Đêm thảo nguyên bao la.
Một đoàn người ước chừng hơn năm sáu mươi người đang di chuyển trên thảo nguyên. Đêm tối nên không thể nhìn rõ mặt mũi họ nhưng có một điểm chắc chắn là người dẫn đầu là một nữ nhân.
Bỗng nghe nữ nhân dẫn đầu hỏi nhỏ:"Nguyên Đan, mấy tên nam tử Trung Nguyên có đẹp trai thật không?"
Nguyên Đan trả lời :"Thưa đúng vậy. Bọn chúng khá đẹp, những nam nhân trong tộc ít có người nào đẹp như chúng."
Nữ nhân đầu lãnh nói :"Ngươi đã biết tính mẹ ta rồi đó, bà ấy không thích dùng những thứ không đẹp đâu."
Nguyên Đan nói :"Tiểu thư, năm người tỷ muội của chúng ta đang tuần tra thì tình cờ thấy bọn chúng đang tắm. Cơ thể bọn chúng cũng cao lớn như nam nhân của tộc ta, còn dương căn của chúng thì lớn hơn, tộc trường chắc chắn sẽ rất thích"
Nữ nhân đầu lãnh nói :"Nếu vậy thì chúng ta động thủ đi. Chờ bọn chúng ngủ say, chúng ta sẽ dùng mê hồn yên vụ để làm chúng mê man. Ngũ Đoá Kim Hoa, việc này giao cho các ngươi. Sau khi đánh mê bọn chúng thì thông báo cho chúng ta qua tiếp ứng, đi đi."
Năm nữ nhân tuân lệnh phóng đi, thân pháp nhẹ nhàng nhanh chóng, giống như môt làn gió thổi trong màn đêm thảo nguyên, không hề ảnh hưởng đến thảo nguyên thanh bình.
Bảy người Lôi Long tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng lộng lẫy như trong cung điện, trong lòng cảm thấy kinh hãi. Nhìn lần nữa thì thấy trong phòng có rất nhiều nữ nhân, những nữ nhân này so với họ còn cao hơn một cái đầu, người nào cũng cực kỳ xinh đẹp, làm cho họ như cảm thấy mình đang mơ, thấy mình lạc bước đến mĩ nhân quốc.
Triệu Tử Oai tỉnh hồn lại trước nhất, biết mình đã trở thành con mồi của Dã Mã Tộc, hắn muốn ngồi dậy thì phát giác toàn thân vô lực.
Mọi người tuy đại nạn lâm đầu nhưng không hề sợ hãi, cặp mắt không ngừng liếc qua liếc lại các nữ nhân đó. Trước đây họ chưa bao giờ thấy qua những nữ nhân cao lớn như vậy, ít nhất cao hơn họ một cái đầu, thậm chí có người còn cao hơn thế. Họ từ từ nhìn xuống ngực của các nữ nhân đó.
Họ thầm kêu lên "Trời ơi, bộ ngực lớn quá".
Bọn họ miễn cưỡng cố gắng ngồi dậy.
Lôi Long hướng về người phụ nữ ngồi giữa trong trướng hỏi: "Xin hỏi cô nương đây là đâu vậy?"
Không ai hồi đáp .
Tứ Cẩu nói: "Các người câm rồi hả? Sao hỏi mà không trả lời?"
Vẫn không ai hồi đáp .
Hoa Tiểu Ba nói: "Cô nương, vì sao các người bắt chúng ta đến đây?"
Bọn nữ nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, vẫn không ai trả lời.
Độc Cô Minh nói: "Cô nương, các nàng không nói đã đẹp như thế, không biết khi nói thì đẹp đến cỡ nào nữa. Hãy cho chúng ta thấy vẻ đẹp của các nàng khi nói đi?"
Một nữ nhân trong bọn bỗng nói: "Cuối cùng bọn ngươi cũng biết ha."
Tình thoại cao thủ Độc Cô Minh cuối cũng cũng nhận được một câu nói.
"Tộc trường đến.", một thanh âm thánh thót từ bên ngoài vọng vào.
Bên ngoài bước vào bốn nữ nhân, bọn họ ước cừng ngoài ba mươi tuổi, sắc đẹp của họ làm loá mắt mọi người.
Bốn nữ nhân đó đều cao lớn, người đứng đầu trong bốn người là ngừơi cao nhất, nhan sắc tuyệt đẹp, không hề thua kém Lãnh Tinh Oánh. Xem ra nàng ta là tộc trường Dã Mã Tộc.
Sáu nam nhân nhìn bốn nữ nhân tiến vào, mắt trố ra nhìn, lòng thầm nói: " Chỉ sợ bọn mình chỉ đứng tới ngực họ thôi!Bọn nữ nhân này ăn gì mà cao dữ vậy nhỉ, trong thiên hạ không ngờ có những nữ nhân cao thế này, mà không phải một người, mẹ nó đúng là tà môn.
Lôi Long nói: "Bà là tộc trường ? Bọn ta không có thù oán gì sao đối đãi với bọn ta như vậy?"
Nguyên Na cười nói: "Ngươi muốn ta đối đãi các ngươi như thế nào? " nói xong liền cuối xuống đưa tay nắm lấy hạ bộ Lôi Long, cừơi dâm nói: "Của ngươi dài thật đó nha!"
Khi bà ta cuối xuống, bảy người đều thấy cặp nhủ phong dựng thẳng như núi, trắng như tuyết lộ ra, mắt mỗi người đều mở to không chớp, ngay cả Đỗ Manh Manh nhìn thấy cũng bất giác nuốt một ngụm nước bọt, hận ông trời không ban cho mình bộ ngực to bằng nửa bà ta.
Nguyên Na nói: "Đẹp không?"
Mọi người hoàn toàn không ngờ bà ta nói năng thẳng thừng như vậy.
Hoa Tiểu Ba si mê nói: "Đẹp chảy nước luôn."
Lôi Long mặt đỏ lên nói: "Các người đánh thuốc mê chúng ta rồi đem đến đây, thật ra có ý đồ gì?"
Nguyên Na không trả lời hắn mà hỏi ngược lại: "Ta có đẹp không?"
Lôi Long bị cô ta hỏi đến á khẩu.
Tứ Cẩu nói lớn: "Còn phải hỏi? Nếu các người không đẹp mê hồn như vậy, chúng ta đâu cần đối xử tốt với các người nảy giờ."
Nguyên Na cười nói: "Ơ, ngươi định đối xử không tốt với chúng ta như thế nào? Các ngươi hiện một chút sức lực cũng không có, làm sao đối xấu với chúng ta?"
Tứ Cẩu cáu tiết hỏi: "không được là sao?"
Triệu Tử Oai nói: "Tộc trường, hãy nói vào chính đề đi, các người muốn làm gì chúng ta?"
Nguyên Na liếc Triệu Tử Oai một cái nói: "Ta muốn sáu nam nhân các người ngủ với ta."
Lôi Long biến sắc mặt la lớn: "Không được."
Tứ Cẩu và Hoa Tiểu Ba đồng thanh nói: "Hay lắm."
Độc Cô Minh nói: "Tộc trường, hiện tại chúng ta toàn thân không có sức, làm sao phục thị người? Ngừơi trước tiên hãy cho chúng ta giải dược, chúng ta có sức mới vui vẻ với người được."
Hắn ngoài việc nói chuyện yêu đương hay cực, còn là người biết suy nghĩ!
Hoàng Đại Hải nói: "Tộc trường, những việc như thế này tốt nhất là song phương tình nguyện, vì sao ngừơi lại độc đoán tự mình quyết định như thế?"
Nguyên Na nói: "Ta cũng muốn các ngươi cam tâm tình nguyện cùng ta vui vẻ, nhưng cảm giác cưỡng gian nam nhân thật là tuyệt diệu. Ai, ta thật mâu thuẫn quá, không biết là nên cưỡng hiếp các ngươi hay là để các ngươi cam tâm tình nguyện đây? Nguyên Anh, ngươi giúp ta quyết định được không ?"
Một trong ba nữ nhân cao lớn như Nguyên Na đứng bên cạnh nói: "Tộc trường, bọn chúng hít phải phục hổ yên vụ mà còn nhanh chóng tỉnh lại thế này, nếu như khôi phục võ công cho họ chúng ta có thể gặp những phiền phức không đáng có, người nên dùng chiêu cưỡng gian là tốt nhất."
Nguyên Na nói: "Ngươi nói rất có đạo lí. Nguyên Linh, hãy dùng phương pháp khích tình mạnh nhất đi!"
Nữ nhân lùn nhất trong ba người,thật ra chỉ lùn hơn hai người kia một chút thôi, lấy trong túi ra một bình nhỏ màu hồng, từ trong bình lấy ra một viên thuốc màu xanh lá.
Nguyên Na nói: "Chỉ cần các ngươi chịu uống viên thuốc kia, ta sẽ khôi phục công lực cho các ngươi, thế nào?"
Hoa Tiểu Ba nói: "Ngươi xem chúng ta là đồ ngốc hết hả? Nhìn sơ qua thì biết không phải thứ tốt lành gì rồi."
Nguyên Na nói: "Ngươi thật thông minh. Dì thích ngươi lắm, có muốn uống sữa không?"
Hoa Tiểu Ba thành thật nói: "Muốn."
Nguyên Na nói: "Vậy trước tiên phải uống viên thuốc đó đi."
Hoa Tiểu Ba nói: "Thuốc đắng khó uống lắm. Uống sữa trước đã!"
Nguyên Na nói: "Quên nói với các người, các người không muốn uống cũng phải uống. Nếu không uống các ngươi chỉ có con đường chết!Còn uống các ngươi sẽ được khoái lạc vô biên. Các ngươi chọn cái nào?"
Mọi người im lặng suy nghĩ.
Hoàng Đại Hải lên tiếng nói: "Chơi một ván. Đem thuốc đến đây, ta uống!"
Lôi Long ngăn lại nói: "Đại Hải, đừng làm vậy."
Hoàng Đại Hải nói: "Thật ra nói tới chết thì chết vì độc hay vì bất kỳ cái gì khác, có gì khác nhau đâu? Chỉ là chưa tìm được đại ca và Tiểu Nguyệt, ta chết không cam lòng!"
Tứ Cẩu biết lúc này vô pháp phản kháng. Không biết bọn chúng dùng thuốc gì chế trụ bọn họ, mà toàn thân không có một chút sức lực. Ài, cũng tại tối hôm trước mơ thấy cùng Triệu Tử Thanh vui vẻ, nếu không Tứ Cẩu ta tuyệt đối không thể bị các xú bà nương đó bắt mà không biết chút gì. Hiện tại, bất luận thế nào cũng phải tạm thời nghe theo bọn chúng.
Hắn cùng Hoàng Đại Hải nhận lấy việc thuốc từ tay Nguyên Linh bỏ vào miệng nuốt đi, nhận ra thuốc này có mùi thơm ngào ngạt. Thì ra độc dược có mùi vị tuyệt hảo như thế, thật là không thể tưởng được.
Hoa Tiểu Ba hỏi: "Mùi vị thế nào?"
Tứ Cẩu nhận ra mình không lập tức trúng độc thân vong, không nhịn được nói: "Rất ngon."
Hoa Tiểu Ba quay sang Nguyên Linh nói: "Đại mĩ nhân, cái thứ ngon lành đó Hoa Tiểu Ba cũng phải có phần, hãy cho ta một viên!"
Mọi người đều biết tai kiếp nan đào, vì vậy đều uống thuốc do Nguyên Linh đưa cho, phát hiện Tứ Cẩu không hề lừa họ, thì ra mùi vị tử vong lại thơm tho như vậy, như giấc mộng đêm xuân vậy.
Một khắc trước khi chết, mọi người đều có tâm sự trầm trong vô cùng.
Lôi Long thì nhớ đến Bích Nhu và đứa con chưa ra đời của hắn.
Tứ Cẩu thì nhớ đến bốn nữ nhân của hắn, đương nhiên cũng nhớ đến các hài tử trong bụng họ.
Triệu Tử Oai thì nhớ đến Mộng Hương .
Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba nhớ nhung Thuỷ Khiết Thu .
Hoàng Đại Hải đầu tiên nhớ đến Hy Bình và Tiểu Nguyệt, nhớ đến cha mẹ tại Hoàn Sơn Thôn, hắn ôm chặt Đỗ Manh Manh ở bên cạnh, nói: "Các ngươi chỉ cần nam nhân, có thể tha cô ta không?"
Nguyên Na nhìn Đỗ Manh Manh nói: "Tạm thời không thể thả cô ta đi được, nhưng ta có thể hứa với ngươi không hại cô ta, thế nào?"
Hoàng Đại Hải thở ra một hơi nói: "Vậy cũng được."
Nguyên Na nói: "Nguyên Anh, ngươi mang vị tiểu cô nương này đến chổ đó đi."
Nguyên Anh phân phó hai tên thị nữ đỡ Đỗ Manh Manh cùng nhau bước ra.
Sáu nam nhân còn lại đều nhắm mắt chờ chết. Hoa Tiểu Ba và Tứ Cẩu hai người nghỉ thầm nhắm mắt chết sao bằng mở mắt ngắm nữ nhân rồi chết!
Sau khi hai người mở mắt ra thì thấy Độc Cô Minh đang ngắm mĩ nữ trước mặt, đúng là đồng cảm mà.
Hoàng Đại Hải đột nhiên mở mắt nói: "Chúng ta không có trúng độc, công lực đang từ từ khôi phục lại nè."
Năm người còn lại cùng rúng động, đồng thời vận khí toàn thân, quả thật như Hoàng Đại Hải nói, thắc mắc nhìn Nguyên Na .
Nguyên Na nở một nụ cười làm điên đảo nam nhân nói: "Ngạc nhiên hả? Thứ các người vừa uống là giải dược đó. Ài, các người thật dễ thương, ta làm sao để các ngươi chết được chứ?"
Triệu Tử Oai nói: "Thật ra trong hồ lô của bà bán thứ thuốc gì vậy?"
Nguyên Na cười nói: "xuân dược ."
Tứ Cẩu nhíu mày hỏi: "Ý bà là sao?"
Nguyên Na nói: "Ta muốn các ngươi cam tâm tình nguyện cùng ta ân ái, biết chưa?"
Lôi Long nói: "Công lực chúng ta khôi phục tương đối rồi, bà không ép được chúng ta đâu!Đa tạ giải dược của bà."
Mọi người đứng dậy, phát giác nữ nhân đó thật quá cao, bọn họ vốn đã cao rồi nhưng cũng chỉ đứng tới ngực của bà ta, thật là xấu hổ.
Nguyên Na duyên dáng cười nói: "Các người muốn làm gì?"
Hoàng Đại Hải nói: "Chúng ta muốn đi, xin giao Manh Manh lại cho ta, chúng ta sẽ xem như không có gì xảy ra."
Nguyên Na như là gặp việc gì tức cười lắm, đột nhiên cười rung rinh gò ngọc nhũ, cười xong liền nói: "Các ngươi đã vĩnh viễn là nô lệ của ta rồi, đừng hòng nghĩ đến việc thoát khỏi bàn tay ta."
Mọi người cảm thấy lạnh toát sống lưng, đồng thời cũng nổi giận.