Hy Bình quay lại Thanh Nhàn viện, đây là một lạc viện nhỏ, chỉ có ba phòng, gian giữa là lớn nhất, hai gian cạnh thì nhỏ.
Hy Bình và thê tử của hắn ở tại phòng lớn. Gian nhỏ bên trái là nơi Tiểu Nguyệt và Hoa lôi ở, gian trái là của mẹ con Đỗ Tư tư, tuy nhiên thời gian ở đây sẽ không lâu.
Tuyết nhi có lúc gặp và đùa nghịch với hai nàng, thỉnh thoảng lại sang gian nhà của Tiểu Nguyệt và Hoa Lôi, như tối nay, cô bé lại sang ở cùng họ.
Hy Bình đi vào đại gian, trong đó đã có bốn cái giường, không khí trong phòng đầy xuân sắc.
Hy Bình tiến vào giường đầu tiên, nhấc chiếc chăn mỏng lên, nhìn thẳng vào ngực của Phong Ái Vũ, cười nhẹ: "Tiểu Ái Vũ, nàng chưa đi nghỉ à?"
Phong Ái Vũ sẵng giọngi: "Người ta phải đợi chàng về mới có thể ngủ ngon được."
Chiếc giường trong cùng là của Lôi Phượng, nàng nói: "Hy Bình, chàng đã đi đâu vậy, sao muộn thế này mới về?"
Cùng giường với Lôi Phượng là Lãnh Như Băng, nàng tiếp lời: "Hắn ta có thể đi đâu được cơ chứ? Chắc là đi trêu hoa vờn thảo chứ gì".
Hoa Tiểu Mạn đứng lên bên phải Hy Bình, Dã Mân Côi áp mình vào lưng Hoa Tiểu Mạn, nhìn tới Hy Bình bị Phong Ái Vũ đè lên, nàng nói: "Hai vị tỷ tỷ, chàng nhất định là đã đi tới phòng của Túy tỷ, bất quá muội thấy chàng là bị đá ra ngoài"
Chúng nữ cười rộ lên.
Bạch Liên lên tiếng bênh vực: "Hai đại tỷ ở đây, chồng chúng ta thì lại cứ quan tâm đến họ, họ đối xử với chàng như vậy, phải dạy cho chúng một bài học."
Hoa Tiểu Mạn nằm bên cạnh Hy Bình, nói: "Bọn muội đều nghĩ huynh tối nay không trở về cơ, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nếu chàng muốn, hãy quan tâm đến họ, những tối khác không được cùng họ, mmm?"
Độc Cô Kì ở một giường khác nói: "Tiểu Mạn, muội sao lại nói những lời như vậy, không sợ bọn tỷ nghe thấy à?"
Hoa Tiểu Mạn nói: "Không"
Hy Bình cười nói: "Tiểu Mạn nói là muốn lập tức chiến đấu với ta, nàng đã chuẩn bị kỹ chưa?"
Độc Cô Kì cùng giường Đỗ Tư Tư nói tiếp: "Tiểu Mạn, những lời muội vừa nói ra rất đúng, tối nay không cho phép hắn khoe khoang nữa. Muội phải một mình với hắn, tối nay ta sẽ không để cho hắn tiến vào ai cả, cả những ngày sau nữa sẽ dẫn Tuyết nhi đi chơi.
Chúng nữ đồng thanh phản đối Hy Bình thay đổi, Hoa Tiểu Mạn lên giọng: "Không biết đúng hay sai, muội có ý không đồng ý, hắn quá khủng bố. Lão sắc ma này, người ta thích cùng chàng nói chuyện thế mà ta lại bị họ vây lại như thế đấy, chàng nếu không nghe lời ta, ta sẽ không cùng chàng nữa. đại sắc ma, không được động ở đó."
Hy Bình rời tay khỏi người Hoa Tiểu Mạn, vừa cười vừa nói: "Tốt thôi, tối nay sẽ không động thủ với nàng, sẽ để nàng yên tĩnh, hy vọng là nàng sẽ ngủ ngon. Tiểu Ái Vũ, hôn ta"
Hy Bình cùng chúng nữ luân phiên hôn hít, đến lượt Lãnh Như Băng, nói: "Băng Băng, chúng ta đến phòng Nguyệt Nhi chứ?"
Lãnh Như Băng nói: "Thiếp không đi đâu, chàng hí lộng bọn họ, bọn họ không dám qua với chàng, chàng hãy cùng Tư Tư, Ngẫu nhi qua đó đi!"
Hy Bình hôn lên môi nàng, rồi cùng Đỗ Tư Tư và Ngẫu Nhi ra khỏi phòng.
Lãnh Như Băng nhìn theo bọn họ rời khỏi, nói: "Chúng ta đều mang bầu thế này, đành phải nhìn chàng đi tìm người phụ nữ khác."
Lôi Phượng nói: "Để cho hắn đi, đó là vấn đề của hắn, nhìn và ngắm hoa không nói nhiều lời, chúng ta không được bỏ qua cho hắn. Liên Nhi, Mân Côi, hai em mới hoài thai không lâu, tại sao không bồi tiếp hắn?"
Bạch Liên nói: "Muội bị hắn làm cho đến cực điểm hôm qua, gã vô lại này không biết thế nào là đủ, hắn dũng mãnh vô bì. Mọi người đều giơ cờ trắng đầu hàng, chẳng lẽ em và Mân côi lại dám treo cờ đỏ ư?"
Phong Ái Vũ rất nhanh đã ngủ, Hoa Tiểu Mạn ôm nàng, nhỏ giọng nói: "Ái Vũ ngủ rồi, chúng ta cũng ngủ thôi?"
Lãnh Như Băng leo lên giường, u u thở dài: "Chỉ mong hắn không để Tiểu Nguyệt hoài thai."
Hy Bình trái ôm phải ấp đi ra khỏi phòng, hôn lên môi Đỗ Tư Tư một cái, nói: "Tư Tư, nàng đem Tuyết Nhi đưa cho các nàng rồi tới phòng Tiểu Nguyệt nhé, được không?"
Đỗ Tư Tư nhẹ nhàng véo một cái vào eo hắn, sẵng giọng: "Không được, người ta phải chú ý tới bảo bảo ở trong bụng, bất luận chàng ôn nhu thế nào, người ta cũng sẽ phát cuồng đó."
Vừa nói chuyện xong, Ngẫu Nhi đã gõ cửa rồi. Tiểu Nguyệt đi ra mở cửa.
Tuyết Nhi ở trên giường kêu lên: "Ba Ba, người lại không cho ta ngủ ở đây nữa à?"
Đỗ Tư Tư nói: "Tuyết Nhi thật ngoan, mụ mụ sẽ ngủ cùng Tuyết Nhi nha."
Tuyết Nhi khẽ bĩu đôi môi nhỏ nhắn nói: "Không, người bình thường đều không có cùng với Tuyết Nhi ngủ, chỉ có lúc nào ba ba tới chỗ Tiểu Nguyệt a di này người mới ngủ cùng với Tuyết Nhi, Tuyết Nhi không thích mụ mụ nữa."
Đỗ Tư Tư có chút xấu hổ, Hy Bình ôm lấy Tuyết Nhi, hôn lên khuôn mặt xinh xắn của cô bé, cười nói: "Tuyết Nhi không được khó xử mụ mụ nha, Tuyết Nhi lại như thế nào không thích mụ mụ thế? Ngoan, Tuyết Nhi với mụ mụ đi ngủ nhé, để ba nói chuyện với các a di."
Tuyết Nhi sẵng giọng: "Ba Ba gạt người, Tuyết Nhi biết đêm nào người cũng đánh các a di, các a di đều kêu đau a, Sao ba ba nói chuyện với các a di mà lại không cho Tuyết Nhi nghe? Tuyết Nhi thích ngủ với ba ba cơ."
Chúng nữ không có nói gì, Hy Bình trả lời: "Ba biết Tuyết Nhi thích ngủ với ba ba, từ nay về sau ba ba và mụ mụ sẽ ngủ cùng một chỗ với Tuyết Nhi, được không nào?"
Tuyết Nhi suy nghĩ một hồi, nói: "Khi nào Tuyết Nhi lớn sẽ được giống với các a di?"
Hy Bình sửng sốt: "Đây là có ý gì?"
Hăn nói: "Tuyết Nhi lớn rồi cũng không thể ngủ cùng với ba ba giống các a di."
Tuyết Nhi không cao hứng nói: "Sao lại thế? Các a di không phải đều ngủ với ba ba sao?"
Hy Bình ách khẩu không nói được gì - không nghĩ được ca thần này lại không nói được một tiểu cô nương, ai! thất bại!
Đỗ Tư Tư nói: "Tuyết Nhi, không được hỏi nhiều như vậy, mụ mụ bế con ra khỏi, không nghe lời là bị ba ba đánh mông đó."
Nàng ôm lấy Tuyết Nhi, ở trên phần mông của cô bé nhẹ nhàng vỗ một cái. Tuyết Nhi định nói thêm nhưng đã bị Tư Tư bế nàng ra khỏi phòng rồi.
Hy Bình rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm: Tiểu ác ma cuối cùng cũng tạm thời biến mất rồi.
Hắn lại nói: "Ngẫu nhi, nàng đưa Hoa Lôi sang phòng lớn đi"
Tiểu Nguyệt đi cạnh Hy Bình, nói: "Đại ca, cô cô nhìn như là ngủ rồi, không nên đánh thức cô cô dậy"
"Không tỉnh cũng phải tỉnh" Hy Bình xoay người đối diện Ngẫu nhi nói: "Sau khi nàng đưa Hoa Lôi đi thì trở lại đây nhé, nàng chưa mang thai, không được lâm trận rút lui đâu đấy"
Ngẫu Nhi tiến đến trước giường Hoa Lôi, không thấy nàng ta có động tĩnh gì, bèn lắc nhẹ vào người nàng.
Hoa Lôi mở mắt nhìn thấy Hy Bình, vui vẻ nói: "Đại ca, đến ngủ cùng Hoa Lôi ư?"
Hy Bình ngồi lên giường, cười nói: "Nàng hãy cùng Ngẫu Nhi đến phòng lớn nghỉ ngơi, lát nữa ta và nàng sẽ cùng ngủ, có được không?"
Hoa Lôi kêu lên: "Ta không muốn, mỗi lần người ở đây, thì mỗi lần bắt Lôi Lôi phải ra phòng lớn, lúc này Hoa Lôi đang nghỉ, HoaLôi muốn cùng chàng ngủ cơ."
Nói kiểu gì Hoa Lôi cũng không ra phòng lớn, Hy Bình cười xảo quyệt, nói: "Ngẫu Nhi, nàng không phải đi nữa, chủ nhà không rời đâu."
Hoa Lôi cao hứng: "Đại ca, Lôi Lôi không cần Ngẫu Nhi muội đưa đi"
"Ừ, không đi nữa" Hy Bình bế Hoa lôi đưa vào giường trong cùng, cởi giầy lên giường nằm.
Chiếc giường này rất rộng, có thể chứa được nhiều người, có thể chứa được khoảng ba mươi bốn đại hán, tự nhiên là đủ cho bốn người nghỉ ngơi.
Hy Bình nhìn mặt hai nàng, nói: "Hai nàng định mặc thế đi ngủ à? Sao không cởi quần áo ra?"
Lưỡng nữ má ửng hồng, tiểu nguyệt nói: "Đại ca, cô cô vẫn ở đây."
Hy Bình nói lớn: "Sợ gì, nếu ta muốn, ta sẽ biến nàng ấy thành nữ nhân của đại ca ngươi."
Ngẫu Nhi bắt đầu cởi áo khoác, Tiểu Nguyệt ngẫm nghĩ, không nói lời nào cũng cởi quần áo ra.
Hoa Lôi ngạc nhiên: "Đại ca, tại sao họ lại cởi hết quần áo ra, lại không đi tắm, thật là lạ"
Nàng ta chỉ cảm thấy lạ, cởi quần áo ra mà chỉ dùng để tắm chứ không biết làm gì khác nữa???
Hy Bình rời khỏi Hoa Lôi, cởi hết y phục, nam căn hùng tráng nhìn rắn như sắt.
Hoa Lôi sắc mặt tái nhợt, sợ hãi nói: "Đại ca, đây là cái gì vậy, sao Lôi Lôi lại không có?"
Hai tay nàng nắm lấy nam căn của Hy Bình.
Hy Bình tách hai tay Lôi Lôi ra khỏi, nói: "Hoa Lôi, ngoan nào, không được táy máy, nếu không ta sẽ không cho nàng ở đây đâu"
Hoa Lôi quả nhiên không dám động đậy gì nữa, chỉ nhìn Hy Bình một cách kì quái.
Tiểu Nguyệt cùng Ngẫu Nhi lúc này đã ở trần hết, cả hai cùng ở trên giường, Hy Bình ôm lấy họ, môi liền môi, chuyển động không ngừng.
Được một lúc, Hy Bình rời khỏi Tiểu Nguyệt, nói: "Tiểu muội muội, muội ra cùng Hoa Lôi đi, ta và Ngẫu Nhi hảo hảo xong sẽ ngủ cùng muội, nhưng không được ngủ trước đâu đấy."
Tiểu Nguyệt tức giận nói: "Đại ca ở bên cạnh thế thì làm sao sao mà ngủ được?"
Hy Bình chỉ cười, hôn môi Ngẫu Nhi, hai người quấn lấy nhau không ngừng, quay qua quay lại triền miên.
Hy Bình hai tay quấy các điểm mẫn cảm trên thân Ngẫu nhi, sau cùng ngừng lại ở động mật của nàng, cười nói: "Nhớ lần đầu tiên của chúng ta, nàng cứ yêu cầu ta mạnh mẽ chiếm hữu nàng, nhưng càng về cuối, nàng lại bắt ta phải nhẹ nhàng, ôn nhu"
Ngẫu Nhi một tay bấu vào lưng hổ hắn, một tay nghịch hùng căn của hắn, nói: "Lần đầu tiên thiếp muốn sự thô bạo của chàng, gia, lần sau chàng lại ôn nhu với thiếp, lại còn cuồng bạo với thiếp, thiếp yêu chàng!" nói xong, nàng nằm ngửa lên, hai tay buông thỏng xuống giường, chờ đợi Hy Bình xâm phạm.
Hai tay Hy Bình di chuyển đến đôi mông, thưởng thức đôi mông tuyệt vời này, đè lên người nàng, hùng căn quét qua quét lại động mật của nàng, đột nhiên, hùng căn rắn chắc, toàn lực xâm nhập động, Ngẫu Nhi hét lên, toàn thân rung lên.
Hoa Lôi hét lớn: "Đại ca, đại côn của huynh làm thế nào mà đưa vào người muội muội thế? Lôi Lôi cũng có một cái hang như thế, huynh cũng phải làm thế với Lôi Lôi nhé?"
Hy Bình không hồi đáp Hoa Lôi, chỉ chú tâm vào thân thể trắng như tuyết của Ngẫu Nhi, làm cho Ngẫu Nhi như hoá điên, toàn thân thể không còn là của nàng ấy nữa. Ngẫu Nhi lại cảm nhận được sự cuồng dã của hắn, lần đầu đã cường liệt mạnh mẽ như vậy, nàng cảm nhận được mỗi lần hắn xâm nhập, càng lúc càng mạnh, cho đến lúc nàng cảm thấy mệt mỏi, nàng vẫn còn mơ như bị xâm chiếm bởi một con dã thú hung hãn.
Nàng ngủ trong tình yêu, quả thật nam nhân này là một dã thú.
Hy Bình đặt Ngẫu Nhi đã ngủ xuống giường, quay sang Tiểu Nguyệt, nói nhẹ nhàng: "Nguyệt Nhi, muội chỗ nào cũng không thay đổi sao lại chỉ có hai tiểu bạch thỏ ở trước ngực lớn lên nhiều thế? có thể nói cho đại ca nguyên nhân không?"
Tiểu Nguyệt gắt giọng: "Đại ca tự đi hỏi mình đó, cái này là kiệt tác của đại ca, ta sao biết được?"
Hy Bình tay mân mê ngực nàng, cười nói: "Hay để ta làm cho bụng muội cũng lớn lên nhé."
Tiểu Nguyệt nói: "Mmm, Nguyệt nhi nguyện ý sinh hài tử cho đại ca"
Hy Bình nói tiếp: "Nhưng sau này có người hỏi muội, đứa bé này là con ai, muội trả lời như thế nào?"
Tiểu Nguyệt u buồn nói: "Nguyệt nhi không quan tâm đến những chuyện đó, Nguyệt nhi chỉ nói đó là con của Nguyệt nhi, tại sao lại muốn Nguyệt nhi nói ra cha của nó? Chỉ cần trong lòng Nguyệt nhi biết nó là con của Đại ca, là Nguyệt nhi mãn nguyện rồi. Đại ca, cho Nguyệt nhi một hài tử đi?"
Hy Bình thản nhiên nói: "Được, tối nay Đại ca sẽ tặng muội một đứa, để cho Tiểu Nguyệt muội làm mẹ. Nguyệt nhi, huynh sẽ tiến vào muội, có thể đau đấy"
" Muội biết là đại ca có thể làm cho tất cả các phụ nữ khác thống khổ, Nguyệt nhi là cam tâm tình nguyện chịu đựng mọi đau đớn đại ca mang tới"
Khi Hy Bình tiến nhập vào khe của nàng, Tiểu Nguyệt hét lên đau đớn, nhưng loại đau đớn này, nàng đã được biết trước rồi.
Trong tim nàng không tưởng là phức tạp, kỳ thật lại quá đơn giản, nàng đang yêu đại ca của nàng, tình yêu duy nhất của nàng, tình yêu lớn nhất. Nàng không quản lời ong tiếng ve của thiên hạ, chỉ quan tâm đến việc đại ca nguyện ý với nàng, bất luận nói kiểu gì, thậm chí là loạn luân, nàng cũng chấp nhận.
Một phụ nữ, khi đã yêu một người đàn ông, nhất thời sẽ có sai lầm, tuy vậy có thể có sai lầm thường tình, mang đến ảo tưởng về hạnh phúc, không quan tâm đến hậu quả mà tình yêu đó mang lại.
Tiểu Nguyệt cố gắng chịu đựng nỗi đau Hy Bình đem đến, đồng thời cũng đang hưởng thụ hoan lạc từ chàng.
Bi hỉ luôn đồng thời tồn tại nhân thế này, rất tự nhiên và không thể phân chia được.
Hy Bình nằm đè lên người Tiểu Nguyệt, không di chuyển nữa, tai lắng nghe nàng hét , nhìn mồ hôi trên mũi và hai mắt nhắm nghiền của nàng, nhẹ nhàng nói: "Nguyệt nhi, có muốn đại ca mạnh hơn không?"
"Mmm, đại ca cứ làm đi, Tiểu Nguyệt vẫn có thể chịu được mà"
Chưa đến nửa khắc, nàng cảm thấy hạ thể tựa hồ như tê liệt, lúc gậy sắt tiến nhập vào, tựa hồ như linh hồn nàng đã bay lên, chỉ còn cảm thấy khoái lạc.
Nàng biết toàn thân uể oải, rên rỉ nói: "Đại ca, muội xin đại ca, không được để Nguyệt Nhi mê đi, Nguyệt Nhi đang rất hạnh phúc, muội muốn thanh tỉnh mà ôm đại ca tự nhiên nhập mộng.
Hy Bình cảm nhận được sự mát lạnh rung động của nàng, thu súc, sau đó tiến nhập vào nàng mãnh liệt, đưa nàng lên đỉnh vu sơn, một luồng dương tinh nóng bỏng đã tiến vào hoa cung, tại đó, sẽ có một sinh mệnh sắp ra đời.
Tiểu Nguyệt hoan hỉ, nhẹ nhàng nói: "cảm ơn đại ca, Nguyệt nhi sinh ra là muội muội của chàng, đồng thời cũng là người yêu của chàng."
Hy Bình vẫn hôn nàng, nói: "Nguyệt nhi, đại ca chỉ có thể yêu muội lúc này, không quản được người ta nói gì, chỉ cần Nguyệt nhi vui, không cần quan tâm đến những người khác, ta chỉ quan tâm đến người yêu ta, Nguyệt nhi, là lỗi của ta"
Tiểu Nguyệt chỉ cười:"" Đại ca, có phải huynh muốn yêu cô cô không?"
" Muội quan sát tốt lắm" Hy Bình cười thần bí, rời khỏi người Tiểu Nguyệt, nằm lên người Hoa Lôi, nói: "Lôi Lôi, nàng nhìn đủ chưa?"
Hoa Lôi vui sướng nói: "Ca ca, người muốn đem cây côn kia nhét vào trong người Lôi Lôi à? tỷ tỷ rất đau a, Lôi Lôi cũng sợ đau lắm đó."
" Không sao!" Hy Bình hôn nàng, hai tay nhẹ nhàng cởi hết quần áo, nàng cũng không có phản ứng gì.
Một lúc sau, thân thể trắng nõn đã hiện lên trước mắt Hy Bình, tay Hy Bình di chuyển khắp chỗ kín của nàng, cơ thể nàng run lên, có vẻ chấp nhận.
Hắn nghĩ: Hoa Lôi tuy lớn tuổi, nhưng tâm tính vẫn còn như một đứa trẻ, cơ thể tuy đã phát triển, nhưng vẫn chưa là phụ nữ chân chính.
Hoa Lôi nói nhỏ: "Đại ca, tay của đại ca làm Lôi Lôi mắc ướt, đại ca vẫn muốn cùng Lôi Lội chứ?"
Hy Bình cười: "Tất nhiên là rất muốn"
Hoa Lôi vẫn nói, Hy Bình vẫn hôn lên môi nàng, nói thật ra, môi Hoa Lôi đích thực rất ngọt ngào, Hy Bình rất thích.
Hoa Lôi bị hôn cho đến khi không thể thở được, nhiệt độ cơ thể nóng lên, Hy Bình mới buông tha môi nàng, miệng hắn chuyển xuống cổ nàng, tay hắn đặt lên ngực mềm mại của nàng .
Một lúc lâu sau, Hy Bình mới chuyển tay xuống cấm địa của nàng, ngón tay giữa có cơ hội tiến nhập vào động nhỏ của nàng, bởi vì lâu không có người khai phá, nên rất nhỏ và chặt, ngay cả khi một ngón tay tiến vào, Hoa Lôi đã hét lên đau đớn.
Hy Bình nói: "Lôi Lôi, ta sẽ đưa tiễn xử nữ tuổi ba mươi của nàng, hi vọng nàng sẽ tiếp nhận ta, sẽ có thể nàng sẽ thuộc về ta, có thể nàng sẽ không chờ đợi ta, có thể sẽ làm nàng buồn, bởi vì ta không còn lựa chọn khác, nàng không phải là ta, còn cách nào khác?"
Hoa Lôi nhìn Hy Bình, cảm thấy được ngón tay của hắn đã ra khỏi động mật, nhưng dương căn nóng bỏng của hắn đang đính tại động hoa của nàng.
Hai mắt nàng loé lên, hai tay đẩy hắn ra, hét lên: "Hoàng Hy Bình, ngươi đang làm gì ta vậy?""
Hy Bình kinh hãi, ngừng lại, tránh đòn của Hoa Lôi, cặp mắt hổ nhìn nàng một lúc, nói: "Nàng tỉnh rồi à?"
Hoa Lôi hét lớn: "Ta tỉnh cái gì? Ta vẫn còn tỉnh táo, à, đây là đâu, tại sao ta lại ở đây? Cô ta? Cô ta là Tiểu Nguyệt! Ngươi và tiểu muội ngươi đã làm chuyện này? Ngươi là tiểu sắc ma, dám cởi quần áo của ta? Lại dám với ta, ngươi chưa làm, hãy tránh xa ta ra!"
Dương căn của Hy Bình vẫn đính tại động khẩu của nàng, nói lớn: "Nếu nàng lại động thủ, ta sẽ tiến vào đấy!"
Hoa Lôi không dám loạn động nữa, cả thân người thẳng ra, cơ nhục căng lên, run run nói: "Nếu ngươi tiến vào, ta sẽ cắn lưỡi tự tử"
Hy Bình không vội vàng trả lời nàng, hắn không mong đợi Hoa Lôi tỉnh vào lúc này, quá nhanh, hắn chỉ nghĩ nàng như là đứa trẻ, sẽ nghe theo lời hắn, lại không thấy được mắt Hoa Lôi như là đứa trẻ, bây giờ lại là đôi mắt phẫn nỗ đến vậy.
Đúng là, Hoa Lôi không thuộc về hắn, Hoàng Hy Bình.
Hắn cố gắng nói: "Nếu nàng không nói chuyện giữa ta và Tiểu Nguyệt, ta có thể buông tha cho nàng, để nàng vẫn còn trinh trắng, mà mơ tiếp giấc mộng của nàng."
Hoa Lôi cảm nhận được tại động khẩu của nàng nóng bừng, nàng tự suy nghĩ: cái của hắn "không" thể xâm nhập vào người ta được, bèn nói:"" Giấc mơ của ta đã bị ngươi làm phiền, làm sao ta có thể mơ mộng tiếp đây? Giờ ngươi muốn làm nhục ta? Lại còn dám đe doạ ta? Hừ, tất cả là tuỳ ngươi!" Không nói hết lời, nàng đã khóc nức nở.
Hy Bình than nhẹ:"" Có thể nàng không nhớ chuyện của bọn ta, tất cả là lỗi của ta, tuy nhiên ta không có lựa chọn lúc này, ta sẽ đợi nàng hứa sẽ không nói chuyện của Tiểu Nguyệt và ta, ta sẽ quản theo ngươi, ngay cả khi ngươi lấy cha ta, cũng là do ngươi"
Hoa Lôi không nói lên lời, chỉ có biết khóc, Hy Bình nhìn Tiểu Nguyệt, phát hiện Tiểu Nguyệt không biết gì hết, nàng đã quá mệt mỏi.
" Ta biết nàng không thể nói" Hy Bình lau nước mắt Hoa Lôi, đứng lên, nói: "Nàng đã mất trí nhớ một thời gian, nàng như là một đứa bé làm theo lời mẹ nghe lời ta, không thể rời xa ta, ta có rất nhiều cơ hội để chiếm hữu nàng, nhưng ta không làm như vậy. Ta chỉ đợi nàng tỉnh lại, cam tâm tình nguyện thành người đàn bà của ta, nhưng hiện tại ta đã biết, nàng không muốn làm người của ta. Hãy mặc quần áo vào đi!"
Hoa Lôi ngây ngốc nhìn loã thể Hy Bình, nói: "Ngươi không khi phụ ta chứ?"
Hy Bình bình tĩnh nói: "Đúng vậy, lúc đầu ta cũng muốn xxx với nàng, đáng tiếc là nàng lại tỉnh lại. Ngày mai nàng sẽ có thể trở về Trường Xuân Đường, cũng có thể đến Bích Lục Kiếm Trang tìm cha ta, ta nghĩ mẹ ta sẽ không ngăn cản chuyện của ngươi và cha ta, nàng đã chờ đợi hai mươi năm mới có thể được, lúc đó có thể ta sẽ gọi ngươi là nhị nương."
Hoa Lôi đột nhiên lao đến ôm lấy Hy Bình, đánh vào lưng hắn, hét lớn: "Ta sẽ không trở về Trường Xuân Đường, cũng sẽ không trở về Bích Lục Kiếm Trang, ta sẽ không đi đâu cả, chuyện của ta không cần tên hỗn đãn ngươi quản đến!"
Tiểu Nguyệt bị tiếng hét làm tỉnh dậy, lén nhìn Hoa Lôi, nàng biết rằng Hoa Lôi đã hồi phục trí nhớ, cũng biết là nàng ấy đang tính toán với đại ca, nàng cảm thấy rất buồn bã, nhắm mắt ngủ tiếp.
Hy Bình nói: " Nàng đi đâu với ta không có liên can gì, tiểu hỗn đản ta sẽ không quản người, Cô cô, mong đừng đánh ta nữa!"
Hoa Lôi vô lực vẫn dựa vào người Hy Bình, nức nở nói: "Không được gọi ta là cô cô, ta không phải là cô cô của ngươi, không phải."
Hy Bình không quản, nói tiếp:"" Nếu như nàng không thích ta, thì hiện tại, có thể rời xa ta. Nàng không thừa nhận là cô cô của ta, thì ta sẽ không gọi như thế nữa, mà có lẽ cũng không quan trọng, ngày mai ta sẽ đưa tiễn người, sau này sẽ không gặp lại nữa. Người có thể rời khỏi người ta không? Kẻo lại nói là ta khi phụ người."
Hoa Lôi trầm mặc ngồi xuống, với tay lấy quần áo trên giường, nhìn vào y phục, nói một mình:" Còn nói là không khi phụ ta, kỳ thật ngươi luôn khi phụ ta! Trên thế gian này, ai làm tổn thương ta, đại ca ta không cần ta, đại ca không quan tâm đến ta, hmm, tất cả đều không quan trọng! Hoa Lôi ta sẽ vững tâm, một người có ý với Hoa Lôi ta, chính là khi phụ ta."
Hy Bình đã hiểu được trái tim nàng, hắn còn có thể nói gì đây? Hoa Lôi yêu người khác, chứ không phải Hoàng Hy Bình hắn!
Hắn cũng ngồi mặc quần áo, mặc xong nói với Hoa Lôi: "Nàng phải biết tự quan tâm đến bản thân, ta sẽ bảo bọn họ nhượng lại một phòng cho người vào ngày mai."
Hoa Lôi đột nhiên nói:"" Ngươi đã nói sẽ chiều lòng ta bất cứ chuyện gì, ta sẽ không đi đâu hết, ta sẽ ở phòng này."
Hy Bình đầu nở to lên: Hoa Lôi sao lại nhắc lại đến chuyện này, thế là có ý gì đây?
Hắn nói: "Nàng không phải là phụ nữ của ta, nàng nghỉ ở đây không tiện."
Hoa Lôi phản biện: "Tiểu Nguyệt là muội muội ngươi, tại sao nó lại nghỉ ở đây?"
Hy Bình cười nói: "Nàng đừng quên, nàng ấy cũng là người đàn bà của ta."
Hoa Lôi hét lên: "Ta không quan tâm, ta sẽ không đi đâu hết."
Hy Bình nói:"" Nàng nếu quyết ý không đi, hãy làm người phụ nữ của ta đi."
Hoa Lôi nói:"" Ngươi đừng có mà mơ, ta sẽ không bao giờ lấy chồng, cũng không làm nữ nhân của tiểu sắc ma ngươi."
Hy Bình cười nói: "Cũng tốt thôi, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngày mai, lý lẽ ấy, sẽ không tồn tại nữa, sẽ giải quyết hết mọi ân oán này, sau này sẽ gặp lại, vui vẻ thì sẽ hét lên, chứ không giả vờ như nàng đâu."
Hoa Lôi húc đầu vào ngực Hy Bình, khóc nói: "Ngươi thật không có lương tâm, Lôi Lôi ta hận ngươi, cũng không cần ngươi thương hại, không cần ngươi giả vờ tốt bụng đâu."
" Ta biết là ta đã khi phụ nàng, ta cũng không dám làm tổn thương nàng một lần nữa. Hoa Lôi, cho phép ta được nói nàng như vậy, ngày mai ta sẽ không thương hại nàng nữa, nàng sẽ trở lại như trước đây, là một người chấp mê bất ngộ. Ta nên đi!" Hắn rời khỏi người Hy Bình, đi đến giường, xỏ giầy vào, nói: "Chúc nàng có một giấc mơ như ý!"
Hy Bình rời khỏi căn phòng, vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của Hoa Lôi, hắn biết nữ nhân thanh tĩnh này sẽ để hắn đi, trái tim của nàng không thể tiếp nhận con trai của người tình trước đây, thậm chí là người con trai ấy đã là người đàn ông chân chính.
Hy Bình mở cửa phòng mẹ con Đỗ Tư Tư, nằm xuống giường cạnh hai mẹ con, hắn bế Tuyết nhi lên ngực hắn, Tuyết nhi vẫn ngủ ngon lãnh trên ngực hắn.
Đỗ Tư Tư nói: "Hy Bình, sao chàng lại về vậy?"
Hy Bình nói như thật: "Hoa Lôi bị bệnh, ta cũng nên về với hai mẹ con nàng, để cho Tuyết nhi ngủ trên ngực ta, là cha, thì cũng nên hi sinh vì con chứ."
Đỗ Tư Tư ngạc nhiên, hỏi: "Chàng thực sự từ bỏ Hoa Lôi ư?"
Hy Bình cười khổ:"" Không từ bỏ ư? Nàng ấy như hiện tại là do ta"
Đỗ Tư Tư nói: "Chỉ e không như là chàng nghĩ, theo trực giác của nữ nhân, thiếp khẳng định từ lúc ở Trường Xuân Đường Hoa Lôi đã có tình cảm với cha chàng, thiếp không có loại cảm nhận ấy."
Hy Bình nói: "Kể cả là như thế, cô ấy vẫn sống ổn, cô ấy yêu ai hay không yêu ai cả, ta không quản được, cũng không có quyền hỏi, ta chỉ mong nàng ấy có thể chịu đựng được
Đỗ Tư Tư cười nói: "Chàng nói là không biết lý do của nàng ấy ư? Cô ấy khước từ chàng? Và nói là không biết đi đâu ư?"
"Ừ." Hy Bình trả lời.
Đỗ Tư Tư nhãn thần ánh lên, nói: "Hãy để nàng ở cùng với Vưu Túy và Nhu Vân đi, nàng có lẽ phải cần một ít thời gian, nàng cũng không còn là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi nữa rồi, nàng cũng biết rõ ràng trong lòng mình nghĩ gì. Cũng là chướng ngại duy nhất trong lòng của nàng. Hy Bình, chàng đừng khiến cho nàng ấy thương tâm nữa, đối với một nữ nhân, thương tâm nhiều sẽ không tốt. Thiếp muốn ngủ, bỏ tay của chàng ra nào!"