoàng Đại Hải, nếu quả nhiên như Hoa Tiểu Ba nói, nhất định phải hỏi cho rõ về điều này mới được.

Đang lúc họ đem sự tình một năm một mười nói hết ra, Đỗ Manh Manh hả cái miệng nhỏ của nàng ra thật lớn ngạc nhiên

Hoa Tiểu Ba cuối cùng không nhịn được bèn hỏi" Manh Manh, của ta so với tỷ phu không tệ chứ hả?"

Đỗ Manh Manh nhìn xuống hạ thể của hắn, cất tiếng: Của đại ca hoành tráng hơn của ngươi nhiều, ngươi sao có thể sánh được với chàng, ha ha"

Hoàng Đại Hải thất kinh: "Manh Manh, nàng đã từng nhìn thấy của đại ca rồi ư?"

Đỗ Manh Manh chẳng hề thẹn nói: "Không những chỉ nhìn thấy, mà còn thấy đại ca và ."

Nàng xém chút nữa đã đem chuyện của Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt nói ra, may là tỉnh ngộ kịp thời, lập tức đổi giọng nói :"Muội còn thấy qua huynh ấy cùng Phượng tỷ họ ân ái!" tổng kết quá khứ hàm hồ, nàng không khỏi tự giác thở ra một hơi.

Hoa Tiểu Ba biện bạch :"Manh Manh, chúng ta hiện tại như thế này, đã tới cực hạn rồi. Tỷ phu thì thiên sinh dị bẩm, chúng ta tự nhiên không thể so sánh với huynh ấy, bất quá, với mô dạng hiện tại của ta, đã có thể làm nữ nhân rên lên rên xuống trên giường không chịu nổi rồi. Sau khi trở về, ta muốn Xuân Thủy nàng ta phải rên rỉ cuồng nhiệt, còn nữa cả Thủy Khiết Thu, cả Thiên Phong Song Kiều, cả Đào Nhi, Liễu Nhi, còn …….."

"Đủ rồi!" Đỗ Manh Manh cắt ngang:"Ngươi không phải cũng muốn làm cả ta rên rỉ lên đấy chứ?"

"Đúng thế!" Tiểu Ba thuận miệng nói ra, mới biết là há miệng mắc quai, liền trở lời chữa lại: "Nàng đừng có nhìn ta với ánh mắt đó, ta căn bãn không còn có vọng tưởng tới Manh Manh, chỉ tùy miệng nói ra, chưa tính trước câu trả lời."

Hoàng Đại Hải đáp: "Cẩn thận với cái thứ "siêu cấp vũ khí" của nhà ngươi đó, hễ cứ dùng sai mục đích là ta một kiếm trừ bỏ"

Hoa Tiểu Ba thất kinh: "Đó thực sự là một tổn thất trọng đại cho các nữ nhân trong thiên hạ a"

Đỗ Manh Manh giận dữ quát lên:"Mau đem cái thứ đó của ngươi cất đi, thật không biết hổ thẹn mà."

Hoa Tiểu Ba lộ rõ vẻ bực bội: "Là tự nàng đòi phóng xuất ra mà, giờ lại quay sang trách ta, thực chẳng có đạo lý gì cả. Sau này sẽ không cho phép nàng ngược đãi ta như vậy nữa. Hầy, huynh đệ, đã đắc tội rồi, bỏ qua đi nha, giờ thì đi ngủ. Chúc huynh có 1 giấc xuân mộng, ngày mai thức dậy, đệ nhất định sẽ đi kiếm vài mĩ nữ về cho huynh".

Hoàng Đại Hải cùng Đỗ Manh Manh không nén được cùng cười rộ lên"

Đỗ Manh Manh song quyền đấm thình thịch lên ngực Hoa Tiểu Ba, tức giận quát: "Tên hỗn đản đáng chết, mau lập tức tránh ra. Đêm nay không cho phép ngươi được để tay lên mông ta".

Hoa Tiểu Ba nói: "Điều này không thể được, trừ phi nàng cả đêm nay đừng nằm ngủ trên người ta. Nàng nếu nằm ngủ trên người ta, ta chỉ có thể để tay lên cái mông nhỏ nhắn đầy đặn đàn hồi của nàng, bởi nơi ấy là nơi có nhiều xúc giác nhất. Đại Hải, huynh nói có đúng ko nào?"

Hoàng Đại Hải thuận miệng đáp "Đích xác là như thế".

Đỗ Manh Manh bất bình: "Hai tên hỗn đản các người dám hợp lại khi phụ Manh Manh, Manh Manh sẽ bảo đại ca tu chỉnh lại các người"

Hoa Tiểu Ba la lên: "Làm sao có thể thế được? Chúng ta vốn không thể thoát thân khỏi chốn này, chỉ có thể để một mình Manh Manh tới Bạch Dương Tộc tìm tỷ phu, đến lúc tìm được tỷ phu, huynh ấy nhất định sẽ có cách cứu chúng ta ra khỏi cái chốn bể tình này. Hoa Tiểu Ba ta đây mặc dù đối với mỹ nữ tình hữu một lòng, nhưng quyết không thể để bị mỹ nữ khống chế, phải tự do tự tại nhâm nhi các tiểu cô nương mới được a"

Hoàng Đại Hải tán đồng: "Điều này có lẽ được chấp thuận, chúng ta đợi đến ngày mai sẽ đi tìm Nguyên Na thương lượng, nhất định cô ta sẽ dễ dàng đồng ý".

Đỗ Manh Manh hỏi: "Nếu không tìm được đại ca, chúng ta sẽ xử trí như thế nào?"

Đại Hải buông lời thán tức: "Nếu không tìm được đại ca và Tiểu Nguyệt tại Bạch Dương Tộc thì có thể là họ đã chết. Khi đó nàng hãy trở lại Thần Đao Môn, thỉnh cầu viện trợ".

Hoa Tiểu Ba nói: "Chỉ mong n àng có thể tìm được tỉ phu của ta, nếu không thì kẻ thảm thương nhất ko phải là bọn ta mà sẽ là đám thư hổ của Thần Đao Môn kìa."

Đỗ Manh Manh đáp: "Đại ca và Tiểu Nguyệt nhất định đang hội tại Bạch Dương Tộc chờ Manh Manh tới".

Hoàng Đại Hải và Hoa Tiểu Ba không thấy trả lời, chỉ trầm mặc như đang chìm dần vào giấc ngủ. Toàn thân vốn đã mệt mỏi sau một ngày dài, họ thực sự đã hoàn toàn kiệt sức.

Đỗ Manh Manh thì không thể ngủ, nàng mặc dù thực sự tin rằng Hy Bình vẫn còn sống, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi âu lo.

Nếu chẳng may Hy Bình chết, trái tim nàng cũng chết đi một nửa theo chàng.

Nhưng điều quan trọng nhất là nếu Hy Bình quả thực đã chết, Hoàng Đại Hải và sáu nam nhân khác cũng sẽ phải chấp nhận vận mệnh của nam nhân được sủng ái.

Dù rằng nàng có thể băng qua sa mạc để trở lại Thần Đao Môn, nhưng quả thật không có cách nào để cải biến vận mệnh của sáu người bọn họ. Huống hồ, ngày mai nàng có thể thuận lợi rời khỏi Dã Mã Tộc hay không vẫn còn là một câu hỏi. Lúc này nàng đột nhiên thực sự muốn trao thân cho Hoàng Đại Hải, nhưng nhìn chàng đang chìm vào ngủ ngon lành lại khiến nàng do dự không dám đề xuất.

Nàng thực sự là một thiếu nữ thuần khiết, mặc dù trong lòng thực sự nguyện ý, nhưng trước sự đứng đắn của Hoàng Đại Hải, nàng cũng vô pháp xuất khẩu thành lời, như quả đổi lại là Hy Bình, có lẽ nàng có thể liều lĩnh nói ra chăng?

Tâm tình nàng vô cùng mâu thuẫn, nàng đã nghĩ hàng ngàn hàng vạn lần, nhưng quả thật vẫn không thể tìm ra đâu là nguyên nhân.

Suốt một đêm dài trằn trọc thao thức, cho tới tận lúc bình minh, Đỗ Manh Manh vẫn không tài nào chợp mắt.

…………………………..

Nguyên Na quả nhiên để cho Đỗ Manh Manh rời khỏi Dã Mã Tộc. Chúng nhân đều không thể tưởng được rằng Nguyên Na lại dễ dàng thương lượng đến thế, những lo lắng trước đó đều là thừa, nữ nhân này có vẻ cũng không phải là người xấu, chỉ là đôi khi cố tình tỏ vẻ như vậy mà thôi.

Đỗ Manh Manh thực sự cũng không ngờ rằng lại có thể được chấp nhận cho rời khỏi Dã Mã Tộc dễ dàng đến thế, trái tim nàng giờ đây chỉ một lòng hướng về Bạch Dương Tộc.

Kì thực, Dã Mã tộc đối với nữ nhân bên ngoài đều dùng phương thức xua đuổi, bởi họ cho rằng sẽ phải chia sẻ nam nhân cùng bọn nữ nhân bên ngoài; cũng giống như bầy ngựa hoang ngoài kia nếu phải phân chia các vùng thảo nguyên của chúng, chúng đương nhiên cũng chẳng hề vui vẻ gì.

Thực ra mà nói, thời xa xưa, nữ nhân vốn giống như ếch ngồi đáy giếng. Tất cả bọn họ đều thích ngồi xổm trong khi tiểu, sẵn đó cũng soi xem diện mạo của mình, đồng thời tự cho mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Thế là sau khi tiểu xong lại muốn ngồi thêm một chút để tự tán thưởng.

Nguyên Na cũng là một nữ nhân, hơn nữa lại còn là một mĩ nữ kiêu ngạo, nàng biểu lộ tính cách này một cách thực sự rõ nét.

Đỗ Manh Manh trước lúc rời đi, còn ngoái đầu đưa mắt nhìn về phía Hoàng Đại Hải, ánh mắt thâm tình ấy khiến trái tim chàng như vỡ tan ra thành từng mảnh.

Cả năm nam nhân kia cũng nhìn vào ánh mắt của Đỗ Manh Manh, như thể họ sợ sẽ bỏ qua ánh mắt của nữ nhân này, liền đó chuyển qua Nguyên Na thì nhãn tình như hóa thành liệt hỏa.

_________________

Đỗ Manh Manh rời khỏi Dã Mã Tộc, nhắm hướng Bạch Dương Tộc thẳng tiến. Đến đây, kết quả ra sao, chẳng ai biết trước được. Nàng chỉ còn biết nhắm chuẩn phương hướng mà lao đi.

Dã Mã Tộc cấp cho nàng một con ngựa, Nguyên Na mặc dù thả cho nàng đi, nhưng thực ra với đề nghị xin đi của nàng cũng không lấy gì làm thoải mái. Đa số nữ nhân đều thích nhìn thấy nữ nhân khác phải chịu khổ, Nguyên Na tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ.

Thời gian một ngày quả thực ko dài, thế nhưng con đường của người muốn đi lại quá đỗi xa xăm.

Đỗ Manh Manh tuy rằng luyện võ từ nhỏ, nội công cũng đã đạt tới một mức hỏa hầu nhất định, nhưng cả người lúc này mệt mỏi rã rời, nàng sau khi phóng một mạch cũng đã hạ dần tốc độ xuống đi bộ một quãng mói có thể phát huy khinh công để gấp rút lên đường.

Nhưng sức người có hạn, vừa phải chạy suốt một quãng đường không những dài mà còn đầy gian khổ chông gai, nay lại phải tiếp tục thi triển khinh công, tr ải qua m ột đêm dài thao thức không ngủ, Manh Manh lúc này đã như ngọn đèn cạn dầu. Nàng phải tới Bạch Dương Tộc, phải tới …

___________________

Màn đêm dần buông xuống.

Đỗ Manh Manh chạy như bay về phía rặng núi, trong tâm bỗng nảy sinh một nỗi vui mừng cuồng loạn. Đột nhiên nàng cảm thấy mắt hoa mày choáng … đầu nặng chân nhẹ, dưới chân như có như không … cuối cùng ngã xuống thảo nguyên mênh mang bao la vô tận.

Chợt có hai kỵ mã đang phóng như bay về phía nàng, ngồi trên lưng ngựa là hai cô nương đích thực vô cùng mĩ lệ.

Một thiếu nữ phong tư như hoa như ngọc cất tiếng:" Tiểu tỷ, nàng ta hôn mê rồi."

Thiếu nữ kia đáp: "Chỉ nhi, vị cô nương đây là vì lao lực quá độ, chỉ ngần ngủ một giấc là sẽ không sao".

Bạch Chỉ hỏi: "Tiểu tỷ, chúng ta có cần đánh thức cô ta dậy không?"

Vị tiểu tỷ trả lời: "Không cần, sau khi cô ta ngủ đủ giấc sẽ tự hồi tỉnh lại, Chỉ nhi, giúp tỷ tỷ xốc cô ta lên ngựa"

Bóng người ngựa dần khuất đi giữa thảo nguyên trong màn đêm u tối.

___________________

Đỗ Manh Manh tỉnh lại, chợt phát hiện ra mình đang nằm dưới ánh đèn mờ ảo bên trong một cái trướng.

Bên trong trướng ngoại trừ nàng ra còn có hai cô nương khác, họ đều đã ngủ say. Nàng chợt hiểu ra rằng chính hai thiếu nữ này đã cứu và mang nàng tới đây.

Đây là đâu? Có phải Bạch Dương Tộc không? Hai thiếu nữ này là ai? Họ có từng trông thấy đại ca không nhỉ?

Nghĩ qua nghĩ lại, chợt nàng cảm thấy đói, rất muốn gọi bọn họ thức dậy, nhưng lại không dám làm phiền hai vị ân nhân cứu mạng đang say trong giấc mộng kia, nên đành cố nén nhịn, nằm xuống nghĩ xem ngày mai nên phải làm sao. Có lẽ do đã ngủ quá nhiều nên lúc này nàng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, chỉ là trong lòng có quá nhiều nỗi muộn phiền.

Từng sự việc cứ như tái hiện chầm chậm trôi qua trước mắt nàng, nhất thời khiến nàng không biết phải làm sao, đơn cử đói cũng là một vấn đề nan giải cần phải giải quyết.

Khẽ cau mày, nàng cố dằn đi cơn đói bằng cách nghĩ đến những món ngon sẽ thưởng thức vào ngày mai, quên đi cái dạ dày đang kêu réo, nàng khép chặt đôi mắt quyết tâm ngủ. Đôi khi, tạm quên lại là một cách hay.

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng một thiếu nữ nói mê: " Đại hỗn đản, đừng bỏ Chỉ nhi mà đi, Chỉ nhi không muốn chàng đối xử lạnh nhạt với Chỉ nhi như thế"

Đỗ Manh Manh mở to hai mắt, nhìn thấy tiểu nữ tử đang nói mộng mị. Đôi hàng lệ khẽ ứa ra chầm chậm lăn dài trên gò má xinh xắn , dòng lệ rơi còn vương trên mi mắt làm nhoà đi nét khả ái vô song.

Nàng nghĩ rằng, tên đại hỗn đản mà thiếu nữ này vừa nhắc đến nhất định là tình nhân của cô ta. Tại sao cô ta lại gọi tình nhân của mình là đại hỗn đản nhỉ? Cái tên đại hỗn đản ấy là người như thế nào? Một người kỳ quái, một giấc mộng kỳ quái.

Bạch Chỉ lại la lên: "Hoàng Hy Bình, đại hỗn đản, Chỉ nhi không sợ chàng, Chỉ nhi thích chàng".

Đỗ Manh Manh tức thời theo phản xạ, bật dậy trườn tới bên cạnh Bạch Chỉ, thô bạo lay nàng tỉnh giấc, lo lắng hỏi: "Chỉ nhi, hãy mau nói cho ta biết, đại ca ta hiện giờ đang ở đâu?"

Bên trong trướng, cả hai thiếu nữ đều bị tiếng của nàng làm cho tỉnh dậy.

Bạch Chỉ dụi dụi mắt, mơ màng hỏi: "Tỷ tỷ, ai là đại ca của tỷ?"

Đỗ Manh Manh đáp: "Là cái tên đại hỗn đản Hoàng Hy Bình mà muội vừa nhắc đến trong giấc mơ".

Bạch Chỉ khuôn mặt ửng hồng, lập tức phản ứng: "Ta không biết hắn"

Đỗ Manh Manh tỏ vẻ giận dỗi: "Muội không biết chàng, tại sao lại gọi đích danh chàng, hơn nữa lại là trong giấc mơ? Xin hãy nói cho ta biết, đại ca của ta hiện giờ đang ở đâu?"

Bạch Chỉ lắc đầu: ". Ta… ta… ta và hắn không có quan hệ".

Vị thiếu nữ kia bèn cất tiếng: "Cô nương, hắn ta đang tại tộc trường Bạch Dương khoan khoan khoái khoái làm tế tử, khả năng hiện tại đang bồi tiếp Bạch Liên của hắn ngủ một giấc rồi."

Đỗ Manh Manh lập tức hỏi dồn: "Bây giờ muội có thể dẫn ta đi gặp chàng được không?"

Thiếu nữ kia bèn cười nói: "Cô nương, hiện tại mới là canh ba, làm sao chúng ta có thể quấy rầy họ được? Để ngày mai hãy đi, nàng cũng đói rồi phải không?"

Đỗ Manh Manh bất tri bất giác dạ dày phát ra tiếng kêu khiến thiếu nữ bật cười, nàng đi ra lấy đồ ăn đem lại ngồi cùng.

Tam nữ vừa ăn vừa đàm đạo, dần dần biết rõ về nhau, tựa như đã quen từ lâu, không có chuyện gì là không nói đến.

Đỗ Manh Manh cũng biết được rằng hai vị ân nhân cứu mạng mình vốn tên là Bạch Tư và Bạch Chỉ, hơn nữa còn biết giữa Bạch Chỉ và đại ca có mối quan hệ gì đó, nhưng nàng ta nhất định một mực chối từ không chịu thừa nhận.

Họ đàm luận tới tận lúc gần sáng mới bắt đầu đi nghỉ.

Đỗ Manh Manh lần này quả thật đã ngủ say. Có lẽ nỗi lo phiền bao lâu nay đột nhiên như biến mất, thêm vào đó vừa được thỏa mãn cái bao tử trống rỗng, cơ thể và tinh thần thư giãn không còn lo lắng, đôi mắt nàng xem ra đã nhắm chặt.

Những nỗi muộn phiền, sức con người quả thật không dễ dàng trút bỏ.

Đỗ Manh Manh mơ thấy Hy Bình, tự nhiên cũng mộng thấy cả Hoàng Đại Hải, những lúc mơ dến Hy Bình thì chàng luôn rất thô bạo, còn khi mơ về Hoàng Đại Hải thì chỉ thấy chàng vô cùng ôn nhu.

Nữ nhân thời bấy giờ đôi lúc yêu nam nhân thô bạo, lại có khi yêu cả cái tính ôn nhu của nam nhân. Cả hai thứ cảm giác đó đều khiến nữ nhân thỏa mãn, thậm chí là bối rối.

Bạch Chỉ cũng mơ thấy một nam nhân, chỉ có điều trong hằng hà sa số những giấc mơ của nàng, gã nam nhân ấy luôn luôn vô cùng thô bạo, nhưng nàng lại âu yếm nhớ nhung cái sự thô bạo ấy.

Bạch Tư thì ngủ ko được, lặng lẽ bước ra tìm đại ca của nàng Bạch Tử, bảo hắn đi gọi Hy Bình trở về.

Bạch Tử vừa sáng sớm đã cưỡi ngựa ra đi, chẳng khác nào Sơ Cuồng đuổi theo Bạch Liên. Chẳng qua là Bạch Liên hiện tại đã là thê tử của Hy Bình, bây giờ có lẽ nàng đang ở trong vòng tay cường tráng ấm áp của Hy Bình, hưởng thụ sự vuốt ve chăm sóc của hắn.

Dẫu là trời đất, trong sự vuốt ve ấp ủ cũng nào có cần biết đến gió mây.