Cuộc sống vốn có nhiều bất ngờ và điều bất ngờ này của Thủy Khiết Thu Hy Bình hoàn toàn không dự liệu được. Nhưng hắn vẫn không hiểu nổi vì sao nó lại đến nhanh như thế. Hắn không quản Thủy Khiết Thu đối với hắn thế nào, lòng hắn vẫn luôn kiên định đối với nàng. Hắn vốn đã là kẻ đa tình, lại cùng với một mỹ nữ nhân gian hiếm có như Thủy Khiết Thu vướng vào những sự tình rối rắm không thể xóa bỏ được, cái loại rối rắm mang đến những buồn vui man mác. Vẻ yêu kiều nồng nàn của bản thân Thủy Khiết Thu tạo nên một sự thu hút mãnh liệt khiến hắn không thể nào không dấy lên mối cảm tình khó giải thích với nàng.
Cho dù Thủy Khiết Thu chỉ như một lọ hoa thì hắn vẫn rất muốn có lọ hoa ấy. Cho dù chỉ có Thủy Khiết Thu ở bên cạnh cả đời chỉ để ngày ngày trêu chọc cũng đã là một loại phúc phận của Hy Bình. Nhưng bây giờ, người đàn bà ấy bất ngờ đính hôn với người khác, đúng vào lúc mà hắn không ngờ nhất, làm hắn phẫn nộ. Hắn không nghĩ hắn tức giận vì Thủy Khiết Thu, mà chỉ là mối cảm tình tiềm ẩn giờ mới bộc lộ ra.
Hy Bình đi sau lưng Lãng Vô Tâm. Lãng Vô Tâm xem ra còn vội vã hơn hắn. Hắn phát hiện ra Lãng Vô Tâm thật sự yêu thương Thủy Khiết Thu, một loại tình cảm huynh muội chân chính. Hắn đột nhiên cảm thấy Lãng Vô Tâm đáng yêu hơn, ít nhất là đáng yêu hơn nhiều so với Lạc Thiên. Vì vậy, đến nửa đường hắn không kiếm chuyện với Lãng Vô Tâm nữa mà chỉ còn vội vàng nối gót Lãng Vô Tâm thôi.
Ngay trước khi bước vào Đại Địa Chi Thanh, nghe thấy Thủy Khiết Thu đã thật sự đính hôn cùng Lạc Thiên, đầu óc hắn bùng lên như núi lửa.
"Là ta đó, tên chó Lạc Hùng kia. Ngươi dám tự ý mình đem nữ nhân của ta gả cho con trai ngươi mà không thèm hỏi lão tử một câu. Không chấp nhận! Mẹ nó, tiệc đính hôn cái khỉ gì, hôm nay là tiệc Hồng môn, lão tử ta nói đó."
Ngay khi dáng người cao lớn khôi vĩ của Hy Bình tiến vào Đại Địa Chi Thanh, ánh mắt mọi người đều hướng về phía hắn. Mọi người bất ngờ phát hiện kẻ này mới hôm qua còn là một nam nhân mặt heo, hôm nay đã khôi phục lại vẻ tuấn mỹ như thần của hắn. Nhưng trong hai mắt hắn, vẻ tà dị khủng bố dày đặc vẫn chưa mất đi.
Thủy Khiết Thu không ngờ được Hy Bình lại đến vào đúng lúc này, chắc chắn là đến vì nàng.
Thủy Thiên Trường phu phụ hai người nhìn Thủy Khiết Thu bằng con mắt ngạc nhiên. Lạc Gia vặn hỏi: "Khiết Thu, có chuyện gì vậy? Hắn nói con là nữ nhân của hắn à? Hắn là chồng của Băng Băng phải không?"
Thủy Khiết Thu trả lời chậm rãi: "Đúng vậy, thưa mẹ!"
Lạc Gia lại hỏi tiếp: "Con là vì hắn mà phiền muộn như thế phải không?"
Thủy Khiết Thu im lặng, nàng không muốn nói bất cứ điều gì vào lúc này.
Lạc Hùng nhất thời chấn động. Ánh mắt lộ xuất một nét trầm tư nhưng gương mặt vẫn mỉm cười, lên tiếng hỏi: "Xin hỏi quý tính đại danh của thiếu hiệp."
Lạc Hùng tuy không biết Hy Bình nhưng trong đại sảnh này có nhiều người nhận ra kẻ đã nổi danh vô lại trong giang hồ này. Đặc biệt Viên Chánh Đại sư Thiếu Lâm thì nhớ Hy Bình rất rõ. Cũng bởi vì giọng ca của Hy Bình vẫn còn âm vang trong đầu ông ta khiến suốt một thời gian ông ta không thể chuyên tâm tụng kinh. Phật Tổ, Bồ tát à! Xin người tha thứ cho sự không chuyên tâm của đệ tử trọc đầu này.
Trong lòng Viên Chánh đại sư vẫn hằng hướng về Quan Âm bồ tát mà sám hối. Cuối cùng cũng được Quan Âm tỷ tỷ lượng thứ.
Hy Bình trả lời: "Nhà ngươi bị điếc à? Ta đã tự giới thiệu mình không phải chỉ một lần. Thêm một lần nữa nhé. Lão tử là Hoàng Hy Bình."
Lạc Thiên tức giận, đứng lên khỏi chỗ ngồi, hét lên: "Hoàng Hy Bình, ngươi còn dám vô lễ với cha ta một lần nữa! Ta sẽ khiến ngươi ngươi đổ máu tại đây."
Hy Bình không thèm để ý gì đến Lạc Thiên, ánh mắt hắn lúc này đang nhìn về phía Mộng Tình. Ngay từ khi hắn bước vào, Mộng Tình đã nhìn chằm chằm vào hắn. Đôi mắt mỹ lệ của bà hàm chứa một mối thâm tình không nói hết được. Những giọt nước mắt bắt đầu long lanh trong mắt bà.
Mộng Hương và Bảo Nguyệt hết nhìn Hy Bình lại quay sang nhìn Mộng Tình, đột nhiên cùng phát giác đôi mắt của họ rất giống nhau.
Ánh mắt tà dị của Hy Bình ngay sau khi nhìn thấy Mộng Tình liền hoàn toàn biến mất, cũng không còn cái sắc thái vô lại như thường lệ, mà là một loại cảm tình ôn nhu như bị mê hoặc.
Từ cái thời khắc hắn nhìn thấy Mộng Tình, hắn liền cảm nhận một tình cảm thân thiết vô bì, cứ như đã gặp nhau nhiều lần rồi. Nhưng trong ký ức của hắn, đây đúng là lần đầu tiên nhìn thấy Mộng Tình. Không chỉ riêng Hy Bình, rất nhiều người trong đại sảnh cũng nhận thấy giữa hắn và Mộng Tình có nhiều điểm tương tự. Không chỉ khuôn mặt tuấn mỹ đẹp như thần của hắn rất giống với dung nhan của Mộng Tình, mà lúc này ánh mắt của hắn và của Mộng Tình hoàn toàn tương đồng nhau. Điều này khiến người ta không giải thích được mà Hy Bình cũng không sao hiểu nổi.
Lạc Thiên thấy Hy Bình không đáp lại, nghĩ rằng hắn đã sợ nên nén giận ngồi trở lại ghế.
Hy Bình chậm chậm đi về phía Mộng Tình, cất tiếng khẽ khàng hỏi: "Chúng ta trước đây đã gặp nhau chưa?"
Mộng Tình chỉ gật gật đầu. Hy Bình đột nhiên quỵ xuống, áp đầu vào đầu gối Mộng Tình, toàn thân run bần bật. Hắn ngước đầu lên nhìn Mộng Tình lần nữa, mở miệng muốn nói mà không nói được lời nào.
Mọi người ở đó không ai ngờ được hắn lại có hành động như vậy. Nhưng điều làm họ ngạc nhiên là Mộng Tình, thật bất ngờ, lại không hề giận dữ.
Hy Bình cất tiếng hỏi: "Bà…, bà…, bà là sư phụ của Bảo Nguyệt ư?"
"Phải."
"Bảo Nguyệt nói với ta rằng bà muốn nhận ta làm con nuôi, phải không?"
Mộng Tình nhìn Hy Bình đang quỳ trước mặt mình. Đây chính là đứa con mình sanh ra ư! Thanh âm của bà hơi kích động: "Có được không?"
Mộng Hương lấy khăn tay lau nước mắt cho MộngTình rồi giận dữ nói: "Hoàng Hy Bình, sao ngươi còn chưa trả lời?"
Hy Bình lấy chiếc khăn tay từ trong tay Mộng Hương, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đọng lại ở khóe mắt Mộng Tình, nhẹ nhàng đáp: "Được chứ, chắc chắn là được, thưa mẹ!"
Mộng Tình chìa hai tay ra run run vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Hy Bình, trong lòng thầm kêu: "Con à, con cao lớn và đáng yêu hơn cha con nhiều lắm. Đúng rồi, Yến tử nói thật không sai, con vừa thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ vừa có sự tuấn tú của cha con. Con quả là một chiến tướng bẩm sinh, là thiên địch của mọi nữ nhân. Kỳ thật mẹ chỉ muốn con là thiên địch của nữ nhân thôi, chứ không muốn con làm chiến tướng bẩm sinh như thế. Càng không muốn con thành cái đích cho võ lâm nhắm vào. Con à, sau này con sẽ hiểu chân tướng sự tình, đừng trách mẹ nhẫn tâm. Mẹ cũng chỉ vì con mà thôi! Nếu để cho mọi người biết con là con trai của Huyết Ma, con sẽ ngày ngày sống trong sự tầm sát báo cừu và không biết có thể trưởng thành được như thế này không? Sau này mẹ rất hối hận vì điều mà mẹ xót xa nhất chính là không được nhìn con lớn lên mỗi ngày, không thể chăm sóc con với thiên chức của người mẹ. Mong rằng con có thể tha thứ cho mẹ."
"Mộng Tình, chúc mừng người đã nhận được một đứa con nuôi!" Lạc Hùng vừa chúc mừng thì ngay lập tức cũng vang lên lời chúc mừng của mọi người.
Mộng Tình lệ rơi, mỉm cười đáp: "Cảm tạ Lạc minh chủ, cảm tạ mọi người."
Lạc Hùng cười lớn: "Ngày hôm nay đúng là song hỉ lâm môn. Cả tiệc đính hôn và tiệc nhận con nuôi đều sẽ được tổ chức tại Đại Địa Minh, ha ha."
"Ai nói là lão tử muốn tham dự tiệc đính hôn. Lão tử nhận mẹ, cần gì bọn ngươi xía vào. Mẹ nó, tên chó Lạc Hùng kia, đừng nghĩ ngươi nói mấy lời tán tụng rồi lão tử bỏ qua cho nhé!" Hy Bình bật dậy, thân thể cao lớn đứng trước mặt Mộng Tình, lại lau đi những giọt lệ vương trên mặt bà, nói: "Mẹ, có một số người muốn cướp lấy con dâu của mẹ. Con phải giành lại. Con sẽ nói chuyện với mẹ sau."
Hắn đưa lại khăn tay cho Mộng Hương, xoay người đối mặt với Lạc Hùng nói: "Ta cứ nghĩ người Hoàn sơn thôn chúng ta thì da mặt là hạng nhất lưu rồi nhưng không ngờ được là mặt nhà ngươi còn dày hơn cả ta, khâm phục."
Khuôn mặt tuấn tú dày dạn phong trần của Lạc Hùng cuối cùng cũng hiện lên nét phẫn nộ.
Lạc Thiên không thể nhẫn nhịn được nữa, hét lớn: "Hoàng Hy Bình, ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Lạc Hùng chỉ vẫy nhẹ tay con trai, nhẹ nhàng nói: "Thiên nhi, cứ ngồi đó. Không được thất lễ trước mặt anh hùng hào kiệt võ lâm. Hoàng Hy Bình, ta rất khâm phục dũng khí của ngươi. Cũng vì điều đó, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi có thể chứng minh Khiết Thu đích thực là nữ nhân của ngươi, ta sẽ hủy bỏ lễ đính hôn này, thế nào?" Ông ta biết rằng Thủy Khiết Thu không bao giờ có thể trở thành một nữ nhân chân chính, bởi vì Thủy Khiết Thu không có khả năng cùng người giao hợp.
Thủy Khiết Thu bỗng ngắt lời: "Không cần phải chứng minh. Ta không phải là người của hắn. Ta và hắn chẳng có quan hệ gì cả."
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Thủy Khiết Thu. Cả Lãng Vô Tâm cũng không tin được nàng ta lại nói những lời như thế. Hắn nói: "Khiết Thu, muội muốn như vậy ư?"
Thủy Khiết Thu trả lời: "Tâm ca, muội không biết người này. Tại sao huynh lại để cho hắn làm loạn ở đây vậy?"
Lãng Vô Tâm sững người lại, đột nhiên đứng bật dậy nói: "Nếu muội đã nói như vậy thì huynh cũng không quản nữa." Hắn cười vang lên rồi rời khỏi Đại Địa Chi Thanh. "Hoàng Hy Bình, ta nhớ ngươi đã từng hứa rằng chỉ cần khuôn mặt ngươi khôi phục lại, ngươi sẽ đi đến gặp Thủy Tiên. Nếu ngươi dám sai lời, ngày mai khuôn mặt ngươi sẽ trở thành mặt heo đó."
Hy Bình hét sau lưng hắn ta: "Uy, Lãng Vô Tâm ngươi không xem ta đánh nhau à?"
"Ngươi cũng nên đi đi! Khiết Thu đã nói như vậy thì nhà ngươi lưu lại để làm gì? Nói về đánh nhau, ngươi đánh không lại họ đâu. Đã không thắng, còn muốn ta hoan hô sao? Trong lòng ta đang buồn, đi tìm vài nữ nhân giải phiền. Nghe nói thanh lâu ở đây cũng không tệ, ngươi có đi không?"
Lãng Vô Tâm không hề quay đầu lại. Từ bên ngoài lại có một nhóm người tiến vào: Sáu nữ nhân Dã Mã tộc, ngoài ta còn năm nam bốn nữ nữa.
Mọi người ở đó đều biết năm nam bốn nữ này là người trong số Thập đại đệ tử của Đại Địa Minh. Chính là Lạc Thủy, Lạc Thổ, Lạc Hỏa, Lạc Mộc, Lạc Kim, Lạc Vũ, Lạc Thảo, Lạc Diệp, Lạc Hoa. Bốn nữ đệ tử này ngoài Lạc Thảo đã xuất hiện tại Vũ Đấu Môn, còn ba người kia đối với người trong võ lâm mà nói đều là lần đầu gặp mặt.
Chín người đó tiến đến trước mặt Lạc Hùng, đồng loạt chào: "Sư phụ, sư bá."
Lạc Hùng cười lớn: "Các ngươi đến rồi! Yến tiệc chuẩn bị thế nào rồi?"
Lão đại Lạc Thủy trả lời: "Thưa sư phụ, tất cả đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ các vị anh hùng võ lâm nhập tiệc nữa thôi."
"Được, các ngươi đến bên sư phụ đứng chờ một chút. Ở đây còn một chút xíu việc cần xử lý."
Ngũ nam tứ nữ đứng dàn hai bên tả hữu Lạc Hùng. Cái khí thế đó khiến mọi người trong sảnh cảm nhận được Thập đại đệ tử của Đại Địa Minh không phải chỉ có hư danh - chỉ trừ mỗi thiên tài Hoàng Hi Hình là không nghĩ như thế mà thôi.
Lạc Hùng quay sang Nguyên Chân nói: "Chân Chân, các ngươi cũng kiếm chỗ ngồi đi."
"Khoan đã, ngươi cũng gọi là "Chân Chân" à? Lão đầu, ngươi cũng nhiều tuổi rồi sao bỗng nhiên lại kinh tởm như thế?" Hy Bình nổi giận. Trời đất gì thế này, sao hôm nay nữ nhân của mình bỗng nhiên trở thành người của Đại Địa Minh cả vậy? Đúng là không có công lý mà.
Mọi người kinh sợ: Không phải tên này đầu óc có vấn đề gì chứ?
Mộng Tình cuối cùng cũng được chứng kiến cách hành xử vô lại của đứa con của mình. Chẳng trách mà Mộng Hương lại ghét hắn như thế. Bà tự nhủ trong lòng: A Dương lúc còn trẻ tuy cũng ranh mãnh nhưng không đến nỗi vô lại, thậm chí vô sỉ như thế này. Không biết có phải do phong tục của Hoàn sơn thôn bồi dưỡng mà nên không?
Vào lúc này, Lạc Thiên cùng năm nam đệ tử của Đại Địa Minh phi thân đến vây chặt Hy Bình. Hy Bình chẳng những không sợ hãi mà còn gây hấn: "Muốn đánh nhau à?"
Không khí trong sảnh lúc đó trở nên rất ngột ngạt, cứ như không thể thở nỗi nữa. Mộng Tình lập tức vận chưởng. Mộng Hương ở bên cạnh nói khẽ: "Sư phụ, con sợ hắn lại sẽ phát cuồng lần nữa. Người này không bao giờ nói chuyện đạo lý, chỉ luôn gây rắc rối. Người cũng nhìn thấy rồi đó."
"A, mọi người đều có mặt đông đủ. Nếu chuẩn bị đánh nhau sao có thể thiếu bọn ta được?" Chính là tiếng cười của Lôi Long.
Chúng nhân nhìn lại thì ra những chàng trai trẻ của Võ lâm tứ đại gia vừa đến. Đặc điểm chung của nhóm trai trẻ này là tuấn mỹ. Về điểm này họ hoàn toàn vượt hẳn năm đệ tử của Đại Địa Minh.
Hy Bình cười nói: "Sao các ngươi lại đến đây?"
Độc Cô Minh trả lời: "Gia gia bảo bọn ta đến xem thế nào."
Hai huynh đệ họ Triệu đi hai bên trái phải của Hoa Tiểu Ba. Hoa Tiểu Ba cười nói: "Tỷ phu, khi hát thì huynh nhớ đến đệ. Tại sao đánh nhau thì lại không có phần đệ hả. Nếu phải chạy trốn, đệ cũng tham gia mà, ha ha!"
Tứ Cẩu tiếp lời: "Trận chiến hôm qua vẫn còn ngắn lắm. Phách Thương vương của ta chỉ thích hợp với những cuộc chiến lớn. Hôm nay có lẽ có cơ hội đây."
Hoàng Đại Hải giữ khuôn mặt trầm tĩnh đi đến sau lưng Lạc Hỏa, không chút chần chừ, đặt tay lên vai Lạc Hỏa, kéo nhẹ Lạc Hỏa ra rồi tiến nhập vào giữa vòng vây. Đi đến cạnh Hy Bình, hắn nói: "Đại ca, chúng không làm gì huynh chứ?"
Hy Bình vỗ vai Hoàng Đại Hải cười lớn đáp: "Đại ca đâu dễ dàng bị người ta khi dễ chứ? Chỉ mấy kẻ này thôi thì đại ca không thèm để vào mắt."
Tất cả mọi người của Đại Địa Minh tựa hồ như đều bừng bừng nộ khí!
Độc Cô Minh nói: "Gọi luôn Đại Địa Minh Tứ Đại Hộ pháp, Tam đại thiên vương và nhị vị phó minh chủ đến cả đây! Trước khi chúng ta đi đánh Thái Âm giáo, cũng nên tiến hành một cuộc thử sức trước. Dù gì đi nữa ta nghĩ đánh nhau với ai cũng thế thôi, vậy thì tại sao phải vô duyên vô cớ đi quấy rối Thánh nữ xinh đẹp của Thái Âm giáo. Cũng như là tuyển chọn Võ lâm minh chủ vậy, được không?"
Hoa Tiểu Ba cười đáp: "Độc cô huynh, huynh nói cũng có lý đó. Không lẽ nam nhân lại phải đi xa như thế chỉ để khi phụ nữ nhân thôi. Khi phụ không được lại còn dơ dáng chạy về. Thật là làm xấu mặt toàn thể nam nhân thiên hạ. Uy ca huynh nói có đúng không?"
Triệu Tử Uy đáp: "Đúng vậy."
Lạc Thủy phẫn nộ, đang định chuyển thân tiến vào tính sổ với hai người thì đột nhiên cảm nhận một luồng sát khí áp đến. Trước mặt hắn chỉ có mỗi mình Độc Cô Minh. Hắn liền lùi lại, mắt nhìn chằm chằm vào Độc Cô Minh với vẻ nghi hoặc. Không hiểu nổi tại sao trên người Độc Cô Minh lại tán phát luồng sát khí hung hiểm nặng nề như thế? Mặc dù Độc Cô Minh cũng là một trong Võ lâm thất công tử, nhưng trừ Lạc Thiên ra, Lạc Thủy vẫn luôn xem thường sáu người kia. Tuy nhiên hắn không ngờ được bây giờ lại bị khí thế của Độc Cô Minh bức cho phải lùi lại.
Độc Cô Minh thấy Lạc Thủy lùi lại liền tiến đến trước mặt Viên Chánh đại sư, cất tiếng hỏi thăm: "Sư thúc, sư phụ lão nhân gia người vẫn mạnh khỏe chứ?"
Người trong võ lâm tuy đều biết Độc Cô Minh từng học nghệ tại Thiếu Lâm nhưng lại không hề biết chính phương trượng Thiếu Lâm Viên Thông là sư phụ của hắn. Bây giờ nghe hắn gọi Viên Chánh là sư thúc mới biết hắn chính là tục gia đệ tử thân truyền của Viên Thông. Cũng bởi vì mọi người đều biết rằng Viên Chánh chỉ có một sư huynh mà thôi.
Viên Chánh cười đáp: "Vẫn khoẻ. Sau này ngươi có dịp hãy về thăm. Bọn họ nhớ ngươi lắm đó!"
Độc Cô Minh trả lời: "Sư thúc, lần sau con sẽ về thăm mọi người, lúc đó sẽ mang theo mấy người vợ xinh đẹp để cho sư phụ vui."
"A a, vui chứ, sư thúc cũng vui. Sao gia gia ngươi không đến vậy?"
"Gia gia nói rằng ông đến đây cũng không thấy vui vẻ gì, vì vậy ở lại Phong Nhân viện chơi đùa."
Viên Chính đáp: "Phải rồi, lão ta còn được thanh tĩnh hơn lão nạp. Ta giải quyết xong mấy cái sự việc thế tục này rồi lại sang cùng lão chơi cờ. Lần trước thua lão, ta phải về chùa nghiền ngẫm rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra cách phá giải thế cờ của hắn, ha ha."
Hoa Tiểu Ba thoát khỏi thế kẹp hai bên của huynh đệ họ Triệu, tiến đến trước mặt Thủy Khiết Thu, cười nói: "Bá phụ, bá mẫu an khang! Khiết Thu tỷ tỷ, nghe nói tỷ đã gả cho Lạc Thiên rồi à?"
Thủy Khiết Thu đáp: "Có phải ngươi cũng muốn làm loạn ở đây chăng?"
"Ai dám chứ!" Hoa Tiểu Ba liếc mắt nhìn Diệu Duyên, mỉm cười nói: "Đệ còn có rất nhiều việc cần xử lý, đây là vấn đề của tỷ phu. Đệ chỉ là tiện thể hỏi thôi." Nói xong, hắn liền chuyển trận địa, tiến đến bên cạnh Diệu Duyên. Hắn nở một nụ cười mà hắn tự cho rằng vô cùng mê hoặc đối với nữ nhân rồi đối mặt với Diệu Duyên, thi lễ nói: "Diệu Duyên tiểu thần ni, có nhớ tên tiểu tử bán thuốc này không?"
"Tên tiểu tử kia, gọi nhà ngươi đến đây để đánh nhau, chứ không phải đến đây để tán gái đâu nhé. Hơn nữa lại còn tán tỉnh ni cô nữa, thật là thất đức mà!" Tứ Cẩu tiến đến kéo Hoa Tiểu Ba ra, sau đó nặn ra một nụ cười so với Hoa Tiểu Ba còn kinh tởm hơn, cất tiếng: "Diệu Duyên muội muội, muội càng ngày càng không giống ni cô."
Mặt Diệu Duyên đỏ hồng lên cứ như vừa nhìn thấy máu.
Vạn Diệu thần ni nói: "Hai tên tiểu tử các ngươi, nếu còn có ý đồ với đồ đệ của ta một lần nữa, ta sẽ trị các ngươi đó."
Hoa Tiểu Ba chỉ cười: "Thần ni, sư thúc của con nói là muốn đến thăm người nhưng bị sư thẩm ngăn lại, hi hi."
Vạn Diệu thần ni nghe Hoa Tiểu Ba nhắc đến Hoàng Dương, lập tức cảm thấy như xấu hổ, cũng không biết đáp lại như thế nào.
Võ lâm nhân sĩ không ngờ được mặt Vạn Diệu thần ni lại đỏ hồng lên trước mấy câu nói của một chàng trai trẻ, liền cảm thấy buồn cười nhưng đồng thời cũng bất ngờ.
Độc Cô Tuyết nói: "Tiểu Ba, có phải ngươi nợ mấy cú đấm không vậy?"
Cũng thật lạ, Hoa Tiểu Ba không e ngại Vạn Diệu nhưng lại hơi sợ người vợ trước của Đỗ Thanh Phong, cũng là tình nhân ban đầu của Hoàng Dương và bây giờ là ni cô Diệu Ý. Hắn gãi gãi đầu rồi quay sang Tứ Cẩu nói: "Sư phụ, đồ nhi chuồn trước đây."
Có không ít nhân sĩ võ lâm hiểu rõ tính cách của đám người này, biết rằng hễ bọn họ đến thế nào cũng có cái để xem - dường như cái đám gia hỏa chuyên gây sự này đi đến đâu cũng không để những kẻ hiếu kỳ phải thất vọng.
Lạc Hùng vẫn theo dõi các sự kiện phát sinh trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng, thần sắc không hề có chút biến động nào. Cả con trai hắn cũng đã quay trở lại chỗ ngồi nguyên vị. Vẻ mặt hắn chẳng khác gì vẻ mặt của cha mình. Quả là hổ phụ sinh hổ tử mà!
Năm nam đệ tử Đại Địa Minh vẫn vây quanh hai huynh đệ Hy Bình như cũ nhưng Hy Bình vẫn cứ như chẳng nhìn thấy năm người bọn họ. Lúc này tình hình đã dịu đi, ánh mắt hắn hướng về phía Thủy Khiết Thu, đột nhiên lộ vẻ ngạc nhiên. Nguyên là hắn phát hiện người phụ nữ đứng cạnh Thủy Khiết Thu trông rất giống Lạc U Nhân - ngoại trừ màu tóc. Hắn nghĩ đó có lẽ là mẫu thân của Thủy Khiết Thu.
Lạc Gia thấy Hy Bình đang hướng ánh mắt nhìn mình nên cũng nhìn thẳng vào hắn. Đột nhiên trong đầu gợi lên hình ảnh một người. Bà tự nhủ trong lòng: U Nhân, cầu cho muội đừng gặp chàng trai trẻ này.
Đúng vào lúc này, Lạc Hùng cất tiếng: "Lạc Thủy, các ngươi trở lại đây."
Tứ Cẩu quay mặt lại hỏi: "Không đánh nữa à? Sao lại quay lại thế?"
Hoa Tiểu Ba theo quán tính tiếp lời: "Ây da, thật khiến người ta phải thất vọng!"
Lạc Thổ nói: "Ngươi là Hoa Tiểu Ba của Trường Xuân Đường à?"
"Chính ta." Hoa Tiểu Ba tự hào nói.
Lạc Thổ cười châm chọc: "Nghe nói công phu chạy trốn của Trường Xuân Đường rất là lợi hại a, ha ha."
Hoa Tiểu Ba da mặt cũng không mỏng, chẳng ngại gì câu nói như vậy, trái lại còn cười đáp: "Hoa Tiểu Ba ta so với ngươi vừa tuấn tú vừa phong nhã hơn. Một ngày nào đó, ta sẽ đoạt lấy nữ nhân của ngươi. Ngươi lúc đó mới biết thế nào mới là lợi hại."
Độc Cô Minh nói: "Hoàn toàn ủng hộ."
Lạc Thổ mặt xám lại như tro.
Đôi mắt Lạc Diệp lộ ra tia phẫn nộ, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, dám nói lời ấy lần nữa, đừng trách thanh đao của ta không có mắt."
"Sợ quá, sợ quá đi thôi!" Hoa Tiểu Ba làm điệu bộ vỗ vỗ vào ngực, thiếu điều khiến cho Lạc Diệp xinh đẹp đứng trước mặt phải nổi giận như vừa té nhầm hố xí.
Lạc Diệp căm tức phi thân đến, trông thật sự giống như một chiếc lá rơi , hắc hắc. Hoa Tiểu Ba bị dọa phải nhảy lùi ra sau, cũng may còn có Uy ca giữ lại!
Triệu Tử Uy đứng chặn trước mặt Lạc Diệp, phong độ đầy mình cất tiếng hỏi: "Cô nương, nếu nói về đao, cô nương chắc không qua được ta. Vì sao vậy? Ta dùng song đao, còn nàng chỉ có một, chứng tỏ trình độ nàng còn chưa đủ. Cứ quay về luyện thêm đao tay trái đi!"
Không thể tưởng tượng là Triệu Tử Uy có thể nói ra được những lời cưỡng từ đoạt lý khó thông như vậy. Chúng nhân đột nhiên trở thành hồ đồ: hóa ra ai dùng nhiều đao hơn là lợi hại hơn sao? Đây là đạo lý quái gì vậy?
Lạc Diệp cười lạnh nói: "Bất tất phải như vậy, ta đúng là dùng đao bằng tay trái."
"Ha, sao lại trùng hợp như thế được?" Triệu Tử Uy cảm thấy hơi đau đầu, lúng túng hỏi: "Hắc, vậy nàng thuận tay trái à?"
"Ngươi mới vụng về á !"
Một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, lại bị người ta nói là vụng về, sao mà Lạc Diệp không nổi giận cho được.
Ứng cử viên Tình thánh Hoa Tiểu Ba đang trốn sau lưng Triệu Tử Uy cất lời: "Uy ca, nói chuyện với nữ nhân, thiết nghĩ phải để cho Độc Cô lão huynh xử lý. Huynh không làm được đâu."
Triệu Tử Uy quay đầu lại có vẻ tức giận: "Ai nói ta không làm được!" Lại quay đầu về phía Lạc Diệp, hắn gắt gỏng: "Úy, nữ nhân, ngươi là muốn đánh hay muốn nói chuyện?"
Quả nhiên là làm được, ai! Chúng nam nhân cảm thấy mất mặt cho hắn.
Tứ Cẩu than: "Trước khi cứ nghĩ trước mặt nữ nhân mình là người thô lỗ nhất rồi. Nhưng xem ra chỉ là mình tự đánh giá mình quá cao."
Triệu Tử Uy rống lên: "Tứ Cẩu, có phải ngươi cũng muốn ăn đao của ta không?"
Trời ơi, cái nhóm người này, gây loạn bên ngoài chưa xong thì bên trong đã bất hòa. Cũng chỉ có Võ lâm tứ đại thế gia mà phát sinh cái loại sự việc như thế!
Lạc Diệp đột nhiên lắc lắc đầu, nói: "Ta gặp phải một lũ thần kinh không bình thường." Nói xong liền quay người trở về chỗ cũ.
Lạc Thổ thấy Lạc Diệp đã trở về chỗ ngồi liền đứng dậy, trừng mắt nhìn Hoa Tiểu Ba và Triệu Tử Uy, trông giống như một mụ đàn bà đang nổi giận.
Không ai ngờ Hy Bình lại nói: "Đại Hải, ta dám cá rằng nữ nhân vừa rồi và Lạc Thổ này nhất định có chuyện gian díu với nhau. Không chỉ như thế, ba nữ nhân kia và bốn nam nhân nọ cũng có chuyện ám muội bên trong. Đệ có tin không?"
"Đại ca, đệ tin chứ!" Không ai ngờ được là với tính cách trầm tĩnh và chừng mực của Hoàng Đại Hải, hắn lại có thể hòa điệu cùng đại ca vô lại của mình như vậy.
Hoa Tiểu Ba lập tức nói lớn: "Để tiểu đệ đoán xem ai với ai nhé!"
Thủy Khiết Thu mắng: "Hoàng Hy Bình, ngươi gây rối đã đủ chưa?"
Hy Bình đang định cất tiếng đáp lại thì nhìn thấy những giọt lệ châu trong mắt Thủy Khiết Thu, trong lòng liền chùng xuống, nhẹ nhàng nói: "Nàng nói rất đúng, ta và nàng chẳng có quan hệ gì cả. Nàng không biết ta, ta cũng không biết nàng. Vì vậy cũng không cần phải vì nàng mà đánh nhau."
Hắn chầm chậm tiến đến gần Thủy Khiết Thu. Đúng lúc Thủy Khiết Thu nghĩ hắn đang có âm mưu gì đó thì hắn lại xoay người một cái rồi đi đến trước mặt Thủy Tiên đang đứng cạnh Lạc Thiên, nói: "Tiểu Thủy Tiên, có thể bồi tiếp ta xướng ca được không?"
Một lời nói ra, toàn trường đều kinh hãi!
Rất nhiều anh hùng hảo hán đã biết được sự lợi hại của tuyệt đại ca thần, sắc mặt phần nào hiện ra vẻ kinh sợ.
Một làn sóng âm thanh tràn đến lặp đi lặp lại cùng một ý: Đừng mà!
Phảng phất nghe như tiếng kêu gào từ sâu thẳm trong lòng vào lúc bị cường gian. Thật là thê thảm.
Hy Bình bắt đầu đắc ý, trong lòng nghĩ: hắc, mình quả nhiên là ca thần, vừa mới nói đến ca hát đã gây nên phản ứng mạnh mẽ như thế, quá tốt rồi!
Lạc Hùng giật mình hỏi: "Ngươi muốn hát ư?"
Hy Bình quay mặt đi và nói: "Oa! Sao Minh Chủ đại nhân người biết được vậy?"
Mẹ nó, cái tên tiểu tử này không chỉ tự mình đánh rắm lại còn hỏi mọi người có ngửi thấy hay không? Mới vừa đây lại hỏi một cách vô cùng lễ phép. Cách gọi "tên chó Lạc Hùng" không biết bỏ đâu mất, giờ lại lòi ra "Minh Chủ đại nhân"?
Lạc Hùng thật sự không ngờ nổi hắn lại trở nên ăn nói đàng hoàng như thế, thật không biết là nên cười hay nên khóc, chỉ đành bất lực nói: "Ngươi vừa nói mà!"
Hy Bình tán dương: "Ha ha, trí nhớ của Minh chủ thật còn tốt hơn người còn trẻ như ta. Vậy thì, ngươi có muốn nghe ta hát không? Nếu ngươi say mê giọng ca của ta, ta sẽ kết bằng hữu với ngươi."
Đột nhiên Lạc Hùng cười lớn: "Lạc Thủy, con ra tiếp Hoàng Thiếu Hiệp vài chiêu đi."
Hắn trước đã bị giọng ca của Hy Bình hành hạ đến phải bỏ ra ngoài thành Long Thành, sao không sợ được chứ? Thà tìm ai đó ra đánh nhau với hắn còn hơn phải ngồi nghe giọng hát của ca thần hắn.
"Mạn phép, đánh nhau thì để sau cũng được. Giờ này phút này ở đây có rất nhiều người! Không hát là làm phật lòng các bằng hữu say mê giọng hát của ta sao? Tứ Cẩu, Tiểu Ba, chuẩn bị đi!"
Hoa Tiểu Ba liền cùng Tứ Cẩu vội vàng đi khắp chung quanh tìm đạo cụ mang đến. Nhưng bọn Lôi Long đã ra khỏi Đại Địa Chi Thanh, đại khái chắc cũng muốn trốn ra ngoài thành. Nguyên Chân và ngũ đóa kim hoa cũng đi theo.
Lạc Hùng nói lớn: "Các vị anh hùng, xin mời đi dùng tiệc." Rồi liền đi trước hướng ra ngoài cửa.
Sau đó, một làn sóng người kéo theo ra cửa, thiếu điều phá sập cả cửa.
Đúng ngay lúc đó, tiếng gõ đĩa nhôm xuống bàn bắt đầu vang lên rồi Hy Bình mở to miệng mà hát. Thanh âm chát chúa, kinh khủng tràn ngập cả Đại Địa Chi Thanh, làm rung cả mái, càng làm cho làn sóng chạy trốn vội vã hơn.
"Ta nghĩ nàng yêu ta! Ai biết được nàng lại muốn đi lấy chồng. Tân lang không phải là lão tử. A cáp ô a cáp ô hô. Nàng có biết rằng vì nàng, ta đã định đánh nhau? Nàng có biết rằng, vì nàng ta cuồng nhiệt hát. A cáp ô a cáp ô hô."
Thủy Khiết Thu lúc này đã ra khỏi sảnh, nghe thấy những lời hát gào thét của hắn, tiếp theo lại là những tiếng kêu khóc quái lạ, trong lòng đau thắt, đột nhiên gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc nức nở.
Lạc Gia thở dài, ôm choàng lấy nàng rồi vừa dìu nàng từ từ đi vừa nói: "Hắn phô trương thế này khiến người ta nghe thấy cũng không biết nên cười hay nên khóc. Hắn hát thật khó nghe nhưng chắc chắn là hát vì con. Khiết Thu, có phải ban đầu bọn ta đã bảo con đừng quấy rối hắn rồi phải không? Con vẫn luôn không nghe lời chúng ta, ai! Đôi lúc nghĩ, con thật giống U Nhân."
Vì giọng ca của Hy Bình, yến tiệc đính hôn của Đại Địa Minh phải kết thúc trong lặng lẽ.
Mặc dù thức ăn của Đại Địa Minh đều là những thứ trân quý nhưng cũng chẳng có mấy người dám lưu lại. Cả minh chủ cũng phải trốn ra ngoài thành để tai được thoải mái thì ai ở đây mà chiêu đãi khách khứa chứ? Hơn nữa, đã chiêu đãi bằng âm nhạc của ca thần thì còn ai mà không no nữa? Thiếu điều muốn ói ấy chứ!
Hy Bình tất nhiên không biết điều đó. Hắn chỉ biết một điều là, trong sảnh ngoại trừ nhóm ba người bọn họ ra chỉ còn hai người ở lại - Độc Cô Tuyết và Mộng Tình.
Độc Cô Tuyết thì không sợ giọng ca của Hy Bình. Còn nói về Mộng Tình thì Hy Bình chính là con đẻ của bà. Bất kể Hy Bình ca hát như thế nào, bà đều hoan hỉ ở lại nghe con mình ca hát.
Đúng lúc Hy Bình đang say mê quá độ, chợt một giọng nói dịu dàng cất lên: "Hoàng Hy Bình, là ngươi sao?"
Hoàng Hy Bình giật mình, trong lòng nghĩ: Nỗi phiền nhiễu lại đến rồi.