Nguyệt hồ này thật cổ quái, nhưng Liên Hoa tại sao không xuất hiện cảnh báo? Mới vừa rồi Brockman đánh lén thì Liên Hoa nội kình, nguyên thần, pháp bảo ba cảnh giới a. Theo thực lực tăng lên mà ngày càng theo tâm tính chiến đấu mà phát huy tác dụng, Đỗ Trần sau khi cả kinh liền nhìn chằm chằm vào ngân quang, nhìn quỹ tích của nó, dưới chân thúc giục Liên Hoa nghiêng người tránh đi.
Đột nhiên, lại một đạo ngân quang từ đáy hồ phóng tới.
Đạo thứ ba, thứ tư...
Khoảnh khắc Nguyệt hồ, giống như quang đạn màu bạc nổ ra trong nước, phô thiên cái địa lao đến "Đạn phiến", khiến cho Đỗ Trần tránh cũng không thể tránh! Liên Hoa của hắn bây giờ chỉ lớn như côn trùng.
Liều mạng.
Liên Hoa thủy minh thuẫn toàn thân triển khai, bao phủ toàn thân mình không chút sơ hở, bí pháp mới ngộ ra cũng lập tức thi triển một thức, tá trợ thủy lực của Nguyệt hồ, ngàn vạn thủy tiễn từ người Đỗ Trần bắn ra, đánh vào "Đạn phiến" lao tới, chia sẻ bớt áp lực trên thủy minh thuẫn.
Nhưng... một sự việc vô cùng quỷ dị xuất hiện trước mắt Đỗ Trần.
Một đạo thủy tiễn của hắn gặp phải một khối "Đạn phiến", "Đạn phiến" ngân quang chói mắt, nhưng không có thực chất, cũng không xuyên thất thủy tiễn, trực tiếp lao thẳng tới Đỗ Trần, sau đó... xuyên qua thủy minh thuẫn, xuyên qua cánh Liên Hoa, xuyên qua... thân thể Đỗ Trần.
"Đạn phiến" phảng phất không gặp phải ngăn trở, trực tiếp bay thẳng về mặt hồ.
Khối đạn phiến như thế, cũng không có gì ngoại lệ, đương nhiên không có thực thể, tựa như xuyên qua hồ nước.
"Gặp quỷ rồi?" Đỗ Trần nhìn thân mình không chút thương tổn mà kinh hãi không hiểu, không có khả năng a, vừa rồi rõ ràng có vô số tiểu "Đạn phiến" bắn xuyên qua cơ thể mình, mình lẽ ra phải bị xuyên thủng phân thây toái cốt mới đúng chứ.
Vậy chỉ có một giải thích...
"Đạn phiến" này, căn bản đều là ảo tượng! Cũng căn bản không có tồn tại.
Cho nên Liên Hoa không có cảnh báo.
Đỗ Trần trong lòng kinh nghi không ngừng, dưới chân đã không có đạn phiến bắn tới nữa, hẳn ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới rõ, tất cả ngân quang "Đạn phiến" đều cùng một bộ dáng - tựa như một vòng trăng rằm. đẹp mắt, cực mỹ lệ.
Vô số trăng rằm nhỏ nhanh chóng bay tới mặt hồ hội tụ, bay lên, khi tới mặt hồ, ánh trăng lại tản vào núi.
"Biết tại sao Nguyệt hồ được gọi là một trong những kỳ cảnh của đại lục không? Chính là bởi vì bầu trời đêm nơi này khi không có ánh trăng. Nguyệt lượng (ánh trăng) trong hồ liền chiếu rọi Thiên Mục lâm."
Đỗ Trần lại muốn hỏi Thomas: "Đầu tháng và cuối tháng, những ngày này, bầu trời đêm đều không có trăng, vậy ánh trăng trên Nguyệt hồ sẽ lóng lánh suốt đêm! Lúc này Nguyệt hồ hấp thu đấu khí đạt công hiệu lớn nhất, cho nên chiến trường trong ngũ ước chi chiến được chọn đặt ở đây...."
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Đỗ Trần cười khổ:
- Đáng chết, bây giờ mới là giữa tháng, cho nên ta mới lựa chọn Nguyệt hồ làm đường rút, nhưng không nghĩ tới, ngày có trăng, nhưng ánh trăng khi xuống núi rồi thì Nguyệt hồ cũng có sự tình cổ quái phát sinh! Thật sự là đáng tiếc.
Cúi người nhìn chỗ sâu trong Nguyệt hồ, hồ nước xanh thẳm càng xuống màu nước càng thẫm, bằng mục lực thấy được nơi sâu nhất, là một mảng đen thần bí, cái gì cũng không thấy, càng làm cho người ta có cảm giác chân thật phát ra từ đáy lòng - Nguyệt hồ này, thật sự là hồ không đáy.
"A a, có lẽ Andy sẽ thích nơi này?"
Cảnh sắc ngân Nguyệt hồ khiến cho Đỗ Trần nhớ tới Andy, cái chuyện xưa "Ánh trăng chợt lóe, vật thực đưa lên" thật buồn cười! Nhưng Andy có thể cảm thấy hứng thú thì tuyệt không có nghĩa là Đỗ Trần cũng cảm thấy hứng thú.
Nguyệt hồ có gì đó cổ quái là chính xác, nhưng cứ lỗ mãng mà đi xuống dò xét, vậy là tự tìm phiền toái! Muốn điều tra, cũng phải hiểu rõ một chút tình báo mới được.
Hắn xoay mình quay lại tới một nơi gần mặt hồ, dán mình lên tảng đá nghiêng, quan sát tình hình bên ngoài.
Lúc này cả Thiên Mục lâm đã thành loạn cục, cự long trên trời ngâm lên, hắc giáp võ sĩ của giáo đình truy tầm, thỉnh thoảng, còn có thể nghe được tiếng kêu giận dữ của Thấm Thủy Thần Sứ.
- Đáng chết! Đau chết mất! Vân Kỳ, thần phó, cống phẩm... mất hết rồi! Chúng ta sẽ bị thần lột da.
Xa xa, Đỗ Trần thấy nam bắc hai phía Nguyệt hồ phân biệt là nơi đóng quân của giáo đình cùng Long tộc, thấm thủy doanh địa thanh khiết cũng đã bị đông đảo binh lính phong tỏa, bảy tám người được một giáo phụ của giáo đình xuất lĩnh đi dọc theo ngân Nguyệt hồ kiểm tra hồ nước…
Xem ra, Brockman đương nhiên còn không có bị bắt. Cha con thú Seattle này, "nghệ thuật gia" cao nhã nhất thật ra có hai.
Đợi khi Thiên Mục lâm hỗn loạn tới cực điểm, Đỗ Trần thừa dịp loạn mà bay ra khỏi mặt nước, dính vào một võ sĩ giáo đình, theo hắn về doanh địa.
Cẩn thận cẩn thận trở lại trướng bồng của mình. Hắn còn chưa về, Đỗ Trần đã ngửi thấy mùi rượu cay xè, đẩy khe hở trướng bồng nhìn vào, nữ nhi tiểu Bối Bối đang đứng giữa hai vò rượu, một tay bịt mũi, một tay chỉ chỉ nhiều điểm:
- Bốn mươi bảy, bốn mươi tám, bốn mươi chín... Ariza thúc thúc, người uống năm mươi chén, so với Thomas bá bá nhiều hơn hai chén! Hì hì, thúc thúc thắng.
Ariza sắc mặt đỏ đậm, đã ngồi không vững, mơ mơ hồ hồ mở rộng miệng lè nhè nói:
- Ta đây thắng, ha ha, Thomas ngươi thua.
Thomas nhìn chằm chằm Ariza, một chút phản ứng đều không có... đương, hắn gục đầu xuống! Say, say tới bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Bối Bối ra sức nhảy tránh qua vò rượu, cười hì hì vươn tay với Ariza, cười ngọt ngào:
- Thúc thúc, ngươi uống rượu lợi hại nhất, ngươi thắng, Bối Bối làm chứng cho ngươi. Hì hì...
Nàng cười rất xấu, nhưng rất đẹp mắt! Thật sự rất đẹp mắt.
Vừa muốn mở miệng, thì "Đương" một tiếng, Ariza cũng gục đầu ngã quỵ, tiểu Bối Bối thống khổ ôm đầu:
- Trời a, không muốn! Bối Bối còn chưa nói muốn hồng bao mà (lì xì)! Ariza thúc thúc, tỉnh tỉnh có được không... di? Ba ba trở lại rồi.
Tiểu nha đầu kia bằng tinh thần lực siêu tuyệt của nàng cảm giác được Đỗ Trần đứng sau lưng nàng, nàng trừng lớn con mắt, xoa xoa bàn tay nhỏ bé, cười ngọt ngào:
- Ba ba...
- Ngươi nha, nha đầu xấu! Món đồ chơi gì cũng mang về cho ngươi rồi, bọn muội muội cũng đều được cứu trở lại rồi.
Đỗ Trần cúi người thân thiết thơm tiểu nha đầu kia một cái:
- Ngươi trước tiên chơi mấy món kia đi, chờ khi ba ba sửa sang lại thì cho ngươi! Ngoan.
Tiểu Bối Bối mắt to sáng ngời, cầm lấy bím tóc chạy ra ngoài:
- Vậy Bối Bối giúp ba ba canh phòng để ba ba an tâm sửa sáng đồ chơi... a, Thomas hoàn toàn say xỉn rồi, đến sét đánh cũng chẳng biết.
Cưỡi Andy ở ngoài trướng, tiểu nha đầu kia tặc mi thử nhãn (mi gian mắt chuột, hiểu nôm na là: mắt la mày lém)bắt đầu canh phòng...
Bất quá Andy thì cực khổ, trên lưng nó còn hai túi lớn đồ chơi mà tiểu Bối Bối thích nhất.
- Đỗ Tư, đừng giả ngủ nữa.
Đỗ Trần đánh thức phân thân, thuật lại chuyện vừa trải qua, nhíu mày nói:
- Brockman đột nhiên xuất hiện. Nhưng lại tìm một cái bản đồ gì đó, chuyện này tuyệt không đơn giản! Ngươi có ý kiến gì không?
- Tình báo quá ít, không có đáp án gì hết.
- Vậy Nguyệt hồ đích xác hết sức kỳ quái, ta hoài nghi trong hồ có cái gì đó, tựa như giống Thiên Vương sơn! Ngươi nói sao?
-Cái này ngươi phải hỏi Thomas.
Đỗ Tư lơ đễnh đáp lời, ngũ ca với tính tình hỗn trướng này, Đỗ Trần nhíu mày, hắn lại dán lên người, đảo mặt nhìn lại tang vật trong Liên Hoa, mặt lại đánh giá.
Vừa rồi mơ hồ nghe được, đây là cống phẩm mà các thế lực lớn tặng cho Margaret.
Ngẫm lại cũng là, mượn giáo hoàng mà nói, lão gian cự hoạt ngoài việc đưa mấy tiểu cô nương, dám chắc còn có chút "Ý tứ" với các thần sứ, mặt khác, Margaret mười năm mới một lần thông tin, dưới loại tình huống này, cho dù không muốn kết hảo hữu, vậy vì nhân tình thế thái, hắn cũng phải tặng chút lễ phẩm cho Margaret mới đúng.
Giáo hoàng ra tay, lễ vật có thể nhẹ sao? Hơn nữa lễ vật không chỉ do giáo hoàng tặng.
- Vừa rồi vội vã, thấy đồ là lấy, còn không có cẩn thận nhận diện... hắc, bây giờ...
Đỗ Trần đưa tay tự thân nhìn túi lớn lấy được từ phòng Donna, một viên đá quý đã điêu khắc to bằng nắm tay:
- Xem ra Margaret thích nghệ thuật phẩm! Thứ này không dễ tẩu tán a.
Hắn bỏ lại vào Liên Hoa, những "món đồ chơi" mà ngày thường tiếu bối thích đều đặt trong trướng - đồ chơi của nữ nhi nhiều lắm, phụ thân phải lao tâm lao lực, thay đứa nhỏ thu thập a! Tiếp đó, trong Liên Hoa chỉ còn lại có tang vật, hắn bắt đầu thu dọn lại trong pháp bảo.
Trong lúc đang đánh giá tang vật, còn chưa có chỉnh sửa, Đỗ Trần tuyệt sẽ không mang tang vật ra khỏi Liên Hoa.
Ha.. hô!
Tiếng lẩm bẩm của Thomas vang lên rung trời, Ariza ngáy như sấm rền.
Bên ngoài hơn mười thước, âm thanh của tiểu Bối Bối cùng vệ binh đều nghe được, Dịch Cốt đang cùng Bairu đi tới nơi này nghe được rõ ràng! Hắn khiếm ý nói:
- Tiên sinh Brook, Thomas thật sự quá dọa người, đương nhiên trong trướng của giáo phụ Francis uống rượu say sưa.
Dịch Cốt lạnh lùng gật đầu, xem như đáp lại, trong lòng hắn thì biết rõ, thiếu gia vì muốn hoàn toàn không bị liên quan, để cho mình cùng Bairu hàn huyên một đêm về lịch sử huy hoàng của giáo đình, nhưng Bairu người này mặc kệ thế nào, nói chuyện còn muốn moi tin, mình cùng hắn câu tâm giác đấu suốt đêm... thật sự là nhàm chán.
Bairu cười mị hoặc, thấy tiểu Bối Bối nụ cười càng thịnh, cố ý khiến tiểu nha đầu kia vui vẻ, tiến lên hành lễ:
- Bairu giáo phụ ra mắt công chúa New Zealand điện hạ! Ai nha, các món đồ chơi của tiểu công chúa đều rất diễm lệ!
Tiểu Bối Bối đang cầm trong tay một chuỗi đá quý "Thiên lam tinh" chơi, thúc Andy chạy nhanh, thấy Bairu đi tới, cười hì hì nói:
- Đúng vậy, ba ba hiểu tiểu Bối Bối nhất. Brook, ba ba mới tỉnh ngủ, đang tìm ngươi! Bairu bá bá, Bối Bối cho ngươi xem món đồ chơi của ta nha?
Ta giữ Bairu lại, ngươi đi báo tin cho ba ba, Dịch Cốt tự nhiên hiểu được ý tứ chính thức của tiểu thư, gật đầu, vào trong trướng.
Nụ cười đáng yêu vô hại của tiểu Bối Bối khiến Bairu không chút nào nghi ngờ, hắn cười mị hoặc nhìn từng kiện đồ chơi của tiểu nha đầu lấy ra từ túi trên lưng Andy, trước mắt hắn hiện ra - vòng cổ, điêu khắc, một bức tranh ấu nữ đồ chỉ tám chín tấc rất khéo léo...
Chờ một chút! Ấu nữ đồ?
Bairu trong lòng nổi nên sự kinh hãi, nhìn trộm ấu nữ đồ, đúng vậy, bức họa chín tấc, trên cánh biển trời chiều, một hồng y tiểu cô nương quay lưng về phía cát, đang hướng nắng vàng trời chiều tiến ra khơi chạy, nhưng mình gặp qua tiểu cô nương này rồi sao? Sao có thể, được rồi, cái này hẳn là "Ấu nữ tịch dương đồ"…
Chỉnh phúc đồ, để cho người xem sinh ra một loại cảm giác từ ái tận đáy lòng. Nằm trên ghế bên bờ biển, nhìn nữ nhi đáng yêu vui vẻ chạy, tận hưởng vui thú nhân sinh.
Lại nhìn khoảng trên góc bức họa… không có thơ đề, chỉ có một cái ấn là hai cái thiết câu song song.
Đúng vậy, đây là "Thiên đồ" của họa thần, đồ thật, vạn kim khó cầu vô giới chi bảo! Cũng là nghệ thuật cực cao mà Margaret thần thích, họa gia mà nàng hâm mộ nhất, càng...
Bairu sắc mặt không đổi, cười nói:
- Tiểu công chúa, bức họa này thật đẹp, ba ba ngươi từ đâu mà mua cho ngươi? Bá bá cũng muốn mua một bức.
"Di? Tinh thần ba động của người này thật nhanh nha! Nhưng thần tình còn cười hì hì, vậy thật không phải ý tốt. Hì hì, bức họa này là món đồ chơi cũ, đã có hơn một năm, đều là để chơi! Mà ba ba đang sửa sang lại món đồ chơi mới trộm được, chờ ba ba sửa lại xong, Bối Bối có đồ chơi mới rồi."
"Nhưng Bairu không phải kẻ tốt đẹp gì, Bối Bối sẽ không nói thật."
Tiểu nha đầu kia cười khiến cho người ta ý loạn thần mê, để cho Bairu hận không được muốn hôn lên cái má lúm đồng tiền của nàng một cái. Tiện tay bỏ ấu nữ đồ vào trong túi của Andy, nàng cười nói:
- Món đồ chơi của Bối Bối nhiều lắm, không nhớ rõ, Bairu bá bá, ngươi theo ta đánh cờ được không?
Bairu lắc lắc đầu:
- Điều này không được, bá bá còn muốn tìm giáo hoàng bệ hạ tiếp nhận nhiệm vụ! Hôm nào khác được không?
Hắn xoay người rời đi, đợi khi đi xa, phất tay kêu một thủ vệ, thấp giọng nói:
- Âm thầm phong tỏa trướng bồng của Francis, nhưng không được tới gần, càng không thể để cho hắn phát giác.
Hung dữ trừng mắt nhìn thị vệ:
- Ngươi không có tư cách biết tại sao! Mau đi làm việc! Mặt khác, đi mời Cloud, để hắn cuốn lấy Ziege, nhất định không đuợc cho Francis tìm Ziege cầu cứu.
Nói xong, hắn thần sắc âm trầm bước nhanh vào kim đính đại trướng của giáo hoàng.
Một lát sau, giáo hoàng Samar IX nghe được một tin tức:
- Bệ hạ, "Ấu nữ tịch dơng đồ" mà ngài tặng cho thần Margaret, đêm qua bị lấy trộm, giờ xuất hiện trong tay dưỡng nữ của Francis.
Liên Hoa Bảo Giám