Kỷ Hán Phật, Thạch Thủy và Lý Liên Hoa chầm chậm đi về phía địa đạo có thi thể kia, ánh sáng dần xuất hiện, với nhãn lực của Kỷ Hán Phật và Thạch
Thủy, chỉ cần có một chút ánh sáng thì trong vòng mấy trượng xung quanh
họ đều thấy rất rõ ràng. Đột nhiên rõ mặt Lý Liên Hoa, sắc mặt cả hai
người lập tức biến đổi.
- Ngươi… ngươi…
Lý Liên Hoa chớp chớp mắt.
- Ta cái gì?
Khuôn mặt vốn điềm tĩnh của Kỷ Hán Phật lộ vẻ kinh hãi.
- Ngươi là ai?
Lý Liên Hoa hoang mang.
- Ta là ai? Từ khi đất trời có người ở, người sinh ra người, con con cháu cháu, cháu cháu chắt chắt, “Ta là ai” vẫn luôn là một câu hỏi khó từ
ngàn xưa tới nay…
Kỷ Hán Phật nhìn kỹ mặt hắn thêm lần nữa, thở dài thườn thượt, lẩm bẩm:
- Không…
Nhưng sắc mặt Thạch Thủy vô cùng khó coi, hắn đột nhiên sải bước, một mình nhảy lên hố kia, bỏ đi, Lý Liên Hoa sờ sờ má.
- Sao thế?
Kỷ Hán Phật khẽ ho.
- Ngươi rất giống một cố nhân, có điều lông mày ngươi rất nhạt, còn ngài
ấy lông mày dài lượn vào tận tóc, sắc da ngươi vàng, sắc da ngài ấy
trắng như ngọc. Nếu ngài ấy còn sống tới giờ, cũng đã hai tám, hai chín, còn ngươi nhìn trẻ hơn ngài ấy nhiều.
Lý Liên Hoa cũng lên tiếng phụ họa, rõ ràng không biết hắn đang nói gì. Kỷ Hán Phật lặng lẽ quay
đầu, hai người đi về phía trước thêm bảy tám trượng nữa. Thi thể bị lửa
thiêu không còn nhận ra mặt mũi, bị chặt mất một bàn tay kia vẫn còn ở
đó.
Lý Liên Hoa ngồi xuống khám nghiệm tử thi. Kỷ Hán Phật thở
dài thườn thượt, hắn khẳng định Lý Liên Hoa không phải Lý Tương Di,
ngoài việc lông mày và sắc da hoàn toàn không tương đồng ra, mũi Lý Liên Hoa còn hơi ngắn, má lại có vài nốt tàn nhang nhạt, mặc dù không xấu,
nhưng so với phong thái tuyệt thế của Lý Tương Di thì kém xa rất nhiều,
huống hồ hành vi cử chỉ của Lý Liên Hoa hoàn toàn chẳng giống Lý Tương
Di chút nào. Cho dù Môn chủ hồi sinh, cũng tuyệt đối không thể biến
thành bộ dạng như Lý Liên Hoa, việc dung mạo có phần hao hao, chắc là
trùng hợp.
- Người này bị đổ dầu đốt, bị chặt tay, bị người ta
đâm một kiếm, còn bị đập vỡ đầu. – Lý Liên Hoa nhìn thi thể hồi lâu. -
Nàng ta bị giết bốn lần.
Kỷ Hán Phật gật đầu, vẫn chăm chú nhìn
mặt hắn. Lý Liên Hoa mặc cho Kỷ Hán Phật nhìn, buồn bã thở dài, tìm Đông tìm Tây khắp địa đạo. Trong địa đạo chỉ có một cái kệ bếp được ghép
bằng ba cành cây thô sơ, có lẽ đặt nồi dầu bên trên, nhưng không thấy
nồi dầu đâu. Dưới đất rất nhiều cành cây, còn cả xương gà xương vịt vung vãi khắp nơi.
Bạch Giang Thuần cũng nhìn thấy tướng mạo của Lý
Liên Hoa, y và Kỷ Hán Phật luôn là người vô cùng tỉ mỉ tinh tế, thoáng
nhìn đã nhận ra rất nhiều điểm tưởng giống mà không phải, lòng nghi vấn
trùng trùng, không biết rốt cuộc là quen hay không.
Đệ tể Bách
Xuyên Viện bắt đầu xắn tay áo thu dọn thư lầu và chuyển thi thể đi. Lý
Liên Hoa lẩm bẩm lầm rầm hồi lâu, không thể đoán định tuổi của người
chết, nên buồn bã nói muốn về nhà để đọc y thư. Kỷ Hán Phật định giữ
người lại nhưng chẳng nghĩ ra lý do gì, đành bảo Bạch Giang Thuần tiễn
người ra cổng. Hắn không tiễn mà quay về phòng, nhìn cửa sổ như có nhiều tâm sự.
“Két”, cửa phòng Kỷ Hán Phật đột nhiên bật mở, hắn quay người lại, chắp tay đứng nhìn người đẩy cửa vào, mày cau chặt.
- Đệ?
Người vừa tới mặc áo trắng, chưa vào trong đã ho liền mấy tiếng.
- Khụ khụ… là đệ.
Kỷ Hán Phật nhìn thấy người này, hình như không vui, điềm đạm bảo:
- Đệ lại chịu ra ngoài rồi?
Người kia dung mạo trang nhã, chỉ có điều hơi tiều tụy, chính là Vân Bỉ Khâu. Nghe thấy như vậy, y bỗng ho kịch liệt một trận.
- Khụ khụ khụ… Đệ…- Y ho hồi lâu, mãi mới thở bình thường được. – Đệ thấy Môn chủ rồi.
Kỷ Hán Phật điềm đạm đáp:
- Đó không phải là Môn chủ, chỉ là rất giống thôi.
Vân Bỉ Khâu lắc đầu, khẽ nói:
- Dù có hóa thành tro đệ cũng nhận ra… Những nốt rỗ trên mặt người ấy… là châm nhãn… khụ khụ… kim châm… thích não… khụ khụ… Thuật Thích Não. Năm
đó đệ dùng Bích Trà Chi Độc hại người, muốn giải Bích Trà Chi Độc, ngoài thuốc giải độc môn của đệ ra, còn một cách khác là dùng kim châm thích
não… Phải đâm rất sâu mới có thể dẫn được kịch độc ra ngoài… khụ khụ…
Y ho mãi không ngừng, Kỷ Hán Phật rúng động toàn thân.
- Ý của đệ là… ngài thật sự là Môn chủ? Nhưng chuyện xảy ra đã mười năm nay, sao ngài còn trẻ thế…?
Lý Liên Hoa nhìn chỉ hai tư hai lăm, nếu hắn bị trọng thương, thì sao lại có vẻ trẻ ra? Vân Bỉ Khâu đáp:
- Huynh quên Môn chủ luyện Dương Châu Mạn à? Gốc của Dương Châu Mạn ngay
cả Bích Trà Chi Độc của đệ cũng không thể phá hủy, nên Môn chủ mới trẻ
mãi không già, thế thì có gì lạ đâu?
Kỷ Hán Phật điềm đạm nói:
- Ngươi vẫn nhớ rõ chuyện hạ độc năm xưa nhỉ?
Vân Bỉ Khâu đáp:
- Năm đó đệ nhất thời hồ đồ… đệ… đệ…
Kỷ Hán Phật “hừ” một tiếng.
- Nếu Môn chủ còn sống tại sao không quay về Bách Xuyên Viện?
Vân Bỉ Khâu chậm rãi đáp:
- Bởi vì… cũng có thể Môn chủ cho rằng… khụ khụ… cho rằng tất cả chúng ta đều… phản bội…
Kỷ Hán Phật “bộp” một tiếng đập tay lên bàn, giọng trầm thấy, nghiêm khắc:
- Vân Bỉ Khâu, không cần nói nữa, ngươi còn nói nữa ta sẽ không kìm chế được, ra tay giết chết ngươi!
Vân Bỉ Khâu ho sòng sọc.
- Đại ca!
Kỷ Hán Phật gầm lên một tiếng, râu tóc dựng ngược:
- Không được gọi ta là đại ca!
Vân Bỉ Khâu hít sâu mấy hơi, buồn bã quay người, loạng choạng đi ra cửa. Kỷ Hán Phật vẫn chưa nguôi giận. Năm xưa Lý Tương Di và Địch Phi Thanh
quyết chiến trên biển, Vân Bỉ Khâu vì đam mê mỹ sắc của Giác Lệ Tiếu mà
hạ độc vào trà của Lý Tương Di. Bích Trà Chi Độc là độc dược tán công
độc ác nhất trong thiên hạ, không chỉ khiến võ công tiêu tan mà dược lực sẽ ảnh hưởng tới não bộ, khiến người bị hạ độc phát điên mà chết. Năm
xưa Vân Bỉ Khâu táng tận lương tâm, không chỉ hạ độc vào trà của Lý
Tương Di mà còn dẫn dụ mọi người trong Tứ Cố Môn đến chủ điện Kim Loan
Minh lúc đó đã thành một toàn thành trống, khiến Lý Tương Di phải đơn
độc tác chiến, mất tích trên biển khơi. Nhưng sau khi Lý Tương Di mất
tích, Bạch Giang Thuần cầm kiếm tới tính sổ với y, Vân Bỉ Khâu đã hối
hận vô cùng, để Bạch Giang Thuần đâm một kiếm xuyên ngực, lúc không chết y lại cầm kiếm tự đâm mình, cuối cùng được Thạch Thủy cứu. Nể tình y
thật tâm hối cải, đau khổ vạn phần, khi li tán Tứ Cố Môn không đuổi y.
Nhưng suốt mười năm nay, Vân Bỉ Khâu đóng cửa ở lì trong phòng, không
bước chân ra ngoài, Kỷ Hán Phật vẫn chưa thể hoàn toàn tha thứ cho y.
Trong Bách Xuyên Viện, Kỷ Hán Phật trong lòng đầy kích động, Vân Bỉ Khâu đau
khổ cùng cực, đều là vì phát hiện ra Lý Liên Hoa chính là Lý Tương Di.
Còn Lý Liên Hoa lại ung dung quay về lầu Liên Hoa vân cát tường của mình quét dọn, sau đó hắn cũng hối hận. Hối hận vì không ở lại Bách Xuyên
Viện ăn cơm, còn phải bỏ ra năm đồng bạc, đi hơn hai dặm đường xuống
tiểu trấn dưới núi ăn mì.
Nửa canh giờ sau.
“Bộp” một
tiếng rất khẽ, tiếng bàn tay của ai đó đập lên cửa của lầu Liên Hoa
nhưng không gõ cũng không đẩy cửa vào, chỉ như một người đang đứng hóng
mát bên ngoài, tay chống vào cửa, thẫn thờ thất thần. Lý Liên Hoa quét
nhà xong, tỉ mỉ lau bụi trên đồ đạc, đợi mãi vẫn chưa thấy người ngoài
kia gõ cửa, lúc lau xong cửa sổ hắn “ái da” một tiếng rồi mở toang cửa
sổ, thò đầu ra noài.
- Ai? Mời vào… Ôi?
Kẻ đứng ngoài cửa
nhà hắn thẫn thờ thất thần không biết nên vào hay nên lui kia chính là
Vân Bỉ Khâu, thấy Lý Liên Hoa thò đầu ra ngoài cửa sổ mặt dính đầy bụi,
khóe miệng y khẽ nhếch lên, không biết nên cười hay khóc.
- Môn… chủ…
Lý Liên Hoa “rầm” một tiếng đóng cửa sổ vào.
- Ngươi nhận nhầm người rồi.
Vân Bỉ Khâu im lặng. Y im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng:
- Cũng phải… Vân Bỉ Khâu cố gắng giữ chút hơi tàn, sống tới tận ngày nay
thực chẳng có mặt mũi nào… Môn chủ, Bỉ Khâu năm xưa táng tận lương tâm,
thật có lỗi với Môn chủ.
Y lật cổ tay, một con dao găm lóe sáng,
chuẩn bị đâm vào vị trí của tim, kết thúc tính mạng. Đúng lúc này, cửa
lớn mở toang, cánh cửa bên trái đập vào vai Vân Bỉ Khâu khiến y loạng
choạng, con dao đó không đâm trúng vị trí, giọng Lý Liên Hoa vang lên:
- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?
Vân Bỉ Khâu ngẩn người.
- Ta là ai?
Người đứng trước mắt hắn rõ ràng là Lý Tương Di. Mặc dù Lý Tương Di chắc chắn sẽ không cư xử như thế này, nhưng người này tướng mạo, chiều cao, giọng nói đều rất giống Lý Tương Di, sao lại hỏi “Ngươi là ai?”
-
Ngươi là ai? – Lý Liên Hoa thận trọng nhìn y, có chút nể sợ khi nhìn
thấy con dao trên tay y, rụt rụt cổ. – Ngươi… ngươi ngươi… định làm gì?
Vân Bỉ Khâu cũng thầy mù mờ mơ hồ, hoang mang hỏi:
- Môn chủ?
Lý Liên Hoa nhìn Đông ngó Tây.
- Trụ cửa (*)? Căn phòng nhỏ này của ta chỉ có phòng này thôi, không phải viện tử, vì vậy không có trụ cửa…
(*) “Môn chủ” và “trụ cửa” đọc đồng âm khác nghĩa.
Vân Bỉ Khâu ngẩn ngơ nhìn hắn, nghi hoặc:
- Môn chủ, đệ là Bỉ Khâu, Môn chủ… sao người lại biến thành… bộ dạng thế này?
Lý Liên Hoa lấy làm lạ, hỏi:
- Ngươi là Bì Cầu (**)?
(**) Cũng là từ đồng âm khác nghĩa.
Vân Bỉ Khâu lại ngẩn ra.
- Bì Cầu?
Lý Liên Hoa khẩn khoản:
- Vị… đại hiệp này… Kẻ hèn mọn này họ Lý, tên Liên Hoa, biết chút y
thuật, võ công không cao, học vấn không rộng, không biết “trụ cửa” mà
đại hiệp tìm… là ai?
Giọng hắn rất thành khẩn, chẳng hề có ý đùa cợt. Vân Bỉ Khâu lại càng hoang mang:
- Ngươi… không phải là Lý Tương Di?
Lý Liên Hoa lắc đầu.
- Không phải.
Vân Bỉ Khâu nhìn chằm chằm vào mặt hắn khá lâu.
- Nhưng ngươi có hình dạng giống hệt người.
Lý Liên Hoa thở phào, mỉm cười ôn hòa.
- À… là thế này, mẹ ta mang song thai nên sinh ra hai người, một người là Lý Liên Bồng, một người là Lý Liên Hoa, Lý Liên Bồng là huynh trưởng,
ta là đệ đệ. Có điều gia cảnh bần hàn, huynh trưởng ra đời chưa được bao lâu đã bị một ông lão qua đường nhận làm nghĩa tử, từ nhỏ ta chưa từng
gặp mặt huynh trưởng, nhưng trên thế gian này có người giống hệt như ta
là sự thật.
Vân Bỉ Khâu bán tín bán nghi:
- Lý Liên Bồng? – Nói như vậy thì Lý Tương Di là huynh trưởng cửa Lý Liên Hoa, tên thật của người có lẽ chính là “Lý Liên Bồng”.
Lý Liên Hoa gật gật đầu.
- Là thật, ngàn vận lần là thật, tại hạ chưa bao giờ lừa gạt ai.
Vân Bỉ Khâu hít sâu một hơi, lúc này đầu óc y hỗn loạn.
- Nếu gia cảnh ngươi bần hàn thì căn nhà có kết cấu kỳ lạ, điêu khắc tinh xảo, giá trị không hề rẻ này ở đâu ra?
Lý Liên Hoa rất nghiêm túc.
- Đây là quà của Phương trượng Vô Liễu ở Phổ Độ Tự tặng ta.
Vân Bỉ Khâu vô cùng bất ngờ.
- Phương trượng Vô Liễu?
Lý Liên Hoa nở một nụ cười bối rồi.
- Hồi chưa xuất gia, Phương trượng Vô Liễu là một… anh hùng lục lâm… Có
lần ngài ấy bị trọng thương, ngã ở trước cửa nhà ta, ta đã cứu sống ngài ấy bằng y thuật gia truyền. Khi đó ngài ấy cướp được một chiếc xe lớn,
trong xe chứa đầy gỗ, bèn ghép lại, thành căn nhà này. Phương trượng Vô
Liễu chê căn nhà nặng nề thô kệch, bèn tặng lại cho ta. Giờ ngài ấy đang thanh tu trong Phổ Độ Tự, căn nhà này không phải do ta ăn trộm ăn cắp
mà có, ngươi có thể đến gặp để hỏi cho rõ.
Phương trượng Vô Liễu
khi còn trẻ đúng là một lục lâm hảo hán danh tiếng hiển hách, Vân Bỉ
Khâu biết điều ấy, chỉ là càng nghe Lý Liên Hoa nói càng thấy lạ, hoàn
toàn không đáng tin, nhưng Lý Liên Hoa nói rất thành thật, còn mang
Phương trượng Vô Liễu ra làm chứng, không tin cũng khó. Nếu là bình
thường, Vân Bỉ Khâu suy nghĩ luôn rõ ràng mạch lạc, tuyệt đối không cho
phép Lý Liên Hoa ăn nói bừa bãi như thế, nhưng lúc này y đang hỗn loạn,
tâm tư phiền muộn bất an, thực sự không phân biệt những lời của hắn là
thực hay giả, ngẩn ngơ nhìn vào mặt Lý Liên Hoa.
- Ngươi… ngươi…
nếu là Môn chủ… chắc là sẽ… hận ta thấu xương? – Y lẩm bẩm. – Ta xin
lỗi… khắp trên dưới Tứ Cố Môn nên… Sớm nên chết từ lâu rồi…
Nói xong y quay người đi ra ngoài, con dao trên tay vẫn nhằm thẳng vào tim như kẻ mất hồn, không biết lúc nào sẽ đâm.
- Này Bì đại hiệp. – Lý Liên Hoa gọi từ phía sau. – Ta thấy tâm trạng đại hiệp không tốt lắm, đã đến nhà rồi, sao không vào uống ly trà?
Vân Bỉ Khâu ngẩn người, quay lại nhìn hắn.
- Uống trà?
Lý Liên Hoa chỉ chỉ vào trong nhà, một bình trà xanh nghi ngút khói đặt
trên bàn giữa phòng. Bàn gỗ trà nóng, chủ nhân mỉm cười hòa nhã, đột
nhiên Vân Bỉ Khâu hạ quyết tâm, sải bước vào trong. Lý Liên Hoa gạt hết
chổi và giẻ lau nhà sang một bên, thấy Vân Bỉ Khâu đặt con dao găm xuống bàn, không kìm được nhặt lên đem bỏ vào ngăn kéo ở nơi xa nhất trong
phòng, sau đó chỉnh sửa y phục, mỉm cười nho nhã ôn hòa.
- Mời dùng trà.
Vân Bỉ Khâu thấy hắn thận trọng dùng hai ngón tay nhón con dao găm, cảm
thấy có chút buồn cười. Trong căn phòng sáng sủa sạch sẽ, bên bàn gỗ trà nóng thơm mát, tâm trạng y bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, từ tốn
uống trà. Lý Liên Hoa cùng uống với y, khóe mắt vẫn thận trọng nhìn y,
cứ như y có thể tự vẫn bất kì lúc nào vậy. Vân Bỉ Khâu đột nhiên thấy
rất buồn cười.
- Ha ha… khụ khụ… Ta nực cười lắm sao?
Lý Liên Hoa lắc đầu, mỉm cười đáp:
- Con người mà, có lúc là thế, nếu không thì sống sẽ không vui.
Vân Bỉ Khâu lẩm bẩm đáp:
- Hay cho câu “sống sẽ không vui”! Lý Liên Hoa, ngươi nói xem, vì một
người phụ nữ mà ra tay hạ độc với người bạn mình kính trọng nhất, hại
người ấy rơi xuống biển sâu, xương cốt tan rã, có đáng chết không?
Lý Liên Hoa thậm chí còn không chớp mắt.
- Đáng chết.
Vân Bỉ Khâu cười khổ, uống một ly trà nữa, ực một tiếng như uống rượu.
- Bởi vì… người phụ nữ đó cho ta biết, không cho phép Lý Tương Di xuất
hiện ở nơi huyết chiến, nàng định cùng chết với Địch Phi Thanh. Nàng khổ sở yêu Địch Phi Thanh mười ba năm, nhưng từ đầu tới cuối hoa rơi hữu ý
mà nước chảy vô tình, nàng nói nàng không thể để y chết trong tay người
khác… Ta… ta sao biết nàng lại gạt ta… Ngươi… Không, võ công của Môn chủ thâm sâu khó dò, nếu ta không hạ loại độc kịch liệt nhất, sao có thể
ngăn người tới chỗ hẹn? Ta còn tưởng chỉ cần làm người chậm một bước, ta có thuốc giải trong tay, không phải lo lắng gì cả, nhưng… Thì ra tất cả không phải vậy, tất cả đều do ta ngu ngốc đến nực cười… - Y vẫn lẩm bẩm một mình. – Nếu ngươi là Môn chủ, ngươi có hận ta không?
Lý Liên Hoa khẽ khàng thở dài, ôn hòa đáp:
- Nếu ta là hắn, đương nhiên sẽ hận ngươi.
Toàn thân Vân Bỉ Khâu run lên, y đột nhiên ho rũ rượi. Lý Liên Hoa vội rót trà cho y, lại nói:
- Nhưng chuyện đã qua mười năm rồi, cho dù là chuyện khủng khiếp thế nào, cũng nên quên thôi, không phải ư?
Vân Bỉ Khâu run rẩy hỏi lại:
- Thật sự quên được sao?
Lý Liên Hoa mỉm cười, vô cùng nhẫn nại, vô cùng dịu dàng.
- Thật sự sẽ quên, mười năm rồi, hắn sẽ gặp phải những chuyện còn xui
xẻo, kinh khủng hơn, sau đó nhận ra có rất nhiều chuyện ban đầu cho rằng đó là tội ác không bao giờ có thể tha thứ, nhưng nhìn lại thì thấy
chẳng ghê gớm như thế, sau đó hắn sẽ quên thôi.
Vân Bỉ Khâu đứng bật dậy.
- Nếu như Môn chủ đã quên, vậy tại sao còn không quay về?
Lý Liên Hoa trừng mắt:
- Sao ta biết được?
Vân Bỉ Khâu thẫn thờ nhìn hắn, rất nghi hoặc, giống như nhìn một đám sương mù, chầm chậm ngồi xuống.
- Bì đại hiệp. – Lý Liên Hoa rót cho y ly trà mới, chậm rãi nói tiếp. –
Ta cảm thấy có một chuyện còn quan trọng hơn chuyện năm đó…
Vân Bỉ Khâu hỏi:
- Chuyện gì?
Lý Liên Hoa bật cười, giọng vui vẻ đáp:
- À… ta nghĩ chúng ta phải chăng nên đi… ăn mì, hay sủi cảo gì gì đó?
Vân Bỉ Khâu sững sờ, ngẩng đầu nhìn, đã chính Ngọ rồi.
Sau đó, Vân Bỉ Khâu và Lý Liên Hoa đi hai dặm tới thị trấn nhỏ dưới núi ăn
hai bát mì Dương Xuân, Lý Liên Hoa mua cái chổi mới, còn Vân Bỉ Khâu ăn
no một bụng mì thì quay về Bách Xuyên Viện trong tâm trạng mơ hồ. Y vốn
chắc chắn Lý Liên Hoa chính là Lý Tương Di, nhưng ăn xong bát mì Dương
Xuân thì quên sạch ý định tự vẫn. Y đã bắt đầu tin Lý Liên Hoa có một
huynh trưởng tên là Lý Liên Bồng, còn lầu Liên Hoa vân cát tường thì
đúng là do Phương trượng Vô Liễu tặng.