Từ Thần Đao Môn đi về phía bắc là Kim Tu Thành nơi tụ hội của bang chúng cái bang, gần đó là Long Thành tổng đàn của Đại Địa Minh.
Từ Cái Bang tới Đại Địa Minh, tốn ba ngày cước trình.
Tứ Cẩu không phải cùng Hy Bình đi tới Đại Địa Minh, hắn tự nhiên ăn uống không chú ý gì đến tên chưởng quỹ gần đó, hơn nữa hắn còn có vài yếu sự cần xử lí, mặc dù việc đó nằm ngoài tầm tay của hắn, bất quá thì "ngồi chờ" cũng khã dĩ mà? Chính xác! Không được xem thường Tứ Cẩu hắn a!
Hiện tại Tứ Cẩu phải thích ứng với thực trạng chỉ có hai nữ nhân bên mình. Triệu Tử Thanh cùng Dạ Lai Hương, Lan Hoa, Oanh Thúy, Tâm Như tam nữ đã về Trường Xuân Đường, Đại Ny cũng đã về Đại Địa Minh, mang bốn thiên trúc mĩ nữ của hắn đi mất, làm cho tâm tư hắn cảm thấy buồn chán, nhưng khi nghĩ đến tối nay, được phục dụng(hoan hảo) hai nữ nhân hấp dẫn, trong lòng hắn không khỏi reo lên, Ai! Cuối cùng cũng có thể thư giản!
Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh đem theo toàn bộ nữ nhân của bọn họ; Bích Nhu không muốn rời xa Lôi Long, bởi vậy cũng bám riết y.
Hy Bình cũng hoạt động tích cực với Dã Mân Côi, Tiểu Nguyệt cũng đi theo, trong chuyến đi này, Hy Bình không dám khinh cử vọng động đối với Tiểu Nguyệt, về phía Hoa Lôi, Vưu Túy và Thi Nhu Vân chúng nữ dường như cũng có cảm tình với hắn, chỉ là từ khi Vưu Túy rời khỏi phòng của hắn, đối với Hoa Lôi và Thi Nhu Vân, Hy Bình không có cơ hội làm gì.
Mọi người đều nói Hy Bình là một con thú dục không bao giờ biết thỏa mãn, Hoa Tiểu Ba còn chêm vào, nếu tỉ phu không khống chế bọn họ, thì chúng nữ nhân làm sao tha cho hắn, kết quả thế nào hắn cũng bị ngũ nữ đánh thành cái đầu heo, năm nữ nhân này mà làm phiền hắn, thì hoa tiểu ba hắn có mọc thêm chân để chạy,liệu có thể chạy thoát sao?
Sau lần câu dẫn Hy Bình thất bại, Đại Ny không nói với Hy Bình một tiếng nào, mỗi lần đối mặt với Hy Bình, nhãn thần chỉ lộ thần sắc mơ màng, Hy Bình như không có một chút cảm giác, chỉ suốt ngày cười nói cùng chúng nhân.
Đương nhiên, ngoại trừ một số ít người, những người còn lại không có hứng thú cùng hắn hợp xướng.
Trên đường đi, Hy Bình ngồi trên lưng ngựa đùa cợt cùng Dã Mân Côi. Thi Nhu Vân và Hoa Lôi không quen với việc đó, hai nữ nhân này tuy đã từng cùng Hy Bình ngồi chung ngựa, Hoa Lôi lúc này điềm tĩnh trên lưng ngựa của nàng, Hy Bình vốn muốn Lôi Phượng đem nàng trở về Trường Xuân Đường, nhưng nàng lại không nguyện ý, trong lúc tức giận òa khóc lên như một tiểu nữ hài, hắn đành giơ hai tay đầu hàng, nhưng đối với Thi Nhu Vân, sau khi nghe Vưu Túy khuyên giải, hắn không khi phụ nàng nữa.
Hai nữ nhân này tuy niên kỷ khác nhau, nhưng tính cách quả là có điểm tương đồng, hắn nói một câu, Hoa Lôi trả lễ đủ mười hai câu, Thi Nhu Vân nữa chữ cũng không nhường hắn chiếm tiện nghi.
Sau hai ngày hành trình, Đại Địa Minh không còn xa, ngày mai khả dĩ bọn người Hy Bình sẽ tới Đại Địa Minh.
Đêm xuống bọn họ dừng chân tại Long Biên khách sạn ở Hắc Long Trấn ngoài Long Thành.
Thật là xảo hợp, tại khách sạn, Hy Bình gặp lại Tiểu Lộ.
Khi hắn chuẩn bị đột nhập phòng của Vưu Túy tam nữ, Hy Bình trước cửa phòng của Vưu Túy gặp Tiểu Lộ, ánh mắt cả kinh nhìn hắn, muộn thế này rồi mà tên vô sỉ này không ở trong phòng hắn mà lại ở trần chạy rong, hắn muốn làm gì đây?
Hy Bình thì ngược lại rất là hưng phấn, gia tăng cước bộ, thấy nàng chuẩn bị chuyển mình bỏ đi, la lên: "Lão bà, nàng đứng đây chờ ta hả ?"
Tiểu Lộ tức giận nói: "Ngươi dám làm loạn, ta giết ngươi đó!"
"Uy, phu thê với nhau, lời đầu tiên khi gặp mặt là giết sao? Lại đây, kêu lão công một tiếng cho ta nghe!" Hy Bình vốn tưởng nữ nhân này muốn quay đầu bỏ đi sau khi nghe hắn nói.
Tiểu Lộ nhìn hắn bức tới, nói: "Không kêu!"
Hy Bình tới gần nàng, đưa cười không hảo ý nói: "Nàng không sợ ta áp nàng vào tường, sau đó để nàng ngoan ngoãn kêu ta hai tiếng lão công sao?
"Ngươi mà dám sao!" ở khách điếm này, có rất nhiều người không phải là ở miếu hoang đâu, bởi vậy nàng mới cam đoan là hắn sẽ không dám làm càn, nếu hắn làm bừa nàng sẽ la lên, hắn còn dám loạn động sao?
Hy Bình cười cười nói: "Phải rồi a ta không dám đâu, nàng không phải giương cung bạt kiếm như vậy, cho lão công biết nàng đang trọ tại phòng nào vậy ?"
Tiểu Lộ ngưng thị nhìn Hy Bình, trong lòng lúc nào cũng nhớ về hình ảnh của hắn, nhưng lại không nguyện ý nói: " Tại sao ta phải cáo trình với ngươi?"
"Ô?" Hy Bình nói: " Nhưng lão công rất muốn biết mà!"
Tiểu Lộ nói: "Đó là việc của người, với ta vô can!"
Hy Bình nở một nụ cười, nụ cười của hắn làm cho trái tim thiếu nữ của Tiểu Lộ loạn nhịp, Nàng nhìn thân trên cường tráng của nam nhân này, không hiểu tại sao hắn lại cường hãn như thế, nụ cười cũng phát ra khí tức tà mị, nhưng cũng không thể phủ nhận, cái kiểu cười tà dị này, đối với nữ nhân lại hết sức hấp đẫn, Nàng tưởng Hy Bình bị nàng kích nộ, không ngờ sau khi cười xong hắn lại quay lưng bỏ bỏ đi.
Tại thời điểm đó, trái tim thiếu nữ cảm thấy lạc lỏng. Nhưng đột nhiên, hắn quay lại, nàng không kịp phản ứng, bị hắn ôm vào lòng.
Lúc đó nàng thấy thân thể mình bị thân hình cường tráng của hắn ép vào tường, tai nghe hắn thì thầm: "Ta đã nói là sẽ ép nàng vào tường mà, sao nàng mau quên quá vậy?"
Tiểu Lộ vừa phản ứng, thì phát hiện kiếm đã bị hắn đoạt mất, nàng khó nhọc nói: "Hoàng Hy Bình, ngươi điên rồi, thả ta ra mau!"
Hai tay cố sức đẩy bờ ngực đang để trần của Hy Bình, muốn xô hắn ra, nhưng nàng đã thất bại, sức mạnh của nam nhân này nặng như núi đè lên nàng, sử dụng nội lực cũng không thể đẩy hắn ra .
Gương mặt của Hy Bình áp vào tại nàng, nói nhỏ: "Nếu như ta thả nàng, nàng có thể lừa ta, ta nguyện không lừa nàng, bất quá, nàng có khả năng biết được ta lừa hay không lừa nàng sao?
Nói rồi, chỗ thắt lưng của hắn, Tiểu Lộ cảm thấy có dưới hạ thể hắn một cự vật qua lớp quần áo chạm vào địa phương thầm kính của nàng, nàng thất kinh sợ sệt ngẫng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn mĩ không một chỗ thừa, thấy nụ cười tà mị của hắn, trái tim nàng loạn nhịp, thân hình mềm nhũng vô lực dựa vào tường.
Nàng nói trong hơi thở nặng nhọc: " Ta và ngươi chưa biết gì về đối phương, sao ngươi đối xử với ta như vầy ?"
Hy Bình mở mắt ra, nói: "Vấn đề ta cũng đang suy nghĩ."
"Ngươi!" Tiểu Lộ nghe câu hồi đáp vô lai của hắn không khỏi tức giận, dùng sức không lại hắn, miệng nàng ta bắt đầu phát huy sự lợi hại, cắn lấy tay phải của hắn.
Hy Bình đau quá hét lên một tiếng,cả khách điếm sáng rực đèn đóm, tiếng động xé tai ngoài cửa làm mọi người giật mình thức dậy, chạy ra xem có nơi phát sinh tiếng động đó.
Chỉ thấy một nam nhân cao thân thân trên để trần đang ép một thiếu nữ trên tường, thiếu nữ đó đang cắn lấy cắn để cơ bắp của tên nam nhân đó làm cho hắn đau đớn kêu lên đau lòng hơn cả la cả thế giới đã biết hắn là một nam nhân bị cắn bởi nữ tử.
Đồ điên!
Hi Bifnh la lên"Uy, nàng xem nhiều người nhìn chúng ta quá kìa! Nữ nhân phải biết tự trọng chứ, đừng có suốt ngày cắn nam nhân không chịu buông tha như vậy, đừng có bức hiếp ta nữa. Ô!Lão bà à, đừng có cắn mạnh hơn mà!"
Thật là điên đảo thị phi, mọi tiện nghi, mọi tội lỗi đều đỗ lên đầu Tiểu Lộ đang trong lúc phẫn nọ, đưa mắt phượng trừng trừng nhìn hắn hí lộng, cắn chặt không chịu buông.
Dã Mân Côi đi tới nói: "Hy Bình, chàng làm sao mà nàng ta lại làm phiền chàng vậy?"
Hy Bình nặn ra một gương mặt ngây thơ không tì vết như tờ giấy trắng, vô lại nói: " Nàng xem ta là bị nữ cẩu đa tình này cắn bừa a!" Rồi quay qua mọi người cười nói: "Mọi người xem, bán dạ tam canh, đừng có đi ra ngoài một mình, nếu không rất dễ trở thành đích nhắm của những nữ nhân điên dại như vầy."
Nghe câu đó, nhiều người muốn nhảy vào đấm một cái cho hắn tỉnh, nhưng nhìn thấy bờ ngực tựa như kim thạch của hắn, thì ý định hộ hoa cũng tiêu tan.
Có câu, anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải nhìn lại phân lượng của mình, nhìn thấy thân thể cao to vạm vỡ của tên hỗn đãng đang khi phụ mĩ nữ này. Đám đông bất giác rời đi quá nữa, tìm nơi an toàn không muốn can dự vào chuyện này.
An toàn là nhất rồi mới tới mĩ nữ a!
Tiểu Lộ bị lời nói của Hy Bình làm cho hết sức tức giận, nàng mở miệng chửi: "Đồ chó đực, ta không khi phụ ngươi, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, ta không biết ngươi là ai!"
Hy Bình nhìn răng trên tay mình, lắc đầu nói: " chửi hay, trước nàng chưa có nữ nhân nào chửi ta như vậy, lão bà à, cảm giác thật mới lạ a."
Tiểu Lộ vô ý nhìn về hướng Đại Ny, nhãn thần xuất ra tia nhìn cầu cứu.
Đại ni nhìn thấy nhưng giả vờ không biết,chuyển thân li khai trở về phòng, trùm chăn ngủ tiếp.
Hy Bình đưa mắt nhìn quanh, đoạn thô lỗ hét lên: "Nhìn đủ chưa? Mẹ nó, lão tử đã lâu chưa đánh nhau rồi nha."
Chúng nhân đương trường phẫn nộ, nhưng không dám phát biểu ý kiến, không muốn lưu lại lâu, tên hỗn đãng này quả thực có khí tức nguy hiễm như thú dữ, làm chúng nhân trong lòng run sợ, bất giác lục tục đi về phòng của mình.
Trên thế giới này, quả thật có một nam nhân như vậy sao?
Tiểu Lộ nhìn thấy mọi người kéo nhau về phòng, chỉ còn có Hoa Tiểu Ba, Độc Cô Minh và Vưu Túy, Hoa Lôi, Thi Nhu Vân, chủ khách điếm cũng đã trở về chăn êm nệm ấm của lão.
Nàng lo lắng nhìn Hy Bình, thấy hắn đang từ từ cúi đầu, thấy tên hỗn đãn này đang tính hôn mình, nàng nhất thời nóng giận, sao hắn dám hôn mình giữa nơi đông người như vầy ?
Nàng không nguyện ý quay mặt đi chỗ khác, nhưng một bàn tay mạnh mẽ đã giữ cằm nàng lại, nàng không thể nào tránh khỏi bờ môi nóng bỏng của Hy Bình.
Mặc dù nàng ra sức kháng cự, nhưng nàng cũng không biết tại sao, trong tâm nàng không phải là không thích đôi môi này, nàng hết sức hổ thẹn, trong tâm trí nàng lóe lên hình ảnh của một nam nhân khác, bất giác những giọt nước mắt những giọt nước mắt ai oán rơi xuống.
Thi Nhu Vân bất nhẫn nói: "Ngươi, ngươi làm đại tỉ này khóc rồi, ngươi thả nàng ta ra được không?"
Hoa Tiểu Ba kinh dị kêu lên: "A, Tiểu Nhu Vân cuối cùng cũng chịu khai kim khẩu."
Hy Bình rời môi Tiểu Lộ, quay đầu nhìn Thi Nhu Vân nói: "Tại sao ta phải nghe lời nàng?"
Thi Nhu Vân hấp tấp nói" Bởi vì,bởi vì." nàng không tìm ra lí do nào xác đáng cả, bất giác cuối đầu im lặng, khôi phục lại phong cách thường nhật của nàng.
Hy Bình thầm thở dài, quay đầu nhìn gương mặt đẫm lệ của Tiểu Lộ, đưa tay lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói: "Ta không phải là lão công tốt, ta đã ép buộc nàng."
Tiểu Lộ yên lặng, nhãn tình phong mãn trở lại.
"Nếu nàng không nguyện ý gọi, ta sẽ dìu nàng về phòng, lão công chân chính của nàng."
Lời Hy Bình vừa nói ra, Hoa Lôi châm cọc: "Đừng làm chuyện trái với lòng!"
Hy Bình nói: "Ta cũng không ép nào, tại sao nàng cứ theo ta vậy?"
Hoa Tiểu Ba nhanh nhẩu dắt Độc Cô Minh chạy mất, nên biết, Hy Bình và cô cô hắn có vấn đề khó nói, hắn không muốn da sự, không muốn tiếp tục ở lại xem nhiệt náo, nhiều lúc hắn tự hỏi: "Không biết nên gọi Hy Bình là tỉ phu hay là cô trượng đây?"
Hoa Lôi nói: "Ngươi cứ ôm ôm ấp ấp nữ nhân khác trước mặt chúng ta là không đúng, Ngươi tên hỗn đãng này, ngươi không có nữ nhân để ôm ha ? Thả nàng ta ra!" Nói rồi chạy lại kéo tay hắn ra.
Hy Bình tay bị nàng ta kéo lấy, không khỏi đâu đầu than: "được rồi, ta sẽ thả nàng ta ra! Nàng nghĩ ta muốn ôm nàng ta sao? Chỉ là ta bị nàng ta đụng trúng nên vô tình ôm phải nàng ta thôi, ta không bao giờ vô cớ ôm nữ nhân lạ mặt đâu, nàng hà tất phải ghen tuông như vậy. Lôi Lôi, ngủ chung với ta nha?"
Hoa Lôi thấy hắn sắp thả Tiểu Lộ ra, rít lên giận dữ: "Sao ta lại phải ngủ với ngươi?"
"Úc! Tiểu Lộ, nàng sao lại lên cơn điên như thế?" hăn rút tay lại, tay trái hắn bị Tiểu Lộ cắn mạnh hơn hắn kêu lên trong đau đớn: " Nhã ra mau,nếu không ta ôm nàng lên giường thiệt đó."
Tiểu Lộ tiếp nhận lời uy hiếp đó, tên nam nhân này thật đáng ghét, ôm nàng khi nàng không nguyện ý, rồi nói cái gì mà hắn vô ý ôm phải nàng vì nàng va phải ngực hắn? Thử hỏi có nữ nhân nào chịu được sự vũ nhục này?
Hy Bình tay phải mò vào y phục của nàng, da thịt mêm mại của Tiểu Lộ run lên, yêu kiều la lên: "Hoàng Hy Bình, bỏ tay ra khỏi người ta!"
"Mẹ nó, lão tử đã thả nàng ra, nàng có cần phải cắn ta thê thảm như vầy không? Ta có phải là khúc mía đâu? Nàng cắn ta ta phải chiếm chút tiện nghi của nàng! Mới hả giận!" Nói rồi tay véo hạt châu của Tiểu Lộ.
Tiểu Lộ than nhẹ: " Ai kêu ngươi chiếm tiện nghi của ta, lại còn tổn thương ta nữa."
Hy Bình nói: "Ta có làm sao?"
Tiểu Lộ nắm lấy ma thủ của hắn nói: " Ngươi ôm ta sau đó lại hôn ta, rồi nói không thích!"
Hy Bình cười nói: "Hóa ra nàng thích được ta ôm sao? Hay để ta thân mật thêm chút nữa nha?"
Tiểu Lộ nói: "Không thích."
"Vậy nàng đi đi!"
Hy Bình thả Tiểu Lộ ra, nàng vô lực dựa vào tường, nhãn thần phúc tạp nhìn Hy Bình, không hiểu tại sao hắn thay đổi luôn luôn, vài khắc trước hắn còn muốn nàng kêu hắn là lão công mới chịu thả ra, bây giờ đột nhiên lại thả nàng ra như vậy, trong tâm nàng không khỏi có cảm giác bất bình.
Nàng nói: " Tại sao ta phải nghe lời ngươi ?"
Hy Bình than: " Ta có nói là nàng phải nghe lời ta sao?" Rồi ôm Vưu Túy nói: "Túy tỉ, ta tới phòng của tỉ nha."
Thi Nhu Vân lên tiếng phản đối: "Không ngươi không được vào."
"Ta không có hỏi nàng, sao tối nay nàng đa ngôn như vậy?" Hắn ôm tiểu yêu của Vưu Túy, rồi quay đầu hướng về phòng của tam nữ.
Tiểu Lộ nhẫn thần lạc lõng, bỗng nhiên: "Rốt cuộc hắn là con người như thết nào?"
Thi Nhu Vân im lặng, Hoa Lôi nói: "Ngươi cần biết về hắn làm gì ?" Hỏi nhiều quá!
Tiểu Lộ lấy lại sinh khí, tâm hồn non nớn sinh nhiều thị phi, lượm bội kiếm lên, đi về phòng đóng sầm cửa lại.
Hoa Lôi nói: "Thật là một tiểu nữ hài thiếu giáo dục mà!"
Thi Nhu Vân đột nhiên nói: "Lôi di, chúng ta cũng vào trong chứ ?"
"Đương nhiên rồi, còn đứng đây làm gì nữa?" Hoa Lôi dừng lại một chút, rồi nói"Nhu Vân, cứ kêu ta là Lôi tỉ được không? Tại sao cứ kêu ta là Lôi di vậy, bộ ta già lắm sao?"
Thi Nhu Vân hồn nhiên bật cười như chuông, rồi đi trước vào phòng, Hoa Lôi cũng theo sau, thuận tay đóng luôn cửa lại.
Hai người vừa vào tới nội phòng, thấy Hy Bình đang ôm Vưu Túy trên giường thắm thiết.
Thi Nhu Vân mặt chuyển hồng, Hoa Lôi đằng hắng" Hoàng Hy Bình, Bọn ta đã về rồi!"
Hy Bình đặt Vưu Túy ngồi lên trên bụng, nhìn Hoa Lôi nói: "Ta biết rồi, đâu có sao đâu? Lại đây cho ta hôn một cái nào!"
Hoa Lôi nói: "đừng có mơ."
Hy Bình cười nói: "nàng đừng mạnh miệng, ta sẽ làm cho nàng nhu nhuyễn lại a. Y! Sao Nhu Vân tiểu bảo bối nghỉ ngơi sớm vậy!"
Thi Nhu Vân đã nằm xuống giường của nàng, không lý gì tới hắn.
Hy Bình cảm thấy vô vị, sau lần dụ hoặc Thi Nhu Vân thất bại và bị câu dẫn bởi Vưu Túy, hắn chưa có dịp chủ động bắt chuyện với Thi Nhu Vân, tối nay không hiểu sao, hắn nảy sinh ý muốn trêu ghẹo nàng.
Hắn nói lần nữa : "Tiểu ách ba, nàng đối với ta như cái mông của nàng vậy,coi chừng ta đánh vào mông nàng bây giờ."
Thi Nhu Vân vẫn không nói lời nào, Vưu Túy than: "Nhu Vân ngủ rồi, chàng đừng chọc phá nàng ta nữa."
Hy Bình buông tha Thi Nhu Vân, nhìn về phía Hoa Lôi đang si ngốc đứng đó, nói: " Nàng hoàn hồn lại chưa? Chừng nào mới chịu hiến thân cho ta đây?"
Hoa Lôi vung chân, dậm một cái thật mạnh, rồi cũng trèo lên giường.
Hy Bình thở dài: "Thấy nàng như muốn làm nhị nương của ta vậy, để ta bàn bạc với phụ thân, kêu phụ thân nạp nàng làm nương tử luôn!"
"Ta không cưới ai hết!" Hoa Lôi hét lên một tiếng giận dữ, rồi cũng bắt chước Thi Nhu Vân không nói câu nào nữa.
Hy Bình cười nhẹ, hôn Vưu Túy nói, nói: "Ta phải trêu ghẹo Nhu Vân mới được."
Vưu Túy nói: "Hôm nay chàng không chú ý tới nàng ta, nên nàng ta không vui."
Vưu Túy rời khỏi thân Hy Bình, khích lệ hắn đi trêu ghẹo biểu muội của nàng.
Hy Bình lăn xuống giường tới trước giường của Thi Nhu Vân, cúi người nhìn vào đôi mắt đang nhắm tít của nàng, lặng giở chăn của nàng ra rồi trèo lên giường sờ nắn lưng ngọc của nàng.
Hy Bình thì thầm: "Nhu Vân tiểu bảo bối, đại cừu nhân của nàng bồi tiếp nàng ngủ nha."
Thi Nhu Vân không động đậy, nhưng Hy Bình cảm thấy hơi thở nàng đang gấp rút hơn, bộ võ phục trên người phập phồng theo từng nhịp thở.
Hắn chuyển thân thể nàng lại ôm nàng vào ngực, đoạn nhéo chiếc mũi xinh xắn của nàng, cười nói: "Tiểu ách ba, giả bộ ngủ nha, ta phải cỡi y phục của nàng ra mới được."
Thi Nhu Vân mở to làn thu ba, miệng thở hắt ra một hơi thơm tho, nói"Phôi đãng, người đừng nhéo mũi người ta, người ta không thở được, hãy thả ra đi mà!"
Thi Nhu Vân đẩy mạnh ngực của Hy Bình, kéo tay hắn ra khỏi mũi của nàng.
Hy Bình thả tay ra, cho nàng tự do hô hấp, đưa tay ôm nàng hắn nói: " Tại sao nàng lại không đoái hoài gì đên ta."
Thi Như Vân thở ra một hơi nói: "Đừng có ôm ta!"
Hy Bình cười nói: "Không muốn đại cừu nhân của nàng ôm nàng ư? Nhưng ta rất thích ôm tiểu ách ba, cho ta hôn nào!"
"Không!" Thi Nhu Vân kêu lên cự tuyệt, nhưng bị Hy Bình đưa môi bịt lại.
Hy Bình đưa cặp môi chiếm hữu bờ môi đỏ của nàng ta, thanh âm nhẹ nhàng: "Tại sao lại từ chối ta ?"
Thi Nhu Vân quyên cả hồi đáp, si dại nhìn hắn, không tưởng được nam nhân trước mặt lại hỏi mình câu đó, hắn là cừu nhân của nàng, đương nhiên là nàng phải cự tuyệt hắn rồi ài!
Tuy nhiên, bản than nàng cũng không chắc mình có ghét hắn không, khi được hắn ôm, được hắn hôn, nàng tuy không nguyện ý, nhưng nàng chưa bao giờ ghét hắn, nhưng sau đó thấy hắn không chào hỏi một tiếng, trò chuyện cùng nàng, nàng thấy trong lòng không vui, rốt cuộc trong lòng nàng cũng không cắt nghĩa mối quan hệ vi diệu với hắn.
Hy Bình trong lòng cảm thấy thoái mái, nhìn nàng trong một thoáng, rồi nói: "Nàng không nguyện ý ?"
Thi Nhu Vân mấp máy môi, nói: " là ngươi nói không lí gì đến ta, ngươi không lí gì tới Nhu Vân rất lâu rồi, tại sao chúng ta lại đối xử với nhau như vậy?" vừa nói vừa thổn thức.
Hy Bình nói: "Nàng thích sự quan tâm của ta hay nàng yêu thích tính tình vô lại của ta ? Ta biết trong mắt nàng ta là cừu nhân của nàng, không muốn ta ôm nàng, nhưng cừu nhân như nàng thật là khả ái, ta rất thích khi phụ nàng, sỡ dĩ trong một thời gian ta không bức hiếp nàng bởi lẽ ta tự hứa với lòng mình là chỉ khi phụ nữa nhân mà ta yêu thương thôi. Dĩ nhiên, nếu nàng không cho phép ta khi phụ nàng, ta sẽ chiều theo lời nàng, cho nàng và cho cả anh trai đại ca của nàng nữa."
Thi Nhu Vân: " Đừng có nhắc đến đại ca của ta, Nhu Vân không thể báo thù cho đại ca, ta có lỗi với đại ca! Hơn nữa ta không có kêu ngươi khi phụ Nhu Vân, nghe rõ chưa, ngươi là người xấu!"
Hy Bình thở dài: "Đại Ca của nàng không phải do ta giết, nhưng cái chết của y cũng có một phần trách nhiệm của at. Đại Ca nàng trước khi chết có thể rất hận ta, nhưng lúc hấp hối, y không hề thù hận gì ta cả, hơn nữa còn giao muội muội của y duy nhất của hắn cho ta, nhờ ta chiếu cố, như ta không phải là người tốt, ta không thể không an bài cho nàng. Tiểu ách ba à, nàng có lúc thật khả ái làm cho sắc tâm của ta dao động mãnh liệt a! Nếu như nàng không thích ta đối với nàng như vầy, ta cũng chiều theo ý nàng, từ giờ sẽ đối đãi với nàng trên lập trường của một ca ca, xem nàng như muội muội của ta, săn sóc cho nàng như anh trai nàng, rồi tìm một nam nhân thật tốt để bảo bọc cho nàng, hoàn thành tâm nguyện cho đại ca của nàng. Còn về trả thù, nàng đừng nên lo nghĩ nhiều, giả sử quả thật anh trai nàng là do ta giết, ta cũng không tình nguyện cho nàng giết, bởi lẽ mỗi người đều có đấu tranh cho sự tồn của bản thân, hơn nữa ta là con người ích kỷ, điều này nàng hiểu rất rõ nhất mà." Dừng một chút hắn nói tiếp: "Bây giờ nàng chọn đi muốn một cừu nhân vô lại, hay muốn một đại ca đối với nàng thất tốt, a?
Thi Nhu Vân cắn môi, nước mắt lăn tròn trên má, đột nhiên vùi đầu vào lòng Hy Bình nức nỡ, hai tay không kháng cự hắn nữa, mà vòng qua lưng hắn ôm hắn thật chặt."
Hy Bình để nàng khóc ho hả, tay mân mê lưng của nàng, an ủi: "Đừng khóc nữa, sau này ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt."
Làn da mềm mại của Thi Như Vân rung lên, ngước đầu lên, vừa khóc vừa nói: " Ta không muốn ngươi đối đãi tốt với ta, ngươi càng không phải là đại ca của ta, ta không cần nam nhân chăm sóc, ta có thể tự chăm sóc bản thân mình. Ta hận không thể một dao đâm chết ngươi, không cho người theo ta, hoặc Nhu Vân sẽ không lí gì tới ngươi nữa."
Hy Bình nói: " Sau này đừng đối với ta như cừu nhân của nàng được không?" Tay hắn mân mê gương mặt của Thi Nhu Vân, nhẹ thở dài một tiếng.
Đưa bàn tay mềm mại giữ láy tay hắn, Thi Nhu Vân nói: "Tại sao người dãn người đến đánh đại ca ta? Tại sao người không đi một mình? Ta có thể nói đại ca trả Tuyết Nhi lại cho ngươi."
Nàng ta nói thật đơn giản, có nhiều sự tình tư duy thuần khiết của nàng ta không thấy hiểu được, cũng như việc tại sao nàng ta không tự chủ được đem lòng yêu thương nam nhân này vậy, nam nhân này lại là cừu nhân của nàng. Vấn đề tưởng như đơn giản nhưng kỳ thực phức tạp vô cùng.
Hy Bình không muốn thấy biểu tình đau đớn của nàng, nói: "Ngủ đi! Đừng hỏi đừng nghĩ gì nữa, việc ngày mai tính, đêm nay ta muốn nàng có một giấc mộng thật đẹp trên ngực của ta. Ta muốn sau này cả đời sẽ là chỗ dựa cho nàng, chừng nào nàng còn nguyện ý. Nàng biết không, nàng coi ta là đại cừu nhân của nàng, …, trong tâm mình, ta nguyện ý là chăm sóc nàng cả đời, đến bao giờ nàng muốn.
Thi Nhu Vân chìm trong im lặng, hiển nhiên đã ngủ rồi.
Hy Bình nhìn về phía Vư Túy và Hoa Lôi, bọn họ cũng đã yên giấc.
Hắn đương nhiên cũng mệt mỏi vô cùng!
Ôm tiểu bảo bối Nhu Vân của hắn chìm vào giấc ngủ.
Đêm yên tĩnh, Đại Ny tiến vào phòng của Tiểu Lộ, hai người vai trong vai tiến về phía giường rồi ngồi xuống.
Đại Ny nói khẽ: "Tiểu Lộ, cô và hắn xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiểu Lộ kể chuyện xảy ra với Hy Bình, rồi oán trách: "Tại sao lúc đó cô không giúp ta?"
Đại Ny giải thích: "Đó là trường hợp gì chứ, ta làm sao để giúp cô đây."
Tiểu Lộ nói: "Ít ra cô cũng phải thuyết phục hắn thả ta ra chứ."
Đại Ny nói: "Cô không phải là không biết con người Hoàng Hy Bình mà, hắn dễ dàng nghe người khác nói sao?"
Tiểu Lộ cả giận nói: " Tại sao lại có nam nhân như vậy, khi gặp hắn cứ tưởng là một đại nhân vật, hơn nữa hắn xách động giang hồ trong thời gian hắn như vậy, không tưởng con người hắn lại như vậy?"
Đại Ny thở dài: "Còn nhiều chuyện cô không biết hết đâu, ta cứ tưởng hắn là một tên sắc lang, ra sức dụ hoặc hắn, nhưng thất bại, bây giờ ta không còn tự tin để dối phó với hắn nữa."
Tiểu Lộ nói: "Việc thiếu gia giao cho cô cô vẫn chưa hoàn thành sao?"
Đại Ny thần săc thất vọng, buồn buồn nói: "Ta lẽ ra không nên tới Trung Nguyên này, việc thiếu gia người nhờ vã có lẽ suốt cuộc đời này ta cũng không hoàn toàn nổi. Võ công của y đã là vô địch rồi, sao y còn dòm ngó Lôi Kiếp Đao Pháp làm chi ? Tiểu Lộ, yêu một người nhất định phải vì người đó bất kể sống chết sao? Cô cũng yêu hắn, cô và ta vì hắn trả cái giá này có đáng không?"
Tiểu Lộ trầm mặc.
Đại Ny nói tiếp: "Ta giờ đây lại nghĩ, có lẽ ta thích như tên vô lại Hoàng Hy Bình, hắn ít nhất có thể yêu hết dạ! Ai!"
Tiểu Lộ đột nhiên nói: "Ta nghe nói Hoàng Hy Bình có rất nhiều nữ nhân, không biết hắn có thể thỏa mãn cho nữ nhân của hắn không?
Đại Ny nói: "Theo ta được biết, nữ nhân của hắn rất tốt, hắn cũng rất thương yêu các nữ nhân của hắn, mỗi người đều được hắn sủng ái.!"
"Thật sao?" Tiểu Lộ trầm tư, hồi ức về Hy Bình ồ ạt trông tâm trí nàng, trong lòng nàng bỗng dâng lên một niềm vui không tên lẽ ra không thể hiện hữu, nàng nhớ thân hình khôi vĩ của hắn, gương mặt tuấn mĩ vô song, nụ cười vừa vô lại vừa rất có mị lực của hắn, nhớ cái ôm hữu lực của hắn và nụ hôn vô lễ đó, nhớ lúc hắn bắt nàng kêu đi kêu lại hai tiếng lão công."
"Ngươi đang nghĩ về thiếu gia của ngươi hả?" Đại Ny cắt dòng duy tư của nàng ta.
Tiểu Lộ sực tỉnh, hoang mang kêu lên một tiếng: "Ừ."